Đạo Quân

Chương 114: Danh Bất Hư Truyền (2)




Thực ra trong tình huống hai quân chém giết bình thường, tu sĩ sẽ không vọt thẳng vào chiến trường chém giết, mấu chốt là một lượng ít tu sĩ xông vào chiến trường tác dụng cũng không lớn. Cho dù ngươi có thể đuổi theo đại quân thì có thể giết được mấy người chứ? Đại quân không phải chỉ lao về phía ngươi, ngươi có thể ngăn cản được bao nhiêu? Lúc sĩ khí sụp đổ, thực lực cá nhân của ngươi mạnh cũng chẳng ai nghe ngươi cả, vài tu sĩ chém giết với đại quân cùng lắm chỉ gia tăng chút số lượng sát thương, tác chiến quy mô càng khổng lồ khi tu sĩ tham gia vào chém giết sức ảnh hưởng đến cục diện trận chiến càng nhỏ. Còn những người có tu vi thực sự cao đến mức có thể dùng võ lực cá nhân để xoay chuyển thắng bại của cả trận chiến đã đứng trên đỉnh của chuỗi sinh vật sinh tồn, dù sao những người như vậy có tham gia vào những trận chém giết thế này gánh thêm chút sát nghiệp thì có ý nghĩa gì?

Phượng Nhược Nam nói như vậy, chủ tướng không phải dùng để xông pha chiến đấu mà dùng để chỉ huy, còn tác dụng của pháp sư tùy tùng chỉ là bảo hộ chủ tướng.

Ầm ầm! Kỵ binh hai bên va chạm kịch liệt với nhau, hai tay Thương Triều Tông vung mạnh đao, đâm một thương vào tướng địch, hai bên giao thoa chỉ trong nháy mắt, thu đao trở về, tướng địch kia đã bị chém xuống ngựa, giết gọn gàng, có thể thấy y cũng là kẻ rất quen chém giết.

Dòng người hai bên xen lẫn va chạm, người ngã ngựa đổ, ngựa nhảy, người rống.

Thương Triều Tông vung vẩy trảm mã đao một đường trái bổ phải chặt, máu tươi tung tóe lên người lên mặt. Thân vệ hai bên, cánh sau không tiếc đại khai sát giới theo sát, không để y lạc đàn, có người bị đánh rơi xuống ngựa, đằng sau lập tức thúc ngựa cuồng xông, liều mạng bổ vị duy trì tiết tấu công kích, cũng để bảo hộ Thương Triều Tông. Cả chi Anh Dương, Vũ Liệt vệ phối hợp vô cùng thành thạo, có người thậm chí không tiếc mạng sống cũng muốn giữ gìn trận thế tấn công hoàn chỉnh, giữ gìn uy lực trận thế tấn công lớn nhất.

Trong một đám nam nhân, thân hình nhỏ gầy của Thương Thục Thanh cầm chiến kỳ vác trên vai nghiến chặt răng, tuy cũng từng được coi là quen với quân doanh nhưng thực sự tiến vào sa trường liều mạng vẫn là lần đầu, không giống ca ca lúc còn niên thiếu đã bị phụ thân ép ra chiến trường, nếu nói trong lòng nàng ta không chút sợ hãi, không chút căng thẳng là giả, có điều nàng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Mắt thấy kẻ bị chém bay các chi, chém bay đầu, tiếng kêu thảm thiết đau đớn, loạn vũ đao thương, vẩy ra huyết thủy, còn cả mùi máu tanh nồng nặc, trong tiếng sắt thép không ngừng va chạm, Thương Thục Thanh ngửi thấy mùi máu tươi liền cảm thấy muốn ói, cố nén lắc lắc đầu, chớp chớp đôi mắt, cắn răng liều mạng đuổi sát theo sau lưng ca ca, gần như ôm cột cờ trong lòng, một tay rút kiếm cầm trên tay điều khiển dây cương, thỉnh thoảng bị đao thương đâm loạn tới cũng ra sức chặn lại, may là phần lớn uy hiếp đều có thân vệ trái phải triệt tiêu.

Lam Như Đình mặc dù hiểu kiếm thuật, lúc này cũng không dùng được hoa chiêu gì, kiếm trên tay chỉ chém loạn chém lung tung, chút kiếm thuật kia chỉ có thể để rèn luyện sức khỏe, bình thường chỉ có thể tự vệ đơn giản một chút, lên chiến trường chỉ là là chủ nghĩa hình thức, không thể dùng đến, cũng may có thân vệ hộ vệ.

Nhân mã kỵ binh hai bên nhanh chóng chém giết nhau rồi dần phân tán ra, kỵ binh cờ xí Lang Nha tặc rõ ràng bị đánh cho lộn xộn, sau khi xông qua nhân mã tán loạn, đã không còn là trận hình tập trung nữa. Ngược lại quân sở thuộc Thương Triều Tông vẫn bền chắc như thép, chiến kỳ đi đến đâu người người theo sát, tình hình đó dĩ nhiên là chưa đến năm trăm kỵ binh này đã tấn công đánh giết xuyên qua hơn ngàn kỵ binh đối địch.

Người ngã ngựa đổ ngã xuống đất hầu hết đều là kỳ binh cờ hiệu Nha Lang tặc, chỉ một lần tấn công trực diện đã ngã xuống hai ba trăm người. Nhân mã sở thuộc của Thương Triều Tông rõ ràng tổn thất không lớn.

Lấy nhiều đánh ít, thế mà vừa đối mặt đã bị đánh thành dạng này? Hướng Vũ Nhân dẫn bộ binh đè thế trận từ sau đến giật mình, lúc này có thể lờ mờ nhìn thấy chiến kỳ tung bay trong đội hình của Thương Triều Tông, sau khi hít sâu một hơi, kinh hoảng nói: “Anh Dương, Vũ Liệt vệ? Chả trách...”

Phượng Nhược Nam cũng đang ép trận thế nín thở, răng ngà cắn chặt môi, trong lòng thầm rung động. Đây chính là Anh Dương, Vũ Liệt vệ công vô bất khắc của Ninh vương trong truyền thuyết sao? Trong lòng nàng ta cũng thầm cảm thấy xấu hổ, trên chiến trường ai nấy đều tranh chịu chết trước, anh dũng tiến lên phía trước như vậy không ai có tư cách được sỉ nhục họ!

Bạch Diêu nói: “Nghe nói năm đó Ninh Vương suất lĩnh một vạn Anh Dương, Vũ Liệt vệ cứu giá trong mười vạn đại quân Hàn quốc như vào chỗ không người, hôm nay gặp mặt mới biết danh bất hư truyền!”

Thương Triều Tông dẫn nhân mã quay vòng lại theo hình cung, một ngựa đi đầu một lần nữa xông về phía kỵ binh quân địch đã bị đánh xáo trộn, cơ thể gầy yếu đằng sau vẫn ôm chặt cờ phóng theo sát.

Đầu này, nhân mã bị tấn công tán loạn không thành trận hình, thống lĩnh kỵ binh vẫn đang hét lớn, chuẩn bị tập kết nhân mã thành trận hình lần nữa. Bên kia, nhân mã Thương Triều Tông giết xuyên qua trận hình không loạn đã quay trở lại, không cho quân địch cơ hội thở dốc, rầm rầm quay trở lại. So hai bên, một bên tán loạn tập kết, một bên tụ quần công kích, hậu quả có thể nghĩ, trên chiến trường đây chính là chênh lệch yếu mệnh.

Mắt thấy thế trận tấn công đang rầm rầm chạy đến, thống lĩnh kỵ binh Lang Nha tặc khàn giọng gầm thét: “Tập kết! Nhanh, nhanh…” Chưa hét được hai câu thì trong mắt đã lộ ra tia hoảng sợ.

Thương Triều Tông giơ trảm mã đao ra lao về phía gã ta, một đao chém xuống bi thương, sau lưng Thương Triều Tông đao quang như nước chảy mây trôi liên tiếp vung đến, đao bổ liên tiếp làm cho người ta không kịp trở tay, trên người gã liên tiếp bị chém mấy phát, máu tươi b ắn ra, cả người rơi xuống, ngựa bị loạn vó xông qua chà đạp cho máu thịt be bét lăn lộn.

Thống lĩnh kỵ binh bị chết trận, trận doanh vẫn chưa tập kết thành hình xong đừng nói tấn công, ngay cả trận thế phản kháng hữu hiệu tấn công của đối phương cũng chưa kịp cấu tạo. Thương Triều Tông bắt lấy chiến cơ, một ngựa đi đầu suất lĩnh Anh Dương, Vũ Liệt vệ như gió táp liệt hỏa đảo qua, dùng khí thế xé nát tất thảy, một đường giết cho người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết liên tục, có không ít Lang Nha tặc nhìn thấy khí thế chém giết này lao đến đã nhanh chóng thúc chiến mã đổi hướng chạy trốn, sĩ khí tán loạn. Hơn ngàn kỵ binh đối mặt với chưa đến năm trăm kỵ binh, chỉ với hai lần chịu tấn công đã hoàn toàn tan tác.

Loại cục diện chém giết khí thế này với Ngưu Hữu Đạo mà nói đã đủ rung động. Hắn chưa bao giờ nhìn thấy chém giết thiết huyết thế này, hơn trăm người của bang phái giang hồ giới đấu hắn gặp qua không ít nhưng hoàn toàn không thể so sánh với trận này, so với trận này đó đơn giản chỉ là một đám ô hợp, một đám nít ranh không đáng là gì. Dù hắn không hiểu chinh chiến kỵ binh cũng có thể nhận ra hai chi kỵ binh tốt xấu khác biệt, một chi cần chỉ huy viên điều khiển kiểm soát mọi lúc, lộ ra tương đối lỏng lẻo, một chi liền thành một phối, mức độ phối hợp hữu hiệu cao, chiến kỳ đến đâu đánh thắng đến đó!

Viên Cương chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hai tay siết chặt.

“Phương pháp luyện binh của Anh Dương, Vũ Liệt vệ ta chắc chắn phải nghĩ cách lấy cho bằng được...” Phượng Nhược Nam tự nói thầm, chưa đến năm trăm kỵ binh đối đầu với ngàn kỵ binh, hai lần tấn công đã đánh tan đối phương khiến cho nàng ta cũng rung động. Ngay cả bản thân nàng ta cũng không thể không thừa nhận, đổi lại mình thống lĩnh hơn ngàn kỵ binh đối đầu với Thương Triều Tông e là kết quả cũng giống vậy.

Thế cục chiến trường không để Phượng Nhược Nam suy nghĩ nhiều, Thương Triều Tông chính diện đánh tan kỵ binh khiến nàng ta phải nhanh chóng nắm lấy chiến cơ. Phượng Nhược Nam biết rõ vùng bình nguyên thế này tác chiến kỵ binh mới là lợi khí công kích có uy lực lớn nhất. Lợi khí cường đại nhất của quân địch đã bị Thương Triều Tông đánh tan, còn lại bộ binh rất khó cản được tấn công của kỵ binh bên này. Nàng ta nhanh chóng vung thương hạ lênh: “Tả kỵ công kích phương trận bộ binh của địch từ cánh trái, hữu kỵ công kích cánh phải, hai cánh giáp công!”