Đạo Diễn, Anh Tự Vả Có Đau Không?

Chương 41: 41: Cổ Trấn






“Qua!”
Lư Hoài đứng cách xa năm mét vung tay hét to lên một tiếng, Giản Ninh cuối cùng đã quay xong cảnh cuối của “Giang sơn mỹ nhân”.

Nhân viên công tác bốn phía đều vỗ tay chúc mừng, Giản Ninh cũng cúi đầu ở khắp các hướng.
Cô hướng mắt nhìn về phía ghế mình ngồi, Trình Dập cũng đang nhìn cô cười cười, trong lòng thấy ấm áp, cô chỉ về phía Lư Hoài, Trình Dập gật đầu một cái.
Giản Ninh đi đến trước mặt Lư Hoài, bắt tay Lư Hoài: “Cảm ơn đạo diễn Lư trong khoảng thời gian này vẫn luôn chiếu cố.” Tuy rằng trong quá trình quay cũng có lúc không vui, nhưng tình hình lúc này vẫn không nên nói ra.

Lư Hoài nghe cũng có chút chột dạ, một tay xoa đầu trọc che giấu xấu hổ, một tay cùng Giản Ninh bắt tay: “Đâu có đâu cô, trong khoảng thời gian này cô đã vất vả rồi.”
Bắt tay xong, Giản Ninh mỉm cười như cũ mà nói: “Tôi sẽ ở đoàn phim thêm một tuần, đạo diễn Lư xem trong khoảng thời gian này nếu có cần yêu cầu quay lại cảnh nào, có thể báo với tôi lúc nào cũng được.”
Thông thường đại minh tinh quay xong cảnh của mình, đều nhanh chóng rời đi, huống chi địa điểm quay lần này là nơi khỉ ho cò gáy, chim còn không thèm ỉa.

Lư Hoài vốn dĩ tính toán hậu kỳ có muốn bổ sung cảnh nào thì tìm thế thân đóng một một chút, không nghĩ tới Giản Ninh lại chủ động chấp nhận ở thêm một tuần, điều này làm cho trong lòng ông ta đối với trách nhiệm nghề nghiệp của Giản Ninh tăng thêm vài phần kính trọng.
Một diễn viên chuyên nghiệp như thế, thái độ của ông ta với bộ phim điện ảnh có phải là đã quá qua loa rồi không?
Lư Hoài hơi cảm khái mà nói: “Cảm ơn.”
Buổi chiều, khi trở lại phòng, Giản Ninh trước tắm rửa, chờ tẩy trang và tắm gội, sấy tóc xong, Trình Dập mua trái cây trở về.
Hai người ngồi ở trên sô pha vừa ăn trái cây vừa xem TV, TV đang chiếu phim nhạt nhẽo đến buồn ngủ, Giản Ninh không chú ý TV đang chiếu gì, dù sao chính là xem hình ảnh, vui vẻ thoải mái mà dựa vào vai Trình Dập, trọng lượng cả người đều dựa vào trên người anh.
Trình Dập bóc xong quả quýt đưa cho Giản Ninh, như dâng cho công chúa điện hạ thưởng lãm.
“Hiện tại em ở đây cũng không có việc gì, anh thu xếp cho trợ lý của em và Trần Mỹ Quyên đi về trước, giúp lão Lư tiết kiệm chi phí.”
Giản Ninh nhìn TV gật gật đầu: “Nghe theo anh hết.” Dù sao có Trình Dập tại đây, không cần cô nhọc lòng quan tâm đến việc gì ngoài đóng phim.

“Anh sao lại suy nghĩ như vậy cho đạo diễn Lư thế?”
“Buổi sáng lúc em quay xong cảnh cuối cùng, ông ta nói chuyện với anh vài câu, nói vốn dĩ cũng không quá xem trọng bộ phim này, chỉ muốn chạy theo xu thế chuyển thể văn học mạng thành phim thôi.

Nhưng giờ thấy em chuyên nghiệp như vậy, ông ta có phần áy náy, nhưng dù sao các cảnh quay cũng quay xong rồi.”
Giản Ninh sau khi nghe xong, ngồi thẳng lên: “Haiz, nếu ông ta sớm biết có hôm nay thì hà tất lúc trước.” Cô vẫn ôm tay Trình Dập, khẽ cau mày: “Em cảm thấy phim điện ảnh này hiệu quả cũng sẽ không quá tốt.”
Trình Dập cười một chút.
Giản Ninh nhìn anh: “Anh cười cái gì?”
Trình Dập: “Lại còn sẽ không quá tốt? Điều đó căn bản là không thể nghi ngờ.

Nếu anh là Lư Hoài, hiện tại khẳng định không chỉ nghĩ đến hối hận thế nào, mà trước mắt phải tìm đội truyền thông của công ty, cố gắng khiến danh tiếng bị tổn thất sau khi chiếu xuống mức thấp nhất.”
Giản Ninh bắt chước cách tạo dáng trong phim cổ đại, nhìn Trình Dập “tấm tắc” hai tiếng: “Anh nói xem, anh rõ ràng là đạo diễn, nhưng trong đầu óc toàn chứa ý tưởng kinh doanh.” Nhưng nghĩ lại, anh vốn dĩ chính là nhà đầu tư cao cấp.
Trình Dập lại bóc thêm một quả cam, trực tiếp cho vào miệng Giản Ninh.
Giản Ninh miệng đầy vị ngọt của cam, ăn xong một múi lại chờ thêm một múi.
“Mỗi ngày đều ở khách sạn cũng chán nhỉ, ngày mai chúng ta đi ra ngoài đi dạo đi.”
“Cách khách sạn này hai giờ đi xe có một thị trấn cổ, ngày mai mang em đi chơi.”
“Được!”
Sáng sớm hôm sau, Trình Dập lái xe đưa trợ lý cùng Trần Mỹ Quyên đến ga tàu hỏa trước, rồi lại đưa Giản Ninh đi cổ trấn.
Ngồi trên xe liên tiếp vài tiếng đồng hồ, Giản Ninh cảm thấy xương cốt mình như rời rã.

Tới cổ trấn, sau khi xuống xe, Trình Dập đi mua phiếu, cô đứng tại chỗ duỗi tay chân, chờ Trình Dập trở về, theo bản năng mà ôm lấy cánh tay anh, đi tới cửa nơi nhiều người, lại sợ bị người khác chụp ảnh, lưu luyến mà buông Trình Dập ra .

Trình Dập trêu ghẹo nói: “Không thể tưởng được em lại không muốn xa anh chút nào như thế.”
Giản Ninh thẹn quá hóa giận, duỗi tay hướng đến eo anh cấu một cái: “Nói bậy!”
Trình Dập bước nhanh để tránh, Giản Ninh đuổi theo, hai người cãi nhau ầm ĩ mà đi vào cổ trấn.
Cổ trấn mới vừa bị thương gia khai phá hai năm, làm cũ nhà gỗ thoạt nhìn vẫn còn “mới”, bên trong người không nhiều lắm, Giản Ninh cũng không đeo kính râm, đi ở bên trong ung dung tự tại.
Trình Dập đi đi lại lại, thói quen giơ tay tạo hình cái khung, thử dùng góc độ màn ảnh xem hoàn cảnh chung quanh .
Giản Ninh cười chạy đến trước “màn ảnh” của anh tạo sẵn tư thế, Trình Dập nói: “Nào, diễn một màn Ngọc Kiều Long độc chiến quần hùng.”
Trực tiếp diễn…… Giản Ninh chưa diễn thế này bao giờ, đây là nhược điểm của cô.

Nhưng là một diễn viên chuyên nghiệp, đạo diễn bảo diễn cái gì, cô phải diễn giống như vậy, vì thế sau khi sửng sốt một chút, cô liền nhớ lại cảnh quay trong phim, lấy tay làm kiếm diễn thành nữ hiệp.
Tuy rằng cô đã cố gắng, nhưng Trình Dập xem ra vẫn chẳng ưng ý, lại cho cô thêm vài ý kiến đề xuất, Giản Ninh thấy anh không hề khen mình chút nào lại trừng mắt liếc anh một cái, ý tứ là anh mà không nói được lời nào dễ nghe thì sẽ không để anh yên.

Không có biện pháp, đối mặt bạn gái anh lựa chọn đầu hàng, cho nên chỉ có thể bỏ qua lương tâm nói: “Không tồi không tồi, rất có tư thế Ngộ Không.”
Giản Ninh nghe được nửa câu đầu cười ha hả mà vừa lòng, nghe nửa câu sau quyết định không thể tha thứ cho anh!
Vì thế lại một trận người truy ta đuổi.
Giản Ninh từ trước đến nay thiếu tế bào vận động, Trình Dập sợ cô chạy mệt nên cố ý chạy chậm một chút để cô bắt được anh.
Sau khi Giản Ninh bắt được anh, lập tức bày ra tư thế phán quan: “Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha!”
Trình Dập nhận lệnh mà nhắm mắt lại, mở ra đôi tay: “Đến đây đi, trừng phạt anh đi.”
Giản Ninh nhìn trái nhìn phải, thấy xung quanh không có ai, nhón mũi chân giống như con mèo đi trên đường, linh hoạt mà nhảy tới trước mặt Trình Dập.


Thấy anh đang nhắm mắt, cô không có ý tốt mà cười cười, tiếp theo giữ và kéo cổ áo anh xuống.
Trình Dập mở mắt ra, nghĩ thầm cô muốn làm gì? Ngay sau đó liền nhìn thấy cô nhắm mắt lại khuôn mặt càng ngày càng gần, tiếp theo cô hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Minh tinh vốn ở nơi công cộng muốn làm động tác thân mật một chút, thật sự đòi hỏi dũng khí rất lớn.

Giản Ninh mạo hiểm một chút xong, vội vàng nhìn trái nhìn phải, sợ bị người khác nhìn thấy.

Cũng may xung quanh vừa rồi vẫn không có ai như lúc trước, cô mới nhẹ nhõm thở dài một cái.

Trình Dập thấy cô tỏ ra “có tật giật mình”, lúc đầu còn cười ha ha, cười xong, liền chậm rãi thu lại nét cười, thương tiếc mà khẽ vuốt gương mặt cô.
Minh tinh cũng là người, cũng có thất tình lục dục, đối mặt với người mình yêu cũng không màng tất cả chỉ muốn biểu đạt tình yêu, nhưng với bọn họ chính là không thể.
Kỳ thật Trình Dập không cần khắc chế chính mình như vậy, nếu bạn gái anh chỉ là người bình thường, anh hoàn toàn có thể như họ hưởng thụ tình yêu bình thường.
Giản Ninh bỗng nhiên cảm thấy rất có lỗi Trình Dập với, cô muốn ôm Trình Dập, nhưng tay còn chưa vươn tới, bên cạnh có hai người đi qua, liền sợ tới mức cô lập tức đánh mất ý nghĩ này.
Trình Dập xoa xoa tóc cô, Giản Ninh ngẩng đầu, nhìn đến đáy mắt Trình Dập tất cả đều là dịu dàng, tim cô như được tơ lụa mềm mại xoa dịu.

Trình Dập nói: “Đi thôi, chúng ta đi phía trước xem.”
Giản Ninh gật gật đầu, đi theo anh.
Cô cúi đầu nhìn bước chân hai người, điều chỉnh rất nhiều lần, muốn cùng anh bước cùng bước.

Trình Dập cười cô nhạt nhẽo, cô cũng không để ý tới, vẫn kiên trì muốn đi cùng bước với anh.

Rốt cuộc lúc sau cũng đi cùng bước, Giản Ninh vui vẻ cười.
Giản Ninh hỏi: “Lúc trước anh vừa nghĩ tới quay cái gì?”
Trình Dập lắc đầu, “Tạm thời không nghĩ tới quay phim.”

Giản Ninh kinh ngạc mà ngẩng đầu, “Vì sao?”
Trình Dập nhìn cô nói: “Em vẫn sẽ luôn đi theo các đạo diễn khác đóng phim, nhưng em không ở đây, thật sự anh không có động lực quay phim.”
Đại bộ phận người làm trong giới giải trí hiện tại đều là vì kiếm sống, nhưng Trình Dập thuần túy là bởi vì thích, cho nên không muốn quay thì không quay.
Bước chân Giản Ninh dừng lại, muốn nói với anh, thật ra mình muốn cùng anh quay phim.

Trải qua lần này quay “Giang sơn mỹ nhân” tiếp xúc trước và trong khi đóng phim, cô mới hoàn toàn hiểu rõ có thể đi theo bên người Trình Dập đóng phim có biết bao khó khăn.

Nhưng như Trình Dập nói, cô đúng là sẽ hợp tác với nhiều đạo diễn khác, quay các loại phim khác nhau.

Nếu chỉ diễn phim của Trình Dập, cô khó có thể tiến bộ, đoán chừng người xem cũng không thích.
Trình Dập búng tay một cái trước mặt cô, triệu hồi hồn cô về.

Giản Ninh giật mình, ngẩng đầu nhìn anh.
Trình Dập cười nói: “Công việc là công việc, cuộc sống là cuộc sống.

Phim ảnh anh có thể nhượng bộ em thế nào cũng được, chỉ cần việc người phụ nữ của anh là em không thay đổi là được.”
Hai người đã từng thấy sự nhượng bộ vô pháp của Trình Dập, Giản Ninh biết loại nhượng bộ này đối với Trình Dập mà nói có bao nhiêu khó khăn, trong lòng cô rất cảm động, rất muốn dùng hành động biểu đạt cảm xúc trong lòng mình.

Nhưng thân bất do kỷ, làm cô rối rắm trong lòng không thôi.

Biết rõ không thể làm việc gì khác người, lại cố tình rất muốn ở ngay lúc này thân mật với Trình Dập một chút.
Nội tâm loạn một chút, cô lôi kéo Trình Dập đi đến một góc không ai nhìn tới, gắt gao mà ôm lấy anh..