Đào Lý Bất Ngôn

Chương 126: Luyến mộ





An Chi muốn ăn cháo nấu trong nồi đất, Ngôn Hề lái xe đến một nhà hàng bán cháo Triều Sán nổi tiếng ở Bội thành. Có khoảng ba tầng lầu, bên trong trang trí không tính là xa hoa, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt. Trong một góc ở lầu một là hải sản vô cùng tươi mới, không ít ngôi sao nổi tiếng đều đã từng quang lâm đến nơi này, trên cả tầng lầu có không ít chữ ký của các ngôi sao nổi tiếng.
Buổi chiều Ngôn Hề liền đã đặt chỗ, phục vụ viên trực tiếp dẫn các nàng đến một ghế lô ở lầu hai.
Các nàng gọi cháo tôm cua, bún xào, còn có món kho trên tấm biển hiệu. Cửa ghế lô vừa đóng lại, An Chi liền chuyển cái ghế ngồi đến ở bên cạnh Ngôn Hề.
Ngôn Hề rót cho nàng một ly trà nóng, để nàng uống vào làm ấm thân thể.
Thiếu nữ trẻ tuổi thổi thổi ly trà nóng hổi, nhấp một ngụm nho nhỏ, gương mặt bị đông lạnh đến hồng hồng dưới hơi nước ấm áp đã không còn chật vật chút nào, ngược lại lộ ra thanh xuân mềm non.
Ngôn Hề nhìn thấy trong lòng liền cảm khái, trẻ tuổi thật tốt, mọi hành động đều đáng yêu. Lại nghĩ, đứa bé đáng yêu như vậy cư nhiên lại nói chuyện yêu đương với mình.
Mấy ngày nay ở chung một mình, nàng càng khắc sâu cảm nhận là mình thật sự đang yêu đương, một cuộc yêu đương thật dài tràn đầy mật ngọt.
Một cuộc yêu đương sẽ hoà tan đi tất cả sự kiên trì của nàng, đánh cược tất cả của nàng, làm cho nàng phấn đấu quên mình.
Sớm đã không còn có thể lùi lại nữa, chỉ có thể anh dũng tiến lên, tiếp nhận mọi thách thức.
"Di di, không phải bây giờ ngươi đã là người nổi tiếng trong công chúng sao?" Thanh âm của An Chi cắt đứt sự trầm tư của nàng.
Ngôn Hề cười cười: "Sao lại hỏi như vậy?"
An Chi chỉ lên tường: "Có rất nhiều chữ ký của các minh tinh, tại sao người quản lý không nhờ người ký tên?"
Ngôn Hề nhịn không được bật cười: "Ta chỉ là một người dẫn chương trình bình thường, không tính là minh tinh, không có hiệu ứng của người nổi tiếng."
An Chi nghi hoặc: "Không có sao?"
Ngôn Hề cười cười, "Không có, ta cũng không phải là nữ minh tinh trẻ trung xinh đẹp gì..."
Câu nói "Thật sự nhìn không ra là đã gần bốn mươi tuổi rồi" của trợ lý vẫn còn vang ở bên tai, rốt cuộc thì trong lòng Ngôn Hề vẫn là để ý đến tuổi tác của mình, nhất thời đột nhiên im lặng, không nói thêm gì nữa.
An Chi mở to mắt nhìn, nhấp một hớp trà nóng, bỗng nhiên nhe răng cười: "Trong lòng ta di di là xinh đẹp nhất! Đẹp hơn bất kỳ nữ minh tinh nào khác."
Nếu như trước đây An Chi nói như vậy, Ngôn Hề sẽ cảm thấy đây là lời nói của trẻ con, nhưng mà An Chi bây giờ, hai tay nàng chống cằm, ánh mắt thuần khiết, Ngôn Hề có loại cảm giác trái tim đã bị lay động.
Nàng che giấu mà cúi mặt xuống, khóe miệng lại cong lên.
Nói chuyện một hồi, cháo và thức ăn lần lượt được bưng lên.
Trong cái nồi đất có kích thước vừa phải là những hạt cháo mềm mại, trộm lẫn giữa tầng cháo trắng mịn như sữa là tôm cua đo đỏ, màu vàng chính là cải bắc thảo và gừng thái sợi, màu xanh của hành lá. Trên bàn còn có củ cải khô đặc sản địa phương để ăn kèm.
Trong đêm đông như thế này, một chén cháo nóng thật sự là khiến cho người ta thoải mái đến trong tim trong phổi, cháo tôm cua quả thật là rất tươi ngon.
Bún xào nước tương đậm đà, rau xanh chân giò hun khói và trứng khuấy, lúc vừa mới ăn thì cảm thấy hơi dai một chút, trộn thêm một chút tỏi và ớt cay cay, càng thêm mỹ vị.
An Chi ăn đến phi thường thỏa mãn, tướng ăn của nàng lại càng làm nổi bật lên dung mạo của nàng, cho dù là bốc thức ăn bằng tay, cũng không cảm thấy thô lỗ, thì ra tú sắc khả xan* chính là như vậy, nhìn người đẹp ăn cũng có một phong vị khác.
(*Tú sắc khả xan: Thành ngữ Trung Quốc - Sắc đẹp thay cơm, ý là người đẹp đến nỗi nhìn ngắm cũng no rồi không cần ăn cơm)
Ăn no xong đi ra, An Chi sờ sờ bụng nhỏ, hào hứng nói: "Vẫn là tổ quốc tốt nhất, đồ ăn thật ngon."
"Còn muốn ăn cái gì không?" Ngôn Hề bị giọng điệu của nàng chọc cười.
Đôi mắt An Chi lóe sáng lên: "Ta nhớ nơi này có một tiệm bán bánh hạt dẻ rất nổi tiếng."
Ngôn Hề đi theo nàng đến tiệm bán bánh kia, đẩy cửa vào thì tiếng chuông gió vang lên, nhân viên cửa hàng nhiệt tình chào đón.
An Chi đi đến trước tủ kiếng nhìn vào, ngọn đèn trong tiệm chiếu xuống, mỗi một cái bánh trong tủ đều rất tinh tế đáng yêu, làm cho người ta khó có thể lựa chọn.
"Muốn một bánh ngọt hạt dẻ, còn muốn ăn gì nữa không?"
Ngôn Hề nhẹ giọng hỏi nàng.
"A, còn muốn bánh dâu tây tuyết Mỵ Nương." Ánh mắt An Chi lưu luyến. Tuy rằng nàng cũng biết làm món bánh ngọt, chỉ là dù sao cũng không đủ chuyên nghiệp, hơn nữa không phải tất cả các loại nàng đều am hiểu.
"Còn muốn cái gì nữa không?" Ngôn Hề sủng ái nàng.
"A....Mousse trà xanh hay là mousse xoài đây? Ngươi thích ăn xoài." An Chi bối rối nói.
Ngôn Hề cười: "Mousse trà xanh đi, thỉnh thoảng cũng muốn thử những mùi vị khác. Còn gì nữa không?"
An Chi thỏa mãn: "Được rồi."
Trong lúc nhân viên cửa hàng giúp các nàng đóng gói, Ngôn Hề hỏi nàng: "Đi ra nước ngoài về, càng thích ăn các món tráng miệng ngọt rồi sao?"
"Đa số người Mỹ đều ăn quá ngọt, cũng rất nhiều bơ, nếu không chính là loại bánh này bánh kia, không thử thì ta lại hiếu kỳ đó là mùi vị gì," An Chi nói: "Làm cho ta béo lên." Nàng bĩu môi, tiếng nói nhu ngọt, má lúm đồng tiền cũng là ngọt ngào.
Ngôn Hề cảm thấy nàng còn chưa ăn bánh ngọt nhưng đã nếm ra ý ngọt ngào nồng đậm.
"Béo sao..." Ánh mắt nàng ma xui quỷ khiến mà rơi xuống trước ngực An Chi, lại cảm thấy không ổn, vội vàng chuyển đi nơi khác.
"Rõ ràng ngươi đã từng nói ta béo." Đôi mắt An Chi u oán mà nhìn nàng.
Ngôn Hề suýt chút nữa thì cười ra tiếng, "Không, không có béo."
Không phải đã nói là cho dù người có béo cũng có thể ôm ngươi sao?
Ngôn Hề cũng không có nói ra khỏi miệng, chẳng qua tất cả đều có trong đôi mắt sóng nước mênh mông.
Gương mặt An Chi đột nhiên đỏ lên, rõ ràng cũng đã nhớ tới.
Nhân viên cửa hàng đưa các hộp đã đóng gói cho các nàng, mỉm cười nói: "Hai chị em tình cảm thật tốt a."
An Chi và Ngôn Hề đều sững sờ, sau đó đối mặt cười cười. Lúc đi ra cửa, một tay An Chi thoải mái khoác lấy tay Ngôn Hề, trong lòng tràn đầy vui vẻ.
Lên xe không lâu, nàng liền mở cái hộp giấy ra, cầm mousse trà xanh ăn.
"...Không phải ngươi vừa mới ăn tối xong sao?" Ngôn Hề bị khẩu vị của nàng làm cho kinh ngạc.
"Muốn ăn một chút món tráng miệng ngọt." An Chi cầm cái nĩa nhỏ múc một miếng bỏ vào trong miệng.
"A...Rất ngon, ngươi muốn ăn không?" An Chi đưa đến bên môi Ngôn Hề.
Ngôn Hề chỉ có thể ngậm lấy một miếng này, "Ta không ăn, phải lái xe."
Ngoài cửa sổ bông tuyết lại buông rơi, ánh đèn rực rỡ như châu như sao, cả thành phố phồn hoa.
An Chi dựa sát vào bên cửa sổ, đôi mắt sáng long lanh thưởng thức cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ, vừa ăn tiểu bánh ngọt, Ngôn Hề lái xe rất ổn định, nàng quay đầu nhìn qua khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ của An Chi, hơi hơi cong khóe môi mỉm cười.
Phía trước có chút kẹt xe, trên mặt đường bắt đầu đọng lại một tầng băng hơi mỏng màu trắng.
Hơn mười phút sau cũng không thể chuyển động được một chút, An Chi cũng đã ăn hết bánh ngọt rồi, vô cùng buồn chán mà chờ đợi.
Nàng liếm liếm môi của mình, cảm giác chính mình bây giờ hẳn là ngọt ngào, lặng lẽ nhìn qua Ngôn Hề, đáng tiếc a, ở bên ngoài không thể hôn người kia.
Nàng nhìn điện thoại, muốn nhanh chóng về nhà.
Ngôn Hề phát hiện ra hành động của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Mệt sao?"
"Muốn về nhà." An Chi bĩu môi.
"Sắp đến nơi rồi." Ngôn Hề an ủi nàng.
Vừa dứt lời, hàng xe phía trước rốt cuộc bắt đầu di chuyển, Ngôn Hề thở ra một hơi, lại nhìn nhìn nàng: "Ngồi vững, ta lái nhanh một chút."
An Chi có chút lo lắng nói: "Vẫn là lái chậm một chút thôi."
Ngôn Hề thuận miệng nói ra: "Không sao, ta đều là lão tài xế..."
An Chi: "..."
Hì hì một tiếng bật cười.
"Lại nói con đường này ta cũng đã rất quen thuộc rồi...Cười cái gì?" Ngôn Hề khó hiểu.
An Chi cũng biết ngay là Ngôn Hề không biết vừa rồi nàng nói cái gì, nhưng mà...thật buồn cười a...
Nàng cười lăn cười bò ở trên ghế.
Về đến nhà.
Hai người bận rộn một chút, tắm rửa xong thay áo ngủ liền nằm trên ghế sofa xem phim.
Một bộ phim cũ.
Ngôn Hề một folder, chuyên lưu giữ những bộ phim mà nàng thường xem đi xem lại.
Tối nay coi một bộ phim Nhật Bản 'Người đan chữ xếp thuyền'.
Là một bộ phim về nghề nghiệp, bộ phim nói về một người nhiệt huyết dành hai mươi năm để biên soạn một bộ từ điển. Hình ảnh tĩnh đẹp nhu hòa, lời thoại sâu sắc, nhân vật mộc mạc chân thành, nội dung không quá kịch tính, chính là một đám người dành cả cuộc đời để kiên trì làm một chuyện, khiến cho người ta cảm động.
Phim này An Chi đã từng xem qua, vốn không cảm thấy nhàm chán, nhưng mà khi xem lại, nhất là khi trái tim của nàng đang sống trong giai đoạn tình yêu nồng nhiệt, thì có chút ngồi không yên.
An Chi từ ngoan ngoãn ngồi, đến dựa lên vai Ngôn Hề, nằm úp lên người nàng, gối đầu lên bắp đùi của nàng.
Ngôn Hề vẫn không nhúc nhích, tùy ý nàng làm loạn, chẳng qua là khóe miệng luôn mang theo chút ý cười.
An Chi lại tiếp tục xem phim, a, mới chiếu được 30 phút...
Nàng rốt cuộc nhịn không được, nho tiếng lầm bầm kháng nghị: "Chúng ta thật sự phải xem cái này sao?"
"Vậy ngươi muốn xem cái gì? Tự ngươi chọn một bộ đi?" Ngôn Hề cười hỏi.
"...Cũng không có phim gì đặc biệt muốn xem." An Chi rầu rĩ nhìn về phía màn hình.
"Xem thêm một chút nữa, sẽ thấy được chỗ thú vị."
Nam chính đi làm có lần xuýt ngất xỉu, một bộ dạng tinh thần không tốt, các đồng nghiệp của hắn liền chắc chắn, "Là đang yêu đương đi?" "Có đang yêu mến ai đi?"
Lão chủ biên nói rằng trái tim đang luyến mộ là không thể ngăn cản, sau đó để ý nghĩa của từ luyến mộ này cho nam chính viết xuống.
Qua rất nhiều ngày, nam chính thật cẩn thận nói chuyện phiếm với nữ chính, viết một bức thư tình khó hiểu để thổ lộ với nàng, quanh đi quẩn lại, trái tim lên lên xuống xuống, rốt cuộc cũng viết ra được một định nghĩa cho từ luyến mộ.
"Khi yêu thích một người, vô luận là đang ngủ hay đang tỉnh táo, trong đầu đều là đối phương, vô pháp chuyên tâm làm những chuyện khác, sẽ làm cho người ta có một loại tâm trạng đứng ngồi không yên, một khi thành công, liền sẽ mừng rỡ như điên."
Bỗng nhiên Ngôn Hề ấn tắt phim, nói: "Xem đến đây là được rồi."
An Chi mở to mắt nhìn, phản ứng đến mà bật cười ra tiếng, đây là đang thổ lộ với nàng sao?
Muốn nói yêu thích nàng mà phải quanh co vòng vèo như vậy.
Thật đáng yêu a...
Nể tình nàng lớn tuổi hơn, để mình chủ động một chút là được rồi.
An Chi nhào qua liền ôm lấy nàng.