Danh Môn

Chương 618: Tai họa ngập đầu (b)




Bùi Hữu khoát tay không nói thêm gì, mặt hắn âm trầm, quay người lại bước nhanh vào Hàm Thủy đường của Bùi gia, đây là nơi gia tộc hắn tụ họp, hiện đã bị nhân viên điều tra sử dụng làm chỗ tra sổ sách, bên trong Hàm Thủy đường, sổ sách văn thư chồng chất như núi, thậm chí những sổ sách từ mấy chục năm trước đã ố vàng cũng bị lật lại. Giữa những chiếc rương gỗ lim chất đầy các loại khế đất, ba mươi mấy tên nhân viên điều tra đang chỉnh lý lại sổ sách cùng khế đất, muốn điều tra rõ những tài liệu nào bị bọn hắn thêu dệt, xếp lại một bên chồng chất mà ngăn nắp. Một gã quan viên trẻ tuổi đang chắp tay sau lưng đi lại quan sát, không ngừng phân phó cái này cái nọ.

Mặc dù Bùi Hữu đã biết trước, chứng kiến tình cảnh này lửa giận trong lồng ngực hắn vẫn xông đến đỉnh đầu, Bùi gia còn chưa bại vong đâu! Lại dám vô lễ như thế. Hắn lập tức bước vào cửa, quát to: “ Các ngươi làm gì ở đây?”

Tên quan chức kia quay đầu lại, nhận ngay ra Bùi Hữu, hắn vội vàng bước lên thi lễ: “ Ty chức là Dương Thiện, tham Quân sự, ty Thổ địa Điền mẫu Tương Châu, tham kiến Bùi thái bảo.”

Bùi Hữu ánh mắt căm phẫn nhìn hắn, sau nửa ngày mới rít một câu từ trong kẽ răng: “ Một tên chức quan thất phẩm nho nhỏ mà dám đến lục soát Bùi gia ta, ngươi quả là lớn mật!”

Dương Thiện sắc mặt nghiêm nghị, hắn lấy từ trong ngực áo ra một quyển văn điệp, khẳng khái nói: “ Nói chức quan của thuộc hạ hèn mọn quả không sai, nhưng thuộc hạ là phụng mệnh làm việc, đây là lệnh giám sát thổ địa điền mẫu, thuộc hạ chỉ thực hiện phận sự của mình, xin Bùi thái bảo thứ lỗi.”

Bùi Hữu nghẹn họng, một câu cũng không nói nên lời, hồi lâu sau hắn mới oán hận nói: “ Lão phu đã hồi phủ, lẽ nào các ngươi còn muốn thanh tra ngay trước mặt lão phu?”

“ Ty chức không dám.” Dương Thiện khom người thi lễ, đáp rất đúng mực: “ Cấp trên quy định thời gian chúng tôi nhập trú, nhưng không quy định thời gian kết thúc, nếu Bùi thái bảo cảm thấy bất tiện, chúng tôi có thể tạm ngưng việc thanh tra trong vài ngày, trả lại không gian yên tĩnh cho Bùi thái bảo.”

Nói xong, hắn lập tức quay lại phân phó: “ Đem rương giấy tờ đã thanh tra rõ mang đi, còn lại cất vào kho, niêm phong ngay tại chỗ, hôm khác sẽ quay lại.”

Mọi người lập tức ba chân bốn cẳng thu thập một hồi, lưu lại số tài liệu đã điều tra rõ để mang đi, ngay sau đó điều tra viên lui ra khỏi Bùi phủ, mây đen tiêu tán, mấy chục người chủ chốt trong Bùi phủ xôn xao tới trước mặt Bùi Hữu khiếu nại.

“ Gia chủ, bọn hắn thanh tra sổ sách là việc thứ yếu. Ruộng đất của chúng ta đã bị bọn chúng dùng dây đỏ khoanh lại rồi.” Một tộc nhân của Bùi gia tóc bạc trắng nôn nóng đến rơi lệ. “ Bọn hắn nói Bùi gia chúng ta chỉ có thể được một ngàn một trăm khoảnh thổ địa, hơn nữa phân cho các nhà nhất định phải theo đúng tiêu chuẩn. Gia chủ, thế này thì Bùi gia chúng ta thật sự là xong rồi.”

Một gã tộc nhân khác cũng lo lắng nói: “ Bác Châu bên kia cũng đưa tin đến, nói rằng trang viên thổ địa của chúng ta đều bị cắm cọc gỗ lim, mặt trước đề là niêm phong trang viên thổ địa, người trang viên chúng ta vào cãi lý với bọn chúng, đều bị bọn chúng đả thương.”

“ Gia chủ, người mau nghĩ biện pháp đi! Năm đó Bùi gia chúng ta có hơn mười vạn khoảnh thổ địa, lúc bị cắt giảm một vạn khoảnh thổ địa người đã cam đoan là triều đình sẽ không tiếp tục động đến thổ địa của chúng ta. Hiện giờ quân đội đã không có, ruộng đất cũng không còn, người làm sao ăn nói với liệt tổ liệt tông của Bùi gia đây ạ!”

Mọi người mồm năm miệng mười, khẩu khí càng lúc càng sắc bén, đều nhao nhao chỉ trích Bùi Hữu năm đó tự ý đáp ứng giao quân đội của Bùi gia ra. Mặt Bùi Hữu trương ra như gan lợn, mồ hôi từ trên trán hắn ròng ròng chảy xuống. Hắn rốt cuộc không nhịn được hét to: “ Đủ rồi, câm miệng hết cho ta!”

Thoáng chốc, trong phòng im bặt. Đúng lúc này, từ trước cửa bỗng truyền lại một thanh âm lạnh lùng: “ Gia chủ thật nóng tính quá, làm như trong việc này trách nhiệm của chúng ta là ngang nhau.”

Bùi Hữu quay lại, chỉ thấy vị tứ đệ Bùi Già đã mấy năm không gặp hiện ra ở cửa, bên cạnh còn có vị con thứ của đại ca ông ta là Bùi Minh Diệu. Bùi Già nguyên là quan Thị Lang trong triều đình, sau bị giáng chức là thứ sử Ngụy Châu. Bùi Minh Diệu vì một lần đánh người cũng bị biếm làm huyện lệnh huyện Văn Hỉ, Hà Đông. Năm đó trong quá trình tranh đoạt chức vị gia chủ, hai người bọn họ cùng với hơn bảy mươi hộ tộc nhân Bùi gia cãi nhau với Bùi Hữu, trong cơn tức giận đã dời đến Ngụy Châu, phân ra Bùi gia ở Ngụy Châu hai ngàn khoảnh thổ địa, xem như bọn hắn không đếm xỉa đến việc lập gia chủ, mặt ngoài vẫn thừa nhận Bùi gia ở Tương Châu là chi chính, không ngờ lần này thổ địa thực danh chế cũng đập vào Ngụy Châu, cả chi của Bùi Già chỉ có thể bảo lưu được không đến hai trăm khoảnh thổ địa, còn lại bị lấy đi hết. Bùi Già cùng Bùi Minh Diệu hổn hển chạy tới Bùi phủ ở Tương Châu, vừa lúc gặp thanh tra Bùi gia, bọn chúng không chịu ló mặt, đợi tới lúc gặp Bùi Hữu để chê cười.

“ Tứ đệ, ngươi nói thế là ý gì, ta giao trách nhiệm cho mọi người lúc nào?” Bùi Hữu nhìn hắn lạnh lùng nói.

Không đợi Bùi Già nói, Bùi Minh Diệu ở bên cạnh cất giọng cổ quái: “ Nhị thúc, sự tình đã đến nước này, dù sao vẫn phải tìm ra người chịu trách nhiệm, nếu nhị thúc nói không phải trách nhiệm của mọi người, chẳng lẽ phụ thân chúng ta chịu trách nhiệm sao?”

Bùi Hữu nặng nề hừ một tiếng, ra vẻ khinh thường kẻ đang nói chuyện với hắn, lúc này Bùi Đại thấy không khí căng thẳng liền vội vàng đứng ra hòa giải: “ Bây giờ là thời điểm sinh tử tồn vong của Bùi gia chúng ta, mọi người phải chân thành đoàn kết mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn, ngàn vạn lần không nên phát sinh nội chiến lúc này.”

“ Chuyện này ta tự có chủ ý, giờ ta muốn tới trang viện xem qua một chút, ai nguyện ý đi có thể cùng đi, ai không muốn đi xin mời ngậm miệng lại.”

Nói xong, Bùi Hữu không để ý gì tới Bùi Già nữa, sải bước hướng ra khỏi phủ.
Tương Châu nằm bên cạnh sông Hoàng Hà, huyện An Dương cách Hoàng Hà ước chừng hơn trăm dặm, trong huyện các nhánh sông phân bố rất nhiều, trong đó có sông Hoàn Thủy chảy ngang qua, hai bên bờ Hoàn Thủy ruộng đồng rất phì nhiêu, Bùi gia còn có hai trang viên lớn ở bờ nam Hoàn Thủy, ước chừng bốn nghìn khoảnh ruộng tốt, trang viện gần nhất cách huyện An Dương mười dặm. Chưa tới nửa canh giờ, Bùi Hữu đã dẫn ba mươi mấy tên tộc nhân tới trang viện.

Trang viện nằm giữa ruộng lúa mạch mênh mông bát ngát, ánh ráng chiều rực rỡ cuồn cuộn trên sóng lúa khiến người ta dường như đang bước giữa biển vàng, vô cùng tráng lệ, Bùi Hữu tâm tình phức tạp mà nhìn cảnh ruộng đồng phong du này, hắn biết chẳng bao lâu nữa, mảnh thổ địa này sẽ không còn thuộc về Bùi gia. Bất giác hắn chậm rãi quỳ xuống, chạm trán vào mảnh đất đã nuôi dưỡng mấy thế hệ của Bùi gia, vài chục năm nay hắn chưa từng có cảm giác nhung nhớ quyến luyến mạch điền của mình thế này, có lẽ là vì sắp sửa mất đi nên hắn bỗng có một cảm giác biệt ly phiền muộn khó nói hết. Bất tri bất giác, khóe mắt hắn đã ươn ướt.

Lúc này, đệ tử quản lý trang viện Bùi gia cùng với mấy tên chấp sự nghe nói gia chủ đến đều chạy tới chào. Bùi Hữu liếc mắt nhìn bọn hắn một cái, liền đó vẻ mặt âm trầm nói: “ Vừa qua người trong quan phủ đã hỏi tới trang viện phải không?”

Đệ tử quản lý trang viện Bùi gia thở dài nói: “ Bẩm báo gia chủ, mười ngày trước có quân đội tới đo đạc thổ địa, bọn chúng yêu cầu chúng tôi phối hợp, chúng tôi lờ đi, nhưng lũ tá điền chết tiệt nghe nói thổ địa sẽ được chia cho bọn hắn liền sôi nổi trợ giúp quân đội chỉ ra và xác nhận, thổ địa của Bùi gia chúng ta đã hoàn toàn bị quân đội khống chế, nói là sau khi thu hoạch lúa mạch sẽ lấy đi hết, ôi chao!”

Một gã chấp sự chạy tới bên ruộng lúa mạch rút ra một cây cọc gỗ, đưa cho Bùi Hữu: “ Gia chủ, người xem này!”

Bùi Hữu đón lấy cây cọc gỗ chừng hai thước, chỉ thấy trên cọc gỗ viết mấy chữ đỏ: Niêm phong thổ địa điền mẫu, với danh nghĩa Triều đình. Bùi Hữu yên lặng nhìn cái cọc đỏ cướp đi ruộng đất Bùi gia, trong lòng hắn bỗng nhiên sinh ra một lọa cừu hận sâu sắc đối với Trương Hoán, hắn thì thào lẩm bẩm: “ Trương Hoán, lần này ngươi hơi quá tay rồi!”

Bầu không khí Trường An mấy ngày nay cực kỳ yên tĩnh, Hoàng thượng tạm thời rời khỏi Kinh thành, mà văn võ bá quan do Thái Tử Giám Quốc cùng các Tướng Quốc dẫn đầu đi hết ra ngoài thành thu hoạch lúa mạch. Các nha môn hoàn toàn vắng tanh, trên đường đi thông tới Đại Minh Cung và Hoàng Thành cũng khó nhìn thấy xe ngựa có hộ vệ. Công việc sự vụ cả triều đình dường như lập tức dừng lại.

Trái ngược sự vắng vẻ trong triều đình, trước phủ Bùi Hữu lại có vài cỗ xe ngựa đỗ. Những cỗ xe ngựa này cũng có cùng đặc điểm chung, trang trí đơn giản, tạo hình cồng kềnh, so với xe ngựa bình thường nhất của mọi người thì không có gì khác nhau. Nhưng hộ vệ những cỗ xe ngựa này thì mọi người lại nhanh nhẹn dũng mãnh, trông giống như kỵ binh tinh nhuệ nhất vậy. Xe ngựa đơn sơ cùng thị vệ tinh anh hình thành sự đối lập rõ nét. Nếu như muốn nói rõ thì tình huống như thế chỉ có một khả năng: chủ nhân của xe ngựa không muốn để cho người khác biết thân phận thật sự của bọn họ.