Đạo Quân

Chương 197: Tình Huống Có Biến (1)




Bạch Ngọc Lâu không đồng ý cũng không từ chối, bưng trà chậm rãi thưởng thức, đây cũng là thái độ.

Cho nên Ngưu Hữu Đạo cũng không nói gì, chuyển chủ đề, "Trà này không tệ…"

Sau khi hai người tùy tiện hàn huyên một lúc, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy chắp tay cáo lui, "Ngày mai ta sẽ rời khỏi thành Trích Tinh, ở đây xin cáo từ trước một tiếng!"

Bạch Ngọc Lâu giơ chén trà lên, "Không tiễn!"

Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, xoay người rời khỏi.

Bạch Ngọc Lâu nghiêng mắt trên mười vạn kim phiếu trên bàn, mỉm cười, thầm nói, "Người này thật thú vị."

Cửa mở, Lão Cẩu tiến vào, cũng nhìn thấy mười vạn kim phiếu bày đầy trên bàn, kinh ngạc hỏi: "Đây là?"

Bạch Ngọc Lâu cười ha ha lắc đầu: "Ta thấy hắn hôm nay có thể khiến thành chủ vui vẻ, thuận miệng nhắc nhở một phen, ai ngờ thế mà hắn lại có thù với Lưu Tiên tông, ném ra mười vạn kim tệ tỏ lòng cảm tạ."

"Wow!" Lão Cẩu chậc chậc lắc đầu, "Tên này ra tay khá hào phóng nhỉ!"

Bạch Ngọc Lâu lấy ra năm tờ, đẩy tới trước mặt hắn ta, "Không cẩn thận nhặt được một khoản thu nhập thêm, tất cả mọi người đều vất vả, cầm lấy chia cho các huynh đệ đi."

Lão Cẩu cũng không khách khí, hắc hắc cầm vào tay, "Vậy ta xin thay mặt các huynh đệ cám ơn chưởng quầy."

"Làm tốt chuyện của mình." Bạch Ngọc Lâu phất phất tay.

Đợi sau khi Lão Cẩu vui tươi hớn hở rời đi, Bạch Ngọc Lâu mới cầm lấy năm tấm kim phiếu còn lại trên bàn, phe phẩy cảm thán một chút, vốn nên là bản thân mình độc chiếm, đảo mắt lại thiếu một nửa.

Có điều sau khi chuyển đổi xử lý số tiền phi nghĩa này như vậy, đã mất đi bất kì nỗi lo gì về sau, coi như tổng quản có biết cũng không sao, ông ta yên tâm thoải mái nhét năm tấm kim phiếu còn lại vào trong túi, uống trà cũng thấy thơm hơn không ít.

Viên Phương canh giữ ở cửa ra vào, sau khi Ngưu Hữu Đạo được mời đi, y bèn chờ tại cửa ra vào.

Ngưu Hữu Đạo trở về, Viên Phương vào phòng theo, vừa đóng cửa, tiến tới cạnh Ngưu Hữu Đạo, hỏi: "Đạo gia, không sao chứ?"

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, chỉ là ánh mắt mù mịt nhìn về phía Viên Phương hơi nói không rõ ràng, trong lòng thấy thật than thở, tính cảnh giác của Hầu Tử rất cao, giỏi về điều tra, nếu có Hầu Tử ở bên cạnh mà nói, người xung quanh hơi dị thường sẽ rất khó trốn thoát con mắt của Hầu Tử, đây xem như là sự khác biệt giữa Viên Phương và Hầu Tử.

Có điều hắn cũng không nói Viên Phương cái gì, Viên Phương còn thiếu kinh nghiệm ở phương diện này. Cũng không cần nói, chờ đến khi xảy ra chuyện tự nhiên có thể khiến Viên Phương nâng cao tính cảnh giác, lần sau gặp phải những chuyện tương tự, Viên Phương sẽ không đến mức thờ ơ, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp giám thị, ít nhất cũng phải giữ vững tính cảnh giác vốn có.

Có một số việc nói hết toàn bộ hiệu quả không lớn, phải làm cho bản thân người đó tự mình tỉnh ngộ, đây chính là từng trải và có kinh nghiệm.

Phất tay quét qua dập tắt nến trong phòng, Ngưu Hữu Đạo từ từ đi tới trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, chắp tay nhìn đèn đuốc leo lét bên trong thành, vẻ mặt bình tĩnh.

Bên cạnh lại có người có thể lén lút cấu kết với người của Lưu Tiên tông, còn mưu đồ bí mật gì đó thì không cần phỏng đoán nhiều làm gì.

Nói là phản bội, chỉ sợ còn chưa tới mức, mới quen biết không bao lâu, còn chưa phải đi cùng một con đường, người ta chưa nói gì phản bội ngươi, có lẽ đều là vì chủ của mình!

Chỉ là, hắn đang suy nghĩ một vấn đề, Hắc Mẫu Đơn, chẳng lẽ mình đã nhìn sai rồi?

Hơi loại bỏ, về cơ bản hắn có thể khẳng định, chắc là sau khi mình tới thành Trích Tinh mới bị Lưu Tiên tông phát hiện, nếu như sớm phát hiện ra mà nói, chỉ sợ không cho phép mình đi vào thành Trích Tinh, mà đã sớm ra tay ngay trên đường rồi.

Như vậy hai người chỗ Hắc Mẫu Đơn bên kia lén lút qua lại với người của Lưu Tiên tông dứt khoát chỉ có hai khả năng, hoặc là Lưu Tiên tông giăng bẫy, cố ý để đám người Hắc Mẫu Đơn tiếp cận mình, lừa gạt mình, hoặc chính là sau đó tìm đến Hắc Mẫu Đơn bên kia.

Sau khi hắn đến thành Trích Tinh, đi thẳng tới quán trọ Yêu Nguyệt, cũng là hắn phát hiện đám người Hắc Mẫu Đơn trông mong canh giữ ở ngoài quán trọ trước tiên, khả năng bên Lưu Tiên tông sớm bố trí không quá lớn. Nếu vậy, có thể loại trừ khả năng bên Lưu Tiên tông giăng bẫy cố ý để đám người Hắc Mẫu Đơn tiếp cận mình, vậy chỉ còn khả năng cuối cùng.

Sau khi phân tích rõ suy nghĩ trong đầu, Ngưu Hữu Đạo nhàn nhạt nói một tiếng, "Đốt đèn."

Đắm chìm ở trong bóng tối Viên Phương nhìn ra Ngưu Hữu Đạo có tâm sự, không có quấy rầy, nghe vậy vâng một tiếng, ánh đèn trong phòng sáng lên lần nữa.

Ngưu Hữu Đạo đưa tay đóng cửa sổ, quay đầu lại nói: "Lấy bản đồ tới đây xem xem.”

Viên Phương lập tức lấy bản đồ ra khỏi tay nải, trải rộng ra trên bàn, bưng nến tới bên cạnh chiếu sáng.

Ngưu Hữu Đạo đi đến bên cạnh bàn, tìm vị trí của thành Trích Tinh ở biên giới Triệu quốc, ánh mắt thuận theo hướng Đông Bắc một đường đi tới biên giới Hàn quốc nhìn trước một lần, sau khi dừng lại một lát, ánh mắt lại dời xuống hướng Đông Nam của thành Trích Tinh, rơi vào quận Thanh Sơn ở biên giới Yến quốc.

Sau đó, hắn vươn ngón tay ra rơi xuống con đường trên bản đồ này di chuyển một lần, lặp đi lặp lại con đường vừa đi vừa về, trên con đường lân cận phải đi qua con đường này, ngừng lại trên một vị trí tên là huyện Sơn Hồ, ngón tay nhẹ nhàng gõ hai lần tại huyện Sơn Hồ, hình như hạ quyết tâm.

"Lão Hùng, kêu mấy người bọn họ tới đây một chuyến." Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm bản đồ cất giọng nói.

Viên Phương buông ngọn đèn xuống, vừa mới xoay người, Ngưu Hữu Đạo lại bổ sung thêm một câu, "Đừng nói nhảm những lời không cần nói, kêu bọn họ tới đây là được."

"Dạ!" Viên Phương nhanh chóng rời đi, trong lòng còn thầm nói, không biết Đạo gia muốn làm gì.

Viên Phương ra khỏi phòng trực tiếp đến gõ cửa phòng của Hắc Mẫu Đơn, không tiến vào, đứng ngay tại cửa ra vào chào hỏi với Hắc Mẫu Đơn một tiếng, "Kêu người của cô thức dậy đi, Đạo gia gọi các người qua đó."

Hắc Mẫu Đơn kỳ quái hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Viên Phương: "Không biết." Xoay người bỏ đi mất.

Hắc Mẫu Đơn đành phải làm theo, chỉ chốc lát sau gọi Đoàn Hổ, Ngô Tam Lưỡng và Lôi Tông Khang cùng thức dậy.

Biết được là Ngưu Hữu Đạo tìm bọn họ, Lôi Tông Khang cũng không nhịn được hỏi một tiếng, "Lão Đại, muộn như vậy tìm chúng ta, chuyện gì thế?"

"Không biết." Hắc Mẫu Đơn lắc đầu.

Mấy người đi tới trước cửa phòng Ngưu Hữu Đạo gõ cửa, Viên Phương mở cửa để mấy người đi vào.

Mấy người đi vào xem xét, thấy Ngưu Hữu Đạo đứng trước bản đồ bày trên bàn, vây tới. Hắc Mẫu Đơn đưa mắt nhìn sắc mặt của Ngưu Hữu Đạo, cười nói: "Đạo gia, có dặn dò gì ạ?"

Ngưu Hữu Đạo nhìn mấy người xung quanh một lần, thở dài: "Ta vừa quyết định một chuyện, lần này sau khi các người đi cùng ta, hình như làm ra động tĩnh có hơi lớn, ra vào khách sạn rước lấy một đám người nhìn chằm chằm, ta lo lắng lúc rời đi sẽ bị người trong lòng có quỷ để mắt tới."

Lôi Tông Khang nghe vậy trong lòng giật thót, những người khác nhìn nhau, hơi gật đầu, đây là sự thật, hoàn toàn có khả năng.

Hắc Mẫu Đơn thử hỏi: "Đạo gia, vậy ý của ngài là?"

Ngưu Hữu Đạo: "Để ổn thỏa hơn, ta sẽ hơi thay đổi kế hoạch rời đi, chúng ta tách ra đi! Vì để tránh bị người để mắt tới, tất cả mọi người đừng đến xung quanh chuồng ngựa, mà lựa cách đi bộ, tùy ý chọn một hướng bí mật mà rời đi."

Hắc Mẫu Đơn gật đầu đồng ý, trên thực tế đây cũng là cách mà rất nhiều tu sĩ rời khỏi thành Trích Tinh, xung quanh là từng dãy núi rộng lớn, trốn vào trong dãy núi mượn địa thế che lấp lặng lẽ rời đi, nếu lại thêm cách cải trang ăn mặc mà nói, người như giọt nước trong biển cả, người ngoài rất khó ngồi chờ để phát hiện, trừ phi điều động một số lượng lớn nhân thủ vây quanh một vòng, nếu không người ngoài rất khó biết người đã bỏ chạy từ hướng nào.

Ngưu Hữu Đạo: "Cùng đi quá gây chú ý, ngày mai các người mượn đường sông dẫn đầu bí mật rời đi, ta và Viên Phương sẽ chờ mấy ngày nữa, xem tình huống thế nào rồi chọn cơ hội bí mật rời đi."