Đào Lý Bất Ngôn

Chương 5: Là tuổi thỏ





Bội thành vào cuối tháng chín, bắt đầu có những cơn bão. Tại phố lớn ngõ nhỏ, cầu vượt lên xuống, đường cái xe buýt tàu điện ngầm, chỗ nào cũng có thể nhìn thấy lá vàng tung bay, ngẫu nhiên còn có những đóa hoa chưa lụi tàn vào cuối hè, rìa cách hoa héo rũ cong lại, hoa tâm vẫn như cũ non mềm, có loại đáng yêu quật cường.
Tối thứ sáu khi tan tầm vào giờ cao điểm Ngôn Hề nhận được điện thoại của người cùng nàng lớn lên kiêm bằng hữu Liễu Y Y. Hẹn nàng ngày mai cùng nhau leo núi ngắm cây phong.
Đúng lúc Ngôn Hề đang dừng đèn đỏ, nghe nói thì cười cười, từ nhỏ đến lớn đều nhìn lá phong, còn nhất định phải dành nhiều thời gian cuối tuần như vậy để đi sao? Rõ ràng là cố ý.
Nàng nói: "Có việc thì nói mau. Không có việc gì thì thôi, cuối tuần ta chỉ có một ngày nghỉ ngơi, không muốn đi ra ngoài."
Liễu Y Y cười nói: "Ha, không phải là ta đây nhớ ngươi sao? Ngươi thực tập thế nào rồi? Nếu thuận lợi được vào làm chính thức, về sau có phải ta có thể nhìn thấy ngươi trên TV hay không?"
Ngôn Hề: "Còn quá sớm, chữ bát (八) còn chưa có chổng mông lên."
Liễu Y Y: "Dù sao ta có lòng tin với ngươi, ta tuyệt đối ủng hộ ngươi. Chính là ngươi nha, tuyệt đối đừng làm biên tập viên mấy phần tin tức, lạc hậu, nội dung làm chán, mặc cái gì cũng không ai chú ý đến. Coi xong nửa tiếng đồng hồ, cũng chỉ nhớ được một câu kia "Buổi tối lành bằng hữu xem đài..."
Ngôn Hề: "...Có phải ngươi có hiểu lầm gì với ngành công nghiệp truyền hình hay không? Không phải người bình thường nào cũng hay xem phát sóng tin tức sao?"
Liễu Y Y ở đầu dây bên kia cười đến run rẩy hết cả người.
Ngôn Hề cười nói: "Ta bây giờ là thực tập, không có cương vị cố định."
Nàng lái xe qua khỏi đoạn đường đèn xanh đèn đỏ, mắt nhìn đồng hồ. Năm giờ một phút.
Liễu Y Y nói: "Cần gì phải thực tập khổ cực như vậy a, để đại ca của ngươi chào hỏi một tiếng với lãnh đạo trong đài của ngươi, muốn vào ngành gì thì vào ngành đó, muốn làm kênh nào thì làm kênh đó..."
Ngôn Hề cắt ngang nàng: "Đại ca của ta mới sẽ không cho phép ta trở thành như vậy, với lại ta muốn tự mình cố gắng, nếu như thuận lợi được giữ lại, liền làm ở đó, nếu không thuận lợi thì trở về học khảo nghiên*."
(*Trung Quốc Graduate Record Text (viết tắt: PubMed ) là bài kiểm tra tiêu chuẩn được sử dụng trong việc xét điều kiện nhập học sau Đại học (Master hoặc PhD) ở các chuyên ngành khoa học tự nhiên và xã hội. Được tổ chức từ tháng 12 đến tháng 5 năm sau)
Liễu Y Y nói: "...Được rồi, ngươi thậm chí đã nghĩ kỹ như vậy rồi..."
Ngôn Hề: "Ngươi liền trực tiếp đem chuyện ngươi muốn nói nói ra đi. Đừng quanh co lòng vòng."
Lúc này Liễu Y Y mới nói thật ra: "Được rồi, là Cao Ký Minh."
Ngôn Hề giảm tốc độ, dòng xe trước mặt bắt đầu tắc nghẽn, phía trước là một chiếc taxi, nàng đang lái chiếc Chopster, nàng khống chế tốc độ chậm hơn một chút, nghe mùi hương cam quýt nhàn nhạt trong xe. Sau đó nàng mới mở miệng: "Hắn làm sao?"
"Ngươi thật sự muốn chia tay với hắn sao?"
Ngôn Hề: "Hắn quyết định xuất ngoại, ta ở lại trong nước, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, chia tay trong hòa bình."
Cao Ký Minh là sư huynh cùng trường với nàng. Lúc mới quen hắn là nghiên cứu sinh năm hai, nàng là sinh viên năm hai.
Trong trường Đại học ở Bội thành có cảnh sắc thích hợp nhất để những người trẻ tuổi yêu đương. Sáng sớm ngày xuân lên công viên hoa, sau giờ ngọ ngày hè là mặt hồ xanh thẳm, mùa thu quế hoa rơi xào xạc, mùa đông đến thư viện. Bọn học đã cùng nhau chứng kiến qua, kinh ngạc qua, hưởng thụ qua. Hai năm đó thật sự rõ ràng là yêu nhau.
"Còn không phải là ta sợ ngươi hối hận sao...Cao Ký Minh, sinh viên xuất sắc nhất trong các sinh viên xuất sắc của trường các ngươi, còn có...Các ngươi thật sự rất phù hợp, cũng chưa từng cãi lộn, cứ như vậy mà chia tay rất đáng tiếc a."
Trước khi cúp điện thoại Liễu Y Y nói: "Hắn ở Seattle ngươi cũng biết đi? Nói gọi điện thoại nhiều lần ngươi đều không có nghe máy. Sau đó hắn điên cuồng gọi điện thoại cho ta...Ta đang ở Luân Đôn đúng không? Chênh lệch thì chênh lệch, cũng không chênh lệch giờ tới mức gọi không được!"
"Dù sao ta đã chuyển lời rồi, ngươi quyết định đi."
Ngôn Hề không tỏ thái độ, qua đoạn đường kẹt xe, con đường bắt đầu thông suốt, nàng đạp chân ga, tăng tốc.
Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, nàng cảm thấy như vậy. Hơn nữa nàng đã đến sân bay tiễn Cao Ký Minh.
Ở sân bay du khách lui tới đông đúc, tiếng người huyên náo. Cao Ký Minh dáng người cao gầy, mặc chiếc áo măng tô vải kaki, hào hoa phong nhã, trong đám người vô cùng bắt mắt.
Hắn nói: "Nhất định phải chia tay sao?"
Ngôn Hề cười cười nói: "Ta có thể yêu xa, ngươi nhất định cũng sẽ nói ngươi có thể, nhưng chúng ta đều biết ngươi không kiên trì nổi."
Đại học Bội thành trường Đại học xếp thứ mười trên toàn quốc, ngành lập trình của Cao Ký Minh là đứng thứ nhất thứ hai toàn quốc, hắn học tốt, dáng vẻ tốt, ở trường Đại học đào hoa không ngừng.
Cao Ký Minh nói: "Ngôn Hề, ngươi nói như vậy không công bằng, ta là rất vất vả mới theo đuổi được ngươi. Ta vẫn luôn muốn cùng một chỗ với ngươi."
Bộ dáng của hắn có một đôi mắt không quá sắc bén, chỉ là bình thường khi nhìn người khác, hắn có thể làm cho ánh mắt của hắn đạt tới một loại chăm chú thâm tình. Đây là đòn sát thủ của hắn, điểm có thể hấp dẫn nữ nhân nhất. Cho dù hắn đã có bạn gái, sẽ vẫn có người thổ lộ với hắn ở trước mặt nàng.
Trước đây nàng không để ý, không có nghĩa là nàng có thể vẫn luôn không để ý đến.
Ngôn Hề lắc đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn: "Chuyện ta đã quyết định sẽ không thay đổi, ngươi cũng biết, bây giờ chúng ta chia tay, không có khúc mắc, nhiều năm sau còn có thể gặp lại."
Nàng hạ cửa kính xe xuống để gió lùa vào, dừng dòng ký ức lại. Một khi nàng đã quyết định, sẽ không muốn lay động. Ngôn Hề đối với những lựa chọn trong cuộc sống có trực giác rất mãnh liệt.
Ví dụ như khi nàng đi học thì lựa chọn phát thanh viên tin tức làm chuyên ngành đầu tiên, tiếng Trung là chuyên ngành thứ hai, ví dụ như nàng lựa chọn chuyện chụp ảnh là sở thích mà không phải là công việc của nàng, ví dụ như sau khi tốt nghiệp nàng từ bỏ chuyện tiếp tục học sâu hơn mà lựa chọn đi làm, lựa chọn vào đài truyền hình, ví dụ như lúc học Đại học trong rất nhiều người theo đuổi nàng tiếp nhận Cao Ký Minh, bây giờ lại lựa chọn chia tay với hắn.
Nàng đều dựa vào trực giác, không cho mình có cơ hội để hối hận. Một khi đã quyết định, đều dồn hết toàn lực thực hiện. Sau đó lại nghe theo ý trời.
Liễu Y Y nói nàng quá lý trí, chuyện khác thì không nói, tình cảm sao có thể lý tính như thế? Cũng không phải là nước uống, nói mở liền mở, nói đóng liền đóng.
"Ta đã thấy hình thức ngươi và Cao Ký Minh cùng một chỗ, sẽ không ai hoài nghi là các ngươi không yêu nhau. Chia tay với hắn, ngươi không có khổ sở sao?"
Khổ sở sao? Nàng đương nhiên sẽ khổ sở. Dù sao cũng là mối tình đầu, đã từng vì yêu mà vui vẻ, vì yêu mà tổn thương, lo được lo mất, trăn trở. Yêu và không yêu, có đôi khi đó cũng chỉ là một khoảng khắc kỳ lạ, nàng quyết định buông bỏ và quên đi. Nàng không muốn lại phí thời gian suy nghĩ nữa. Huống chi công việc thật sự rất bận rộn.
Ngôn Hề nhìn xuống đồng hồ, đã qua sáu giờ rồi. Bầu trời dần thấp xuống, đám mây nhiễm một tầng ánh cam. Lại là đèn xanh đèn đỏ, một chiếc Cadillac dừng lại bên cạnh, bên ghế phụ có một cô bé ở độ tuổi nhà trẻ đang líu ríu: "Ba... Pizza vừa rồi ăn rất ngon, chúng ta ở bên ngoài chơi một chút nữa đi...Đừng về nhà sớm."
"Bảo bảo, cũng hơn một tiếng rồi, chúng ta phải nhanh chóng về nhà thôi..."
Trước mắt Ngôn Hề bỗng nhiên thoảng qua khuôn mặt của Đào An Chi.
Một tháng trôi qua, Đào Trân Trân đã xuất ngoại, không biết cô bé nhỏ tuổi kia bây giờ thế nào?
Ngôn Hề vẫn còn nhớ ánh mắt ấy khi cô bé quay đầu lại.
Tiếng gió và hoa, lá mùa thu tung bay, cô bé kia, sợi tóc bị thổi loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn giống như nụ hoa, còn có đôi mắt trong trẻo kia. Cách khá xa, dưới ánh sáng phản chiếu, tựa hồ có một tia sáng dưới mí mắt, dường như nước mắt.
Trong lòng Ngôn Hề bốn bề dậy sóng, nếu có thể chụp hình lại, sẽ là một bộ tác phẩm rất tốt, chỉ là nàng không có. Không phải là bởi vì lúc ấy trong tay nàng không có máy chụp hình, mà là nàng làm không được.
Ngày ấy, không biết xuất phát từ tâm lý gì, nàng hỏi Đào Trân Trân số điện thoại của Trần Mộ Tề. Qua vài ngày, nàng gọi điện thoại hỏi thăm tình huống của Đào An Chi. Trần Mộ Tề cho rằng nàng thay Đào Trân Trân hỏi thăm, không quan tâm mà nói vào nhà trẻ rồi, bằng không thì còn có thể làm gì?
Ngôn Hề không có phủ nhận, còn hỏi tên nhà trẻ kia? Đầu dây bên kia của Trần Mộ Tề có thanh âm nữ nhân trêu chọc, hắn nghĩ nửa ngày mới nói được tên ra.
Nhà trẻ kia trùng hợp ở gần đây, nhưng mà giờ này đã sớm tan trường a.
Ngôn Hề do dự một chút, vẫn là chuyển tay lái, lái xe đến đó.
Nàng tìm đến địa chỉ nhà trẻ, ánh mắt đảo quanh một vòng, dừng lại giữa không trung.
Hơn sáu giờ, nhà trẻ sớm đã tan trường, cửa cũng đóng rồi, trên bồn hoa bên cạnh cửa có một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi, còn có cái cặp hình chú thỏ quen thuộc kia.
Đang lúc hoàng hôn, bầu trời dường như càng thấp xuống, bóng dáng nhỏ bé kia mặc quần áo mỏng manh, cong người trong cơn gió đêm, nhìn chằm chằm trên mặt đất.
Giống như một con vật nhỏ không có người nhận nuôi.
Trái tim Ngôn Hề nghẹn lại, lại là một cảnh tượng có thể tạo nên một bức ảnh đẹp. Nhưng mà nàng vẫn là...
Nàng mở cửa đi ra, đi tới bên cạnh cô bé.
Lúc này, một chú bảo vệ đã đến trước nàng một bước, hỏi thân ảnh nhỏ bé kia: "Bé gái, sáu giờ rồi, hôm nay không có ai tới đón ngươi sao?"
Bóng người nhỏ bé không hề động.
Chú bảo vệ thở dài một hơi: "Đứa bé ngoan, mau về nhà đi, ta cho ngươi đi nhờ xe..."
Đào An Chi gật gật đầu, quay mặt lại mỉm cười với hắn, ánh mắt bắt gặp Ngôn Hề.
Nàng sững sờ. Mở to đôi mắt
Ngôn Hề có chút nhếch môi, đi đến trước mặt nàng.
"Ngươi tới đón nàng sao? Thật tốt quá, đứa bé cũng đã chờ hơn một tiếng rồi...Ai..." Chú bảo vệ cuối cùng cũng yên tâm rời đi.
"Còn nhớ ta không?" Ngôn Hề quét nhìn trên mặt đất một chút, phát hiện trên mặt đất dùng phấn trắng viết "H(1) He(2) Li(3) Be(4) B(5) C(6) N(7)...."
Đây là kiểu chữ tiếng Anh? Không, không đúng...
Ngôn Hề kinh ngạc phát hiện, đây là chữ cái viết tắt của những nguyên tố đứng đầu trong bản tuần hoàn hóa học. Đây là nàng viết sao?
"Ta còn nhớ ngươi...Ngươi tên là Yan Xi." Âm thanh của cô bé mang đầy nét trẻ con.
Trên mặt Ngôn Hề càng thêm vui vẻ, thú vị mà nhìn nàng.
An Chi nói ra mới phát hiện gọi thẳng tên của người lớn là không lễ phép, nàng lúng ta lúng túng mà thêm vào ba chữ: "...Đại tỷ tỷ."
Yan Xi...Đại tỷ tỷ?
Thân phận này...Ngôn Hề xoa trán. Nếu như mẹ của nàng không phải bạn học của mình, như vậy xưng hô "Tỷ tỷ" cũng không sai.
Được rồi, còn nhớ là được rồi.
Nàng chần chờ vài giây, cuối cùng cũng không có hỏi ra "Tại sao không có người tới đón ngươi", đáp án cũng không khó đoán.
Vì vậy nàng hỏi: "Đói bụng chưa? Ta dẫn ngươi đi ăn cái gì đi?"
Ngôn Hề dẫn An Chi vào cửa Kentucky Fried Chicken, mới hậu tri hậu giác phát hiện: Những thức ăn nhanh không tốt này không thích hợp cho trẻ em. Sau lần trước cho một đứa bé chưa thay răng ăn kem, nàng vốn muốn dẫn đứa bé đi ăn chút thức ăn khỏe mạnh.
Chỉ vì trên xe nàng hỏi một câu: "Có muốn ăn cái gì không?"
Đào An Chi chỉ: Bạch gia gia.
Ngôn Hề nhìn theo hướng nàng chỉ, Kentucky Fried Chicken gia gia râu tóc trắng tinh đứng cách đó không xa tươi cười hiền lành.
Được rồi...
"Ta đi chọn món ăn, ngươi ngồi xuống, chờ ta." Ngôn Hề nói với nàng xong, liền đi xếp hàng.
Đào An Chi đè lên cái bụng đang kêu ùng ục, gật gật cái đầu nhỏ, nhu thuận ngồi xuống. KFC đang vào giờ cao điểm buổi tối, người đông đúc, có chút ầm ĩ. Có tình nhân, có gia đình, cũng có vài người ăn cơm một mình.
Đào An Chi rất vui vẻ, nàng thấy bóng lưng Ngôn Hề xếp hàng, thon dài cao gầy, nàng mặc chiếc áo sơmi màu xám xanh, quần jean. Vòng eo tinh tế, chân thật dài.
An Chi dùng vốn từ ngữ cằn cỗi của mình khó khăn miêu tả nàng, chỉ cảm thấy nàng nhìn cực kỳ xinh đẹp. Quan sát những người đi ăn cơm xung quanh một vòng, không có ai đẹp hơn nàng.
Ngôn Hề gọi món ăn xong, mang nàng đi rửa tay, ngồi vào ghế.
Nàng chọn phần cơm cho trẻ em, súp khoai tây, bánh trứng, khoai tây chiên, còn có một ly nước trái cây nhỏ, cũng đưa cho cô bé một phần đồ chơi. Chính mình thì chọn một cái hamburger.
An Chi nhìn thấy đồ chơi liền bỏ qua chuyện mình đang đói bụng, ánh mắt tỏa sáng. Ngôn Hề giúp nàng mở ra.
Trên đôi má trắng tinh của con thỏ có hai vết màu hồng hồng, ôm một cái trống, nhấn một cái, tay trái tay phải bắt đầu đánh trống tùng tùng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của An Chi được đèn ánh đèn chiếu lên đỏ rực, nàng hưng phấn mà động đậy ở trên ghế, mang theo chút không thể tin được: "Cho ta sao?"
Ngôn Hề mỉm cười nhìn nàng, "Đương nhiên là cho ngươi, ngươi tuổi thỏ* đúng không?"
(*Tuổi thỏ chính là tuổi mèo của Việt Nam)
Hai tay AnChi bưng lấy con thỏ, gò má phải hằn xuống lúm đồngtiền thật sâu, nhãn cầu đen lúng liếng của nàng cong lên: "Ân!"