Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 108




Trần Ngọc ngớ người tại chỗ, ý niệm đầu tiên là, hắn biết! Khuôn mặt trắng nõn của Trần Ngọc ngay tức khắc đỏ bừng, đôi mắt ướt ướt đen láy bối rối nhìn Phong Hàn.

Mặc dù Trần Ngọc vẫn hao hết tâm tư để cho Phong Hàn biết được tình cảm của mình, đồng thời cho hắn cái tương tự gì đó. Nhưng chuyện trước mắt Trần Ngọc mới phát hiện, cậu cho tới bây giờ chưa từng nghĩ đến việc khi Phong Hàn đã biết thì sao, biểu hiện như thế nào mới được coi là bình thường, cậu nhận ra bản thân đang khẩn trương tới nỗi ngay cả chân tay cũng không biết để đâu cho tốt.

“Kia, như vậy, ngươi định thế nào?” Trần Ngọc lắp bắp nói xong, mới phát hiện lời nói của mình vô hình trung đã thừa nhận kiến giải của Phong Hàn, cậu nhất thời hận không thể chôn mặt vào trong túi ngủ trốn tiệt luôn! Lão thiên, cậu căn bản khó có thể chấp nhận bản thân như vậy, tại sao lại thừa nhận a a, khi không hiểu ý của Phong Hàn, đã thừa nhận tình cảm, rất nhiều chuyện sẽ lâm vào cục diện bị động.

Hơn nữa sẽ chỉ làm cho Phong Hàn càng thêm kiêu căng bá đạo và dương dương tự đắc mà thôi, xem xem khóe miệng hắn đã nhếch lên bao nhiêu rồi kìa! Nghĩ sau này sẽ bị hắn lấn áp hơn trước nhiều, trong ánh mắt Trần Ngọc nhìn về phía Phong Hàn mang theo sự ảo nảo vô cùng.

Tay Phong Hàn vẫn gắt gao ôm lấy eo Trần Ngọc, thấy mặt Trần Ngọc càng ngày càng đỏ, giống như động vật nhỏ nuôi trong nhà xấu hổ nhu thuận, nơi nào đó trong lòng cảm thấy ấm áp dạt dào.

Thật ra thì, xét từ phương diện nào, đây đều là người tương đối vô dụng, y không có cốt khí đến mức vẫn ăn nói khép nép với mình. Phong Hàn thậm chí còn cảm thấy, nếu như không ai chú ý đến y, người này đảo mắt sẽ biến mất trong sơn động quỷ dị, nhưng sự thật là Trần Ngọc cư nhiên năm lần bảy lượt muốn cứu hắn.

Đôi mắt đen nhánh của Phong Hàn nhìn chằm chằm Trần Ngọc, trả lời theo bản năng: “Dự định? Dẫn ngươi ra ngoài, sau này ngươi có thể ở bên cạnh ta.”

Trần Ngọc vốn đã quẫn bách đến mức thẹn quá thành giận đột nhiên ngẩng đầu lên, ngây ngốc nhìn Phong Hàn, rốt cuộc không kịp phản ứng, trong lúc Phong Hàn mất trí nhớ, hắn căn bản không rõ mình là ai, cảm thấy vẫn cho phép mình ở bên cạnh hắn đã là ân huệ tương đối lớn.

Khi Trần Ngọc nhận thức được điểm ấy, Trần Ngọc càng thêm chán nản, ban nãy kích động suông; hơn nữa, cậu đến tột cùng biểu hiện rõ ràng như thế sao, Phong Hàn mất trí nhớ cư nhiên vẫn có thể nhìn ra được cậu thích hắn…

“…Được rồi, ta rất vinh hạnh.” Trần Ngọc buồn bã lên tiếng, nghĩ thầm trong lòng nếu như bây giờ đổi ý nói cậu thực ra không thích Phong Hàn, có thể bị bạo hành hay không. Còn nữa, Phong Hàn coi cậu như người thân sao…

Phong Hàn lộ ra vẻ mặt tương đối hài lòng, tiếp tục nói: “Ta cho phép ngươi thích ta, khi ta —”

Trần Ngọc mặt đầy hắc tuyến, lập tức cắt ngang lời hắn: “Ta hiểu ý của ngươi, ngươi đã cứu ta, hơn nữa ta, ta thích ngươi, cho nên về sau ta phải chịu trách nhiệm nấu cơm, giặt quần áo, nuôi dưỡng hài tử thay cho ngươi, hơn nữa còn phải cung cấp nơi ăn chốn ở đúng không!” Đánh chết cậu cũng không thể để Phong Hàn nói ra hai chữ người hầu, mặc dù về bản chất cậu không khác người hầu là mấy.

Phong Hàn nhìn cậu một lúc, không phản bác lại lời của cậu, đại khái hiện tại chưa nghĩ ra được phản bác cái gì, không thể làm gì khác hơn là bổ sung: “Đổi lại, ta sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi.”

Cái đó và trước đây có khác đếch gì nhau! Trần Ngọc tức giận thầm nghĩ. Cũng may khi đối mặt với Phong Hàn, cậu luôn luôn lý trí hơn xúc động, trong lòng mặc niệm phải nhẫn nại, sau đó nhân lúc không khí coi như tốt, cẩn thận nói: “Ta muốn quay lại tìm Mã Văn Thanh bọn họ, ngươi có thể hay không, ta là nói, sau khi ngươi giải quyết chuyện của mình, có thể cùng ta đi tìm bọn họ hay không.”

“Ta nói rồi ta không thích đến gần người không liên quan đến mình.” Phong Hàn dứt khoát đáp, sau đó liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay của Trần Ngọc, “Ngủ đi.”

Ta kháo, cậu có thể thuyết phục Phong Hàn cùng nhau quay lại được sao?  Trần Ngọc không cam lòng nhắm mắt lại, ngậm miệng.

Thật vất vả mới có thể chung sống hòa bình với Phong Hàn, mặc dù chẳng qua là trở lại hình thức ở chung như ban đầu, Trần Ngọc cũng không muốn cứ như vậy lại tách ra.

Từ lời nói của Phong Hàn, có thể biết hắn có thể thoát ra ngoài, điều này thực sự là chuyện tốt. Bất quá, Phong Hàn chỉ có thể mang hai người ra ngoài, nói cách khác nếu như quay lại tìm Mã Văn Thanh, cậu nhất định phải tìm được cánh cửa dẫn ra ngoài, dù sao cũng nhiều người như vậy.

Trở mình vài lần, Phong Hàn liền dần dần sáp lại, Trần Ngọc không dám động, mới mơ mơ màng màng thiếp đi.

Sáng ngày thứ hai, Trần Ngọc bị đánh thức bởi thanh âm cào cấu. Khi cậu quay đầu phát hiện Tiểu Mập đang ấn thằn lằn xuống mà quấy rối, thằn lằn mặc dù thân thể nhỏ bé, nhưng hoàn toàn không có nửa điểm yếu thế, thỉnh thoảng sẽ phản kích lại. Đương nhiên, Tiểu Mập chiếm cứ tuyệt đối thế thượng phong, thằn lằn bị khi dễ có vẻ chật vật. Hai con vật này đêm qua bởi vì giá rét mà ở chung một chỗ sưởi ấm lẫn nhau, sau khi tỉnh lại tình hữu nghị cách mạng đã không còn sót lại chút gì.

Trần Ngọc cười rộ lên, lúc chuẩn bị đứng dậy mới nhận ra, cái đầu của Phong Hàn đang đặt cạnh cổ cậu, hô hấp khi nông khi sâu lướt qua làn da bên gáy, Trần Ngọc cả người run lên. Cặp mắt của Phong Hàn đương nhiên mở to, mới vừa tỉnh lại, nửa híp mắt, đôi môi khẽ nhếch, lộ ra hàm răng sắc nhọn, tựa hồ đang do dự có nên cắn một cái hay không.

Cảm nhận Trần Ngọc thoáng run rẩy, Phong Hàn ngẩng đầu lên, quan sát Trần Ngọc một lúc, từ khuôn mặt sợ hãi tái nhợt đến thân thể thon gầy, đều dễ dàng kích thích dục vọng muốn bảo hộ của cường giả, vì vậy thu hồi răng nanh, thỏa mãn thở dài nói: “Không có ta ngươi biết làm sao, ngươi hiện tại quá yếu.”

Trần Ngọc cơ hồ muốn hộc máu, cái tên này ngoài việc kiêu ngạo thật ra còn tự kỷ quá mức đi…

Trần Ngọc oán hận nghĩ thầm, quá yếu, là rất yếu, yếu đến mức là người sắp đặt hết thảy mọi chuyện, yếu đến mức là người tính kế Phong Hàn hơn ngàn năm. Trần Ngọc chỉ hy vọng lúc Phong Hàn biết được chân tướng, còn có thể tỉnh táo nghĩ đến cam kết khi hai người ở chung, mà không lập tức giết chết cậu.

Nghĩ tới đây, Trần Ngọc chợt nhớ lại khi cậu tế tự hứa nguyện, ánh mắt thâm trầm của Phong Hàn, lúc ấy Phong Hàn rốt cuộc có ý thức hay không? Hắn có biết mình chính là người áo đen? Trần Ngọc chợt bi kịch ý thức được, Phong Hàn mất trí nhớ, cậu rất khó chịu, nếu như Phong Hàn nhớ lại, cậu cũng không nhất định sẽ dễ chịu…

“Đây là sao?” Phong Hàn chợt lạnh lùng hỏi, đồng thời vạch cổ áo Trần Ngọc ra, để lộ Thanh Long Hoàn bên dưới.

“Cái này là bị kẻ khác hãm hại, ta cũng không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì, nhưng quá trình nói ra rất dài dòng, khi nào thoát ra được ta sẽ kể chi tiết cho ngươi nghe.” Trần Ngọc chảy mồ hôi, tuy nói cậu biết toàn bộ mọi việc, nhưng chuyện này thực sự không biết gì.

Phong Hàn lạnh lùng nhìn thoáng qua Thanh Long Hoàn trên cổ Trần Ngọc, may mà hắn không có ý định tiếp tục truy vẫn nữa. Trần Ngọc vội vàng từ trong tay hắn đoạt lấy quần áo, lại cố tình kéo cao cổ áo.

Hai người đứng lên, sau khi ăn sáng xong, tiếp tục lên đường, hai tiểu động vật không ngừng đánh nhau rốt cuộc chọc giận Phong Hàn, thằn lằn bị Phong Hàn nhốt vào hộp, rồi nhét vào trong túi áo.

Số phận của Tiểu Mập vốn sẽ không tốt hơn thằn lằn là bao, chỉ có điều nó liều mạng bám dính ống quần của Trần Ngọc, đánh chết cũng không buông.

Trần Ngọc vì cứu vãn cái quần của mình, chặn Phong Hàn lại.

Bất quá, sau khi không có thằn lằn ở bên ngoài kích động nữa, Tiểu Mập lập tức một lần nữa tìm về cảm giác một nhà ba người, nó thậm chí còn nguyện ý đi giữa Phong Hàn và Trần Ngọc, lúc Phong Hàn không phát ra lãnh khí, nó lấy lòng dùng đầu cọ cọ chân của Phong Hàn. Trước kia, nó không thực sự muốn tới quá gần Phong Hàn. Nhưng mấy ngày nay rời khỏi Phong Hàn, nó hiểu được sâu sắc, nhất gia chi chủ là không thể thiếu.

Phong Hàn tựa hồ ở trong bóng tối đi lại như thường, nhưng Trần Ngọc lại phải che chở ngọn nến trong tay, cho nên tốc độ của hai người thật ra thì cùng Phong Hàn khi đi một mình là không cách nào so sánh được. Nhưng Phong Hàn biểu hiện tương đối kiến nhẫn, không hề thúc giục Trần Ngọc.

Khi Trần Ngọc lại lần nữa oán trách cái sơn động đáng chết như mê cung này, chợt nơi xa vẳng tới một thanh âm quen thuộc, “…Ngươi muốn cái gì, muốn cái gì?”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, Phong Hàn túm lấy Trần Ngọc chạy về phía phát ra thanh âm, dập tắt cây nến, Phong Hàn bật đèn pin mắt sói giao cho Trần Ngọc.

Báo con lúc này rốt cuộc thể hiện được xuất thân tốt đẹp của mình, vẫn theo thật sát bên chân hai người, hình thể của nó cũng không ảnh hưởng đến tốc độ vốn có của loài báo.

Thanh âm kia một mực vang lên phía trước hai người, nhưng nơi đèn pin có thể chiếu sáng, căn bản không có thứ gì cả.

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, bọn họ hiện tại đã rời khỏi chủ mộ đạo, đi trên lối rẽ. Như vậy rất dễ lạc đường, nếu không phải có Phong Hàn ở đây, cậu nhất định sẽ không đi tiếp được. Sau khi quẹo qua một ngã rẽ, Phong Hàn chợt chậm lại.

“Sao vậy?” Trần Ngọc vội hỏi.

“Hết đường rồi.” Phong Hàn đáp.

Hai người lại tiến về phía trước thêm một lát, Trần Ngọc mới hiểu được lời Phong Hàn nói là có ý gì, bởi vì cuối con đường này là nham thạch, đây là ngõ cụt. Thanh âm biến mất tại đây, nhưng hai người tìm kiếm một hồi, cũng không phát hiện ra cái gì.

Phong Hàn nghi hoặc nhìn xung quanh, Trần Ngọc chiếu đèn pin quan sát nham thạch trước mặt.

“Rốt cuộc là thứ gì, như vậy cũng có thể chạy trốn?” Khi Trần Ngọc hỏi chỉ cảm giác trên người lạnh run, không tự chủ nhích lại gần bên cạnh Phong Hàn.

“Không nhất định,  ở phía sau chúng ta.” Phong Hàn chợt lạnh lùng nói: “Nhìn đằng sau.”

Trần Ngọc kinh nghi xoay người lại, phát hiện trên con đường họ đi đã tối đen, cho dù cậu dùng đèn pin mắt sói chiếu qua, cũng hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì trong phạm vi một mét.

Bóng tối dày đặc bất minh, giống như có thể hấp thu tia sáng.

Trần Ngọc kinh hãi không ngừng nhìn một vùng tối đen kia, tình cảnh này khiến cậu nhớ tới thạch thất cất giấu bóng đêm cùng bánh tông treo ngược. Lúc này, Phong Hàn đã nhanh chóng lên tiếng: “Ngươi đứng ở chỗ này chờ ta, ta chưa gọi, ngươi nhất định không được di chuyển.”

Trần Ngọc còn chưa kịp nói gì, một thứ gì đó màu đen từ cách đó một mét bắn về phía hai người, Trần Ngọc cảm thấy nó giống như viên đạn hoen gỉ, trong nháy mắt, Phong Hàn đã nắm lấy thiết khí sắc bén kia, không để cho nó có cơ hội lại gần hai người thêm một bước nào nữa. Sau đó Phong Hàn tung ra, vật kia đã lui về trong bóng tối.

Phong Hàn sắc mặt ấm trầm lạnh lẽo, lại dặn dò Trần Ngọc một lần nữa không được bước qua. Sau đó, hắn cũng lao vào trong bóng tối, thậm chí còn không mang theo đèn pin cầm tay.

Trần Ngọc dính sát vào nham thạch, nhìn không chớp mắt cách đó không xa. Bên trong nhất định cất giấu thứ gì đó rất kinh khủng, nó khiến Phong Hàn cảm thấy nguy hiểm, nếu không sẽ chẳng bảo mình ở lại đây.

Trần Ngọc cầm súng trên tay, dự định chỉ cần nghe thấy Phong Hàn gặp nguy hiểm sẽ lập tức vọt vào.

Cậu không hề chú ý tới nham thạch sau lưng không tiếng động di chuyển, sau đó một cánh tay duỗi tới.

-END 108-