Đao Kiếm Thần Hoàng

Chương 638: Chiến trường biến đổi




Đinh Hạo hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác tu luyện này.

Thân thể hắn cũng đang phát sinh biến hóa kỳ diệu nào đó.

Cơ bắp giống như trong suốt dần dần trở nên vô hình. Xương cốt toàn thân dường như được làm bằng bạch ngọc.

Một tia kim sắc sáng bóng di chuyển ở trên đó. Nhất là mấy cái xương sườn ở trước ngực lóe ra ánh sáng kỳ dị. Trên đó còn có một từ cổ, đang mơ hồ phóng ra án sáng rực rỡ, như ẩn như hiện. Đó chính là mấy cái mảnh bạch ngọc tiên cốt được Đinh Hạo luyện âm dương, mơ hồ tản ra một loại thần tính.

Cũng không biết thời gian bao lâu trôi qua, từng mảnh bạch ngọc tiên cốt dần dần không nhìn thấy nữa.

Cơ bắp, huyết mạch trên người Đinh Hạo lại hiện lên, tương đối trang nghiêm, thần huy tràn ngập, tiên hà bốc hơi.

Tướng mạo của hắn giống như tăng nhân đắc đạo, có một cảm giác trang nghiêm bình yên nói không nên lời, uy thế tự sinh, giống như thánh linh, trái tim động thành từng tiếng giống như long ngâm hổ gầm, giống như tiếng chuông lớn ngân vang. Khí huyết bốc hơi, máu ở trong huyết quản giống như là sông lớn trường giang gào thét lao nhanh, sức sống tràn đầy đến một mức độ không thể tưởng tượng nổi.

Trái tim hắn đập mạnh, cơ bắp toàn thân bị chấn động hết lần này tới lần khác. Một vài tạp chất bị đẩy ra khỏi thân thể.

Đinh Hạo hoàn toàn tiến vào một trạng thái kỳ dị.

Từng đợt sóng lực lượng như có như không tràn ngập ở xung quanh người hắn. Dường như có một trái tim vô hình đang không ngừng co bóp đập mạnh.

...

...

- Đinh đại ca rốt cuộc làm sao vậy?

Trên mặt Kỷ Anh Khởi lộ vẻ lo lắng buồn rầu, đứng ở trên đài cao của tháp lớn kim sắc.

Ở trước mặt nàng, trên tế đàn kim sắc nhỏ, trước bức tượng của một vị chí tôn mặc kim khôi kim giáp giống như thiên thần, Đinh Hạo khoanh chân lơ lửng trong hư không. Từng đoàn kim sắc rực rỡ không ngừng từ trong pho tượng kim sắc tách ra, dũng mãnh nhập vào trong thân thể Đinh Hạo.

Loại trạng thái này đã giằng co hơn một tháng.

Từ hơn bốn mươi ngày trước, Đinh Hạo lần đầu tiên chạm đến pho tượng chí tôn mặc kim khôi kim giáp này, hắn đã tiến vào loại trạng thái này, vẫn duy trì liên tục cho tới bây giờ.

Ngay từ đầu, Kỷ Anh Khởi đã phán đoán, chắc Đinh Hạo đang đốt thần hoả của pho tượng kim giáp này.

Chỉ có điều tình trạng này diễn ra trong thời gian dài như vậy, nàng cảm thấy có chút không hiểu.

Thời gian trôi qua, thời hạn đóng cửa chiến trường Bách Thánh đã càng ngày càng gần. Nếu như không thể hoàn thành quá trình đốt thần hỏa này trước khi bị không gian này đẩy ra ngoài, một khi bị cắt ngang sẽ chịu tất cả hậu quả, toàn bộ thần hồn bị diệt, cực kỳ nguy hiểm.

Có nhiều lần, hai gia hoả không đáng tin cậy là Nhâm Tiêu Diêu và mèo mập Tà Nguyệt đi tới đỉnh tháp lớn, cố gắng đánh thức Đinh Hạo, đều bị Kỷ Anh Khởi ngăn cản.

Chỉ có điều bây giờ, Kỷ Anh Khởi cũng sắp không thể kiên trì được nữa.

Nàng có thể cảm giác được rõ ràng, mảnh thiên địa này đang dần dần bắt đầu bài xích mình. Loại cảm giác này, giống như trọng lực dưới bàn chân sắp biến mất, mình sẽ trôi nổi giữa không trung vậy.

Nàng ngẩng đầu nhìn lên, vách ngăn không gian trong bầu trời đã bắt đầu không ổn định, xuất hiện từng vết rạn giống như mạng nhện. Đó là dấu hiệu báo trước không gian truyền tống đang bài xích. Đợi tới khi thời hạn kia thật sự đến, mọi người, không quan tâm là người ở vị trí nào trong chiến trường Bách Thánh, đều sẽ bị đẩy ra khỏi thiên địa này thông qua các vết nứt không gian.

- Nếu như đến lúc đó Đinh đại ca vẫn không thể tỉnh lại, vậy mình nên làm gì bây giờ?

Kỷ Anh Khởi lo lắng suy nghĩ.

- Nếu như thật sự không được, vậy cũng chỉ có thể... Chỉ có thể hủy diệt pho tượng kim khôi kim giáp này!

Nàng chỉ có thể nghĩ ra một biện pháp như vậy. Căn cứ vào phán đoán của nàng, chỉ cần hủy diệt thần hỏa tháp, sẽ không xuất hiện lực phản phệ, sẽ không gây ra tổn thương đối với Đinh Hạo.

Nhưng nếu làm như vậy, xem như đã phá hỏng một lần cơ duyên của Đinh Hạo. Nàng đau đầu khó xử.

Suốt mấy ngày nay, nàng đứng ở trên đỉnh tháp lớn phía xa nhìn về phía bên trong thành thị Ngụy Thần, thỉnh thoảng sẽ truyền ra một vài tiếng động nghe như tiếng sấm, cùng với một vài sóng năng lượng khủng khiếp dao động. Hiển nhiên có cường giả đang chiến đấu cùng với các thạch nhân khôi lỗi. Kết quả thế nào thật sự khó có thể dự đoán được. Chỉ có điều mãi cho đến hiện tại, vẫn không có người nào có thể đột phá được vòng vây của thạch nhân khôi lỗi, đi tới phía trước tháp lớn kim sắc có đặt vô số tiểu tháp thần hỏa này.

Thực lực của các thạch nhân khôi lỗi này quả thật quá khủng khiếp.

Lực lượng áp chế trong thiên địa quá lớn, khiến các cường giả Yêu tộc và Nhân tộc tiến vào nơi đây, căn bản không có khả năng đánh tới trước tháp lớn.

Nếu không phải trong tay Đinh Hạo có vòng tay bằng xương có thể kích phát lưới truyền tống tại tấm bia đá không có chữ kia, đoàn người Đinh Hạo cũng không có khả năng đi tới nơi này. Cho dù Đinh Hạo thi triển lực lượng chí tôn trong thanh kiếm rỉ và ma đao, cũng không thể nào làm được…

Dù sao mỗi lần phát động lực lượng chí tôn trong đó, đều sẽ tiêu hao của hắn rất nhiều lực lượng huyền khí. Hắn lại chỉ có thể duy trì trong một cái chớp mắt mà thôi.

- Meo, nhân sủng của ta vẫn chưa tỉnh lại sao?

Một đạo bạch quang hiện lên, mèo mập Tà Nguyệt xuất hiện.

- Khí tức của Đinh sư huynh đang không ngừng tăng cường. Máu Chư Hoàii trong bốn đỉnh chỉ còn có một phần nhỏ chưa khô cạn. Quá trình đốt thần hỏa, còn chưa hoàn thành...

Nhâm Tiêu Diêu cũng hạ xuống đỉnh tháp lớn, cẩn thận quan sát, cho ra một kết luận như vậy.

- Chuẩn bị đi. Nếu như một ngày sau, Đinh đại ca còn chưa tỉnh lại, vậy phải đánh nát pho tượng kim khôi kim giáp này. Nhâm đại ca có thể làm được không?

Kỷ Anh Khởi cau mày nói.

Nhâm Tiêu Diêu lắc đầu nói:

- Ta không chắc có thể làm được như vậy.

Lời hắn nói còn chưa dứt..

Ầm ầm!

Ầm ầm ầm!

Từng đợt nổ vang đột nhiên phát ra ở một nơi cách đó khá xa.

Hai người và một mèo quay đầu nhìn lại phía sau. Trong lúc đó thành thị Ngụy Thần phía xa đột nhiên giống như xảy ra một trận động đất cực mạnh. Từng toà nhà cao vút chọc trời bắt đầu sụp đổ. Bụi không ngừng bay lên cao. Trong lòng đất có hỏa diễm phóng lên. Nham thạch nóng chảy bắt đầu chảy theo những con đường, giống như nước sông chảy xuôi giữa các công trình kiến trúc khổng lồ...

- Đang xảy ra chuyện gì vậy?

- Mảnh thiên địa này dường như sắp bị hủy diệt...

- Meo, ta ngửi thấy được một khí tức hủy diệt thế giới!

Hai người một mèo đều chấn động trước cảnh tượng mình vừa nhìn thấy được.

Đây chính là nham thạch kiên cố vững chãi, ngay cả Vũ Hoàng cũng không có cách nào phá huỷ được. Nhưng ở trước lực lượng huỷ diệt này, chúng dường như là những toà nhà bằng cát trong cơn gió thi nhau sụp xuống hóa thành mảnh vụn. Từng công trình kiến trúc khổng lồ được xây dựng ngay ngắn thành hàng, giống như tượng cát bị sóng biển trùng kích, chậm rãi sụp đổ nát bấy...

Trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi khói, giống như đang ở trong chiến trường.