Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 2 - Chương 19: Bình sứ




Editor: Tiểu Phong Hoa

Beta: Thanh Du

*****

Xác không rữa thông thường đều là những xác chết được ngâm trong nước hoặc chôn cất ở nơi có độ ẩm cao hoặc trong bùn nhão, lớp sáp là do chất khoáng cùng với chất béo trong thi thể lâu ngày ngưng kết mà thành.

Tôi lần theo dấu chân, phát hiện chúng kéo dài thành một đường dẫn tới tận góc phòng, lộ ra một chiếc bình sứ Thanh Hoa Vân Long áp lưng vào góc, lòng có chút hồi hộp.

Người ta nói Diêm Vương dễ xử, tiểu quỷ khó đùa, chẳng lẽ ở đây lại có một bánh tông non? Tôi nói với Bàn Tử: “Anh nhìn xem, vết chân này có đi mà không có về, không lẽ…”

Mới nói được có một nửa, Bàn Tử đã khoát tay chặn họng, ý bảo tôi im lặng. Tôi quay lại, đập vào mắt vẫn chỉ là cái bình sứ, bỗng có cảm giác run run.

Bàn Tử nói nhỏ: “Thứ đó đang nấp phía sau đấy…”

Trương hói đang cởi dở trang bị đến dây lưng thì ngừng lại, xách bình dưỡng khí đến hỏi Bàn Tử: “Cái gì thế?”

Bàn Tử bị làm phiền liền rủa: “Bánh tông chứ gì nữa!”

Gã đần mặt: “Bánh chưng? Bánh chưng chay ngũ vị của Gia Hưng ấy à?”

Bàn Tử lắc đầu rồi quyết định lờ gã luôn. Tôi hỏi hắn: “Anh chắc không đấy? Xưa nay tôi chưa từng thấy cái bánh tông nào nhỏ như vậy.”

Bàn Tử đáp: “Chịu, nhưng mặc xác có phải bánh tông hay không, chúng ta cũng phải nhìn cho rõ, bằng không đúng là tai họa, đấu đổ xong cũng chẳng ăn ngon ngủ yên được.” Dứt lời nâng súng hơi lên tay, ngoắc ngoắc tôi. Tôi không muốn đi tí nào, đương nhiên là lắc đầu.

Bàn Tử thở dài sườn sượt, đành phải quay ra gọi Trương hói thay thế. Trương hói lần đầu tiên vào đấu phấn khởi ra mặt, vội vã học theo bộ dạng Bàn Tử đi tới, hai người tạo thành thế vây sườn, rón rén tiếp cận bình sứ Thanh Hoa.

Tuy tôi đang sợ khiếp vía nhưng cũng không thể trưng ra vẻ hèn nhát yếu đuối trước mặt phụ nữ được, đành thủ thế, vừa bám càng Trương hói vừa cẩn thận thăm dò xung quanh.

Chúng tôi nhón chân từng bước, e sợ có thứ quái vật gì đó thình lình nhảy xổ vào mặt. Bàn Tử lia đèn pin chiếu vào bình sứ, nhưng cái bình rất lớn nên không thấy gì cả, lại giơ nòng súng lên chọc chọc. Hành động của hắn làm tôi không nhịn được cười, y hệt như hồi bé tôi vẫn đi bắt chồn vậy. Hắn chọc liền năm sáu phát vẫn chẳng có động tĩnh gì, lúc đấy gan mới lớn thêm được thêm một chút, hùng dũng tiến lại gần, hứ một tiếng rồi gào lên ông ổng: “Mẹ nó chứ, có mỗi cái hòm gỗ mục trống hoác, hại ông mày sợ đứng tim!”

Chúng tôi cũng tiến gần hơn xem xét, thấy một chiếc quan tài trẻ con chỉ nhỏ bằng hộp đàn vĩ cầm khắc hình một đôi phượng, nắp quan đã bị lật sang một bên, lớp quan màu trắng bên trong được bảo tồn rất tốt, có điều thi thể đã mất tăm, chẳng trách Bàn Tử nghĩ đây là cái hòm. Tôi lên tiếng: “Không phải hòm, mà là một loại quan tài.”

Bàn Tử ban đầu còn ngờ vực nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra, liền hỏi: “Ý cậu đây là quan tài của cái bánh tông non đó sao?”

Tôi gật đầu rồi tỉ mỉ quan sát, phát hiện trên thân quan tài có vài lỗ thủng, từ đó có một vệt đen sì kéo lê xuống tận mặt đất. Xem ra đã có một thứ chất lỏng chảy ra từ mấy cái lỗ ấy, cảnh tượng này hình như ông nội cũng từng nhắc tới trong bút ký.

Bàn Tử lấy đèn pin soi kỹ cả trong lẫn ngoài, thở dài não ruột: “Nhìn kiểu dáng của cỗ quan tài này, chắc chắn trên người đứa nhỏ đầy bảo vật. Tiếc quá tiếc quá, không biết cái thi thể chết tiệt đó chạy rông đi đằng nào rồi, tóm được phải xử luôn, biết đâu lại moi được vài viên trân châu.”

Tôi đương nhiên đồng tình. Trẻ con chết yểu hoặc bị đem bồi táng, trong quan tài luôn có cả đống đồ quý, hơn nữa hầu như tất cả đều đeo trên mình thi thể. Đặc biệt là trong bụng trẻ bồi táng lúc nào cũng có một viên ngọc chống phân hủy, giá trị thì khỏi phải bàn.

Chúng tôi nhìn quanh quất xem có dấu vết nào của thi thể không, bốn phương tám hướng đều dò xét nhưng một mẩu vụn cũng không có, xem chừng đã bị tên trộm mộ nào đó đánh cắp ra rồi.

Bàn Tử vẫn ấm ức lắm, một mực muốn lục lọi cái quan tài thêm lần nữa nhưng tôi có linh cảm không lành, vội kéo hắn lại: “Quan tài này có gì đó bất thường, không đơn giản là để mai táng người chết đâu. Anh đừng có dại mà đụng vào.”

Bàn Tử cười khẩy: “Thi thể còn đếch sợ nữa là cái quan tài nhép. Cậu sợ cái gì, sợ cái quan tài nhảy dựng lên đợp tôi một phát à?”

A Ninh can: “Mục đích chúng ta đến đây không phải là khoắng minh khí ra ngoài đâu nhé. Bây giờ cần phải tập trung lực lượng đánh nhanh thắng nhanh, còn không mau đến mộ chính đi, cứ cà kê mãi lãng phí thời gian.”

Bàn Tử tự biết mình đuối lý cũng không cãi chầy cãi cối nữa. Chúng tôi cẩn thận chỉnh trang lại đồ lặn, Bàn Tử đeo ba lô lên lưng, bỗng quay ra nhìn tôi, khóe miệng giật giật rồi lại thôi, giống như có điều muốn nói mà không tiện mở mồm. Tôi thở dài mắng: “Mẹ nó chứ, anh muốn gì thì nói toẹt ra đi. Sao nào?”

Bàn Tử nói: “Mấy người nói xem, có khi nào cái bánh tông non kia chui vào trong bình sứ rồi không?”

Tôi nhìn cái bình sứ, giật mình nhận ra đúng là có khả năng này.

Bàn Tử hơi đỏ mặt: “Khi nãy tôi nghe được tiếng động từ phía cái bình, hình như là từ bên trong vọng ra. Tôi còn tưởng mình nghe lầm, bánh tông cũng chẳng phải con chuột mà chui tọt vào vại như thế, nhưng đến giờ vẫn không bỏ được ý nghĩ đó.”

Tôi biết thừa thằng cha này chắc còn đang đem lòng tương tư đám bảo vật đeo đầy trên mình thi thể, đang muốn nói đểu hắn vài câu, bất thình lình cái bình đã “cốp” một tiếng lăn quay ra trên mặt đất. Tôi ngây cả người, lòng rủa thầm, đừng bảo là tên kia nói quá chuẩn nhé.

Cả bốn người cứng miệng không thốt ra được câu nào, căng thẳng dán mắt vào cái bình. Ban đầu nó còn xoay tròn tại chỗ, sau đột nhiên lộc cộc lăn về phía chúng tôi.