Đạo Quân

Chương 231: Bí Mật Bất Truyền




Ai ngờ Viên Phương gãi đầu một cái: “Đạo gia nói, chuyện trong hành trình không được để lộ với bất kỳ ai, nếu không sẽ càng nguy hiểm, quận chúa, người đừng làm khó ta.”

“...” Thương Thục Thanh bó tay rồi, nàng cũng không phải là người như vậy, nếu người ta nói không thể nói, nàng cũng không tiện bức bách.

Có điều Viên Phương này nửa nói nửa không làm nàng càng lo lắng, cái gì mà Tống gia phái cao thủ ba môn phái truy sát, cái gì mà triều đình Yến quốc cũng phái một lượng nhân thủ lớn bao vây chặn đánh, vừa nghe thấy đã khiến người ta hốt hoảng trong lòng, như vậy thì sẽ nguy hiểm chừng nào chứ!

“Nếu nguy hiểm, sao Đạo gia còn không trở về mà chỉ để mình ngươi trở về?” Thương Thục Thanh lại hỏi.

Viên Phương: “Đạo gia nói, đến mà không trả lễ thì không hay, đang cùng bọn hắn vật tay đấy, thực ra ta cũng không muốn trở về, thế nhưng không còn cách nào khác, ta phải giúp Đạo gia viện binh?”

Thương Thục Thanh: “Muốn mời người của Thiên Ngọc môn tương trợ?” Nếu là như vậy, nàng chuẩn bị phải giúp đỡ cầu xin.

Viên Phương khoát tay: “Không cần, đâu thể đợi được người của Thiên Ngọc môn đến. Đạo gia phái người liên hệ nhân thủ sáu nước tương trợ, ta phụ trách bên Triệu quốc, chuyện của ta xong xuôi, hiện tại cũng khó liên hệ với Đạo gia nên quay về trước theo phân phó của Đạo gia.”

Thương Thục Thanh sửng sốt một chút, nhân thủ sáu nước? Ngươi phụ trách Triệu quốc?

Động một tí đã đem quốc gia ra nói, trong lúc nhất thời không biết chuyện Viên Phương làm lớn chừng nào, càng không biết chuyện Ngưu Hữu Đạo đang làm lớn chừng nào.

“Quận chúa, nghe nói người trong chùa của ta cũng chuyển đến rồi, ta phải đi kiểm tra công khóa của bọn hắn, đừng thấy ta không ở đây thì lười biếng!” Viên Phương cầm chén trà ực mạnh một hơi, không nói hai lời, đứng dậy bỏ đi.

Thương Thục Thanh đi theo rất im lặng, những lời lẽ không rõ ràng này thật sự càng khiến người ta lo hơn.

Có điều từ thái độ nhẹ nhõm của Viên Phương có thể thấy hình như Ngưu Hữu Đạo có thể ứng phó được, nàng cũng thoáng yên tâm hơn.

Ngoại thành huyện Bắc Sơn, ba người cưỡi ngựa lao từ trong thành ra, quất roi thúc ngựa chạy nhanh, hai bên đường lớn là đồng ruộng, mạ non đang lúc xanh um.

Xuyên qua đồng ruộng, con đường lớn đâm thẳng vào rừng núi, ba người cưỡi ngựa chạy lên vùng đồi núi, chợt nghe thấy tiếng “xuỵt” ba người nhìn lại thì thấy Lôi Tông Khang đang đứng trên gò núi một bên vẫy tay với họ.

Hắc Mẫu Đơn, Đoạn Hổ, Ngô Tam Lượng vội siết cương dừng gấp, quay đầu chạy xuống sườn núi.

Hắc Mẫu Đơn ngẩng đầu hỏi: “Sao ngươi chạy tới đây?”

Trước đó Ngưu Hữu Đạo bảo nàng ta đến huyện thành Bắc Sơn tìm Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng, nơi chia tay không phải ở đây mà còn ở phía trước một đoạn lộ trình.

Trên gò núi truyền đến tiếng vó ngựa cộc cộc, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi lắc lư trên lưng ngựa xuất hiện bên cạnh Lôi Tông Khang, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, hai chân thúc vào bụng ngựa, con ngựa chở hắn lao xuống dốc núi.

Lôi Tông Khang trên sườn núi cũng quay người đi, chỉ một lát sau cũng cưỡi ngựa lao xuống.

“Đạo gia!” Đoạn Hổ và Ngô Tam Lượng cùng ôm quyền, trên mặt vui mừng vì lại tương phùng.

Cho dù vẫn là tán tu nhưng bất tri bất giác chỉ cần nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo là sẽ không cảm thấy mình vẫn là tán tu khổ sở kia.

‘Đi đường vất vả rồi!” Ngưu Hữu Đạo cười tủm tỉm với hai người, hất cằm với Hắc Mẫu Đơn.

Hắc Mẫu Đơn lập tức trở về nói: “Đạo gia, xem rồi, dưới mái hiên khách sạn ngoài đen lồng, bắt mắt nhất là treo một đóa hoa đỏ lớn.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Đoạn Hổ còn nói: “Đạo gia, trên đường chúng ta tới Bắc Sơn thấy có bắt bớ ở dịch trạm, hỏi thăm một chút thì biết, kẻ bị bắt hình như đều là những tai mắt ẩn nấp ở dịch trạm.”

“Đi thôi!” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười.

Hắn thúc ngựa chuyển hướng, mấy người liền đi theo.

Còn về chuyện Đoạn Hổ nói, trên đường hắn cũng tìm dịch trạm nghe ngóng, tùy tiện đưa cho dịch tốt ít tiền là có thể hỏi ra được, rất nhiều dịch trạm đều xuất hiện việc bắt người.

Vừa nghe thấy động tĩnh này là hắn biết bên Hải Như Nguyệt đã làm theo rồi.

Thực ra lúc đó hắn cũng có thể liên lã với người của quan phủ địa phương, nhưng những quan viên bên dưới phức tạp quá, có quỷ mới biết tình hình thế nào, có quỷ mới biết có trung thành với triều đình Triệu quốc không, có quỷ mới biết có xảy ra tranh chấp phe phái nên giấu diếm không báo không, không thể khẳng định người ta có thể kịp thời báo lên triều đình không hoặc nói ai mà biết có giống như những dịch tốt nằm vùng kia không, nhìn cuộc sống thảm thương của dân chúng nơi đó hắn không có lòng tin với những kẻ kia lắm.

Thêm nữa quan địa phương cũng không có quyền quyết định lớn lắm, rất nhiều người còn không dám gánh trách nhiệm, tùy tiện nhận một báo cáo không thể làm rõ của bên dưới cũng có thể báo lên trên. Ngưu Hữu Đạo không có lòng tin với bọn hắn lắm, báo cáo theo từng tầng cũng rất phiền phức, làm chậm trễ thời gian của hắn.

Trong tình huống không rõ, không hiểu, ổn thỏa nhất vẫn là tìm Hải Như Nguyệt. Chắc chắn Hải Như Nguyệt biết liên hệ với người nào trong triều đinh là có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề, sự thật chứng minh hắn không sai.

Đi đến trời gần sáng, mấy người mù quáng đi theo Ngưu Hữu Đạo không biết ngày đêm.

Dù đoán dịch trạm không vấn đề rồi nhưng để đảm bảo an toàn, trên đường lúc nghỉ ngơi vẫn không ở dịch trạm mà nghỉ đêm trong hoang nguyên và rừng núi. Lúc gặp trời mưa mới chỉnh đốn lại một chút ở dịch trạm, có gắng không tiếp xúc với người dịch trạm quá nhiều.

Hôm nay lại gặp phải một trận mưa rào lớn, cả nhóm chui vào trong một dịch trạm nhỏ, yêu cầu một phòng ngủ lại.

Bên ngoài sấm sét lóe lên, tiếng sấm rền rĩ, Ngưu Hữu Đạo ngâm mình trong bồn tắm, cửa sổ mở, nằm nhìn mưa gió bên ngoài, bên trên bày một bình rượu, một thanh kiếm, thỉnh thoảng lại rót một chén uống chậm rãi.

Hắn uống đến khi hết rượu, nước cũng lạnh mới bò ra.

Sau khi đổi y phục, hắn lại gõ lên thành ván gỗ “cốc cốc” hai lần, chỉ chốc lát sau, Hắc Mẫu Đơn mở cửa nhìn vào rồi lại rời đi, bảo dịch tốt tới khiêng bồn tắm đi, sau đó mới cầm lược giúp Ngưu Hữu Đạo chải đầu.

“Bên ngoài mưa lớn, vì sao không đóng cửa sổ?” Hắc Mẫu Đơn hỏi một tiếng, kỳ thật muốn nói, ngươi tắm rửa ngay cả cửa sổ cũng không đóng à?

Về sau nghĩ lại bản thân mình còn tắm giữa trời thì liền nuốt trở lại.

Ngưu Hữu Đạo ngồi nhắm mắt chậm rãi nói: “Nghe gió nghe mưa, nhìn gió nhìn mưa.”

Hắc Mẫu Đơn im lặng, giúp hắn chải đầu xong sau đó lại cầm quần áo hắn đi giặt. Dọc đường nàng ta đã quen thói hầu hạ vị này, mà vị này cũng hưởng thụ như chuyện đương nhiên.

Những người khác cũng ngầm hiểu, đều cho rằng giữa hai người có gì đó.

Sau khi thân thể nhẹ nhàng khoan khoái, Ngưu Hữu Đạo mặc quần áo nằm nghiêng trên giường, một tay gối đầu chợp mắt.

Không lâu sau, Hắc Mẫu Đơn giặt quần áo xong quay lại, gõ cửa đi vào, đặt một cái bát trước mặt Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo nửa mở con mắt hỏi một tiếng. “Thứ gì?”

Hắc Mẫu Đơn: “Sương đường.”

Ngưu Hữu Đạo hơi phủi phủi ngón tay, con mắt lại nhắm lại, biểu thị không có hứng ăn.

Đưa sương đường đến chỉ là lấy cớ, Hắc Mẫu Đơn nói: “Cơn mưa này đột nhiên dừng lại, nói không chừng lát lại mưa, hay hôm nay nghỉ ngơi ở đây, ngày mai lại đi?”

Ngưu Hữu Đạo mở mắt nhìn sắc trời bên ngoài một chút, ánh mắt nhìn cái bát trên tay nàng, dừng một chút: “Hỏi thử dịch trạm có thịt mỡ không.”

“Thịt mỡ của heo sao?” Hắc Mẫu Đơn hồ nghi, cho là mình nghe lầm.

“Ừm!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu.

Hắc Mẫu Đơn: “Có, vừa bảo bọn hắn thịt một con heo.”

Ngưu Hữu Đạo xoay người đứng dậy, đi ra ngoài cửa. “Ta mời các ngươi ăn cơm.”

“...” Hắc Mẫu Đơn lơ ngơ, mời chúng ta ăn cơm? Cần thiết sao?

Về sau, nàng mới hiểu là có ý gì, nàng đi theo Ngưu Hữu Đạo đến phòng bếp dịch trạm, nhìn tư thế đó, hóa ra là muốn đích thân xuống bếp.

Hắc Mẫu Đơn vội can: “Đạo gia, sao có thể để người làm việc này, để người dịch trạm làm là được rồi.”

Ngưu Hữu Đạo nhìn mấy người đi tới, đùa nói: “Các ngươi thật có phúc, dạy các ngươi chút bí mật bất truyền, thế giới này hiện tại chỉ có hai người biết."