Đạo Quân

Chương 361: Đó Là Khẩu Vị Của Ta




Lệnh Hồ Thu hơi cảnh giác nói: "Không ngại thử nói xem xem là chuyện gì trước đã."

Ngưu Hữu Đạo đưa tay nhấc ấm trà, đích thân châm trà cho hắn ta, "Trước mặt tiên sinh, ta sẽ không quanh co lòng vòng, ta cống hiến cho Dung Bình Quận vương của Yến quốc, bây giờ nhu cầu cấp bách của Vương gia là chiến mã, ta há có thể ngồi yên không đếm xỉa đến? Tề quốc thừa tuấn mã, kính xin tiên sinh vui lòng giúp đỡ!”

Ba người Phí Trường Lưu từng người từ từ bưng chén trà lên, từ từ uống, dáng vẻ coi không nghe thấy gì hết.

Lệnh Hồ Thu im lặng nhìn Ngưu Hữu Đạo, trong lòng thầm nói, đây là ai vậy, bộ chúng ta thân quen lắm sao? Vừa gặp mặt đã kêu ta giúp ngươi làm việc, ngươi thật đúng là không khách khí nhỉ.

Ngưu Hữu Đạo cũng không tị hiềm ánh mắt của y, cái kiểu nhìn như thể “xem ngươi có thành tâm hay không”.

“Ta và Chưởng môn Bành Hựu Tại có quen biết với nhau.” Lệnh Hồ Thu im lặng một chút rồi nói.

Ba người Phí Trường Lưu ngẩng đầu lên nhìn y, Ngưu Hữu Đạo cũng vậy.

“Thât ra năm ngoái Bành chưởng môn có đến tìm ta, cũng là vì việc này. Nhưng đây không phải là việc nhỏ, mà nó có liên quan đến quốc sách nước Tề. Nếu là việc nhỏ, ta còn có thể tìm bạn bè hỗ trợ khai thông một chút, mọi người mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng nhu cầu của các ngươi thật sự quá lớn, bên phía nước Tề không ai dám đứng ra gánh trách nhiệm này. Quan trọng là ta không thể để liên lụy đến người khác. Cho nên, ta cũng đành xin lỗi Bành chưởng môn.” Lệ Hồ Thu nói chuyện này, chính là hy vọng Ngưu Hữu Đạo biết khó mà lui.

Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Không biết cái một chút mà Lệnh Hồ tiên sinh lấy được là bao nhiêu?”

Lệnh Hồ Thu giật mình, phát hiện người này đúng là không thức thời, cau mày nói: “Chỉ mấy trăm thớt mà thôi.”

Ngưu Hữu Đạo hỏi con số cụ thể: “Là mấy trăm?”

Lần này Lệnh Hồ Thu im lặng. Nhìn ánh mắt chờ đợi của Ngưu Hữu Đạo, y ngập ngừng một chút rồi nói: “Khoảng ba bốn trăm, tối đa không quá năm trăm. Con số này đối với các ngươi mà nói thì không thể tạo thành quy mô gì, cũng không có tác dụng gì lớn. Thậm chí con số mấy trăm này cũng không tiện đưa ra một lần, phải chia thành nhiều đợt. Bằng không, muốn qua cửa ải của các nước khác cũng không dễ dàng gì.”

Thật ra, mấy trăm chiến mã, nói tiền thì cũng không đáng bao nhiêu. Quan trọng là phiền phức. Y muốn để Ngưu Hữu Đạo tự mình phỏng đoán, vì mấy trăm con chiến mã hại ta phiền phức như vậy, ngươi cảm thấy thích hợp sao? Bành Tại Hữu cũng vì nguyên nhân này mà bỏ cuộc, cũng không thể vì mấy trăm con chiến mã mà giày vò người khác.

Ngưu Hữu Đạo lại gật đầu, vui vẻ nói: “Có năm trăm con là đủ rồi.”

Phí Trường Lưu, Hạ Hoa, Trịnh Cửu Tiên đều quay sang nhìn hắn. Năm trăm thớt ngựa là đủ sao?

Lệnh Hồ Thu ngạc nhiên, cho là mình nghe nhầm: “Năm trăm thớt ngựa là đủ? Bành Tại Hữu nói ít nhất phải cần một vạn thớt ngựa. Hai người các ngươi nói con số có phải là chênh lệch quá nhiều hay không?”

Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Không nhiều, không nhiều, cũng không sai đâu. Lệnh Hồ tiên sinh chắc cũng không rõ, chỗ dựa chân chính Thiên Ngọc Môn chính là Vương gia, Thiên Ngọc Môn tất nhiên là phải xuất lực vì Vương gia. Thiên Ngọc Môn chỉ tặng cho Vương gia có năm trăm thớt ngựa, không khỏi quá ít rồi. Haha, nhưng ta thì khác, chỗ tốt mà ta nhận được từ chỗ Vương gia kém hơn so với Thiên Ngọc Môn, có thể mua được năm trăm thớt ngựa cũng đã là tâm ý của ta rồi. Mặc dù ít một chút, nhưng ít ra có thể chứng minh ta nhận chỗ tốt không uổng phí.”

Hắn nói xong, liền đứng lên chắp tay, khom người nói: “Việc này khẩn cầu Lệnh Hồ tiên sinh tương trợ.”

Ba người Phí Trường Lưu nhìn nhau, không biết hắn rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.

Nhưng nói đi thì cũng nói lại, đám người Băng Tuyết các cũng coi như nhìn thấu năng lực của hắn. Nếu không, làm sao có thể chịu phục Ngưu Hữu Đạo chứ?

Gương mặt Lệnh Hồ Thu biến ảo nhiều lần. Có mấy lời đã nói ra thì không thu về được. Y đã nói y có thể làm được, nếu đổi ý không chịu làm, lần này y khỏi cần đến, bằng hữu cũng không cần kết giao.

Y có cảm giác lấy đá đập chân mình. Sớm biết như vậy, y sẽ không nói ra mấy trăm con ngựa. Nói xong rồi không làm được chẳng phải sẽ không xong sao.

Sau nghĩ một chút, y cười khổ: “Lão đệ đã nói đến mức như vậy, nếu ta còn không đồng ý, dường như có chút cạn tình quá. Ngươi ngồi xuống đi, có việc gì từ từ nói, không cần phải hành lễ như vậy.”

Ngưu Hữu Đạo đứng thẳng người: “Vậy ta xin cảm ơn trước.”

“Ngồi xuống nói, ngồi xuống nói.” Một tay Lệnh Hồ Thu liên tục ra hiệu ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Không biết khi nào ta mới có được năm trăm chiến mã đó?”

Lệnh Hồ Thu thở dài: “Nếu chỉ là năm trăm thớt ngựa, ta thấy cũng không cần thiết phải chạy đến nước Tề. Đường đã xa, đến đó cũng nhiều gặp nhiều rắc rối. Ngươi chỉ cần năm trăm con, ta cũng có quen biết một số người trong nước Yến bọn họ sẽ chuẩn bị cho ngươi. Mà không được, cảnh nội nước Yến không ổn, về sau đại quân hai nước đánh nhau, ta sợ trong ngoài không phải người. Nước Triệu đi, nước Triệu ở kế bên, cũng gần với các ngươi. Trong vòng một tháng, ta sẽ đưa cho ngươi năm trăm chiến mã từ nước Triệu, ngươi xem thế nào?” Lệnh Hồ Thu cười nói.

Ngưu Hữu Đạo vui mừng đáp: “Vậy thì tốt rồi, ta không sợ phiền phức ở phía nước Tề. Mấy chuyện phiền phức đó ngươi cứ giao cho ta làm. Năm trăm thớt ngựa của nước Triệu, năm trăm thớt ngựa của nước Tề, ta có thể nộp đủ một ngàn chiến mã, đúng là không thể nào tốt hơn.”

Ba người Phí Trường Lưu liền bừng tỉnh, rốt cuộc hiểu rõ ý đồ của Ngưu Hữu Đạo. Cả ba ngồi im chẳng khác nào Nê Bồ Tát, không lên tiếng, ánh mắt đảo qua đảo lại hai người Ngưu Hữu Đạo.

Lệnh Hồ Thu không cười nổi nữa, khóe miệng co quắp, ngẩng đầu nhìn trời, cười ha hả một tiếng, sau đó cúi xuống hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Nghe ý của lão đệ, nếu ta lấy ngựa từ quốc gia khác, lão đệ vẫn không vừa lòng, vẫn muốn để ta đến nước Tề một chuyến để lấy năm trăm thớt ngựa cho ngươi. Ngươi đã không khách sáo sai bảo ta như vậy, ngươi không sợ ta mệt chết sao?” Giọng điệu của y giống như đang nói đùa.

Ngưu Hữu Đạo nói một cách chân thành: “Giá tiền có thể thương lượng là được.”

Lệnh Hồ Thu nói: “Ta kiếm năm trăm thớt ngựa cho ngươi ở nước Triệu, cũng không có ý định lấy tiền của ngươi. Cứ xem như quà ra mắt.”

Ngưu Hữu Đạo nói: “Một con ngựa vẫn là một con ngựa. Chiến mã là cho Vương gia cũng không phải cho ta. Phải trả bao nhiêu tiền thì cứ trả bấy nhiêu, không thể để cho Lệnh Hồ tiên sinh tốn kém được.”

Lệnh Hồ Thu bực mình. Ngươi hồ đồ thật hay là đang giả bộ hồ đồ. “Không đúng, Vương gia đáng cho ta phải làm mấy chuyện mua chiến mã này sao? Ta chỉ là nể mặt lão đệ nên mới giúp chuyện này. Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta vì mấy trăm con chiến mã chạy tới chạy lui là vì để kiếm tiền?”

“Tiên sinh!” Hồng Tụ đứng sau lưng y, gương mặt tươi cười tiến lên hai bước, cúi người nói thầm bên tai Lệnh Hồ Thu: “Tiên sinh, vừa nãy công tử cũng đã nói, hắn không sợ phiền phức ở nước Tề. Nếu tiên sinh có chuyện gì phiền toái, cứ giao cho hắn đi làm là được.”

Ngưu Hữu Đạo như cười như không nhìn nàng. Hồng Tụ mỉm cười với hắn, hơi hạ thấp người, sau đó chậm rãi lui về chỗ cũ.

Lệnh Hồ Thu được nhắc nhở, giống như bừng tỉnh, đưa tay vỗ đầu: “Đúng rồi, lão đệ ngay cả tính mệnh của Yến sử cũng không để vào mắt, sao có thể để mấy trăm con chiến mã vào mắt chứ. Không có hơn vạn chiến mã, chỉ sợ sẽ không thỏa mãn được khẩu vị của lão đệ. Đúng là ta hồ đồ quá rồi.”

Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo đảo qua đảo lại trên mặt hai cô gái sinh đôi, chậc chậc một tiếng: “Lệnh Hồ tiên sinh quả nhiên có phúc lớn. Tư vị được hưởng cả hai chị em song sinh đúng là làm cho người ta phải ao ước, ta đây mà còn tim đập thình thịch. Nếu Lệnh Hồ tiên sinh thật sự muốn tặng quà gặp mặt cho ta, không biết có thể từ bỏ những thứ mình yêu thích hay không?”