Đạo Tâm Chủng Ma

Chương 691: Đệ cửu hoàng huynh




Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn nhìn Tần Thiếu Phong đi vào trong đại điện, tuy rằng ba vạn năm trôi qua, nhưng Tần Thiếu Phong từng sỉ nhục hắn, Lý Bàn một chút cũng không quên, vẫn luôn ghi ở trong lòng, hiện tại Tần Thiếu Phong đã trở lại, cuối cùng cũng được bạo phát ra, hai mắt lóe ra hàn quang, nghĩ xem ra làm nhục nhục nhã thế nào để mình hết giận.

Lần này Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn có lòng tin rất lớn, bởi vì hắn đã là nhị thập phẩm Thần Quân, mà Tần Thiếu Phong chỉ có cảnh giới nhất phẩm Thần Vương, cho dù không biết lúc trước Tần Thiếu Phong làm sao mà thoát được sự đuổi giết của Ma Hổ Thần Vương và Thiên Quỷ Thần Vương, nhưng Lý Bàn không tin hiện giờ Tần Thiếu Phong còn là đối thủ của hắn.

Đương nhiên, bởi vì thực lực của Tần Thiếu Phong lúc trước luôn có thể vượt qua cảnh giới vốn có, cho nên dưới tình huống như vậy, Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn vẫn cố ý gọi tới một cường giả nhất phẩm Thần Quân âm thầm thủ hộ hắn, lần này, hắn đã nhẫn tâm nhất định phải trảm sát Tần Thiếu Phong, giải quyết triệt để mối hận hơn ba vạn năm này.

Tần Thiếu Phong đi tới phía trước long tọa, dựa theo quy củ, vẫn ôm quyền hành lễ với Lý Bàn, sau đó nói: Bái kiến Hoàng Chủ. Sau đó thì đứng đó, im lặng. Mà Đỉnh Thiên Hoàng Chủ nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì trên mặt lộ ra nụ cười, nói: Tần Thiếu Phong, chúng ta lại gặp mặt rồi, ngươi khiến trẫm nhớ quá.

Nghe thấy lời nói của Lý Bàn, Tần Thiếu Phong lập tức biểu hiện ra bộ dạng cực kỳ hoảng sợ, vội vàng lui về phía sau hai bước, hai tay ôm ngực, bộ dạng rất sợ hãi: Bệ hạ, ngươi, ngươi không ngờ lại có sở thích đó? Nhưng ta đây thì không, ngươi đừng có nhìn trúng ta, ta không thích cái đó đâu, ta có nhiều lão bà lắm rồi, hơn nữa đều là nữ nhân!

Nhìn bộ dạng của Tần Thiếu Phong, lại nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong, Lý Bàn thiếu chút nữa thì hộc máu, đồng thời trong lòng càng thêm lửa giận cuồng thiêu, bởi vì lời nói của Tần Thiếu Phong đã đâm trúng chỗ đau của Lý Bàn, chính là Tần Thiếu Phong đã cướp đi Vũ Văn Bạch Sương vốn đã thuộc về hắn, đây là sỉ nhục lớn nhất trong lòng Lý Bàn.

Được, Tần Thiếu Phong à, không ngờ ngươi vẫn kiêu ngạo là như vậy, có điều trẫm muốn xem ngươi có thể kiêu ngạo tới khi nào, nói vậy ngươi cũng biết trẫm tìm ngươi tới làm gì, ngươi không phải đã nói trẫm nếu muốn tìm ngươi luận bàn thì ngươi sẽ phụng bồi ư? Hôm nay trẫm sẽ luận bàn với ngươi! Lý Bàn tuy rằng trong lòng lửa giận ngút trời, nhưng không lập tức động thủ, vẫn tâm bình khí hòa nói.

Tần Thiếu Phong không trả lời Lý Bàn, mà là tâm thần khẽ động, hỏa nhi xuất hiện trong đại điện, Tần Thiếu Phong nói với hỏa nhi: Hỏa nhi, mau đến xem này, lại có đầu heo mới ra lò, ngươi phải nhìn cho kỹ nhé.

La Lị hỏa nhi càng thêm xinh đẹp đáng yêu, cho dù vẫn là mặt của tiểu hài tử, nhưng khí chất phát ra rất có sức mị hoặc, nghe thấy lời nói của Tần Thiếu Phong thì nhoẻn miệng cười, lập tức nói: Ca ca, yên tâm đi, lần này ta nhất định sẽ nhớ kỹ đầu heo laf gì?

Đỉnh Thiên Hoàng Chủ nhìn hỏa nhi xuất hiện ở trước mặt hắn, trong hai mắt cũng lộ ra thần sắc kinh diễm, sau đó đứng lên, lập tức, khí tức khổng lồ của nhị thập phẩm Thần Quân được phóng ra, thần lực mênh mông, không gian trong đại điện cũng rung động theo, một cỗ uy áp khổng lồ quét tới Tần Thiếu Phong và La Lị hỏa nhi.

Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn so với trước kia thì trầm ổn hơn rất nhiều, không lập tức xuất thủ dùng dùng uy áp để thử Tần Thiếu Phong, uy áp khổng lồ đó bao phủ Tần Thiếu Phong, lại phát hiện Tần Thiếu Phong một chút cảm giác cũng không có, điều này khiến cho Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn trong lòng khẽ động, lập tức cảm thấy không ổn.

Có điều Lý Bàn vẫn không tin mình không phải là đối thủ của Tần Thiếu Phong, hắn khổ tu ba vạn,, mỗi ngày đều nằm mơ được trảm sát Tần Thiếu Phong, hiện tại cuối cùng cũng đợi được Tần Thiếu Phong trở lại, hắn không phải là muốn tiếp tục chờ đợi nữa. Vì thế hét lớn một tiếng: Thiên đỉnh lâm thiên, vật đổi sao dời!

Một tiếng hét lớn này vừa ra, lập tức một đại đỉnh từ trên trời giáng xuống, chiêu này Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn thi triển ra lần này so với trước kia thì cường đại hơn rất nhiều, hơn nữa chung quanh đại đỉnh còn có tinh thần vô số vờn quanh, mang theo năng lượng vô cùng oanh kích xuống dưới Tần Thiếu Phong.

Đây là một chiêu cường đại nhất của Lý Bàn, tất nhiên là muốn làm trọng thương Tần Thiếu Phong, sau đó thì mới tra tấn hắn. Trong mắt hắn, một chiêu này của mình đã đủ để khiến Tần Thiếu Phong bị thương nặng rồi, cho dù là Tần Thiếu Phong có thủ đoạn lợi hại đến mấy cũng vô dụng, trước mặt lực lượng cường đại, bất kỳ chiêu số nào cũng là phí công.

Nhưng mà một màn kế tiếp lại khiến Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn bất ngờ, cũng không muốn nghĩ đến, bởi vì đại đỉnh đó đập xuống Tần Thiếu Phong, không ngờ khi còn cách Tần Thiếu Phong mười thước thì ầm ầm vỡ nát. Ngay cả tinh thần vờn quanh cũng thếm năng lượng khổng lồ phóng xuất ra lại ùa về phía Tần Thiếu Phong, bị Tần Thiếu Phong hấp thu.

Tần Thiếu Phong không động thủ đã phá giải một chiêu này của hắn, điều này khiến cho Đỉnh Thiên Hoàng Chủ lập tức ngây ngẩn cả người, hắn không thể tin được mình khổ tu ba vạn năm vẫn không phải là đối thủ của Tần Thiếu Phong, chẳng lẽ nói mình đã bị chú định bị Tần Thiếu Phong sỉ nhục ư? Lý Bàn cực kỳ không cam lòng, hai mắt đỏ bừng lên.

Tần Thiếu Phong nhìn bộ dạng của Lý Bàn, bước tới trước mặt hắn, giơ quyền đầu lên rồi nói: Đầu heo thần quyền, thần heo xuất thế! Tần Thiếu Phong ra quyền như gió, từng quyền đánh vào mặt Lý Bàn, bởi vì có kinh nghiệm lần trước, lần này, đầu heo rất nhanh đã xuất thế.

Lớn mật, dám xuất thủ với Hoàng Chủ của vương triều Đỉnh Thiên, đáng chết! Nhất phẩm Thần Quân trong bóng tối đó cuối cùng cũng phản ứng, gầm lên, lập tức thần lực sôi trào, chiến đao trong tay bổ tới Tần Thiếu Phong, hắn là phụ trách bảo hộ Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn, nhưng hiện tại Lý Bàn lại bị đánh thành đầu heo, đây là hắn thất trách, cho nên phải lập công chuộc tội!

Nhất phẩm Thần Quân trong bóng tối này thi triển ra một đao toàn lực, thiên địa đại đạo quy tắc lướt theo, một đao chém ra, quỷ thần khó dò, theo quỹ tích của chiến đao, không gian trong đại điện toàn bộ thoát phá, có thể thấy được uy lực của một đao này, chỉ là Tần Thiếu Phong không để ý đến, vẫn thưởng thức kiệt tác của bản thân.

Cho đến lúc đao sắp bổ tới đầu của Tần Thiếu Phong, Tần Thiếu Phong vươn hai ngón tay ra, trực tiếp kẹp lấy, rồi bẻ một cái, chiến đao đó gãy nát, hóa thành toái phiến. Mà lực phản phệ cực lớn cũng chấn cho nhất phẩm Thần Quân thối lui về phía sau.

Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn thấy một màn này thì lập tức rống lớn: Không thể,, hắn không dùng thần lực mà có thể đẩy lui được nhất phẩm Thần Quân, điều đó không có khả năng, trẫm không tin, không tin! Đỉnh Thiên Hoàng Chủ hoàn toàn không tin được một màn trước mắt.

Không tin điều này còn có cả nhất phẩm Thần Quân đó, bởi vì hắn nhìn thấy Tần Thiếu Phong chỉ có cảnh giới nhất phẩm Thần Vương, mà hắn thì có thực lực nhất phẩm Thần Quân, nếu dưới tình huống bình thường, trảm sát trảm sát nhất phẩm Thần Vương thì đơn giản như nghiền chết một con kiến, nhưng sự thật hiện tại lại không phát sinh như thình huống bình thường.

Tần Thiếu Phong chỉ có nhất phẩm Thần Vương chỉ dựa vào lực lượng nhục thân hoàn toàn không dùng thần lực đã đẩy lui nhất phẩm Thần Quân hắn, thế cần có lực lượng nhục thân cường đại cỡ nào, nhất phẩm Thần Quân này không tính toán được, chỉ có điều trong lòng vẫn không muốn tin đây là sự thật.

Nhất phẩm Thần Quân Phụ trách bảo hộ Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Đỉnh Thiên Hoàng Chủ này tuy rằng không muốn đây là đây là sự thực, rất muốn đại chiến với Tần Thiếu Phong một hồi, xem Tần Thiếu Phong rốt cuộc lợi hại cỡ nào, nhưng một chiêu lúc trước đã hao hết thần lực của hắn, hiện tại cho dù là muốn đại chiến với Tần Thiếu Phong nữa cũng không thể.

Phế vật, ngay cả chuyện bé xíu vậy cũng không làm được, vương triều Đỉnh Thiên ta nuôi ngươi làm cái gì. Vào lúc này, trong hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, thanh âm cực kỳ âm lãnh truyền đến, lập tức một bàn tay xuất hiện, tóm tới nhất phẩm Thần Quân đó.

Nhất phẩm Thần Quân đó ngay cả cơ hội giãy dụa cũng không có thì đã bị bàn tay to như tinh thần đó tóm lấy, sau đó bóp một cái, nhất phẩm Thần Quân toàn thân vỡ nát, tinh khí và Hồng Mông tử khí trong cơ thể đều bị bàn tay to như tinh thần đó cắn nuốt, lập tức bàn tay to đó vỗ xuống Tần Thiếu Phong.

Làm nhúc Đỉnh Thiên hoàng thất ta, thật sự là coi vương triều Đỉnh Thiên ta không có ai ư? Bàn tay to đó lại phát ra thanh âm âm lãnh, lập tức hung hăng vỗ xuống Tần Thiếu Phong.

Đỉnh Thiên Hoàng Chủ Lý Bàn sau khi nhìn thấy một màn này thì cái miệng vốn đã bị Tần Thiếu Phong đánh cho sưng vù không ngờ lại phát ra được tiếng: Là đệ cửu hoàng huynh ư? Thật tốt quá, thật tốt quá! Đệ cửu hoàng huynh, ngươi nhất định phải báo thù cho ta! Giết hắn, không, đừng giết hắn, ta còn muốn chà đạp hắn!

Như ngươi mong muốn! Bàn tay to đó trả lời, nói rất tùy ý, tựa hồ căn bản là không để Tần Thiếu Phong vào mắt,

Đối với tinh thần đại thủ đột nhiên xuất hiện này, Tần Thiếu Phong cũng vẫn luôn quan sát, cảm giác được tinh thần đại thủ này ẩn chứa uy lực không ngờ có lực lượng Thần Đế, điều này khiến cho Tần Thiếu Phong rất kinh ngạc, mà Đỉnh Thiên Hoàng Chủ không ngờ gọi chủ nhân của tinh thần đại thủ này là đệ cửu hoàng huynh, cái này lại khiến Tần Thiếu Phong kinh ngạc.