Đạo Quân

Chương 135: Mị Ảnh Dưới Lòng Đất (1)




Dưới những con đường ghập ghềnh bình thường cũng không ảnh hưởng lắm đến Thương Thục Thanh. Sau khi phủ Ninh Vương suy tàn, Thương Thục Thanh để tự mạnh mẽ, khoảng thời gian qua đã tu luyện một chút, tay chân cũng coi như mạnh mẽ, so với những nữ tử bình thường thêu hoa trong khuê phòng thì mạnh hơn rất nhiều.

Tốc độ như vậy, Ngưu Hữu Đạo đặt chuyện thuần dưỡng hồ điệp chiếu sáng “tiểu nguyệt” trong lòng, có tiểu nguyệt chiếu sáng dò đường, hoàn toàn có thể mang theo Thương Thục Thanh đi nhanh như ăn cướp dưới không gian dưới đất này còn dùng đuốc thì không được, nó sẽ nhanh chóng bị gió thổi tắt.

Đường sông ngầm có chỗ rộng cũng có chỗ hẹp, vì hình thành dưới đất nên có các phong cảnh khác biệt.

Mặt đất có hình dạng thiên hình vạn trạng, hình thù kỳ quái trên mặt đất rất khó gặp. Trên đường đi là những thạch nhũ dạng rừng măng hoặc những gai ngược, người đi bên trong giống như ranh nanh trong cái miệng lớn của quái thú. Có một vài nơi đặc biệt, đuốc vừa chiếu vào là chiết xạ ra hào quang mê hoặc.

“Đường sông dưới mặt đất này đều do nước ngầm cọ rửa thành. Sở dĩ đường sông có chỗ rộng chỗ hẹp có liên quan đến mức độ dễ bị hòa tan khi địa chất bị dòng nước cọ rửa. Khu vực dễ hòa tan khi được nước sông cọ rửa lâu ngày dĩ nhiên mở rộng, nơi chật hẹp dĩ nhiên là chỗ khó hòa tan...

“Động thiên phúc địa? Suy nghĩ nhiều rồi, thạch nhủ này là do trong nước có CO2 thấm vào trong nham thạch vôi làm hòa tan CaCO3 trong đó, có nói cô cũng không hiểu đâu, tóm lại là một dạng vật chất được dung giải từ nước thấm trong nham thạch vôi, khi nhỏ giọt nước khô đi, thứ hòa tan ra một lần nữa đông lại, tải qua ngàn vạn năm tích lũy từng giọt từng giọt mới thành ra thế này. Không tin cô có thể cẩn thận quan sát xem, nhìn thử vị trí đỉnh măng có phải là có nhỏ nước không...”

Đối với sự thán phục sự hãi đối với vài hình dạng dưới lòng đất của Thương Thục Thanh, Ngưu Hữu Đạo không thể chịu nỗi một nữ nhân thông tuệ như vậy lại có thể vô trí như thế nên không kìm được tùy tiện giải thích một chút.

Hắn đi ở phía trước tiện tay chỉ lung tung, tùy tiện giải thích, Thương Thục Thanh lại có chút động dung, theo ở phía sau nhìn ót hắn, trong mắt lộ ra thần sắc phức tạp: “Đạo gia, người thật hiểu biết, ngay cả biến hóa dưới đất cũng biết. Có cơ hội, mong Đạo gia đừng ngại Thanh nhi vô tri, hãy chỉ giáo nhiều hơn!”

Hiểu nhiều? khóe môi Viên Cương co quắp một chút, trong lòng thầm nói, sao cô không thử hỏi biến hóa trên trời đi.

“Hiểu nhiều không?” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha một tiếng, lắc đầu, thường thức đơn giản thôi có được không hả, có điều cũng không cần thiết giải thích thêm, càng giải thích nghi hoặc sẽ càng nhiều, vừa rồi không nên mở miệng nói những thần này.

Lần này không biết đi được bao lâu, Thương Thục Thanh càng đi càng chậm, đã mệt quá sức rồi.

Mấu chốt là do cả con đường nàng phải đi thật nhanh mới đi kịp tốc độ của ba người đàn ông, lòng bàn chân bị ma sát đến mức phồng lên, vô cùng đau rát.

“Chú ý khe nước!” Ngưu Hữu Đạo nhắc nhở một tiếng, lúc quay đầu lại nhìn phát hiện tư thế đi của Thương Thục Thanh không bình thường, hỏi: “Bị trặc chân sao?”

Thương Thục Thanh không nói lòng bàn chân bị phồng, chỉ cứng rắn cậy mạnh nói: “Không có, chỉ không quen đi địa hình này thôi.

Vì vậy tiếp tục đi về phía trước được một lúc nữa, cuối cùng Ngưu Hữu Đạo phát hiện nữ nhân này thở hồng hộc, đổ mồ hôi đầm địa, bộ dạng thực sự không thể đi nổi nữa thì liền đi đến một chỗ thích hợp, cất một lượng đuốc lớn, hắn liền lên tiếng nghỉ ngơi.

Thể lực của ba người Ngưu Hữu Đạo vẫn có thể đi tiếp được, chút đoạn đường này với ba người mà nói chẳng đáng là gì.

Thực ra ý của Ngưu Hữu Đạo là cõng Thương Thục Thanh đi tiếp nhưng Thương Thục Thanh chết sống không chịu, còn lôi ra vấn đề nam nữ thụ thụ bất thân Ngưu Hữu Đạo đành phải thôi, dù sao cũng không vội, chậm rãi đi thì chậm rãi đi vậy.

Thật tình hắn không biết, đối với Thương Thục Thanh ôm một chút đã rất quá đáng, trước đó lúc xuống giếng nếu không phải Ngưu Hữu Đạo đột ngột làm vậy, cùng lắm nàng chỉ để Ngưu Hữu Đạo cầm tay nàng xuống giếng, sao có thể để một nam nhân tùy tiện ôm như vậy. Bảo người ta cõng thì càng quá đáng hơn, giang rộng chân ra nằm sấp trên người người ta? Ngực dính trên người người ta? Vừa mới tự nghĩ đã không thể chấp nhận được rồi nên dĩ nhiên có chết cũng không chịu đồng ý.

Nói như thế nào đây? Ngưu Hữu Đạo có thể lý giải quan niệm trinh tiết của nữ nhân thời đại này, có điều trong lòng vẫn bổ túc một câu, Đạo gia ta không hề có chút hứng thú gì với cô!

Chắc do từ nhỏ đến lớn chưa từng đi con đường nào gian nan thế này, đoạn đường này không bằng phẳng như bình thường mà từ trên xuống dưới, vô cùng nhấp nhô thực sự đã khiến cho Thương Thục Thanh mệt đến ngất ngư.

Sau khi ngồi xuống một chỗ tương đối sạch sẽ, Thương Thục Thanh rất nhanh nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Dưới lòng đất lạnh lẽo, lúc Ngưu Hữu Đạo lấy bộ y phục trong tay nải ra đắp lên người Thương Thục Thanh, Thương Thục Thanh vẫn không hề phát giác, ngủ rất say.

Nhìn bộ dạng mệt mỏi thê thảm của Thương Thục Thanh, đoán chắc một lát không thể nào tỉnh được, có thể sẽ phải ngủ khá lâu.

Ngưu Hữu Đạo liền sắp xếp trực luân phiên, trông cho đuốc đừng tắt. Mặc dù thông đạo dưới lòng đất này chẳng có gì không an toàn nhưng ít nhiều vẫn phải giữ chút cảnh giác tối thiểu.

Ngưu Hữu Đạo một mình một ca, Viên Phương và Viên Cương một ca.

Tín nhiệm thì tín nhiệm, một khi Viên Phương vẫn chưa hoàn toàn buông tay thì vẫn phải để Viên Cương ở cùng để đề phòng ngoài ý muốn, đừng để bị Viên Phương thu thập trong lúc mơ màng.

Ca của Viên Cương trước, Ngưu Hữu Đạo ngồi khoanh chân tĩnh tọa, nhắm mắt điều tức.

Cũng không biết qua bao lâu, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên cảm nhận được một hơi khí lạnh, hàn ý rất không bình thường. Hàn khí bình thường ập tới chỉnh thế. Đây chỉ là một tia hàn ý như có như không thổi qua, một loại hàn ý có thể xuyên thấu lỗ chân lông ức chế sinh cơ. Loại hàn ý này chỉ khi gặp những thứ không sạch sẽ trong mộ mới có thể cảm nhận được, Ngưu Hữu Đạo đột nhiên mở hai mắt ra.

Đúng lúc thấy Viên Phương cũng bu lại, Viên Phương thấy vẻ đột nhiên mở mắt của hắn, biết hắn cũng đã nhận ra, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Đạo gia, nơi này hình như có âm hồn tồn tại, vừa rồi pháp nhãn của ta nhìn thấy có thứ gì lóe lên trong góc, lén lén lút lút, chưa hẳn đã có ý tốt.”

Ngưu Hữu Đạo hồi tưởng lại cảm giác ban nãy, cảm giác mãnh liệt hơn cảm giác hắn từng cảm nhận ở âm địa, dĩ nhiên là đã có chút thành tựu cứ không phải chỉ là u hồn binh thường, nói thông tục một chút là đã biến thành quỷ!

“Xem xét một chút!” Ngưu Hữu Đạo nói một tiếng, Viên Phương gật gật đầu, quay người mồi vài bó đuốc, ném mạnh đi vài hướng bao gồm bờ sông bên kia, sau đó bản thân lại cầm một bó đuốc lướt đi xung quanh xem xét.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chung quanh, ở cái nơi đen như mực này, chuyện đầu tiên nghĩ đến là vấn đề chiếu sáng, tầm nhìn của pháp nhãn mặc dù hơn được người thường nhưng cũng là dưới tình hình có nguồn sáng, cứ là một nơi hoàn toàn đen kịt thì cũng chẳng không có tác dụng gì.

Hắn nhiêng đầu ra hiệu về phía nơi cất đống đuốc, Viên Cương lập tức lấy một bộ y phục trong tay nãi, đi tới vị trí cất giữ đuốc, liên tục dùng sức bẻ gãy mấy cây, dùng quần áo bao hết đầu đống đuốc gãy, dài quá bao không được thì thì làm thành quang gánh để gánh tay nãi.

Ngưu Hữu Đạo chống kiếm lên, đi tới bên cạnh Thương Thục Thanh, kết quả phát hiện không biết nữ nhân này gặp phải ác mộng gì mà nước mắt không ngừng chảy trong mơ, trên gương mặt quái dị kia đầy nước mắt bộ dạng vô cùng thê lương. Nàng đã mệt mỏi thế này còn có thể thút thít trong mộng có thể thấy được trong lòng ẩn giấu chuyện bi thương cỡ nào.

“Quận chúa, quận chúa...” Ngưu Hữu Đạo gọi hai tiếng không tỉnh dậy liền vỗ lên mặt nàng hai cái.

Thương Thục Thanh giật mình ngồi bật dậy, sững sờ nhìn Ngưu Hữu Đạo trước mắt, sau đó dường như cũng ý thức được mình khóc, có chút lúng túng nhấc tay áo lau đi nước mắt.