Đạo Quân

Chương 229: Viên Phương Trở Về (1)




Lập tức có người đi qua nắm chặt tóc của dịch tốt kia kéo đầu lên, một cây côn sắt c ắm vào trong miệng, ngang ngạnh cạy miệng hắn ta ra, chỗ này vừa buông lỏng dây thừng, lại một cái kềm thò vào trong miệng, c**ng bức nhổ từng cái răng trong miệng dịch tốt kia.

Răng vẫn chưa ném đi, mà thu gom bỏ từng cái vào trong bao vải bên cạnh.

Rất nhanh liền khiến cho dịch tốt kia miệng đầy máu me đầm đìa, đám người dịch trạm quỳ cách đó không xa tê cả da đầu.

Nhổ xong răng của dịch tốt, lại nhét một tấm vải vào trong miệng dịch tốt, kéo người lên, nhanh chóng trói lại chặt chẽ.

Nhân mã lục soát qua khắp nơi trong dịch trạm quay lại báo cáo, không phát hiện dị thường nào khác.

Có người dắt ngựa đi đến, Bách phu trưởng trở người leo lên ngựa, nhân mã đi theo bắt dịch tốt đó chuẩn bị rời khỏi.

Dịch trưởng chạy đến, chắp tay hỏi thăm: "Đại nhân, đây rốt cuộc là có chuyện gì a?"

Bách phu trưởng vốn không muốn để ý đến, sau không biết nghĩ đến cái gì, ghìm chặt ngựa nhìn chằm chằm ông ta hỏi: "Nghe nói ngươi vừa mới cưới một mỹ thiếp, tướng mạo rất đẹp?"

"Ách..." Dịch trưởng sững sờ, chợt từ trong ánh mắt không có thiện ý của đối phương phát giác ra chút gì đó, từ trong tay áo móc ra một đồng tiền vàng, hai tay dâng lên: "Các huynh đệ vất vả rồi, mua chút rượu uống!"

Trên mặt Bách phu trưởng nở nụ cười quỷ quyệt, sắc mặt đột nhiên nghiêm nghị, roi ngựa chỉ về phía ông ta: "Người này có thể là đồng phạm, mang đi theo cùng!"

"Đại nhân!" Dịch trưởng kinh ngạc kêu lên, cũng không đợi ông ta giải thích, mấy người đã xông tới, đã bị nhấn lật, trói gô, chặn miệng, kéo đi cùng nhau.

Tình hướng tương tự không chỉ phát sinh ở nơi này, không chỉ phát sinh ở Triệu quốc, ngoại trừ Yến quốc, dịch trưởng các nước chư hầu đều lần lượt xuất hiện kinh biến tương tự.

Hiếm thấy, cũng là điều trước nay chưa từng thấy, sáu nước liên tiếp triển khai một trận bắt dịch trạm trong quốc cảnh của mình, tốc độ như sấm chớp. Sau đó, là một màn nghiêm tra nhắm vào thân quyến và những người bình thường lui tới với người bị bắt, liên lụy trên diện rộng, trong nhất thời không biết có biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan...

Xích Châu phủ thành, một cỗ xe ngựa sau khi rời khỏi thành đi xa, dần dần tăng tốc độ, ở quan đạo phi nhanh.

Trong xe ngựa, Toàn Thiếu Khang vén màn cửa sổ nhỏ phía sau lên, cho đến khi Kim Châu phủ thành dần dần biến mất khỏi tầm mắt, mới chầm chậm buông rèm xuống, quay đầu khẽ thở dài một tiếng: "Chuyến đi này, sau này e là sẽ không còn cơ hội để trở về nữa rồi."

Quản gia Toàn Kiều ngồi bên cạnh nói: "Ta và người vốn là người Yến quốc, lão gia bình thường ngày ngày nhớ cố quốc, có thể quay về cố hương, nên vui mừng mới phải!"

Toàn Thiếu Khang: "Từ không đến có, tâm huyết nửa đời kinh doanh của ta đều ở đây, cứ thế từ bỏ, ta không cam tâm."

Toàn Kiều: "Lão gia ứng đối kịp thời, nhắc nhở phía trên ứng biến đúng lúc, mặc dù tầng lớp thấp nhất chịu tổn thất cực lớn, nhưng mạng lưới chủ yếu được bảo toàn, rất nhanh lại có thể phát triển, lão gia vì Đại Yến giúp đỡ Đại Yến tránh được tổn thất lớn hơn, lần này trở về cố quốc, tiền đồ như gấm, đáng lẽ nên vui mừng!"

Toàn Thiếu Khanh cười: "Công tội nhiều khi chỉ cách một sợi chỉ, vì ta sẩy tay ở nơi này, hại biết bao nhiêu người cửa nát nhà tan.... Năm đó khi ta rời khỏi nhà, phụ thân chỉ là một quan lại nhỏ, không ngờ đến hai mươi năm qua đi, phụ thân lại có thể ngồi ở vị trí cao."

Toàn Kiều hiểu ý của ông, đổi lại là người bình thường, xảy ra chuyện này e là sẽ bị đẩy ra gánh tội thay, nhưng vị này phía sau có người, tổ gián điệp Yến quốc cũng không dám tùy tiện đẩy ông ra gánh tội, dưới sự luân chuyển, sai lầm ngược lại biến thành công lao, từ đây có thể thấy được bản lĩnh của người ở phía sau ông. Mà người bình thường làm nghề này, có rất nhiều người cả một đời không thể thấy ánh sáng, làm sao có thể giống như vị này, còn có thể vì công lao bị trong nước triệu hồi khẩn cấp phân công nhiệm vụ khác, rõ ràng là có người muốn lôi hắn ra khỏi vụ rắc rối này, người sau màn cũng đã bắt đầu ra tay rồi!

"Lão gia lần này trở về, lão thái gia có lẽ sẽ không để cho lão gia tiếp tục làm nghề này nữa, sợ là đã có sắp xếp con đường khác ở phía trước rồi!" Toàn Kiều chắp tay: "Ta lần này cũng là được hưởng ké vinh dự của lão gia!"

Mối quan hệ của hai người kỳ thực cũng không phải quan hệ chủ tớ gì, là quan hệ cấp trên cấp dưới, là chủ chức và phó chức, lần này ông ta có thể thoát thân, cũng quả thực là vì nhân tố Toàn Thiếu Khang.

Toàn Thiếu Khang thần sắc hoang mang "Đại Yến bây giờ, ngày càng sa sút, sau khi trở về còn có thể...." Lắc lắc đầu, sửa miệng nói: "Không biết bên phía gia quyến khi nào thì tới."

Toàn Kiều: "Lão gia yên tâm, phía trên sẽ sắp xếp việc đưa rước ổn thỏa, lão thái gia cũng sẽ không đứng nhìn con cháu xảy ra chuyện, bọn họ đã xuất phát mấy ngày rồi, đoán chừng sắp đến cảnh nội Yến quốc, chỉ cần vừa vào bên trong Yến quốc, là có thể yên ổn đến kinh thành, chỉ là phu nhân và các thiếu gia tiểu thư, sợ là sẽ bị thân phận của mình dọa cho giật mình..."

Xe ngựa đã dừng dưới chân một ngọn núi, hai người xuống xe, Toàn Kiều vung tay ra hiệu, phu xe tiếp tục lái xe đi về phía trước.

Hai người thì đi vào trong núi từ từ trèo lên đ ỉnh núi, nhặt một ít củi khô chất đống trên đỉnh núi, sau đó đốt cháy.

Toàn Kiều móc ra một bình sứ, đổ một ít bột lên đống củi, lập tức nhìn thấy một luồng khói vàng dày đặc bay lên.

Toàn Thiếu Khang đứng trên đỉnh núi nhìn lại phía Xích Châu phủ thành: "Bao nhiêu huynh đệ nhà tan cửa nát, mà ta lại vứt bọn họ ở lại mà bỏ chạy... Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại, món nợ này chưa xong đâu!"

Đúng lúc này, một con cự ưng màu đen từ xa bay đến, dấy lên một trận cuồng phong đáp trên đỉnh núi, thân cao đến một trượng.

Một tên tu sĩ nhảy xuống, xác minh thân phận hai người, kéo hai người cùng nhảy lên lưng chim ưng, thi pháp bảo vệ hai người.

Cự ưng vỗ cánh bay lên không trung, đỉnh núi chỉ còn lại khói lượn lờ...

Kinh thành Yến quốc, Tống phủ, thư phòng Tống Cửu Minh đóng cửa không mở.

Quản gia Lưu Lộc đi quanh quẩn trong sân, thỉnh thoảng nhìn cửa phòng đóng chặt.

Ngoài sân, Tống Toàn mặc quan phục bước nhanh đến, vừa từ phủ nha tan tầm trở về, quần áo còn chưa thay, đi tới đã hỏi: “Xảy ra chuyện gì, nghe nói phụ thân tự giam mình trong thư phòng nửa ngày không ra ngoài?”

Lưu Lộc thấp giọng nói: “Nhận được tin, nhân thủ của ti tình báo gián điệp bố trí ở dịch trạm sáu nước bị sáu người tập kích, hình như tổn thất không nhỏ.”

Tống gia có không ít tai mắt của các nước.

Tống Toàn giật nảy cả mình: “Tại sao có thể như vậy? Không liên lụy gì tới phụ thân chứ?” Dù sao sử dụng nhân viên ti tình báo gián điệp cũng là chủ ý của phụ thân hắn ta, mạng lưới tình báo c ắm vào các quốc gia bị hao tổn, đây không phải việc nhỏ.

Lưu Lộc: “Tình hình cụ thể không rõ, bên quận Thanh Sơn triều đình cũng đang chịu thiệt trên tay Dung Bình quận vương, giờ ti tình báo gián điệp lại xảy ra chuyện, tâm trạng bệ hạ có thể đoán ra được, nghe nói Mạc Băng bị bệ hạ mắng cho máu chó phun đầy đầu. Lão gia nghe tin lập tức đến giáo sự đài định tìm Mạc Băng nghe ngóng tình hình cụ thể, kết quả bị từ chối gặp.”

Giáo sự đài thực ra là ti tình báo gián điệp Yến quốc, đối ngoại không thể nói là ti tình báo gián điệp, còn Mạc Băng người phụ trách của Giáo sự đài cũng chính là chỉ huy sứ của ti tình báo gián điệp.

Tống Toàn trầm giọng nói: “Chẳng lẽ Mạc Băng muốn phụ thân gánh trách nhiệm này sao? Tất cả mọi người không phải người ngu, phụ thân cho dù còn tại vị cũng không có quyền sử dụng người của ti tình báo gián điệp, ti tình báo gián điệp là do một tay bệ hạ khống chế, việc này không có bệ hạ gật đầu, làm sao có thể! Chẳng lẽ phụ thân không đi tìm tướng gia?”

Lưu Lộc: “Sau khi bị từ chối gặp ở Giáo sự đài, lão gia lập tức đi Tư Không phủ, nhưng thái độ Đại Tư Không lần này có chút mập mờ.”