Đạo Quân

Chương 374: Đều Để Mắt Tới (1)




Sau đó Lam Đạo Lâm một trong cửu đại chí tôn nghe tin liền giá lâm, hàng phục hai con giao long này, sau đó Lam Đạo Lâm liền tự chia vùng này cho mình, sáng lập Vô Biên các ở đây, Các chủ Vô Biên các chính là Lam Ninh nhi tử Lam Đạo Lâm!

Về sau trong Thiên Hồ lại xuất hiện một tiểu giao long, mọi người đoán hẳn là do một đực một cái giao long kia sau khi giao phối sinh ra.

Giao long trong truyền thuyết dĩ nhiên Ngưu Hữu Đạo cũng muốn nhìn thấy diện mục thật của chúng một lần, nhưng dù thế nào cũng chỉ nhìn thấy bóng đen lướt qua dưới nước, dù đứng im chờ một lúc lâu vẫn không thấy chúng hiện thân nữa, ngay cả hình dáng đại khái cũng không nhìn thấy rõ khiến hắn không khỏi hơi tiếc nuối.

Sau khi vào ở trong khách sạn Thiên Hồ, Ngưu Hữu Đạo đẩy cửa sổ ra, những chỗ có vị trí hơi cao bên ngoài đa phần đều là cửa hàng.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm người qua người lại trên cầu đá bên ngoài, lại nhìn chằm chằm đầm sâu sóng biếc bên dưới liền quay đầu nói với Hắc Mẫu Đơn: “Cửa hàng ba môn phái cô đi làm quen đường chút đi, lỡ có chuyện gì cũng tiện liên hệ kịp thời.”

Hắc Mẫu Đơn đứng trong phòng xem xét, khi đặt phòng là do nàng tự ý quyết định, thuê cùng một gian với Ngưu Hữu Đạo, có thể nói là sẽ phải ở chung một chỗ.

Nàng không để ý, Ngưu Hữu Đạo cũng chẳng quan tâm người ngoài nhìn thế nào.

“Rõ!” Hắc Mẫu Đơn đáp một tiếng, quay người rời đi.

Đoạn Hổ mau chóng tiến vào, tiếp việc của Hắc Mẫu Đơn, cẩn thận kiểm tra từng góc trong gian phòng, sau đó nhóm lò pha trà.

Lúc Hắc Mẫu Đơn trở về đã đem theo chưởng quỹ cửa hàng ba phái tới gặp Ngưu Hữu Đạo.

Hai bên nói chuyện một hồi lâu, Ngưu Hữu Đạo hỏi không ít vấn đề, chủ yếu là liên quan đến tình hình Vô Biên các.

Tới đây rồi thì không thể tránh khỏi đi lòng vòng ngắm nhìn mở mang tầm mắt, Lệnh Hồ Thu một mực đi cùng.

Cả nhóm đi dạo đến khi trời tối muộn mới trở về phòng riêng của mình. Ngưu Hữu Đạo vừa đi đến trước cửa sổ bưng tách trà nhỏ ngồi xuống ngắm trăng, một con kim sí lướt đến trong bầu trời đêm, trực tiếp chui vào trong cửa sổ.

Hắc Mẫu Đơn đưa tay đón kim sí, lấy mật tín trong ống ở chân ra, tìm bút mực giấy nghiên, dịch nội dung trong mật tín ra đi tới trước cửa sổ dâng lên: “Đạo gia,Bắc Châu đưa tin.”

Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn, nhận mật tín xem xét.

Hắn vừa xem đã biết Trần Quy Thạc gửi tin tới, nội dung trong thư khiến hắn nhíu mày, xem mà không hiểu có ý gì, chính Trần Quy Thạc cũng không biết có ý gì.

Dù sao đột nhiên bị Thiệu Bình Ba điều đi làm việc, quá mức đột ngột, trong lúc nhất thời bị cắt đứt liên lạc với người đưa tin ở Bắc Châu, lại không tiện mượn tay người khác truyền lời cho nên mãi khi trở về phủ thành Bắc Châu mới có thể truyền tin đi.

“Địa đồ Hàn quốc!” Ngưu Hữu Đạo buông tách trà đứng dậy.

Hắc Mẫu Đơn lập tức lấy địa đồ hắn muốn xem từ trong bao ra, mở ra trên bàn.

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ một lát, lại yêu cầu bút than, so sánh với nội dung trong mật tín, tìm được đường thủy Trần Quy Thạc nói tới, nối các đoạn đường thủy được ký hiệu lại với nhau.

Chỉ riêng địa danh, Hàn quốc nhiều địa danh như vậy, nhiều dòng sông như vậy có quỷ mới biết là đang làm gì, sau khi ký hiệu ra, tất cả đều lập tức rõ ràng hơn nhiều.

“Bắc Châu thông ra cửa biển... cửa biển thông với Bắc Châu...” Ngón tay vẽ trên lộ tuyến hai lần, Ngưu Hữu Đạo như có điều suy nghĩ, khóe miệng dần dần nhếch lên, lộ ra một nụ cười quỷ quyệt, nói thầm một tiếng: “Chiến mã!”

Hắc Mẫu Đơn thử hỏi: “Bắc Châu muốn vận chuyển chiến mã từ đường biển?”

Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ trên bàn khẽ gật đầu: “Ngoại trừ chiến mã ta không nghĩ ra còn có thứ gì khiến hắn mạo hiểm lén lút ở cảnh nội Hàn quốc như vậy.”

Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Làm từ Tề quốc sao?”

Ngưu Hữu Đạo: “Hoàn cảnh lớn không thay đổi, khó khăn lớn mọi người phải đối mặt dĩ nhiên cũng chẳng khác nhau nhiều, về mặt phương hướng lớn thực ra cũng chẳng có bao nhiêu lựa chọn. Chiến mã hai quận của vương gia cần phải trông cậy vào Tề quốc, nhu cầu của địa bàn Bắc Châu lớn như vậy càng không không có lựa chọn nào khác.”

“Con đường này gần như xuyên qua khắp Hàn quốc, lá gan Bắc Châu lớn thật!” Hắc Mẫu Đơn nhìn chằm chằm địa đồ chậc chậc thán phục một tiếng.

“Lá gan không lớn có thể nuốt được Bắc Châu sao?” Ngón tay Ngưu Hữu Đạo gõ gõ vị trí Bắc Châu, cười hì hì nói: “Đây chính là kẻ vừa bắt đầu đã dám đối kháng cả Hàn quốc và Yến quốc, mượn tạm đường thủy Hàn quốc dùng một chút đối với người ta mà nói căn bản chẳng là gì. Con đường thủy này cũng không phải trong thời gian ngắn có thể khơi thông, cũng không dám để Hàn quốc biết, chỉ có thể lặng lẽ làm từ từ, xem ra đã sớm bỏ sức trên con đường thủy này. Nói cách khác, người ta đã có kế hoạch từ sớm, ngay từ đầu chưa hề sợ hãi, quả thực coi Hàn quốc to lớn kia như chỗ không người vậy!”

Hắc Mẫu Đơn ngẩng đầu hỏi: “Nói vậy, Đại Thiện sơn chắc chắn có thể lấy được chiến mã từ Tề quốc?”

“Chỉ e không chỉ Đại Thiện sơn, sau lưng hắn có thể có thế lực lớn hơn, thần bí hơn...” Ngưu Hữu Đạo híp mắt tự nói.

Ngưu Hữu Đạo có phán đoán này không phải không có nguyên nhân. Trong sự kiện Lục Thánh Trung, Ngưu Hữu Đạo đã gửi báo động khẩn cấp, sau đó lúc nhàn rỗi đã bẩm báo lại tường tận sự việc.

Có báo cáo chính xác của Trần Quy Thạc, chính mắt thấy bên cạnh Thiệu Bình Ba xuất hiện một đám người thần bí, Lục Thánh Trung vốn không dễ dàng sa lưới như vậy chính vì có sự xuất hiện của đám người này mới khiến Lục Thánh Trung nhanh chóng bị bắt.

Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào ba con tọa kỵ phi hành đủ để khiến Ngưu Hữu Đạo âm thầm kinh hãi.

Giá của tọa kỵ phi hành không thấp, một con đã hơn ngàn vạn kim tệ, Đại Thiện sơn không thể dùng được thứ xa xỉ như vậy.

Thế lực có thể sử dụng tọa kỵ phi hành ngoại trừ triều đình các nước, trên cơ bản chỉ có mấy thế lực có vị trí trong liên minh giới tu chân “Phiễu Miễu các”, có tư cách thảo luận trong “Phiễu Miễu các” mới có được.

Huống hồ không phải chỉ có một tọa kỵ phi hành mà một lúc có đến ba con!

Sau chuyện đó hắn đã nhận thức sâu sắc, sau lưng Thiệu Bình Ba còn ẩn giấu một thế lực thâm bất khả trắc.

Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc: “Đạo gia, người nói sau lưng Thiệu Bình Ba còn có thế lực lớn hơn Đại Thiện sơn? chuyện này không thể nào. Nếu thật sự có tồn tại như vậy, bề mặt Bắc Châu không thể không có chút động tĩnh gì, há có thể để đth một mình độc chiếm địa bàn Bắc Châu? Sau lưng Thiệu Bình Ba nếu thật sự có thế lực lớn như vậy, Đạo gia đối nghịc với hắn, sao thế lực đó lại ngồi yên không để mắt đến?”

Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: “Cho nên ta mới cho rằng cỗ thế lực này rất thần bí, dường như không dám trồi ra ngoài. Tóm lại chắc chắn có cỗ thế lực này tồn tại nhưng tình hình ta biết được còn ít, chỉ cảm thấy quan hệ giữa thế lực này với Thiệu Bình Ba có gì đó không ổn, chính như cô nói, ta cũng không biết rõ có chuyện gì xảy ra.”

Sự tồn tại của thế lực thần bí này Hắc Mẫu Đơn không hiểu hắn làm thế nào biết được liền không kìm được nhìn mật tín trên tay hắn, không biết tin tức này đến từ cùng một người với người đứng sau mật tín này không.

Nàng vô cùng tò mò về chuyện này. Nàng không biết Ngưu Hữu Đạo đã cắm mạng lưới thám tử trí mạng như vậy bên cạnh Thiệu Bình Ba từ khi nào, những thám tử này quả thực đã cắ m vào chỗ yếu hại của Thiệu Bình Ba.

Nguyên nhân rất đơn giản, Thiệu Bình Ba mưu đồ con đường thủy bí mật ở Hàn quốc chắc chắn là chuyện tuyệt mật, không phải người Thiệu Bình Ba tin tưởng thì không thể nào đi kiểm tra con đường thủy này.

Có thể tiếp xúc được thế lực thần bí sau lưng Thiệu Bình Ba dường như cũng có thể nói thông rồi.

Chính vì vậy, Hắc Mẫu Đơn đột nhiên âm thầm mừng rỡ, như vậy tức Đạo gia đã thực sự coi nàng là người của mình, nếu không sẽ không để nàng biết được sự tồn tại của thám tử tuyệt mật này.