Đạo Mộ Chi Tế Phẩm

Chương 98




“Làm sao bây giờ? Nơi này cái khỉ gì cũng không có, chúng ta sao có thể tìm được biện pháp đây a.” Mã Văn Thanh mặt mày nhăn nhó nghiêm mặt la hét, thỉnh thoảng lấy tay xoa xoa chỗ bị Trần Ngọc đánh đến tím bầm cùng mấy dấu răng kèm nước miếng mà báo con tặng cho hắn, lệ rơi đầy mặt nghĩ thầm, đây là ngạo kiều, sau khi bị vạch trần chân tướng thẹn quá thành giận mà ngạo kiều a!

“Ca, A Ngọc ca, ngọc khí trong chiếc hộp này thật sự là xinh đẹp ——” Mã Văn Tú đứng ở bên cạnh đàn tế sợ hãi than, giống như là không cưỡng lại được sức hấp dẫn, sờ soạng chiếc hộp. Ở trong đó, lẳng lặng bày sáu món lễ khí.

Trần Ngọc giật mình sợ hãi, cậu còn chưa kịp mở miệng, Mã Liệt đã túm lấy con gái, đồng thời kéo cô cách xa khỏi tế đàn, nói: “Tú Tú, đồ ở đây không thể tuỳ tiện động vào. Ngươi đàng hoàng một chút, ra phía sau đứng đi.”

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, vật kia liên quan đến tính mạng của nhiều người, quả thật không thể sờ loạn.

Cậu quay trở lại bên cạnh Phong Hàn, cầm tay Phong Hàn, sự lạnh lẽo tận xương khiến cho cậu rùng mình. Thấy Phong Hàn ngay sau đó giương mắt nhìn về phía cậu, mang theo sự băng lãnh và yên lặng như lúc mới gặp, Trần Ngọc khẽ cương cứng, cố gắng bỏ qua bất an trong lòng, miễn cưỡng hé ra một nụ cười an ủi: “Đừng lo lắng, đại khái phải dùng đến tế tự của người Tạng cổ, trước đây ta đã từng đọc trong sách, có thể miễn cưỡng giúp đỡ.”

Phong Hàn cúi đầu liếc mắt nhìn bàn tay ấm áp nắm lấy tay hắn, thoáng ngây người, Trần Ngọc đã bước về phía đàn tế. Phong Hàn theo bản năng muốn kéo cậu trở lại, giấu ra sau lưng, Trần Ngọc vốn gặp phải nguy hiểm sẽ lập tức tìm kiếm sự che chở ở chỗ hắn, bình thường vẫn vậy không phải sao.

Thế nhưng, cánh tay Phong Hàn giơ lên rồi lại buông xuống, bóng lưng kia, rất giống với bóng lưng của rất nhiều năm trước đây. Ngay cả động tác cầm tay của hắn, cũng quá mức quen thuộc.

Báo con liếm liếm móng vuốt muốn đuổi theo, khi phát hiện vị gia trưởng còn lại thờ ơ đứng ở một bên, nó lại bắt đầu bất an. Tiểu Mập không xác định mình có muốn nhắc nhở Phong Hàn một nhà ba người cùng đi hay không, hắn nên phụ trách bảo vệ nó cùng Trần Ngọc nha.

Trần Ngọc đi tới bên cạnh đàn tế, dùng ngón tay gõ quanh bốn phía đàn tế. cuối cùng, khi cậu gõ đến bên dưới của chiếc hộp kia, một tảng đá lõm xuống, sau đó từ bên trong lạch cạch rơi ra không ít đồ. Người đứng ở gần, cũng bị doạ sợ hết hồn.

“Sao thế? Tiểu tử Trần gia có phát hiện gì mới à?” Kim lão đại xông đến.

“Đây là, quần áo?” Mã Liệt ngoài ý muốn nhìn đống đồ nọ, cầm lên chiếc mặt nạ ở gần hắn nhất, quan sát nó dưới ánh nến, mọi người xúm lại xem thử cũng hít một hơi lãnh khí, một khuôn mặt quỷ âm trầm dữ tợn đang lẳng lặng đối mặt với bọn họ.

“Này, đây rốt cuộc là vật gì? A Ngọc ca, cái mặt nạ này doạ chết con người ta.” Mã Văn Tú lui về phía sau co rúm, quay đầu nhìn về phía Trần Ngọc.

Trần Ngọc nhíu nhíu mày, chính cậu cũng không ngờ sẽ có một chiếc mặt nạ trông đáng sợ đến vậy, giải thích: “Đây là quần áo vu sư người Tạng cổ mặc khi tế tự, đại loại như của pháp sư shaman.”

Trần Ngọc vừa nói vừa nhặt quần áo trên mặt đất lên, một loạt tiếng động thanh thuý vang lên, Trần Ngọc a một tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Mã Văn Thanh, cười khổ nói: “Văn Tú, xem ra việc câu thông với sơn động này phải để ngươi hoàn thành a.”

“Hả? Sao lại là ta?” Mã Văn Tú nhìn cái mặt nạ quỷ dị kia, không tự chủ thối lui ra sau.

“Nếu như ta không nhìn lầm, đây là váy do vu nữ mặc.” Trần Ngọc giơ bộ y phục xinh đẹp mà mỗi góc lại điểm xuyết đầy lục lạc lên.

“Tiểu Trần Ngọc, ý của ngươi là, chúng ta phải sử hành tế tự?” Mã Văn Thanh nghi hoặc hỏi.

Trần Ngọc gật đầu, chỉ vào sáu món lễ khí đựng trong chiếc hộp đặt bên cạnh đàn tế, nói: “Các ngươi còn nhớ hay không, ở trên bích họa, Tạng vương sau khi tế tự, có thể câu thông với sơn động, đạt thành tâm nguyện, chúng ta cũng nên thử một lần. Bất quá, phương thức tế tự của người Tạng cổ ta cũng chỉ mới thấy qua trong sách. Sáu món lễ khí trong cái hộp này, cùng sáu khối ngọc thạch trên đàn tế phải đối ứng với nhau. Chính là đem những thứ lễ khí này bày lên trên mặt sáu khối ngọc thạch đó.”

Nới tới đây, Trần Ngọc thoáng do dự, quay đầu hỏi Mã Văn Tú, “Văn Tú, còn nhớ bức bích hoạ khi chúng ta mới vào sơn động hay không? Là bức tranh vẽ các cô gái nháy múa, bây giờ nghĩ lại, đó chính là động tác tế tự. Ngươi suy ngẫm một chút, chốc nữa sẽ phải dùng đến.”

Mới nói tới đó, Mã Văn Thanh chợt ngoác miệng cười to, lấy tay vỗ bả vai Trần Ngọc: “Ha ha ha, đừng giỡn! Ngươi chớ nên hy vọng vào nó, ngươi không biết, nha đầu này từ nhỏ đã thiếu dây thần kinh  tố chất – ngươi trừng ta làm gì, chính miệng thầy giáo dạy nhảy của ngươi đã nói đó.”

Mã Văn Tú thấy anh trai ở trước mặt Trần Ngọc vạch trần nhược điểm của cô, mặt đỏ bừng, ngầm dùng chân hung hăng đá cho thằng anh không có mắt nhà mình một cước, có phần lúng túng thấp giọng nói: “Trần Ngọc ca, giúp cái gì cũng được, cái này thì ta chịu thôi. Cho dù có người nhớ được, dạy lại ta đại khái cũng mất rất nhiều thời gian. Hơn nữa, tế tự không thể làm sai được.”

Đương nhiên không thể để xảy ra sai sót, Trần Ngọc bất đắc dĩ nhìn cô, phiền não đi đi lại lại quanh đàn tế.

“Ta nói a, cháu trai Trần gia, ngươi sẽ thực hiện nghi thức tế tự? Không bằng ngươi thử trước, thời gian của chúng ta không  thể để lãng phí.” Mã Liệt híp mắt nói.

Mã Văn Thanh vừa nghe, lập tức vỗ tay hưởng ứng, phụ hoạ: “Cũng đúng, cha nói không sai, mau lên, tiểu Trần Ngọc, đừng lằng nhằng nữa. Lại đây, ca giúp ngươi thay quần áo. Dù ngươi không giống trai tơ, ca đây cũng đã quen tay ——”

Mã Liệt ở bên cạnh ho khan một tiếng, Mã Văn Thanh lập tức câm miệng, nhặt bộ y phục cùng mặt nạ dưới đất lên, kéo Trần Ngọc sang một bên.

Liếc mắt nhìn về phía Phong Hàn, Trần Ngọc dị thường phiền não, nhưng không còn cách nào khác.



Đợi đến lúc Trần Ngọc đi ra, trong lòng cậu nghĩ thầm: ai cũng không nhìn thấy ta, không thấy, không thấy!

Mã Văn Thanh ở bên cạnh cười đến thấy răng không thấy mắt, kỳ thực tuy nói là váy, nhưng không quá mức lộ liễu, quần dài tiên diễm đến tận gót chân, áo trên màu trắng, tay áo dài rộng. Mặc trên người Trần Ngọc thật ra thì không có nửa phần nữ khí, chủ yếu là do gương mặt của cậu, tạo ra cảm giác không phân rõ là nam hay nữ.

Mọi người ở xung quanh không khỏi có chút tiếc hận trong lòng, lại thêm phần cảm thán, tiểu tử này rốt cuộc giống ai, có thể thấy được Trần Sâm có bao nhiêu phúc khí, vợ hắn nhất định là đại mỹ nhân.

Trần Ngọc đi tới cạnh đàn tế, hít một hơi, yên lặng nói thầm: thương bích lễ thiên, hoàng tông lễ địa, thanh khuê lễ đông, xích chương lễ nam, bạch hổ lễ tây, huyền hoàng lễ bắc.

(Người Trung Quốc xưa tin rằng, ngọc chính là sự hội tụ tinh túy đất trời và do đó, giữ ngọc bên người có thể giúp họ xua đuổi tà ma, gặp nhiều may mắn, thậm chí là giữ gìn nhan sắc và sự thanh xuân.

Theo Xihuanet, ngọc thường được hoàng gia dùng trong các nghi thức tế lễ hoặc tượng trưng cho địa vị của chủ nhân. Ngọc được chế tác thành 6 loại chính: ngọc bích, ngọc tông, ngọc khuê, ngọc chương, ngọc hình con hổ và ngọc bán nguyệt. Người xưa gọi đây là Lục khí (Dùng Bích tế trời, dùng Tông tế đất; lấy Thanh Khuê để tế phương Đông, lấy Xích Chương để tế lễ phương Nam; lấy Bạch Hổ để tế phương Tây, lấy Huyền Hoàng để tế phương Bắc).

Vừa niệm theo trình tự, vừa đem lễ khí trong hộp lần lượt phân loại, Trần Ngọc đeo mặt nạ hình quỷ vẫn cầm ở trong tay lên.

Trong nháy mắt, bọn họ đã cảm thấy cái người đứng ở trên tế đài cao cao kia hơi thở nhu hoà đã toàn bộ biến mất, thân ảnh dữ tợn nhưng đứng yên bất động kia có mấy phần quỷ dị, lại có mấy phần thần thánh. Mọi người trong đại sảnh không tự chủ mà trầm mặc, thậm chí ngay cả hô hấp đều nhẹ nhàng chậm chạp hơn.

Trần Ngọc nắm lấy cạnh đàn tế bằng một tay, tung người nhảy lên, bọn họ bấy giờ mới nhận ra, chân cậu không đeo giày, bộ y phục kia cho dù bao từ đầu đến chân nhưng cũng không dầy, ở nơi mặt đất lạnh lẽo đến phát run này, có thể tưởng tượng được cảm giác hiện tại của Trần Ngọc. Mọi người không khỏi có phần đồng tình cùng kính nể, ít nhất động tác của Trần Ngọc không hề run rẩy.

Trần Ngọc tập trung tinh thần, cố gắng nhớ lại động tác được ghi trên cuốn bút ký, lần đầu tiên trông thấy nó, cậu liền nhận ra động tác kia giống y hệt bức tranh khi mới tiến vào sơn động, chỉ có điều miêu tả kĩ hơn. Lập tức tĩnh tâm, cũng may trước đây cậu đã từng nghiên cứu về nghi thức tế tự, nhớ lại mấy thứ này đối với cậu mà nói cũng không phải việc gì quá khó.

Sau khi đặt chân lên đàn tế ở trên cao, Trần Ngọc cũng cảm giác được lòng bàn chân lạnh lão như đao cắt, nhưng cậu không dám có lấy nửa điểm phân tâm. Y theo những động tác hiện lên trong đầu, tế bái thiên địa cùng tứ phương.

Nếu để ý kỹ động tác tế tự rất khác so với múa hiện đại, nhưng Trần Ngọc thực hiện, tựa như nước chảy mây trôi, động tác ưu mỹ nối tiếp nhau, trong tiếng động thanh thuý phát ra từ lục lạc trên người, sáu món lễ khí đã lần lượt được đặt trên sáu khối ngọc thạch.

Ngay sau đó Trần Ngọc đứng ở giữa đàn tế, nâng tay trái lên, tay áo rũ xuống, tiếp đến tay phải Trần Ngọc cầm một thanh chuỷ thủ kim sắc khứa một đường lên tay trái. Máu chảy dọc theo cánh tay, cuối cùng càng lúc càng nhanh, rơi xuống đàn tế.

Đôi mắt Trần Ngọc chậm rãi khép lại.

Phảng phất chỉ trong nháy mắt, Trần Ngọc choáng váng không còn cảm giác, rồi đứng trong một nơi tăm tối. Bóng tối ở đây có phần khác với bóng tối bình thường, ngay cả cái bóng mờ nhạt cũng không trông thấy, là loại bóng tối hoàn toàn không có lấy một tia sáng.

Cậu có chút giật mình, cho dù lá gan lớn, cho dù Phong Hàn ở bên cạnh, đột nhiên sa vào nơi tối tăm như vậy vẫn khiến người ta cảm thấy khẩn trương và tuyệt vọng.

Sau đó, một thanh âm hùng hậu hư không vang lên: “…Đã lâu không có ai tới đây, ngươi là ai?”

“Ta, ta chỉ là người tình cờ xông vào sơn động, ngươi là ai?” Trần Ngọc đề phòng, không nói ra tên của mình, đồng thời phát hiện không biết thanh âm kia phát ra từ đâu.

Một lát sau, thanh âm kia mới lại vang lên: “Ta là chủ nhân của sơn động này, cũng có người gọi ta là thần, đại loại là vì ta có thể thực hiện yêu cầu nên mới tôn xưng như vậy.”

Chủ nhân của sơn động! Đây là sơn động. Cậu đang cùng sơn động câu thông,.

Nhiều hơn vui mừng, là sự kinh ngạc cùng sợ hãi, cậu thậm chí còn không biết mình nên nói cái gì, nên làm cái gì.

Chủ nhân của sơn động thấy Trần Ngọc vẫn trầm mặc, nói: “Ngươi đã tế bái ta, như vậy ngươi có thể nói ra ba yêu cầu, những yêu cầu này phải cụ thể và duy nhất. Nếu như ngươi muốn cầu xin nhiều hơn, phải cầm đồ tới trao đổi với ta.”

Lần này, Trần Ngọc mới chính thức kích động, nhưng tầm mắt hai bên vẫn tối như hũ nút, Trần Ngọc tỉnh táo lại. Những yêu cầu này khi nói ra nhất định phải thận trọng, dù sao có liên quan đến sống chết của bọn họ.

Cân nhắc một hồi, Trần Ngọc thử dò xét: “Ta nghe nói chúng ta xông vào nơi này sẽ bị trừng phạt, ta hy vọng xoá bỏ cho chúng ta và những người mà chúng ta gặp trên thông đạo khỏi hình phạt đó. Đây là yêu cầu thứ nhất của ta, có được không?” Yêu cầu này thực ra hơi nhiều, cộng thêm nhưng người bị trừng phạt trong hành lang thông đạo, phải được tính là hai yêu cầu.

Không ngờ thanh âm kia rất nhanh đáp ứng: “Có thể.”

Trần Ngọc lập tức cảm thấy sơn động này rất dễ đàm phán, rất thấu tình đạt lý ——

“Tuy rằng ít đi mấy món đồ chơi cũng có chút tiếc nuối, nhưng những nơi khác vẫn còn rất nhiều, tạm tha cho mấy người kia cũng được.”

Trần Ngọc ngây dại, cũng đúng, nếu như không có tính cách biến thái như vậy, làm sao có thể nghĩ ra mấy điều kiện trao đổi khiến người khác không dám tin kia.

“Yêu cầu thứ hai của ngươi là gì?” Thanh âm trong bóng tối có phần mất kiên nhẫn.

Trần Ngọc suy nghĩ một chút, nói: “Cứ như thế này ta không quen, ta có thể đốt một cây nến suy nghĩ thêm không? Đây không được tính là yêu cầu chứ?”

Lần này, thanh âm kia trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Có thể, không tính.”

Trần Ngọc tận lực không để cho mình hốt hoảng, không động đến bất cứ vật gì xung quanh, từ trong túi lục ra cây nến và cái bật lửa. Mặc dù quần áo và balô của cậu đều ném cho Mã Văn Thanh, nhưng nến, bật lửa, cuốn bút ký bìa đen và hoàng kim trượng theo thói quen vẫn mang theo bên mình. Điều này khiến cậu cảm thấy vô cùng may mắn.

Ánh sáng nhàn nhạt mang đến cho Trần Ngọc cảm giác an toàn, sau khi tấy rõ tình hình xung quanh, lại bị doạ sợ đến mức cây nến cầm trong tay suýt chút nữa thì rơi xuống.

Tất cả mọi người diện vô biểu tình đứng xung quanh tế đàn, ánh mắt không chút nào biến hoá, tựa như hoàn toàn biến thành con rối không có sinh mệnh. Về phần Phong Hàn, đứng ở quá xa, không thấy rõ.

Trần Ngọc run rẩy hỏi: “Đây là sao?” Nếu như, chỉ vì ba điều kiện, mà còn lại một mình cậu sống sót, đó là cơn ác mộng kinh khủng đến mức nào.

“Thời gian của bọn họ ngừng lại khi ngươi tiến vào đây, đợi chúng ta nói chuyện xong, sẽ trở lại như cũ.”

Trần Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau khi cẩn thận quan sát những người xung quanh đều không nhìn đến cậu, Trần Ngọc mới lôi cuốn bút ký ra. Cậu ban nãy thực hiện nghi thức, vốn cho rằng cùng sơn động câu thông coi như xong chuyện, không ngờ phải nói ra ba yêu cầu. Ở trong sơn động này không được nói năng bất cẩn, đưa ra yêu cầu phải lựa chọn thật cẩn thận và có lợi cho mình nhất. Cho nên cậu âm thầm tính toán trong lòng, xem tử xem cuốn bút ký có kiến nghị gì hay không.

Quả nhiên, trên trang giấy ố vàng hiện lên dòng văn tự xinh đẹp: nhất định không được nêu ra yêu cầu thoát khỏi sơn động, nó không hợp lý, sơn động sẽ không đáp ứng, hơn nữa sẽ lãng phí một yêu cầu. Yêu cầu thứ nhất, khi vào sơn động sẽ không bị trừng phạt. Yêu cầu đầu tiên này có thể có những biện pháp giải quyết khác, giống như Tạng vương, mặc dù hắn vô cùng ngu dốt. Cho nên yêu cầu thứ nhất có thể thay đổi, nhưng hai yêu cầu tiếp theo nhất định phải làm, nếu không sẽ chẳng thể rời khỏi sơn động này.

Vừa đến đây thì đã hết dòng, Trần Ngọc nóng ruột, vội vàng lật sang trang sau.

Yêu cầu thứ hai: giết tế phẩm của Phong Hàn, yêu cầu thứ ba: vây khốn Phong Hàn, để hắn bị triệt để giam trong sơn động.

-END 98-