Danh Viện Công Lược

Chương 20




Editor: Selene Lee

Tiếng quát này chói tai vô cùng, như sấm trên đất bằng mà kéo Hứa Lộc về với thực tại. Phó Diệc Đình cũng buông cô ra, khẽ đẩy cô ra sau lưng để bảo vệ.

Gió lạnh thấu xương, mùi hương tỏa ra từ cây cỏ sau vườn ngập khắp không gian. Tất cả đều thực tế, cũng như lửa giận trong mắt người mới đến.

Phó Diệc Đình nhìn về phía vị khách không mời kia, nhíu mày hỏi: “Cậu là ai?”

Thiệu Tử Duật nhìn chằm chằm Hứa Lộc sau lưng anh, vì quá kích động mà thở hổn hển: “Vừa rôi tôi không nhận ra. Cô là Phùng Uyển phải không?”

Hứa Lộc không nói gì. Phó Diệc Đình trả lời giúp: “Đây là bạn gái của tôi, cậu nhận lầm rồi.”

“Sao tôi có thể nhận nhầm được? Vẻ ngoài xem như có thể thay đổi, nhưng chiều cao và giọng nói thì sao? Cô có dám mở miệng nói chuyện với tôi không? Như hôm ở nhà cô?”

Hứa Lộc không ngờ anh ta sẽ xông đến như thế, nhất thời không biết phải đối phó thế nào. Mà Thiệu Tử Duật lại càng chắc chắn hơn: “Sao thế? Chột dạ rồi à?”

Viên Bảo và Vương Kim Sinh thấy thế thì vội vã đóng cửa lại, tránh để người ngoài và ký giả nhìn thấy, đoạn mới ra ngoài ban công khuyên Thiệu Tử Duật:

“Vị tiên sinh này… Xin ngài hãy tỉnh táo một chút. Ngài đã nhận nhầm người thật rồi ạ.”- Vương Kim Sinh nói.

“Các người đừng hòng lừa tôi! Tôi nhận sai thì được, nhưng người khác cũng nhận ra thì không thể sai!”- Thiệu Tử Duật sửa lại cà vạt, nghiêm giọng: “Phùng Uyển. Sao cô có thể làm chuyện thiếu lễ nghĩa, vô liêm sỉ như thế này? Ngài Phó, ngài qua lại với ai tôi không có quyền can thiệp. Nhưng người phụ nữ này, cô ta có hôn ước với tôi!

Hai chữ “hôn ước” thốt lên khí phách vô cùng, đến nổi Phó Diệc Đình và Vương Kim Sinh cũng khá sửng sốt.

Lúc này Hứa Lộc đã tỉnh táo hơn, cô đi ra khỏi vòng bảo vệ: “Vị tiên sinh này. Tôi không biết ngài là ai, cũng không hiểu ngài đang nói gì. Mời ngài rời khỏi đây.”

“Cô còn giả bộ à!”- Thiệu Tử Duật phải kìm nén lắm mới giữ được phong độ. Anh ta nói với Phó Diệc Đình: “Ngài Phó, tôi là con trai của luật sư Thiệu. Hôm nay tôi thay cha mình đến dự tiệc. Tôi không biết người phụ nữ này đã lừa gạt ngài bằng hoa ngôn xảo ngữ gì, nhưng ngài phải biết sự thật! Cha cô ta và cha tôi đã quyết định hôn ước của chúng tôi. Lần này tôi từ Anh về, vì thực hiện lời hứa năm đó mà cha tôi không màng gia cảnh vất vả của họ Phùng, khăng khăng muốn tôi thành hôn. Tôi cũng đã đồng ý rồi. Nhưng tôi không hề biết cô ta lại có tính cách lẳng lơ như thế này… Tóm lại, ngài nhất định phải thấy rõ bộ mặt thật của cô ta!”

Hứa Lộc cho là người này quá bất chấp lý lẽ, chưa nói đến chuyện hiện tại cô đang là bạn gái người khác, dù thế nào anh ta cũng không thể thất lễ như thế này. Cứ xem như cô là Phùng Uyển đi, nhưng trước giờ cô đã đồng ý cái hôn ước bỏ xừ đó đâu? Anh ta có tư cách gì mà sỉ vả cô?

Hứa Lộc vừa định lên tiếng thì Phó Diệc Đình đã nhấn vai cô xuống, nói: “Theo lời công tử Thiệu đây, hôn ước mà ngài nói cũng chỉ là chuyện của cha mẹ hai bên, có phải căn bản chưa được sự ưng thuận của đàng trai đàng gái không? Đây đã là thời Dân Quốc rồi, chúng ta lên án chuyện ép duyên và ủng hộ tình yêu tự nguyện. Cậu đường đường là con trai một đại luật sư, còn là du học sinh, sao đến cả chuyện nhỏ này cũng không tự ý thức được?”

Thiệu Tử Duật giật mình, lắp bắp: “Tuy là như vậy… Nhưng… Nhưng mà, tôi không dám cãi lệnh cha…”

Phó Diệc Đình cười khẽ: “Công tử Thiệu. Tôi nghe danh cha cậu là một người được tôn kính trong giới luật sư, nhưng luật pháp cũng yêu cầu bằng chứng. Xin nhắc lại lần nữa, vị tiểu thư này là bạn gái tôi, quý danh Hứa Lộc, không phải là Phùng Uyển nào trong lời cậu cả. Còn cái gọi là hôn ước kia, tôi đề nghị thật lòng là cậu nên hỏi lại ý bên đàng gái, xác nhận một lần nữa liệu họ có đồng ý hay chưa.”

Tuy đã tốt nghiệp trường luật, lấy được chứng chỉ hành nghề, nhưng cuối cùng Thiệu Tử Duật cũng chỉ là một con nghé con vừa ra đời, chưa đủ kinh nghiệm, mà đối với chuyện đối nhân xử thế cũng chỉ là tờ giấy trắng, nên khi bị Phó Diệc Đình nói như thế, mặt anh ta lúc trắng lúc xanh, nhất thời không biết phải phản bác thế nào.

“Xin lỗi không thể tiếp chuyện cậu.”- Phó Diệc Đình nắm tay Hứa Lộc, ung dung đi qua Thiệu Tử Duật, để lại mình anh ta trơ trọi trên ban công.

Thiệu Tử Duật nhìn theo bóng hai người, cũng bắt đầu tự hoài nghi mình. Không lẽ anh ta đã nhận nhầm thật? Với thân phận và địa vị đó, Phó Diệc Đình muốn loại đàn bà nào ở Thượng Hải mà không được? Sao phải đến tìm một người gia đạo sa sút như Phùng Uyển? Vì cô ta xinh đẹp? Sợ là lý do này không đủ thuyết phục.

“Tử Duật.”- Lăng Hạc Niên đến gọi anh ta.

“Sư huynh. Ngài Phó không thừa nhận cô gái kia là Phùng Uyển, có phải chúng ta đã nhận nhầm rồi không? Em cảm thấy có vẻ dáng dấp và giọng nói hơi giống thật, nhưng chỉ mới gặp cô ấy một lần, em không thể xác định được. Với lại anh chưa thấy cách ngài Phó che chở cô ấy đâu, căn bản là chẳng màng gì đến chuyện hôn ước.”

Lăng Hạc Niên nhìn về phía khán đài đầy ánh sáng, chỉ lạnh nhạt: “Ừ, có thể là nhận nhầm thật. Anh chỉ mới nói với em, ai ngờ em giận đùng đùng như thế? Cản cũng không cản được.”

“Em… Chỉ là em không nhịn được. Anh không biết lần trước em đến thăm nhà họ Phùng, cô ta đã kiêu ngạo như thế nào đâu”- Thiệu Tử Duật căm giận. Lúc nãy anh ta chỉ thấy máu huyết dâng trào, bởi cảnh tượng hai kẻ hôn nhau kia quá ngứa mắt. Anh ta tưởng tượng người đó là Phùng Uyển thì cảm thấy giống như đồ của mình bị người ta chấm mút. Vừa giận giữ vừa ghen tị.

Lúc ở nhà họ Phùng, cô ta khinh thường anh. Hôm nay lại xuất hiện trong ngực người khác, hầu hạ uyển chuyển như thế. Anh ta cảm thấy bản thân bị ai đó tát cho mấy cái, hoàn toàn không chịu nổi nữa.

Lăng Hạc Niên vỗ vai anh ta: “Cứ xem như chưa có chuyện gì đi em. Đi thôi, chúng ta uống vài ly rượu.”

Thiệu Tử Duật gật đầu. Bây giờ nghĩ lại anh ta cũng hơi sờ sợ. Người đó là Phó Diệc Đình đấy! Lúc đó anh ta chỉ biết giận mà không suy xét kỹ, may là người ta còn lịch sự một chút. Có thể là vì mặt mũi cha mình mà ngài ấy mới không so đo.

Phó Diệc Đình thấy nguy hiểm nên vội đưa Hứa Lộc đi cáo từ Diệp Bỉnh Thiêm. Ông ta chỉ hỏi: “Sao lại về gấp như thế?”

“Có chút chuyện phải giải quyết.”- Phó Diệc Đình cười đầy ngụ ý.

Chuyện gió trăng chiều lòng người, tín hiệu đã rõ ràng như thế. Không phải Diệp Bỉnh Thiêm không hiểu việc giữa nam và nữ, càng không nghĩ sẽ phá chuyện tốt này của anh, bèn nói: “Được. Vậy anh cũng không giữ chú nữa, rảnh rỗi thì đưa bạn gái đến chơi nhiều một chút.”

“Đa tạ anh Ba.”- Phó Diệc Đình nắm tay Hứa Lộc, hai người quay đi.

Diệp Bỉnh Thiêm dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh, hắn ta gật đầu rồi theo đuôi Phó Diệc Đình.

Phó Diệc Đình ung dung nhận lại áo khoác từ tay người phục vụ, phủ thêm cho Hứa Lộc trước rồi mới ra ngoài. Bây giờ đã hơn tám giờ, cuộc sống về đêm của Thượng Hải chỉ mới bắt đầu. So với sự náo nhiệt và hoa lệ trong sảnh thì cảnh tượng bên ngoài lạnh lẽo vô cùng, chỉ có độc một chiếc xe hơi trước cửa.

Phó Diệc Đình mở cửa cho Hứa Lộc, anh dặn dò: “Về biệt thự trước.”

Đợi xe đi được một đoạn rồi, Viên Bảo mới nhìn kính chiếu hậu rồi bảo: “Lục gia, hình như có người đi theo chúng ta.”

Phó Diệc Đình đã liệu trước được chuyện này. Với tính cách của Diệp Bỉnh Thiêm, không tra lai lịch Hứa Lộc mới là chuyện lạ, cũng may anh đã có chuẩn bị trước. Anh cúi đầu nói vào tai cô: “Lát nữa xuống xe tôi ôm em vào. Em lên lầu đổi quần áo rồi về với bọn Diệp Thanh. Có biết chưa?”

Hứa Lộc ngoan ngoãn gật đầu. Hơi thở phả ra từ miệng anh khiến tai cô nóng hẳn lên. Nếu nhìn từ phía sau xe, bóng bọn họ chồng lên nhau, như thể đang “thân thiết.” Hẳn là chiếc xe kia đã theo đuôi anh từ cổng biệt thự họ Diệp đến bây giờ, Phó Diệc Đình cố ý để bọn họ nhìn thấy.

Vốn là Hứa Lộc đang định giải thích chuyện Thiệu Tử Duật, nhưng e là hiện tại không thích hợp.

Về đến biệt thự nhà họ Phó, Phó Diệc Đình ôm Hứa Lộc lên lầu hai, kéo rèm cửa sổ lên. Đám người Diệp Thanh cũng chưa đi mà nhanh nhẹn giúp cô thay đồ, đổi trang phục thành quần áo nhân viên rồi đưa cô về. Mấy chiếc xe hơi cùng tỏa ra khỏi cổng biệt thự, đi theo nhiều hướng khác nhau. Đây chính là những chiếc xe mà Hứa Lộc đã thấy lúc mới đến.

Bây giờ cô mới hiểu, thì ra Phó Diệc Đình đã có sắp xếp từ trước. Anh nói sẽ bảo vệ sự riêng tư của cô, xem ra cũng không phải là lời qua loa.

Nhiều chiếc xe đi ra cùng lúc như thế, người của Diệp Bỉnh Thiêm cũng không biết phải theo chiếc nào, đành phải chia ra hành động. Lúc này Hứa Lộc mới ra ngoài, trên chiếc xe do Viên Bảo tự lái, đưa cô về tận nhà.

Hứa Lộc đã thấm mệt, chỉ tựa lưng vào ghế mà không nói gì nữa. Ban nãy lúc cô đi, cũng chưa kịp từ biệt Phó Diệc Đình. Nhưng có lẽ không cần phải nói, bởi hai người khó lòng gặp được nhau nữa. Lý trí nói cô biết, tất cả những thứ đã đến trong bữa tiệc đêm nay, chẳng qua cũng chỉ là một góc nhỏ mới tan trong khối băng lớn kia. Đến hiện tại cô chỉ mới quen Phó Diệc Đình, không thể hiểu hết con người anh.

Người đàn ông này quá phức tạp. Cô mong sống yên bình thì không nên dính dáng gì đến anh nữa.

Nhưng thứ cô không sao quên được chính là nụ hôn đó. Cảm giác trái tim đập thình thịch kia. Nụ hôn đầu của cô, đến cả cô cũng không dám tưởng tượng.

Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ về chuyện tình cảm. Dù sao cũng độc lai độc vãng, thậm chí cô còn nghĩ sẽ cô đơn cả đời.

Hứa Lộc là một kẻ trọng khuôn mặt, chỉ thích những thứ đẹp đẽ. Mà người trước mắt này, cô không sao kìm chế nổi.

Cô cố gắng lắc đầu, không muốn suy nghĩ lung tung nữa. Tóm lại cô chỉ là một cô bé lọ lem, cỗ xe bí đỏ và giày thủy tinh trong cổ tích không thuộc về cô.

Viên Bảo thấy cô mệt thật, muốn nói mấy lần lại thôi, cuối cùng cũng đưa cô về đến tận nhà, còn đưa thêm một cái túi: “Đây là quần áo của tiểu thư. Lục gia muốn con đưa người. Mong người mau khỏe.”

Túi nặng thật. Quần áo của cô nặng vậy sao?

Hứa Lộc cảm ơn, Viên Bảo cũng đi.

Hứa Lộc vừa vào đến nhà, mới cài chốt cửa thì một cái bóng lù lù xuất hiện. Cô sợ hết hồn, quay lại thì thấy Lý thị.

“Mẹ, mẹ còn chưa ngủ à?”- Cô hỏi.

Lý thị hay lên giường sớm, chín giờ đã tắt đèn.

“Tiểu Uyển, lúc nãy con đi không mặc bộ quần áo này mà?”- Bà hỏi.

Hứa Lộc không định giải thích, chỉ huơ huơ cái túi trong tay: “Ban nãy ăn cơm con lỡ làm dơ quần áo nên phải mượn tạm. Mẹ, mẹ mau đi nghỉ đi ạ, có chuyện gì thì mai hẵng nói.”

Hứa Lộc lê lết tấm thân mệt mỏi về phòng, không ngờ Lý thị cũng đi theo. Hứa Lộc tiện tay để túi lên bàn, cởi áo khoác xong mới quay lại hỏi: “Mẹ, còn chuyện gì nữa sao ạ?”

Cái áo khoác màu tử la lan này mới toanh, vải vóc cũng thuộc hạng đắt tiền, nhất định có vấn đề. Lý thị cảm thấy lời Phùng Thanh cũng có lý, bà muốn biết rốt cuộc con gái lớn đang làm gì, qua lại với ai.

“Tiểu Uyển. Mẹ không có ý gì đâu, chỉ muốn nói chuyện với con thôi. Tiểu Thanh nói con khóa trái tủ. Là người một nhà cả, sao lại khách khí như thế?”- Lý thị đến bên bàn nhỏ, định giúp cô lấy quần áo ra cất, nhưng vừa đưa tay vào thì sững sờ.