Đạo Quân

Chương 235: Nhân Sinh Như Kịch (1)




Nhưng mà hắn hơi dậm chân, đằng sau đã có tu sĩ đụng vào hắn, ra hiệu hắn tiến lên.

Trái phải Đường Nghi còn có hai người, hắn cũng nhận ra, một trong hai người là Tô Phá, còn người khác chính là Đường Tố Tố nhiều lần muốn dồn hắn vào chỗ chết, thật đúng là oan gia ngõ hẹp.

Có phải vì Đường Nghi là chưởng môn Thượng Thanh tông không hay vì nàng quá xinh đẹp, thái độ của Thiệu Bình Ba rõ ràng tốt hơn với những người khác.

May là lực chú ý của ba người dồn lên Thiệu Bình Ba đối diện. Ngưu Hữu Đạo nhân cơ hội trốn ra sau, ngăn cản tầm mắt ba người, trước tiên phải vượt qua được ải này rồi tìm cơ hội thoát thân.

Sau khi trốn xong, nghe Thiệu Bình Ba nói Ngưu Hữu Đạo liền hiểu ra, Thiệu Bình Ba coi trọng Đường Nghi!

Trong lời nói của Thiệu Bình Ba căn bản không hề che giấu sự ái mộ, muốn không nghe ra được cũng khó.

May là trong lời nói của Đường Nghi cũng có ý từ chối rất khéo léo, nếu không sẽ khiến Ngưu Hữu Đạo chán ngấy.

Không sai, hắn thật sự chưa tới mức thích Đường Nghi, với Đường Nghi không hề có cảm giác gì, càng không có cảm giác giữa nam nữ, trên thực tế tới giờ trên đời này chưa có nữ nhân nào khiến hắn thích nhưng mẹ nó dù sao Đường Nghi cũng bái thiên địa với hắn trên danh nghĩa.

Dù hắn không thích Đường Nghi nhưng hắn cũng không chấp nhận được vợ trên danh nghĩa của mình liếc mắt đưa tình với nam nhân khác trước mặt mình!

Hắn còn chưa rộng lượng đến mức vô dục vô cầu đó.

“Đúng rồi, có mang lễ vật về cho nàng đây!”

“Hảo ý của đại công tử ta xin nhận, thật sự không cần đâu, ta là phụ nữ đã có chồng!

Trong lúc nói chuyện, Đường Nghi liên tục nhấn mạnh mình là phụ nữ có chồng, có vẻ hy vọng Thiệu Bình Ba biết khó mà lui.

“Biết nàng sẽ không nhận đồ vật, lễ vật này rất đặc biệt, ta mời một đầu bếp giỏi, món ngon hắn nấu hẳn nàng chưa từng được thưởng thức, không ngại nếm thử chứ?”

Thiệu Bình Ba cười, quay đầu gọi: “Trương huynh.” Dường như lúc này mới nhớ tới Ngưu Hữu Đạo.

Người phía sau lập tức tách ra hai bên nhường đường để Ngưu Hữu Đạo đi ra, Ngưu Hữu Đạo cạn lời.

Ánh mắt Đường Nghi, Tô Phá, Đường Tố Tố đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Ngưu Hữu Đạo, trong nháy mắt đều khẽ giật mình, nằm mơ cũng không ngờ là Ngưu Hữu Đạo.

Vẻ mặt Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt đi tới, chống kiếm trước người, nhìn chằm chằm Đường Nghi, mỉm cười nói: “Đúng là một mỹ nhân!”

Chân mày Thiệu Bình Ba hơi nhíu, lạnh lùng nói: “Trương huynh vẫn mong ăn nói cẩn thận.”

Ngưu Hữu Đạo nhếch miệng cười: “Thiệu đại nhân, đây chính là khách quý ngươi muốn mời tiệc?”

Thiệu Bình Ba gật đầu: “Đúng vậy!”

Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu đại nhân lôi ta từ xa đến đây là vì nàng, thành tâm có thể thấy rõ, ta thấy đại nhân và vị mỹ nhân này quả nhiên rất xứng đôi.”

Thiệu Bình Ba nhắc nhở nói: “Trương huynh, nói rồi, vị này là chưởng môn Thượng Thanh tông!”

Nghe thấy Thiệu Bình Ba xưng hô Trương huynh Trương huynh ba người Đường Nghi nghi ngờ có phải mình nhận lầm người không, chỉ người giống người thôi, nhưng thanh kiếm Ngưu Hữu Đạo chống trước người là bội kiếm trước kia của Đông Quách Hạo Nhiên, cả ba người đều nhận ra.

Người giống thì cũng thôi đi, ngay cả bội kiếm cũng giống, không phải Ngưu Hữu Đạo mới là lạ.

Lời này của Ngưu Hữu Đạo không khác nào tát thẳng vào mặt Đường Nghi trước mặt mọi người.

Không còn cách nào khác, hắn cũng không muốn gặp mặt Đường Nghi, nhưng tránh đã không tránh được, hắn chỉ có thể lấy tiến làm lùi, đầu tiên vứt ra vài lời để bên này đừng để lộ thân phận của hắn.

Trong lòng Đường Nghi có chỗ thẹn không thể nói cho người khác, dù nói thế nào, Ngưu Hữu Đạo cũng là trượng phu trên danh nghĩa của mình, trước mặt trượng phu mình, trước mặt mọi người lại không rõ ràng với nam nhân khác, trên đời có đạo lý như vậy sao? Những lời kia của Ngưu Hữu Đạo là sự mỉa mai cực điểm đối với nàng!

Tô Phá hơi cúi thấp đầu, hơi thẹn.

Ngay cả Đường Tố Tố hận không thể giết Ngưu Hữu Đạo trong lòng cũng có chút khó xử, lúc này nếu công khai thân phận của Ngưu Hữu Đạo, vậy thì Đường Nghi sẽ trở thành trò cười trong thiên hạ, bị người ta chê cười cả đời!

Ngưu Hữu Đạo đột nhiên hiện thân, lại hiện thân trong tình huống này là một cái tát đánh mạnh lên mặt ba người.

Chưởng môn Thượng Thanh tông? Bốn người Hắc Mẫu Đơn hai mặt nhìn nhau, vị này chính là chưởng môn Thượng Thanh tông?

Vừa rồi hình như không nghe nhầm, vị chưởng môn này hình như tự thừa nhận mình là phụ nữ có chồng, có điều “chồng” kia có phải vị trong lời đồn không? Hay là người nào khác? Nếu thật sự là vị trong lời đồn, vậy vị chưởng môn này không khỏi chẳng biết xấu hổ là gì rồi?

Nếu “chồng” kia là Đạo gia, Đạo gia làm sao chịu nỗi?

Bản thân Hắc Mẫu Đơn là nữ nhân, cho dù đứng trên góc độ nữ nhân, nếu nam nhân nào đó làm như vậy trước mặt mọi người, nữ nhân nào có thể chịu được?

Bốn người biết thân phận Ngưu Hữu Đạo, nghe Ngưu Hữu Đạo nói thế này sao có vẻ như đang mỉa mai, cảm giác lời đồn hình như là thật!

Đường Nghi ngoài mặt vô cùng bình tĩnh nhìn Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Đại công tử, vị này là?”

Thiệu Bình Ba giới thiệu sơ: “Sứ thần đi sứ Triệu quốc, thủ hạ của Gia Cát Tầm đại nhân, Trương Tam!”

Thủ hạ Gia Cát Tầm sứ thần Hàn quốc? Đường Nghi không biết hắn chạy đi làm thủ hạ Gia Cát Tầm như thế nào, nhưng cái tên thì biết chắc là tên giả, chắp tay, không nói gì.

Ngưu Hữu Đạo chắp tay đáp lễ, cũng không nói thêm gì, ánh mắt quét về phía Tô Phá và Đường Tố Tố, bọn hắn cũng không dám nói rõ thân phận của hắn, hắn an tâm rồi.

“Đuổi sạch những người không liên can trong tửu lâu đi.” Thiệu Bình Ba phất tay chỉ về phía một tửu lâu bên bờ sông, hạ lệnh.

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng nhìn sang, đánh giá địa hình tửu lâu, nửa trên bờ nửa gần sông, trên mặt sông còn có một ban công có thể ngắm được cảnh sông, đẳng cấp không thấp.

Rất nhanh toàn bộ khách nhân trong tửu lâu đều chạy ra, đám người trên bến tàu dời bước sang tửu lâu, có thể có tư cách tiến vào tửu lâu cũng không nhiều lắm, đầu bếp dĩ nhiên là có tư cách.

Thiệu Bình Ba và Đường Nghi song song tiến vào tửu lâu, đi thẳng đến ban công ngắm cảnh sông, rất có tình thú.

Sau khi tiến vào Ngưu Hữu Đạo nhanh chóng quan sát không gian trong tửu lâu rồi bị dẫn thẳng vào nhà bếp. Thiệu Bình Ba thật sự coi hắn như đầu bếp sai sử.

Phòng bếp trong tửu lâu không nhỏ lắm, năm sáu nhân viên nhà bếp nhìn bọn hắn, đầu bếp tai to mặt lớn tiến lên chắp tay nói: “Không biết vị bằng hữu này là đầu bếp danh tiếng nhà nào?”

Đột nhiên đến thông báo với bọn hắn có mời đầu bếp đến, bảo bọn hắn làm trợ thủ giúp đỡ.

Gã cũng là người nổi tiếng trong nghề này, trong lòng rất không thoải mái, trong giọng nói có ý lĩnh giáo.

Đại gia ngươi thật sự coi lão tử là đầu bếp à! Ngưu Hữu Đạo thầm mắng một câu, trong lòng hắn cũng không thoải mái, bị Đường Nghi làm cho rối, ngươi nói gặp mặt thì gặp mặt thôi, kết quả hắn bị gọi tới làm đầu bếp, nhìn Thiệu Bình Ba và Đường Nghi chàng chàng thiếp thiếp, lát nữa hắn còn phải dâng mỹ vị lên cho đôi cẩu nam nữ kia, bảo hắn làm sao chịu nổi.

Keng! Ngưu Hữu Đạo đột nhiên rút ra một nửa kiếm làm cho đôi mắt đối phương hơi sáng lên.

“...” Đầu bếp sững sờ, chợt rụt đầu lại, dẫn mấy người xám xịt đi.

Kiếm trở vào vỏ, Ngưu Hữu Đạo quay đầu nói với tu sĩ canh chừng: “Phòng bếp là cấm địa, phiền tránh đi một chút.”

Người kia nói: “Phòng bếp thành cấm địa lúc nào?”

Ngưu Hữu Đạo: “Bí quyết nấu nướng của chúng ta không truyền ra ngoài, không tuân quy củ thì đừng ăn.”

“...” Tu sĩ kia cũng không nhiều lời, chậm rãi quay người rời đi.

“Chờ một chút!” Ngưu Hữu Đạo lại gọi hắn ta lại: “Lấy bút mực giấy nghiên tới.”

Tu sĩ kia dừng bước quay đầu. “Làm đồ ăn dùng bút mực nghiên giấy làm gì?”

Ngưu Hữu Đạo chỉ phòng bếp: “Trong phòng bếp này thiếu gia vị ta dùng, ta viết ra để cho các ngươi dễ đi mua.”

Tu sĩ bước ra, Ngưu Hữu Đạo tản bộ quan sát xung quanh phòng bếp.

Tu sĩ nhanh chóng quay lại, dĩ nhiên bút mực giấy nghiên cũng mang đến.

Sau khi chấm mực, Ngưu Hữu Đạo nâng bút viết mấy chục đồ vật, xé tờ giấy rảy một chút, đưa sang: “Đi mua đi!”

Tu sĩ nhận lấy nhìn thử rồi đi.

Đám Hắc Mẫu Đơn trao đổi ánh mắt, không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm gì, cần nhiều gia vị như vậy sao?