Danh Môn

Chương 623: Bỏ xuống đồ đao




Cả người Bùi Oánh bắt đầu khẽ run lên, như vậy sẽ làm cho cha con bọn họ tương tàn, Kỳ nhi sẽ chết . Không! Không thể để cho bọn họ thực hiện được, không thể vì lợi ích Bùi gia mà phá hoại Đại Đường.

Bùi Oánh bắt buộc chính mình tỉnh táo lại, nàng không mang giấy bút liền kéo xuống từ trong váy một mảnh lụa trắng trải ra trên giường. Lại gỡ xuống cây trâm cài đầu, kiên quyết đâm vào đầu ngón tay. Từ ngón trỏ trắng nõn máu tươi trào ra, Bùi Oánh đột nhiên do dự. Nàng biết cứ như vậy, Bùi gia có thể sẽ thật sự diệt vong. Nhưng mà nếu như không viết thì tình phụ tử của bọn họ, công sức chồng chăm lo việc nước suốt tám năm ròng, sự giàu có an bình của dân chúng Đại Đường ... tất cả sẽ trôi theo dòng nước. Hơn nữa chỉ có kịp thời ngăn bọn họ mạo hiểm lại mới có thể làm cho tội nghiệt của bọn họ giáng đến mức thấp nhất.

Máu trên ngón tay đã hơi đọng lại, Bùi Oánh lại lần nữa nặn thêm máu tươi rồi run tay viết ra năm chữ: “ Tướng Vũ Lâm Quân loạn.”

Đợi cho huyết thư khô đi, nàng đang muốn giao cho thị vệ. Nhưng liền nghĩ lại, nếu như cửa thành cũng bị khống chế như vậy thì thị vệ chưa chắc có thể đi ra. Phải nghĩ tới biện pháp khác đảm bảo hơn. Bùi Oánh trầm tư một lát liền giao huyết thư cho thị nữ tin cẩn nhất của mình rồi dặn dò nàng ta: “ Ngươi lập tức đi đến Trọng Bảo Các ở chợ phía đông tìm được Kinh Nương, lệnh nàng ta lập tức xuất phát đi Hàm Dương đem thư này giao cho Hạ Lâu tướng quân. Nói cho nàng sự việc rất quan trọng, không thể có sơ ý nhỏ nhất.”

Thị nữ đồng ý một tiếng, lập tức xuống khỏi phượng giá, cưỡi một con ngựa. Dưới sự bảo vệ của hai tên thị vệ nhằm hướng chợ phía đông chạy gấp đi. Bùi Oánh nhìn theo bóng lưng bọn họ biến mất, một loại đau buồn khó có thể ức chế đột nhiên tràn vào trong lòng. Quốc gia, gia tộc, gia nhân giống như ba lưỡi dao sắc bén đồng thời cắm vào trái tim nàng. Trong lúc vô tình, ánh mắt của nàng bị nước mắt làm mờ đi.

Tại Quan Trung tổng cộng Trương Hoán bố trí ba mươi vạn đại quân, chủ yếu phân bố ở ba nơi Đồng Quan, Phượng Tường cùng Trường An. Trong đó bên trong thành Trường An có năm vạn Vũ Lâm Quân cùng hai vạn quân coi cửa thành, mặt khác còn có mười vạn đại quân đóng quân tại các quân doanh lớn ở vùng ngoại ô cùng đại doanh Hàm Dương. Mười vạn quân đội đóng quân bên ngoài Trường An thì khác với Vũ Lâm Quân, được Trương Hoán mệnh danh là Thiên Kỵ quân do Hữu Thiên Ngưu Vệ Đại Tướng quân chỉ huy. Còn quân coi cửa thành thì do Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân Thống soái. Trước mắt Hữu Kim Ngô Vệ Đại Tướng quân chỉ huy quân cửa thành là Lý Thành Liệt, hắn chính là tướng quân Thành Liệt người Khương trước đây được Trương Hoán ban họ cho thành Lý Thành Liệt. Mặc dù hắn cũng là tâm phúc của Trương Hoán, nhưng hắn làm việc dễ dàng xúc động, đồng thời binh lực trong tay cũng ít. Vì vậy Bùi Oánh không tìm hắn, mà là tìm đương nhiệm Hữu Thiên Ngưu Vệ Đại Tướng quân Hạ Lâu Vô Kỵ .

Hành dinh Thiên Kỵ Doanh ở tại Hàm Dương, ở đây có đóng sáu vạn đại quân . Bóng đêm tàn dần, một vầng trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời đêm màu xanh sẫm. Gió đêm nhè nhẹ thổi lướt qua những mảng rừng rậm lớn bên ngoài thành Hàm Dương xua đi cái nóng ban ngày. Trên đỉnh một quả đồi nhỏ, có một người chắp tay đang đứng. Hắn đứng thẳng lưng, trong tay chắp sau lưng cầm huyết thư của Bùi Oánh, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Trường An ở phương xa. Ngay vừa rồi, hắn đã hạ lệnh Thiên Kỵ quân đóng chung quanh Trường An trước lúc hừng đông tập kết đi về hướng tây bắc để hội họp với đại quân của Hạ Lâu Vô Kỵ, rồi cùng nhau nhằm hướng Trường An xuất phát. Đồng thời hắn cũng hạ lệnh cho Lý Thành Liệt phải khống chế cửa thành nghiêm ngặt, chuẩn bị phối hợp đại quân Hạ Lâu Vô Kỵ vào thành.

Mệnh lệnh đã ban ra, không có cách nào vãn hồi. Hắn lại nhìn qua huyết thư của Bùi Oánh trong tay mà không khỏi thở dài một tiếng, lòng đầy thê lương mà quay trở về thành Hàm Dương. Bên ngoài Đông Cung, hơn mười bóng quân kỵ sĩ bóng người chuyển động, vây quanh một vị tướng quân trẻ tuổi chạy nhanh ra khỏi Trọng Minh môn. Trong bóng đêm kín đáo chỉ nghe một giọng nói kiên định truyền đến “ Xin Viên tướng quân chuyển lại bệ hạ, thần nguyện vì bệ hạ nhảy vào núi đao biển lửa cũng không chối từ.”

Tiếng vó ngựa vang lên, mọi người nhanh chóng biến mất trong bóng đêm dày đặc.

Khi một tia nắng ban mai xuyên qua đám mây, một ngày mới lại bắt đầu. Vũ Lâm Quân đóng quân tại Tây Nội Uyển bắt đầu phân ban thường trực, nhưng mà hôm nay có hơi khác thường. Quân số ba nghìn người thường trực lại gia tăng đến một vạn hai nghìn người. Đại đội binh lính trùng trùng điệp điệp đi ra từ quân doanh, lập tức liền khống chế Đại Minh Cung, Đông Cung, Hoàng Thành, Thái Cực Cung, cửa cung và các nơi quan trọng.

Tất cả binh lính cùng các tướng quân đều không biết chuyện gì xảy ra, bề trên hạ mệnh lệnh là: lợi dụng ngày nghỉ lên triều để tiến hành luyện tập phòng thủ.

Sáng sớm. Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân Lý Tô mặc giáp đội mũ sáng lòa xuất hiện ở Đan Phượng môn của Đại Minh Cung. Năm nay Lý Tô ước bốn mươi tuổi, vóc người khôi ngô, cao lớn vạm vỡ. Hắn là con thứ của Thuận Dương vương Lý Kiều, mười tám tuổi nhập ngũ tại Lũng Hữu, liên tục đảm nhiệm chức quân trong quân Sóc Phương lúc ấy do Vi Ngạc làm Thống soái. Cao nhất từng đảm nhiệm chức Định Viễn Quân Binh Mã Phó Sứ. Từ sau khi Trương Hoán nổi lên tại Lũng Hữu, hắn bởi vì công của cha nên bắt đầu được Trương Hoán trọng dụng, từ từ đi theo hướng làm lãnh đạo quân đội. Khi Trương Hoán lấy Quan Trung thì đảm nhiệm chức Thống soái Tả lộ quân đi đầu tiến vào chiếm giữ Trường An để thay thế Kim Ngô Vệ của Thôi gia. Sau khi Trương Hoán đăng cơ, hắn lại trở thành một trong mười hai Vệ Đại Tướng quân. Từ năm ngoái được nhậm chức Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân.

Lý Tô đã liên tục không ngủ hai ngày hai đêm, áp lực cực lớn khiến cho hắn trắng đêm khó ngủ. Về bản ý thì hắn tuyệt không muốn tham gia vào kế hoạch phản đối hoàng thượng. Chính bởi vì Hoàng thượng tín nhiệm hắn mới phong hắn làm Tả Vũ Lâm Quân Đại Tướng quân. Nhưng mà hiện tại hắn lại làm trái với tín nhiệm này. Hắn không cách nào cự tuyệt cha mình quì xuống cầu xin ủng hộ việc lập Thái Tử làm đế.

Mặc dù Lý Tô đã cố gắng rất lớn, nhưng bởi vì thời gian gấp gáp nên vẫn làm cho hắn có cảm giác kế hoạch này trăm ngàn chỗ hở, thậm chí là cam chịu mạo hiểm. Ví dụ như quân số của quân coi cửa thành dưới trướng Lý Thành Liệtso sánh với hắn không chênh mấy, nếu như đối phương quay giáo đâm lại một kích thì hắn sẽ trả lời như thế nào. Lại ví dụ như bốn phía Trường An bố trí mười vạn Thiên Kỵ quân thì hắn cũng không có đối sách. Ngoài ra hắn đảm nhiệm Tả Vũ Lâm Đại tướng quân cũng chỉ có một năm rưỡi, còn lâu mới có thể nắm trong tay các tướng quân là trung hạ cấp dưới trướng. Hắn chỉ có thể chọn dùng phương thức lừa gạt. Một khi các tướng quân phát hiện chân tướng rồi sẽ có hậu quả gì thì hắn cũng hoàn toàn không biết nốt.

Đủ loại nhân tố bất lợi đều không cách nào giải quyết mà lại vội vàng lên ngựa, mà tất cả những người lập ra kế hoạch lại đều là các quan văn hiểu biết nửa nửa vời. Bọn họ căn bản là không biết danh tiếng của Trương Hoán trong quân Tây Lương. Nhưng việc đã đến nước này thì hắn cũng không có gì để lựa chọn, Lý Tô chỉ có thể đồng lòng cùng cha đi lên lối không đường về.

Nhưng mà Lý Tô cũng không phải đơn độc chống đỡ, hai tên phó tướng của hắn là Trung Lang Tướng Hàn Chuẩn cùng Trung Lang Tướng Phiền Băng Yến làm trợ thủ đắc lực cho hành động của hắn lần này. Hai người này từ hai mươi năm trước đã đi theo hắn, có thể nói là tâm phúc của hắn. Dựa theo bố trí từ trước, Trung Lang Tướng Phiền Băng Yến phụ trách khống chế Hoàng Thành và Đông Cung, mà Hàn Chuẩn phụ trách khống chế hậu cung.

“ Hàn Tướng quân, ngươi khống chế hậu cung cho ta, không cho phép bất luận kẻ nào xuất cung!” Lý Tô ngước đôi mắt đầy tơ máu mà ra mệnh lệnh. Hôm qua Tần Ngọc trông coi Tả Ngân Thai Môn dám trái lệnh cho Hoàng Hậu xuất cung bị hắn phạt nặng một trăm quân côn, giam giữ trong doanh trại. Cho dù như thế nào hôm nay không thể lại để xảy ra việc ngoài ý muốn. Hắn thấy phó tướng Hàn Chuẩn dường như còn hơi do dự bèn lập tức quát to: “ Nếu như ngươi dám can đảm trái lệnh, lập tức chém không tha!”

Hàn Chuẩn kinh hoàng liền ôm quyền nói: “ Mạt tướng tuân lệnh.”

Lý Tô thu xếp phòng ngự các nơi xong xuôi, chính hắn tự mình dẫn năm nghìn Vũ Lâm Quân trấn thủ sân rộng cung Đan Phượng, nơi đó sẽ là địa điểm diễn ra kế hoạch lần này “ Xuất phát!” Lý Tô vung tay lên, đại quân trùng trùng điệp điệp đi về hướng sân trước cung Đan Phượng.

Hôm nay nghỉ lên triều, vì vậy vào lúc sắc trời còn mờ thì Đại Minh Cung và bên trong hoàng thành vẫn vắng tanh. Chỉ ngẫu nhiên có mấy vị quan viên có phiên trực chạy tới nha môn. Mặc dù quan viên rất thưa thớt, nhưng Vũ Lâm Quân bố trí ở hai nơi này lại như sắp gặp phải đại địch. Binh lính võ trang hạng nặng tuần tra các nơi làm cho trong không khí Hoàng Thành cùng Cung Thành tản ra bầu không khí nghiêm túc. Đến giờ mão canh ba, cửa Đan Phượng mở ra là bắt đầu lục tục xuất hiện một số xe ngựa quan viên. Sở Hành Thủy, Phòng Tông Yển, Lý Kiều, Trường Tôn Nam Phương .v..v... Bốn mươi hai vị quan viên đến Đại Minh Cung. Tất cả mọi người đều mặc triều phục, vẻ mặt trang nghiêm. Hôm nay bọn họ đến chứng kiến bắt đầu của một triều đình mới. Hai người Bùi Hữu cùng Thôi Hiền đi tới Đông Cung nghênh đón Thái Tử Lý Kỳ. Dựa theo kế hoạch, bốn mươi bốn người bọn họ sẽ ủng hộ lập Lý Kỳ đăng cơ, rồi sẽ thông tri cho văn võ bá quan vào cung chào hỏi Tân Hoàng. Thời gian trôi qua từng chút một, ánh bình minh đỏ rực đã phủ kín bầu trời phía đông. Thời gian đã sắp sang giờ Thìn nhưng hai người Thôi, Bùi đi Đông Cung đã lâu mà lại chậm chạp không thấy đâu. Các quan viên đứng ở trên sân Đan Phượng đã bắt đầu hơi bất an, một loại cảm giác điềm xấu bao trùm trong lòng mọi người . Lúc này, một chiếc xe ngựa từ phía Đông Cung phi nhanh đến, mọi người đồng loạt nghênh đón. Cửa xe mở ra, Thôi Hiền vẻ mặt kinh hoàng đi ra “ Các vị, chuyện hơi không ổn rồi, Thái Tử đột nhiên mất tích .”