Đào Một Hoàng Đế Làm Vợ

Chương 17




Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Phát hiện dây buộc trên người Đàm Trình đã bị đứt, họ liền biết Đàm Trình đã xảy ra chuyện rồi.

“Giờ.. giờ mình làm gì đây…?”

Vốn dĩ lúc tiến vào cổ mộ, lòng mọi người ai cũng bị vặn xoắn như cái bánh quẩy rồi, giờ xảy ra chuyện, mọi người còn nhăn nhó hơn nữa, bên kia tường đen đặc một mảng làm ai cũng phải chần chừ không dám vào.

Không phải không quan tâm Đàm Trình ra sao, cũng không phải không muốn cứu Đàm Trình, nhưng đây là bản năng của con người, biết sẽ có nguy hiểm chết người, ai cũng sẽ đem lương tri và tính mạng của bản thân ra đặt trên bàn cân, mất mạng và thành anh hùng, hay hèn nhát nhưng vẫn có thể sống. Nhưng rốt cuộc thế gian này anh hùng vẫn quá ít, mà họ cũng chưa từng nghĩ mình sẽ là một anh hùng.

“Khu mộ này… sợ là có cái gì…… “Trương Tuấn lau cái trán mướt mồ hôi, định nói muốn mọi người rời khỏi đây, nhưng nghĩ đến Đàm Trình còn kẹt lại một mình trong cổ mộ… Họ cũng chỉ đoán là  Đàm Trình xảy ra chuyện gì thôi, lỡ cậu còn sống, lỡ cậu vẫn đang chờ người đi cứu, nếu họ cứ bỏ đi như thế, coi như họ đang gián tiếp giết chết Đàm Trình rồi…….

“Vẫn nên đi gọi cứu viện trước cái đã.” Đường Gia Minh tái mét mặt nói một câu, nhưng vừa dứt lời, cả khu mộ đã rung chuyển bần bật.

“Ầm ầm ầm ầm ――”

Tiếng động như một vật to lớn bị kéo lên trên mặt đất, trưởng đoàn dân công hét to: “Mẹ nó, tôi đã nói cái mộ này có vấn đề mà, nếu không phải nhiều tiền tôi cũng không muốn đặt một bước chân nào nào đây đâu! Chạy nhanh đi! Có khi chỗ này sắp sụp rồi!”

“Này……” Hà Hạnh hơi chần chừ.

“Này này cái gì nữa! Không muốn sống nữa à? “Nhìn mấy người đội khảo cổ do dự, đốc công mắng:” Đọc sách nhiều quá nên mạng mình cũng không màng đến nữa. Vậy thôi, chúng tôi đi trước!”

Dứt lời ông ta gọi đoàn dân công nhanh chóng chạy hết ra ngoài.

Hà Hạnh quay đầu lại nhìn mấy người không muốn đi, cắn chặt răng: “Tình hình bây giờ rất nghiêm trọng, chúng ta cứ đi ra ngoài trước đi, chần chừ ở đây sợ sẽ nguy hiểm tính mạng!”

Ngô Hải vẫn luôn chú ý động tĩnh bên kia bức tường, cau mày thở dài; “Ai muốn đi thì theo Hà Hạnh đi trước đi, chỗ này đúng là không thể nấn ná lâu được nữa.” Dừng một chút cậu ta nói, “Bên trong.….. Để tôi vào, xem có tìm được Đàm Trình không.”

Nói rồi, Ngô Hải trèo qua tường, cầm đèn pin bước xuống thang gỗ đặt bên kia, nói vọng qua: “Nếu chốc nữa cũng không thấy tôi thì mọi người đi gọi cứu viện.” Cậu ta còn nhớ cái người phó cục cảnh sát tên Khương Bình đã nói chuẩn bị phong tỏa khu Đại Mộ này, nếu không phải lúc ấy Lý Quốc Hiền nhờ người quen nói giúp, lấy toàn bộ danh tiếng đội khảo cổ ra đảm bảo, khu mộ đã bị niêm phong lâu rồi.

Khương Bình bên kia nhượng bộ, nhưng vẫn yên cầu: “Nếu lại xảy ra án mạng gì, thì tôi không cần biết các anh đã khai quật mười hay bao nhiêu năm, tôi cũng sẽ phong tỏa ngay khu mộ này.”

Đây là nguyên văn câu của Khương Bình.

Nếu họ cứ mặc kệ Đàm Trình, sau đó lỡ như Đàm Trình chết, toàn khu một chắc chắn bị phong tỏa, bí mật trong lăng mộ này cả đời cậu ta cũng sẽ không thể biết, Ngô Hải nghĩ vài chục năm sau đến lúc chết cậu cũng sẽ không nhắm nổi mắt, nên giờ cứ vào đó đi, dù có chết bây giờ cũng đáng.

“Từ từ, tôi vào với cậu!”

“Anh cũng đi theo mấy đứa.”

Người vừa nói là Trương Tuấn và Đường Gia Minh, họ nhìn nhau một cái, rồi cầm đèn pha, không chút do dự nào theo Ngô Hải cùng bước vào cái đường hầm u tối kia.

Túc Cảnh Mặc thật ra cũng khá hứng thú với thanh niên tóc ngắn này, lần trước oan hồn hai tên trộm mộ kia phá phách, y phải đích thân ra xử lý, sau đó y cũng muốn giết luôn thanh niên này, lại phát hiện kiếm trên tay y không làm gì được cậu.

Y đã chết rất lâu rồi, nếu là đúng như người phụ nữ kia nói thì đã hơn ngàn năm. Hơn ngàn năm này y chỉ tỉnh dậy hai lần, lần đầu tiên là 500 tên đào mộ dám vào càn rỡ nơi y an nghỉ, còn lần thứ hai tỉnh lại, y lại thấy người này……

Ngàn năm, thi thể y đã mục rữa lâu rồi, lưu lại trên trần thế này chỉ còn một linh hồn không thể luân hồi. Ha, y cũng nên cảm tạ những người khi đó đã an táng y ra như thế ……

Giống như vừa sực nhớ ra gì, Túc Cảnh Mặc rũ mắt nhìn Đàm Trình.

Người thanh niên này, là người duy nhất thấy được y…… Cũng là người duy nhất kiếm của y không thể chém lìa phần hồn. 

Túc Cảnh Mặc hơi cong môi, đôi mắt đào hoa tràn đầy hứng thú, tại sao lại thế nhỉ?

Đàm Trình được Ngô Hải và Trương Tuấn đỡ lên, nhưng vẫn chưa thể hoàn hồn.

Trước mặt cậu… trước mặt cậu là….là…. 

“Đi nhanh thôi! Cánh cửa kia sắp đóng lại rồi!”

Tiếng vang ầm ầm lần thứ hai vang lên, Đường Gia Minh nhìn cánh cổng đá tự động hoạt động, đổ mồ hôi lạnh.

“Nhanh lên không sẽ không kịp nữa đâu!” Rống lớn một tiếng, Đường Gia Minh mạnh bạo đẩy hai người.

Trương Tuấn và Ngô Hải thấy Đàm Trình cứ nhìn thẫn thờ vào một chỗ hư không, chỉ đành hốt hoảng buông đèn pin, kéo Đàm Trình ra ngoài!

Cánh cửa cẩm thạch lớn ma sát nền đá phát ra tiếng gầm rú chói tai, tựa hồ rung động cả ngọn núi, Đàm Trình hoàn hồn đi theo Trương Tuấn và Ngô Hải chạy ra khỏi địa cung, vừa mới bước lọt ra ngoài, đại môn địa cung đại môn chặt chẽ đóng lại, chỉ để lại một lớp bụi đá dày.

“Ra nhanh thôi, cổ mộ này thật quái dị, ra ngoài.. ra ngoài đi rồi tính gì tính.”

Đàm Trình cố gắng ổn định nhịp thở, gật gật đầu: “Đúng là không ở đây lâu được, với cả”, Đàm Trình nhìn đồng hồ đeo tay: “Đã 6 giờ, ở lại khuya sợ xảy ra chuyện”

Rõ ràng gần giữa hè, nhưng lúc ra khỏi đường hầm, nhiệt độ bên ngoài nhiệt độ không khí lại làm bốn người mặc áo dài tay phải run lên.

Mưa dầm kéo dài, những hạt mưa nặng nề bao trùm lấy khu núi, phủ lên một lớp mưa bụi mù mờ, đường xuống núi đất trở nên lầy lội, cỏ dại ven đường mọc thành cụm, đến một bé gái nhỏ đi cũng phải cúi thấp đầu, huống chi Đàm Trình cao nhất trong bốn người.

“Dây thừng bị đứt mà em cũng không biết à?” Đường Gia Minh là đàn anh, giọng mang theo ý răn dạy. “Biết rõ có nguy hiểm thì nên cẩn thận một chút, chuyện có liên quan đến tính mạng, em phải cẩn thận hơn nhiều mới phải chứ!”

“Đúng vậy, Đàm Trình, hay là cậu gặp chuyện gì bên trong phải không.” Nghĩ đến chuyện Đàm Trình có thể thấy mấy thứ kia, Trương Tuấn nhịn không được hỏi đến.

“Xin lỗi, đã làm mọi người lo lắng.”

Đàm Trình cũng biết nếu không phải anh Đường, Ngô Hải và Trương Tuấn mạo hiểm tiến vào cổ mộ, giờ này cậu vẫn còn đang ở trong đó.

Nội mấy con quỷ quái nhỏ trong đường hầm cậu cũng không đối phó được chứ đừng nói chi đến người cậu vừa thấy trong cổ mộ. 

Nghĩ đến đây Đàm Trình không khỏi giật mình rồi lại thừ người ra, trong đầu lại hiện lên gương mặt người ấy.

Nụ cười phảng phất như không cười, ánh mắt lấp lánh mê hồn thu hút người khác, nhưng lại sâu thẳm không thấy đáy…

Nhìn quần áo thì y chắc chắn là hoàng đế, y chính là Túc Cảnh Mặc……

Đàm Trình biết, linh hồn này muốn giết chết cậu có lẽ còn dễ hơn bóp chết một con kiến, nhưng vì sao lại chẳng làm gì, để bọn cậu chạy thoát.

Đàm Trình chợt thấy bất an, nhưng không biết nỗi bất an này từ đâu mà có.

Thẳng đến lúc trở về kí túc xá Đàm Trình mãi sau mới phát hiện ra….