Đạo Mộ Bút Ký

Quyển 7 - Chương 37: Kinh kịch




Tôi khi còn ở Trường Sa nghe qua không ít lần, vài giây liền ngây ngô. Nghe xong một lúc, mới xác định đúng là như vậy.

Trong chớp mắt tôi liền hiểu ra, thầm nhủ quái thật, chẳng lẽ đây mới thực là Tiểu Hoa. Tiểu Hoa bị mắc kẹt trong lùm tóc kia sao?

Nghĩ lại liền khẳng định như vậy, nếu người này là một con quái vật biết hát kinh kịch, vậy chi bằng tôi một phát đâm đầu cho chết luôn đi. Nhưng mà thứ vừa rồi gõ bên dưới bàn thiết kia là cái quỷ gì? Mà sao Tiểu Hoa lại thành như thế này, hắn trúng bẫy, tóc này làm sao lại từ trên người mọc được vậy?

Tôi nhìn nhìn bàn thiết rồi lại nhìn nhìn lùm tóc, quyết định trước không quan tâm nữa, cứ ngưng thần tĩnh khí chờ, thứ kia dường như thấy được tôi buông búa sắt xuống cũng không gõ nữa.

Lần yên lặng này toàn bộ khoảng không bỗng trở lên âm lạnh tới thấu xương, cảm giác quạnh quẽ liền xuất hiện, có chút giống như từ trong sàn nhảy bước vào một ngôi chùa vậy, khoảnh khắc đầu tôi còn có phần hơi buồn cười, đành phải cắn răng tập trung. Đợi tới khi thấy lùm tóc kia chậm rãi đi tới cửa gian phòng đá kia.

Lùm tóc bị ngăn ở ngoài cửa, nhìn mà toàn thân tôi đồng loạt nổi gai ốc, tôi nuốt một ngụm nước miếng, tiếp đó tôi thấy từ giữa đống lùm xùng chĩa ra một cây gậy, vươn tới trước mặt tôi quơ quơ, sau chỉ chỉ sang bên cạnh.

Tôi nhận ra đó là cây côn của Tiểu Hoa dùng để thi triển võ công vừa rồi, lại nhìn theo hướng côn chỉ, thấy hắn đang chỉ về một hốc đá trên vách động.

Hốc đó rất lớn, so với những hốc khác thì to hơn hẳn, bên cạnh vẫn cũng có mấy hốc như thế. Tôi đi tới liền thấy bên trong có một đống kỳ quái gì đó, vừa nhìn cũng đoán ra là được làm từ sắt. Tôi liếc mắt về đằng kia một cái, chỉ thấy hắn huơ huơ cây côn, ý bảo tôi nhanh lên một chút.

Tôi đem đống sắt trong hốc đào ra, liền phát hiện thứ bên trong cực nặng, run run mở ra nhìn hóa ra là một đống áo sắt.

Tất cả các bộ phận đều dùng sắt và da cá nối với nhau, bên trên còn có phủ một lớp giấy dầu trông như da chân nứt nẻ vậy. Tôi xé rơi hết lớp giấy đó ra, liền phát hiện đồ bên trong vẫn được bảo quản tương đối tốt.

Tôi lại quay đầu nhìn vật kia một chút, hắn lại giơ giơ côn, dường như là muốn tôi mặc thứ này vào.

Được rồi, tôi thầm nói, chuyện kinh khủng này sao bỗng chốc lại trở lên vô cùng hài hước như vậy chứ.

Tôi từng có không tí thời gian nghiên cứu về áo sắt, hoàn toàn không có gì quá phức tạp, vì thế nên phải vận tới chín thành công lực khoác nó lên người. Bên trong trình độ ăn mòn so với bên ngoài có vẻ lợi hại hơn, bề mặt gỉ vụn, có một thứ mùi rất kỳ quái toát ra. Hơn nữa thứ này gần như hoàn toàn kín mít, ngay cả mắt cũng không có chỗ hé ra.

Trước mặt một khoảng tối đen, thực không biết phải làm sao bây giờ, liền cảm giác cây côn kia thúc vào người tôi vài cái, tôi dùng sức giơ tay lên chộp lấy, ngay sau đó hắn liền bắt đầu kéo tôi đi. Sờ soạng như một người mù dùng gậy chỉ đường, rất nhanh tôi biết được mình đã đi trở lại đường hầm, sau đó dẫm lên trên đống tóc kia.

Áo sắt ngoài cái rất nặng mà không cố sức thì khó mà đứng thẳng nổi, tôi hiểu được là vì sao mà cái lùm tóc trước mặt lại di chuyển với tốc độ chậm như vậy, thực ra là do nó bất đắc dĩ phải đi chậm, cũng may mà áo giáp nặng thì cũng biểu thị cho độ dày của nó. Người Trung Quốc vẫn là thích loại cảm giác chắc chắn như thế này.

Tiến vào trong đường hầm sau đó dẫm lên mớ tóc kia, bàn chân tôi có cảm giác cực khó chịu, có điều là vì đã đeo giầy sắt kiên cố rồi nên bước cũng tự tin hơn hẳn.

Đi một bước lại dừng một bước, tiết tấu trước sau đều do cây côn trước mặt tôi khống chế, chân bước hơn nửa canh giờ, tôi mới cảm thấy tóc dưới chân mình đã biến mất, lần nữa lại đạp lên tảng đá. Tiếp theo tôi cảm giác được đá vụn cũng dần dần xuất hiện, chúng tôi đã trở về tới cửa động.

Cây côn vẫn còn chưa vừa ý còn tiếp tục kéo tôi đi ra thêm một đoạn xa, mãi cho tới lúc tôi bò ra ngoài nghe được tiếng chim hót líu lo, mới ý thức được mình đã tới cửa động.

Mùi trong không khí cũng có biến hóa rất vi diệu, đó là mùi của nham thạch, cây cối và sương mù, cây côn phía trước dừng lại, tôi hít vào một hơi, không biết hiện tại đã có thể cởi đồ này ra được chưa, lúc này chợt nghe thấy vài tiếng vô cùng khó chịu:

“Cậu ngốc bẩm sinh hay do đào tạo vậy, hại tôi lại phải quay vào trong lần nữa.”

Giọng kia nghe như một người suốt ngày hút xì gà phát ra, tôi hắng giọng, phát hiện hình như mình đã có thể nói rồi. Nhưng có lẽ là do vấn đề về hô hấp, đáp lời mà bản thân nghe cũng không hiểu đang nói gì.

Bên kia lại thấy hắn nói tiếp:

“Bỏ mũ xuống được rồi đấy.”

Tôi nhích tới gần vách động sau đó dùng toàn bộ khí lực tháo mũ sắt ra, một thoáng bỗng cảm nhận được cái thanh tỉnh đập thẳng vào mặt.

Quả nhiên là tới cửa động rồi, bên ngoài trời đêm là một vầng nguyệt sáng, bàng bạc lạnh lẽo một vùng vách đá đối diện rải đầy những tàng cây. Vậy mà những thủ hạ kia vẫn chưa lên tới nơi, nhưng nhìn thấy sợi dây lủng lẳng ngoài miệng động đã bị kéo căng không ngừng lay giật, rõ ràng là bọn họ vẫn đang cố gắng leo lên.

Mớ tóc kia đang đứng đối diện trước mặt tôi, nằm lăn trên mặt đất, nhìn như một quả bí đao phát mốc, ngã có chút khó khăn. Tôi phun một miệng đờm, sau đó mới nói chuyện dễ dàng được, hỏi hắn:

“Sao cậu lại thành ra thế này, có chuyện gì xảy ra vậy?”

Tiểu Hoa nói:” Trước đừng hỏi vội, giúp tôi đem mớ tóc này ra đi, dùng đuốc mà đốt.”

Khi leo lên đây Tiểu Hoa có mang theo nhiều dụng cụ leo núi chuyên nghiệp, có thể dùng để sưởi ấm hay gửi tín hiệu kỳ thực là một cái bật lửa cỡ lớn, tôi lấy nó ra lắc lắc sau đó đánh lên, hướng tới trên người hắn chuẩn bị thiêu.

Không biết là vì nhiệt độ cao hay là thế nào mà những mớ tóc kia vừa tới gần bật lửa lập tức cùng rụt hết cả lại, tiếp theo liền kêu một tiếng “chi”, sau một phút toàn bộ tóc quanh ngực hắn đều đã bị đốt trụi. Tiếp theo tôi liền thiêu tới những chỗ khác.

Không biết là do tôi thích làm việc ác hay sao mà thiêu mấy thứ này bản thân thấy cũng rất vui, nhiều tóc bị thiêu cháy liền thấy thích chí, thảo nào mà trước kia Chú Ba có nói, con người ta bẩm sinh đã thích đùa với lửa, đặc biệt là khi thấy hỏa năng thiêu hủy những thứ dơ bẩn, bao nhiêu thứ xấu xa đều bị đốt thành than và tro bụi hết.

Cho tới khi thiêu đến mũ trụ của hắn nhẵn như một con gà tôi mới nói xong rồi, lập tức nhìn hắn tháo mũ giáp xuống, tiếp theo hắn như từ trong kén mà chui ra khỏi giáp sắt, tôi bỗng ngửi thấy một mùi máu tanh rất đậm xộc tới. Mặt trong giáp sắt của hắn đều nhiễm đỏ một màu máu tươi.

“Thực sự cũng chẳng dễ dàng gì, vì phải đưa cậu trở về nên tôi phải khiêng theo vết thương này mà quay trở vào trong đó.” thanh âm của hắn cũng dần hồi phục, “Đại ca à, về sau cậu có thể thông minh hơn chút được không?”

Tôi thầm than bản thân mình không phải vì cứu ngươi mà cũng không quản mệnh, việc này đâu có thể trách tôi được chứ.

Hắn xé băng vải trong túi ra rồi cởi áo, tôi liền thấy trên mạng sườn hắn có một vết rách toạc kinh người.

“Rốt cuộc thì cậu gặp chuyện gì vậy?” tôi hỏi, “Sao có thể bị thương thành như thế này, mà chỉ trong tích tắc vừa rồi thôi.”

Tiểu Hoa lấy bình nước rửa qua vết thương một chút, cắn răng đáp:” Dưới bàn thiết kia có  vấn đề gì đó.”

Sức khỏe Tiểu Hoa tiêu hao vô cùng lợi hại, sắc mặt tái nhợt, thân hình lại gầy, vết rách kia lộ ra càng thêm dữ tợn.

Tôi giúp hắn dùng một loại hỗn hợp bột phấn bạch dược của Vân Nam trước cầm máu, hắn cố gắng chịu đựng rồi cũng kể qua chuyện đã xảy ra.

Quá trình so tới tôi tưởng tượng còn kịch tính hơn, nghe mà tôi chỉ cảm thấy mình có phần ngu ngốc thế nào ấy. Sau khi hắn thấy cái bàn thiết kia thì liền phát hiện được bộ phận kỳ quái bên dưới bàn thiết, hắn lập tức nâng bàn thiết lên, lúc này tiếng kim loại gõ vào nhau đã bắt đầu từ bên dưới truyền lên. Thanh âm đó không tuân theo một quy luật nào, khiến hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái chính là cảm giác có vật gì còn sống ở bên dưới.

Lúc này tôi đã gọi rống lên, hắn cảm thấy yết hầu không được thoải mái, đồng thời cũng thấy tôi có phần phiền phức (thế mà hắn cũng nói thẳng ra được), không để ý tới tôi nữa mà tìm đường xuống phía dưới, xem xem có tình hình thế nào. Tiểu Hoa dùng cây côn chống vào bàn thiết, chân quắp lấy miệng hố, thân thể như một con rắn mà trườn vào bên trong trục quay. Kết quả phát hiện kết cấu bên dưới vô cùng phức tạp tới mức chẳng thể nào lý giải nổi, toàn bộ trong đó bao gồm đủ loại xích sắt cùng bánh răng.

Mà để những băng răng kia chuyển động trôi chảy như đá trong nước, phải có một cái trục cái truyền lực, nhưng lúc đó lại nhìn không thấy.

Bên dưới kia tiếng kim loại gõ quả thực đinh tai nhức óc, khi hắn đốt lên một cây đuốc chiếu sáng bốn phía đột nhiên âm thanh kia bỗng đình chỉ. Tiếp theo hắn chỉ cảm thấy có một trận kình phong xoẹt qua, mạng sườn đột nhiên đau nhói lên, lập tức xoay người lui ra khỏi hố, vừa nhìn lại người đã thụ thương trầm trọng.

Lúc này hắn mới nhớ tới tôi, tưởng còn có thể hướng tôi cầu cứu nhưng hô lên mới biết bản thân không còn nói chuyện được nữa. Dưới tình thế cấp bách, hắn nghĩ lập tức dùng biện pháp cũ mà trở về. Nhưng cho tới khi hắn đi tới khúc đường hầm, liền phát hiện đám tóc dưới chân kia đột nhiên đồng loạt dựng đứng lên, giống như bị mùi máu tươi trên người hắn hấp dẫn.

Hắn vừa không thể nói chuyện được, vừa không có cách nào khác để đi ra ngoài mà miệng vết thương trên người lại không ngừng nhỏ máu, đánh phải lui về sau tìm vài thứ gì đó đốt lên, muốn dùng ánh lửa để báo cho tôi biết. Không ngờ là lúc đó hắn liền phát hiện ra loại giáp sắt này, vì thế liền mặc lên rồi tiến ra, kết quả mới đi được một đoạn tóc cứ thế ùn ùn bám lên người hắn. Cũng may là giáp sắt này vô cùng chắc chắn.

Không có chỗ nào để hé mắt, hắn không nhìn thấy được tôi, nhưng cảm giác được tôi xuất hiện được trên đường hầm, nghĩ tới sờ một cái kết quả lại thành ra đem tôi dọa gần chết, mà càng khiến hắn gần như hỏng mất là khi tình trạng kiệt sức cận kề, hắn chợt nghe thấy tôi đã đi vào trong căn phòng đặt bàn thiết kia.

Hắn biết tôi sẽ tiếp tục giẫm lên vết xe đổ đó nên đành cắn răng quay lại. Cuối cùng chưa kể tới là thể lực kiệt quệ, còn khiến hắn lãng phí biết bao nhiêu là máu nữa.

“Không khí bên kia khả năng là có vấn đề, có thể làm tê liệt dây thanh đới của chúng ta.” Tiểu Hoa nói, “Tôi muốn bảo người bên dưới mang lên cho mình mấy mặt nạ phòng độc lên nữa, nếu dây thanh đới của tôi mà hỏng, tôi không thể nào hát hí khúc được, rất nhiều thiếu nữ vì thế mà đâm ra thương tâm mất.”

Tôi nghe mà cảm thấy vô cùng khó chịu, đây quả thật là không có lấy một chút trách nhiệm nào, nếu như muốn nói nhất định là tôi đã phán đoán sai lầm chỗ nào rồi thì chính là tôi đã đoán không đúng về năng lực của hắn, nếu đây là Muộn Du Bình, tôi khả năng sẽ thành thành thật thật mà đợi ở bên cạnh.

Lại nói tiếp là cái tính cách người này cũng thật sự có điểm tương tự tôi, nói không nhiều lắm nhưng chẳng biết trong đầu đang nghĩ cái gì.

“Bên dưới kia có thứ gì chứ? Lợi hại như vậy có phải là một con bánh tông không?” tôi hỏi.

“Khẳng định là không phải, ở những nơi như này không thể nào có bánh tông được.” Tiểu Hoa đáp,” Có điều là một nơi tà môn như này, có chút ma quái thì cũng không lấy gì làm lạ, tóm lại tiếp theo đây cần cẩn thận một chút.”

Tôi gật đầu, lại nhớ tời vừa rồi cảm giác cũng có phần hơi kỳ quái, hắn nói là tóc này vì máu của hắn mới có phản ứng, vậy tại sao tay chân tôi cũng đầy những vết thương rớm máu. Nhưng tóc kia đối với tôi lại không phản ứng gì?

Chẳng lẽ là vì tôi có vẻ giống với các ông già nên chúng nó không thèm?

Nghĩ thế tôi liền nhìn vào miệng vết thương của mình, vừa nhìn xuống tôi liền giật mình, tôi thấy trên tay còn dính một vài sợi tóc thưa thớt.

Vì thế lập tức chộp lấy chúng, lại phát hiện tôi chộp thế nào cũng không dứt ra được, chuyển thành gẩy nó ra, vừa gẩy một cái đột nhiên cảm giác đau như xát muối, nhìn lại phát hiện chân tóc chính là mọc từ bên trong vết thương ra.

Tôi rạch một đường, vết thương liền rách ra thêm, bên trong thịt và tóc đã quấn lại một chỗ, gần như khiến tôi hỏng mất. Tôi lập tức chuyển xuống bàn chân cởi tất ra, những chỗ bị mảnh gốm cắt vào đều phủ một màu tóc đen.