Danh Môn

Chương 545: Toái Diệp phong vân (12)c




Những dũng sĩ Hiệt Kiết Tư dẫn từ trong rừng rậm kia ra rất nhiều chiến mã. Cuộc đi săn của họ đã thu được rất nhiều thú vật. Các dũng sỹ này nhảy lên ngựa, giục ngựa phi thật nhanh về nhà. Đường quân cũng theo bọn họ, dọc theo hạ du con sông nhỏ mà ruổi ngựa bám theo sau.

Đi thêm chừng hơn hai mươi dặm đường nữa, vòng ra khỏi một khu rừng rậm lớn, thì lập tức trước mặt mọi người là một không gian sáng ngời. Chỉ thấy một con sông chảy hiền hòa, lặng lẽ xuôi dòng giữa thảo nguyên rộng lớn. Nhìn dòng sông ấy như một dải ngọc quanh co ôm ấp lấy thảo nguyên. Điểm xuyết cho khung cảnh hai bên bờ sông, là những mái lều trại thấp thoáng. Thảo nguyên mênh mông này chính là nơi Diệp Hộ của Hiệt Kiết Tư đặt nha trướng, và bản doanh cho bộ tộc mình.

Thấy đám thợ săn đã trở về, vô số những đứa trẻ nhỏ chạy tới hoan hô chào đón bọn họ. Đám thợ sán rối rít xuống ngựa, dang rộng cánh tay ôm ấp rồi bế xốc những đứa nhỏ, tung hứng chúng lên thật cao. Tiếng cười, tiếng hò hét cứ vang vọng mãi như thế.

Lúc này từ phía xa xa có mấy thớt ngựa đang chạy tới. Người cưỡi ngựa dẫn đầu chính là người đã đi sứ Đại Đường lần trước Thạch Mộ Hoa. Trước đó hắn đã nhận được tin báo, nên lập tức tới đây để nghênh tiếp đội Đường quân này. Và ở phía sau hắn lại là một kỵ sĩ có thân hình nhỏ nhắn. Đó là một cô gái, nàng mặc một bộ hắc bào che kín từ đầu tới chân chỉ để lộ ra đôi mắt đẹp, mới nhìn thôi cũng đủ làm lay động lòng người. Cô gái đó dĩ nhiên là Cổ Đại rồi. Theo quy củ của người Hiệt Kiết Tư thì những nữ nhân chưa có chồng thì không thể ra ngoài với chân diện thật của mình. Nếu như không muốn phải bôi thứ sơn bóng kia thì nhất định phải lấy hắc bào để che mặt.

Khố Nhĩ Ban Đức trông thấy Cổ Đại, hắn rất vui mừng hưng phấn. Hắn lập tức nhảy xuống ngựa rồi cầm lấy con hỏa hồ mà hắn vừa mới săn được, hai tay dâng lên cho nàng, ánh mắt chứa đầy sự thâm tình, chăm chú nhìn nàng không chớp. Theo thông lệ công chúa Hiệt Kiết Tư phải được gả cho dũng sĩ Hiệt Kiết Tư mà hắn chính là đệ nhất dũng sĩ ở đây. Cổ Đại thấy Khố Nhĩ Ban Đức chặn đường đi để tặng con hỏa hồ cho mình, nàng liền cười nói với hắn: “ Khố Nhĩ Ban Đức đại ca, hỏa hồ này huynh hãy biếu cho mẫu thân của huynh hay là Khả Hãn của chúng ta, chứ không cần tặng cho ta đâu. Nếu như huynh nhất định tặng ta, thì muội sẽ thay mặt Khả Hãn nhận được chưa”

Nghe Cổ Đại nói, trong mắt của Khố Nhĩ Ban Đức xuất hiện sự buồn bã và thất vọng vô cùng. Cổ Đại lại một lần nữa cự tuyệt hắn. Kể từ sau khi nàng trở về từ Trường An đây đã là lần thứ ba nàng từ chối tình cảm của hắn. Hắn bi thương thu lại hỏa hồ, cắn răng nhảy lên ngựa rồi quất ngựa chạy như điên về đại doanh ở xa xa kia.

Cổ Đại nhìn bóng lưng của Khố Nhĩ Ban Đức khuất dần khuất dần, trong lòng nàng cũng cảm thấy áy náy vô cùng. Trong lòng nàng đã có người thương, nàng không thể nào đón nhận thêm tình cảm của hắn được. Nghĩ thế nên nàng liền giục ngựa chạy theo đại ca của mình tới chỗ Đường quân vừa từ Toái Diệp tới. Nàng muốn hỏi bọn họ xem bọn họ có biết một người trẻ tuổi tên là Thôi Diệu hay không.

“ Xin hoan nghênh các vị đã tới, ta là Thạch Mộ Hoa, là Vương tử Hiệt Kiết Tư. Ta thay mặt phụ thân xin chào mừng các vị đã tới”

Khả năng tiếng Hán lưu loát của Thạch Mộ Hoa khiến cho Thi Dương cảm thấy có chút bất ngờ, hắn vội vàng chắp tay thi lễ ra mắt: “ Chúng tôi vừa từ Toái Diệp tới. Tôi họ Thi, là ĐôÚy của Toái Diệp đệ nhất quân. Lần này tôi phụng lệnh của đại soái đến đây để chuyển ý chỉ của hoàng đế Đại Đường cho Khả Hãn của các vị”

“ Xin hỏi ..” Cổ Đại nghe nói bọn họ là những người tới từ Toái Diệp, nên nàng không nén được sự kích động trong lòng, chen lời hỏi: “ Các vị có biết một thanh niên tên là Thôi Diệp không. Huynh ấy cũng làm quan ở Toái Diệp mà”

“ Thôi Diệu?” Thi Dương rất ít khi cười nhưng khi nghe tới cái tên Thôi Diệu,thì trên khuôn mặt hắn lập tức vui vẻ: “ Dĩ nhiên là biết, đó chính là đại ca của ta mà”

Cổ Đại nghe Thi Dương nói vậy sợ hết hồn, Thôi Diệu mới chưa tới mười sáu tuổi mà là đại ca của vị Đô Úy này. Vậy chẳng lẽ cái vị tướng quân phong trần, từng trải này lại chưa có tới mười sáu tuổi hay sao? Nhưng cái ý nghĩ này cũng chỉ là chợt lóe lên trong đầu nàng một chút thôi, còn cái nàng quan tâm nhất lúc này chính là tin tức về Thôi Diệu của nàng. Nàng chần chừ một chút rồi lại hỏi: “ Huynh ấy, huynh ấy hiện tại có tốt không” . Thi Dương là một ông cụ non không chỉ trong quân sự, mà chuyện tình cảm nam nữ hắn cũng nắm hiểu được đôi chút. Hắn để ý thấy ánh mắt của cô gái che mặt này khi nhắc tới Thôi Diệu thì phát ra một thứ tình cảm, thái độ rất đặc biệt. Trong lòng hắn cũng phần nào hiểu được vấn để, nên khẽ mỉm cười rồi nói tiếp: “ Thật ra thì ta trấn giữ bên ngoài Toái Diệp cũng chưa có cơ hội để gặp huynh ấy nữa. Ta chỉ nghe nói huynh ấy bây giờ là Hộ Tào Tham quân sự ở Toái Diệp. Là người nổi bật nhất trong nhóm quan viên trẻ tuổi gần đây”

Cổ Đại còn muốn hỏi thêm nữa, nhưng Thạch Mộ Hoa đã lên tiếng cắt lời nàng: “ Muội muội, các vị đây đã nói là có chuyện quan trọng muốn gặp phụ thân. Chúng ta không nên làm trễ nãi đại sự chứ”

Cổ Đại nghe đại huynh nói vậy đành bất đắc dĩ lùi lại phía sau một bước, Thi Dương khi đi qua mặt nàng, cười nói sang sảng với Cổ Đại: “ Khi trở về Toái Diệp ta nhất định sẽ nói lại sự quan tâm của cô nương với Thôi Diệu đại ca”

Cổ Đại ngây người ra trong chốc lát, bỗng nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó, nên lớn tiếng hỏi: “ Vậy bao giờ các người trở về Toái Diệp”

Thi Dương dù đã giục ngựa chạy được đến mấy trăm bước, nhưng từ xa xa vẫn truyền lại thanh âm của hắn: “ Xế chiều chúng ta sẽ trở về”

Người Hiệt Kiết Tư chẳng qua là một bộ lạc của người Hồi Hột mà thôi, vì vậy thủ lĩnh cao nhất của bộ lạc chỉ có thể xưng là Diệp Hộ. Nhưng người Hiệt Kiết Tư không thèm để ý tới cái quy định, cái hình thức vớ vẩn đó. Bọn họ đều gọi thủ lĩnh của mình là Khả Hãn. Huống chi trước đó không lâu Đại Đường hoàng đế đã sắc phong cho thủ lĩnh của bọn họ làm Trung Hùng Khả Hãn. Điều này làm cho những người Hiệt Kiết Tư cảm thấy vô cùng hãnh diện và tự hào. Hồi Hột có Trung Trinh Khả Hãn còn bọn họ có Trung Hùng Khả Hãn. Trong mắt Đại Đường, người Hiệt Kiết Tư và người Hồi Hột có địa vị ngang hàng nhau.

Hiện nay, Khả Hãn của người Hiệt Kiết Tư chính là phụ thân của Thạch Mộ Hoa và Cổ Đại, tên của ông ta là Tô Đạt La Nỗ Nhĩ Mạn. Ông ta năm nay chừng ngoài năm mươi tuổi. Mặc dù cô con gái Cổ Đại của ông ta yêu kiều và rất xinh đẹp nhưng thân thể vị Khả Hãn này vẫn hết sức tráng kiện, vóc người khôi ngô, sức lực mạnh mẽ như trâu vậy. Có một chuyện mà ông ta vẫn luôn tự hào, đó chính là việc bốn người vợ đã sinh cho ông ta được mười ba cô con gái. Thạch Mộ Hoa và Cổ Đại chính là con của ông ta với người vợ thứ ba. Hiện tại ông ta lại mới có thêm hai cô con gái nữa, mà theo như nguyên tắc của người Hiệt Kiết Tư thì sẽ lập đứa con trai nhỏ tuổi nhất làm người kế vị. Vì thế Thach Mộ Hoa đang là có tư cách thừa kế ngôi vị Khả Hãn. Dĩ nhiên nếu các bà vợ hiện tại hay các bà vợ kế tiếp của phụ thân hắn không sinh thêm con trai nữa thì mọi chuyện sẽ lại thay đổi.

Tô Đạt La thái độ rất nhiệt tình mời Thi Dương đi vào trong đại trướng của mình. Đồng thời ông ta còn sai người mang loại sữa ngựa mới nhất tới để chiêu đãi Đường quân. Trước việc Đường quân vô tư và tận tình trợ giúp cho Hiệt Kiết Tư, khiến cho Tô Đạt La vô cùng cảm kích. Hiện tại số vũ khí và khôi giáp mà Đường quân trợ giúp đã đủ trang bị cho bốn vạn người. Như vậy tới tháng mười này khi mà bọn người Hồi Hột lại tới để vơ vét và đòi hỏi dê bò cùng tài sản của những người Hiệt Kiết Tư thì những con người này có thế lớn tiếng mà nói không với bọn Hồi Hột. Hơn nữa những người Hiệt Kiết Tư còn đang mong muốn được trở về mái nhà xưa bên sông Kiếm Hà, mảnh đất chôn rau cắt rốn bao đời của bọn họ.

Thi Dương cầm một bát sữa ngựa lên làm một hơi giải khát, rồi lấy tay áo lau một chút nơi khóe miệng. Sau đó hắn cẩn thận lấy từ trong ngực áo của mình ra thủ dụ của hoàng đế Đại Đường. Thủ dụ này do chim câu từ Trường An chuyển tới, nội dung của thủ dụ được viết trên một tấm lụa mỏng như cánh ve. Thi Dương từ từ mở tấm lụa ra, hai tay dâng lên cho Tô Đạt La : “ Thưa Khả Hãn đây chính là thủ dụ của hoàng đế Đại Đường chúng tôi gửi cho ngài. Hy vọng các ngài sẽ theo thủ dụ này mà hành động”

Tô Đạt La lúc này sắc mặt vô cùng nghiêm túc, nhận lấy thủ dụ do chính tay Trương Hoán viết cho ông ta. Mặc dù ông ta không đọc được những chữ Hán này nhưng cái đại ấn của thiên tử Đại Đường đỏ chót phía dưới thì ông ta không khó khăn để nhận ra. Lúc này Thạch Mộ Hoa lại gần phụ thân, hắn đem thủ dụ của hoàng đế Đại Đường dịch qua tiếng Đột Quyết cho phụ thân hắn nghe. Trong ý chỉ đã nói rất rõ rằng là lệnh cho người Hiệt Kiết Tư lập tức tấn công Hồi Hột.

“ Tiến công Hồi Hột?’’ Tô Đạt La chợt nhớ tới một chuyện gì đó, ông ta liền vội vàng nói với Thi Dương: “ Ngày hôm qua ta có nghe nói Hồi Hột đã tụ tập đại quân để tiến công xuống phía nam, rất có khả năng bọn chúng sẽ tấn công vào Đại Đường của các vị đấy