Đảo Mộng Tưởng

Chương 17




Edit: Thỏ

Một đàn con của chúng ta?

Nghe Phàm Triệt nói xong, Trần Thiên chỉ thấy sởn cả gai ốc. Hắn nói cái gì, để mình sinh con sao? Y lắc đầu, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, ngay cả âm điệu cũng cao hơn: “Tôi là đàn ông! Tôi là đàn ông đó!”

Phàm Triệt đang ăn phần thịt thừa của Trần Thiên cũng  ngưng lại, bởi vì đồ ăn vẫn còn trong miệng nên hắn nói chuyện cũng không quá rõ ràng: “Anh biết, thì sao?”

“Thì sao? Thì tôi vốn không thể sinh con cho cậu được, còn cái gì mà một đàn con!”

Trần Thiên cảm thấy ý định của Phàm Triệt hết sức khủng khiếp, điều thứ hai là cảm thấy mình vốn không thể chung sống với hắn như một người bình thường. Y cố đè nén những ý nghĩ này xuống.

Nói không chừng một ngày nào đó đối phương sẽ cầm trên tay một con dao, rồi nói y mang thai con của hắn, sau đó giúp y sinh mổ! Nếu một ngày nào đó điều này trở thành sự thật thì… Trần Thiên cảm thấy việc này rất có nguy cơ!

“Thì ra là vậy…”  Phàm Triệt nghiêm túc suy nghĩ, hắn bỗng gõ vào đầu mình mỉm cười ngớ ngẩn.  “Hình như vợ không gạt anh đúng không…”

Trần Thiên rất thắc mắc rốt cuộc đối phương là kẻ điên hay là đồ ngốc? Rốt cuộc chứng bệnh tâm thần phân liệt của hắn đã nghiêm trọng đến mức nào? Trần Thiên đưa ra phán đoán cuối cùng, chắc hẳn bệnh đã rất nặng, bằng không tại sao từ trước đến nay hắn vẫn chưa phát hiện ra? Thậm chí ở trên đảo mấy hôm rồi vẫn không phát hiện y vốn không-thể-sinh-con-được?

Trần Thiên đang chìm trong suy nghĩ thì Phàm Triệt cắt ngang: “Thật tiếc quá, tại sao đàn ông không thể mang thai? Rõ ràng em là vợ anh, sinh con cho anh là điều hợp lý. Hẳn anh quá hâm mộ những người có gia đình bình thường, có thể có kết tinh của tình yêu. Chẳng phải mọi người luôn nói đứa con là kết tinh của cha mẹ đấy à? Anh nghĩ chúng ta cũng nên có một kết tinh mới đúng, bởi vì anh yêu em như vậy…”

Phàm Triệt nói như lẽ đương nhiên. Hắn nghĩ mình yêu Trần Thiên như thế, nếu bởi vì yêu mà sinh con thì hẳn bọn họ nên có một đàn con mới phải.

“Vớ vẩn!”

Trần Thiên phản cảm lắc đầu, điều này khiến y bỗng nhiên liên tưởng đến đứa trẻ còn chưa kịp chào đời của mình với người phụ nữ gốc Nga kia. Nó sẽ là con lai mang dòng máu Á – Âu, sau này trưởng thành sẽ rất tuấn tú. Nhưng đáng tiếc, y không thể nào gặp được nó nữa, một cái liếc mắt cũng không. Hi vọng đón lấy đứa trẻ chào đời đã tan thành mây khói, nếu không phải trận tai ương này ập tới, chắc chắn cuộc đời của y vẫn luôn tuân thủ theo quỹ đạo sinh hoạt như bình thường. Y vẫn là một huyền thoại nổi tiếng trong giới kinh doanh, tên tuổi của y không lúc nào vắng bóng trên những trang tạp chí; và mỗi một lời phát ngôn đều có thể trở thành mục tiêu hướng nghiệp. Thế nhưng, hết thảy đã nát bét.

“Vợ à, anh sẽ rất cẩn thận. Anh sẽ chậm rãi tiến vào, thật sự cẩn thận, hãy tin anh… Anh rất muốn em, bằng không anh sẽ lo lắng lắm… Anh sẽ vô cùng lo lắng, lỡ một ngày nào đó em không muốn làm vợ của anh thì tính sao bây giờ? Anh sẽ chết mất thôi…”

Phàm Triệt ôm lấy cánh tay của Trần Thiên, bởi vì sốt ruột mà hắn không ngừng nắm chặt cổ tay khiến y cảm thấy hơi đau đớn. Phàm Triệt nghĩ, khi hắn đã thực sự tiến vào cơ thể y, như vậy bọn họ mới trở thành một cặp vợ chồng chân chính.

Trần Thiên vừa gỡ tay xuống vừa bất đắc dĩ gật đầu: “Tôi đồng ý…”

Lời này làm Phàm Triệt mừng rỡ như điên.

Trần Thiên đã rành sáu câu cái dáng vẻ lúc điên khùng của hắn thế nào. Y rất sợ, vô cùng sợ hãi. Y sợ nếu bây giờ tỏ ra phản kháng hoặc làm trái ý đối phương, điều đó sẽ kích động hắn trở nên cuồng bạo. Dù sao thì… Chuyện này sớm hay muộn cũng phải trải qua, càng không phải ngày một ngày hai mà dứt. Trần Thiên tự an ủi mình như vậy.

Chầu này dù có thịt nai vô cùng tươi ngon nhưng cả hai đều ăn uống thất thần, bởi lẽ Phàm Triệt vô cùng hưng phấn. Hắn cho rằng nếu chỉ đơn thuần nói lời yêu với vợ cũng đã là một nghi thức, cảm giác chiếm hữu được vợ cũng là một nghi thức – tựa như bọn họ sẽ hưởng thụ cảm giác đêm tân hôn của một đôi vợ chồng mới cưới. Những xúc cảm ấy vô cùng kỳ diệu. Mặt khác, Trần Thiên chỉ biết thẫn thờ. Y lo lắng cho số phận cái mông của mình, chỉ cần nghĩ tới kích cỡ của Phàm Triệt – cho dù đối phương đã bảo đảm rằng hắn sẽ cẩn thận từng li từng tí. Nhưng với kích cỡ ấy nếu có thể đi vào hậu huyệt đã là một loại đau đớn khó mà tưởng tượng; huống chi đối phương vẫn là kẻ điên, y cũng không cho rằng một kẻ điên sẽ khống chế tốt bản thân như bao người khác, cho nên lời hứa hẹn của hắn cũng chẳng có bao nhiêu giá trị cả.

Thường nói trước khi bị xử tử thì tội phạm sẽ được đem cho một bữa cơm ngon, Trần Thiên cũng hiểu số phận của mình. Bấy giờ y được ôm ra sơn động bằng chiếc ôm công chúa, nếu là trước kia, hẳn y không quá dễ dàng chấp nhận hành động này. Nhưng hiện tại Trần Thiên cảm thấy điều đó không sao cả, cái gì cũng chẳng sao, bởi vì những chuyện khủng khiếp sắp phát sinh còn đáng sợ hơn nhiều.

Thể lực của Phàm Triệt rất tốt, cho dù lôi một con nai trưởng thành từ rừng rậm về sơn động hắn cũng thấy dễ dàng, huống chi Trần Thiên chẳng nặng bao nhiêu. Đây là một đoạn đường dốc chênh vênh, quả nhiên như lời Phàm Triệt nói, đoạn đường này không dễ đi như vậy!

Cho dù đã qua mùa hè nóng bức nhưng việc ôm một người liên tục đi lên sườn núi vẫn khiến Phàm Triệt toát cả mồ hôi. Loại ướt đẫm này Phàm Triệt đã quen rồi, hắn luôn vận động trong tình trạng như thế.  Ấy vậy Trần Thiên lại khó chịu muốn chết! Toàn thân nhớp nháp thoang thoảng mùi mồ hôi khiến y bực mình. Cho dù bây giờ y không sinh hoạt như người nguyên thủy nhưng rốt cuộc từ trước đến nay y chưa từng trải qua việc săn thú, càng hiếm khi có cảm giác mồ hôi đổ toàn thân! Y rất ghét thứ mùi này, từ một góc độ nào đó thì thói quen ăn trên ngồi chốc ở giới thượng lưu của Trần Thiên vẫn chưa hoàn toàn vứt bỏ.

“Mệt không vợ?” Phàm Triệt mỉm cười ngốc nghếch nhìn Trần Thiên.

“Tôi được cậu ôm.” Ý của Trần Thiên là, bị ôm thì làm sao thấy mệt?

“Nhanh thôi.”

Phàm Triệt nói một câu rồi lại dốc sức đi về phía trước, sự hưng phấn thúc đẩy bước chân hắn nhanh hơn bình thường. Kia là suối nước nóng tự nhiên, Trần Thiên khó mà tin hòn đảo nhỏ như vậy lại có một suối nước nóng to thế này, khó trách mọi người thường nói thiên nhiên mới là nghệ thuật gia chân chính. Giữa chốn rừng thiêng nước độc hiện lên khung cảnh nên thơ, đó cũng là lần đầu Trần Thiên được tận mắt chứng kiến một suối nước nóng chưa được công nghệ máy móc khai phá. Cũng có một số loài khỉ Châu Á thường xuyên đến đây tắm rửa, kỳ thực chúng nó chưa từng gặp con người nên vừa trông thấy bọn họ thì đã vội vàng trốn đi.

“Hình như sự hiện diện của chúng ta đã quấy rầy bọn chúng.” Đây cũng là lần đầu tiên Trần Thiên nhìn thấy thật nhiều khỉ trên hòn đảo, vì vậy y cười khẽ một tiếng rồi tự bông đùa với bản thân mình.

Phàm Triệt nhẹ nhàng đặt Trần Thiên xuống, hắn toan giúp vợ cởi quần áo thì y đã lập tức ngăn cản. Đối mặt với việc hắn muốn lột y trần như nhộng, tiếp theo y còn phải ngoan nhấc mông chờ hắn xuyên vào, thật là… khó tưởng tượng nổi!!

“Để tôi tự làm đi, tôi không có thói quen đó…”

Phàm Triệt hơi nhíu mày, thái độ cứng rắn hơn một chút bởi vì dục vọng chiếm hữu của hắn quá mức mãnh liệt: “Đến đây, anh là chồng em. Không quen cũng phải quen đi chứ.”

Trần Thiên hết cách, chỉ đành rũ mắt mặc kệ sói đói xâu xé thịt dê. Dù thế nào cứ mặc kệ hắn vậy…

Vóc dáng của Phàm Triệt vốn dĩ cao lớn, trước kia lại từng học võ nên lúc cởi đồ ra đã để lộ một thân hình cơ bắp đầy hoàn mỹ, hắn nghiêng đầu cười và bước đến suối nước nóng: “Đến đây, vợ của anh…”

Phàm Triệt ôm Trần Thiên vào suối nước, trong nước có độ ấm tương đối cao mà Trần Thiên vẫn chưa kịp thích ứng với nhiệt độ này.

“Ngoan, đừng nhúc nhích, tắm một chút thì tốt rồi.”

Hắn giúp Trần Thiên tẩy rửa cẩn thận, y cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý. Mọi việc thật ê răng, tựa như được hầu hạ cho tắm rửa rồi chờ bị người chơi chính là sự thật.

“Vợ à, nói em yêu anh.” Phàm Triệt vừa vuốt ve làn da của Trần Thiên thì đã cảm thấy máu huyết sôi trào, cự vật bên dưới cũng nhanh chóng cứng lên, hắn không ngừng cọ xát vào bụng Trần Thiên.

Trần Thiên không hề giãy dụa. Y chỉ nhắm mắt, tưởng tượng mình không phải là mình, mà Phàm Triệt cũng không phải là Phàm Triệt. Hắn chỉ là một người phụ nữ bình thường mà thôi. =)))))

“Tôi yêu… cậu.” Trần Thiên dựa vào đối phương, khẽ nói.

“Em yêu ai? Cậu là ai?”

“Phàm… à không, chồng!” Trần Thiên suýt thì gọi tên đối phương nhưng đã mau chóng dừng đúng lúc. Tình cảnh đêm qua khiến hồn vía y bay mất một nửa, y càng không muốn lặp lại viễn cảnh này!

Phàm Triệt mỉm cười hài lòng, nếu không phải Trần Thiên ý thức được đối phương là một kẻ thần kinh tột bậc, có lẽ y sẽ thật sự bị nụ cười ấy làm cho lay động con tim. Nụ cười ngây thơ như ánh mặt trời.

“Vợ à, anh cũng yêu em.”

Phàm Triệt đã bắt đầu không chịu nổi, hắn ôm lấy Trần Thiên vừa được tắm một nửa, đặt lên trên bờ. Đầu lưỡi của Phàm Triệt không ngừng liếm láp Trần Thiên, từ đôi mi rồi xuống mũi…