Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 106




Dưới góc nhìn của Trương Tịch Nhan, Liễu Vũ là điển hình của thương nhân tư duy, quy tắc làm việc dựa vào phạm vi pháp luật tìm kiếm lợi ích, hành động lẩn tránh nguy hiểm không dám khiêu khích uy quyền đã khắc vào trong xương cốt, đây là kinh nghiệm sinh tồn được khắc vào trong xương cốt mà vô số thương nhân đã trải qua trăm ngàn năm dùng cả thân gia tánh mạng đúc kết ra được. Tư duy theo quán tính của Liễu Vũ là ôm đùi tìm chỗ dựa, gặp được chuyện gì sẽ bắt đầu tìm kiếm phương pháp giải quyết.

Ông Trương Trường Thọ ba của nàng đã dạy nàng rằng khi chịu ủy khuất thì phải đánh trở về, chính mình tự làm chủ cho chính mình, hành động là được. Cho dù đối phương có gia tài bạc triệu mánh khóe thông thiên, không cần hèn nhát, mệnh của nó chỉ có một cái, có trả bao nhiêu tiền hay quyền thế cũng không mua lại được. Ông Trương Trường Thọ nói là, ba không tin người chết còn có thể lăn lộn được bằng người sống, người mà khi dễ con, thì nó đã xác định được rằng con có thể khi dễ, bỏ qua cho nó, nó sẽ chỉ biết tìm mọi cách tiếp tục khi dễ con, trực tiếp đánh nó chết đi sống lại, xong hết mọi chuyện, xong việc!

Nỗi oan khuất của nhà nàng, nàng không cần tìm bất luận kẻ nào để khiếu nại, không cần bất luận kẻ nào thay nàng làm chủ, cũng không cần những kẻ đã giẫm đạp lên quy tắc kia cúi đầu nhận sai, bởi vì bọn chúng có thể phán xét ra kết quả như vậy đã chứng tỏ trong lòng bọn chúng không hề có cái gọi là công bằng, bọn chúng nếu có nhận sai thì cũng không phải là vì trả lại công bằng cho người chết, mà chỉ là muốn ngăn thêm tổn hại cho chính bọn chúng mà thôi.

Trương Tịch Nhan để mẫu cổ phân chia thành vô số tử cổ nhỏ xíu, thả chúng nó ra, lấy tường viện làm ranh giới bắt đầu bao phủ lên.

Hoa Thần Cổ bay ra khỏi xe chui vào bên trong xi măng, trước tiên thẩm thấu vào bên trong lòng đất rồi bò đầy sân và tường viện, lúc sau lại dọc theo vách tường của tòa nhà phân tán ra khắp các cột tường rồi chiếm lĩnh cả tòa kiến trúc.

Chúng nó vào đúng vị trí, bắt đầu phóng xuất ra cổ chướng.

Cổ chướng trong suốt từ bên trong xi măng và vách tường của tòa nhà thẩm thấu ra ngoài phiêu tán trong không khí, nhìn không ra một chút dấu vết nào.

Từ trước đến nay Liễu Vũ toàn đem Hoa Thần Cổ hóa thành sương mù cổ phóng xuất ra ngoài, không nghĩ tới Hoa Thần Cổ còn có thể sử dụng như vậy. Cô biết Trương Tịch Nhan muốn đi phá quán, nhưng lại không biết Trương Tịch Nhan là muốn phá kiểu gì, vì không để lộ ra bản thân thiếu hiểu biết, cho nên cô đành bày ra bộ dáng "em sẽ ngồi đây yên lặng nhìn chị biểu diễn", cẩn thận lưu ý hành động của Trương Tịch Nhan.

Liễu Vũ nhắm mắt lại, qua hai giây, khi mở ra hai mắt đã là một mảnh huyết hồng. Cô giương mắt nhìn vào trong tòa nhà, chỉ thấy những cổ chướng kia cũng không phải bay tán loạn không mục đích, mà chúng nó ngưng tụ thành phù văn bao phủ toàn bộ khuôn viên tòa nhà. Ở giữa khuôn viên tòa nhà là một phù văn lớn rộng chừng một mét cao mấy mét, có hàng ngàn hàng vạn cổ yên đan chéo thành vô số phù văn thật nhỏ liên kết với phù văn lớn, hình thành một cái lồng vô cùng lớn bao trùm cả tòa nhà. Nói là cái lồng cũng không đúng lắm, bởi vì bên dưới lòng đất cũng đang có cổ chướng không ngừng chảy ra dệt thành phù văn, tương liên với phù văn bao trùm phía trên đầu, cả tòa nhà như bị một cái lưới kín mít bọc lấy, hoàn toàn bị phong bế.

Tiếng vang thực mỏng manh chấn động một cái, tất cả những phù văn kia đột nhiên biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện, Liễu Vũ biết cổ chướng vẫn ở đó, còn đang phát huy tác dụng. Cô nhìn về phía phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ còn ở đó, không có chút nào khác thường.

Trương Tịch Nhan nói: "Được rồi, đi thôi."

??? Liễu Vũ khiếp sợ nhìn Trương Tịch Nhan: "Được rồi, đi thôi?" Cô chỉ ra ngoài xe: "Chị giải thích cho em xíu với. Đây là mấy cái ý tứ?" Em đây thiệt tình không biết chị đang làm gì nữa. Cô thấy Trương Tịch Nhan chỉ lẳng lặng nhìn mình, không có ý tứ muốn trả lời: "Chị đừng có thừa nước đục thả câu nhen."

Trương Tịch Nhan nói: "Tôi bày cái trận. Vừa rồi chúng ta một đường đi tới đây đều đã bị tôi ẩn giấu hết vết tích, bao gồm cả việc vào cửa lúc nãy, tất cả camera bị đóng lại, dấu vết bánh xe cũng bị tôi dùng Hoa Thần Cổ xóa đi, nhân viên bảo vệ ở cổng cũng không có bất luận một chút ký ức nào về chúng ta hết. Nói cách khác, từ đầu tới đuôi chúng ta đều không hề xuất hiện ở chỗ này. Đến nỗi trận pháp này, tùy người mà sẽ có sự ảnh hưởng khác nhau. Còn nhớ lúc trước tôi đi theo Lê Vị, và em cũng cùng tiến vào Cổ Sơn không? Đầu tiên tôi nhìn thấy Sadako, sau đó lại xuất hiện rất nhiều cổ thi vô cùng đáng sợ, tiếp đến là tìm không được đường bên trong sơn động, đám người Hoài Dương Lão Long thì giết hại lẫn nhau bằng đủ loại nguyên nhân và động tác, cũng có kẻ sống sờ sờ bị hù chết bên trong ảo trận."

Nàng chỉ về phía cổng lớn, nói tiếp: "Trận pháp này lấy tường viện làm ranh giới, người bên ngoài tường viện sẽ không bị một chút ảnh hưởng nào, nhưng một khi bước vào bên trong sân thì sẽ bị cổ chướng và huyễn phù tác động sinh ra đủ loại ảo giác, cho dù bọn họ có tìm được cổng lớn cũng không thể ra ngoài được, cho dù người bên ngoài dùng dây thừng trói bọn họ lại, cố gắng kéo người ra bên ngoài, thì bọn họ cũng không có khả năng sống sót ra tới... Em có thể thử tưởng tượng như thế này, trước mặt em là một bức tường, tự nhiên bức tường đó vươn ra sợi dây thừng trói em lại rồi kéo em về phía nó, em sẽ làm thế nào?"

Liễu Vũ hỏi: "Đánh hôn mê kéo ra ngoài thì sao?"

Trương Tịch Nhan chỉ tay ra ngoài: "Chỗ đáng sợ nhất của huyễn cổ và ảo trận chính là quấy nhiễu thần kinh, sau khi trúng ảo thuật, muốn ngất xỉu cũng khó. Có chút người bệnh thần kinh cả đêm không thể ngủ yên, cần phải tiêm thuốc an thần mới có thể ngủ được, nhưng sau khi trúng cổ chướng, lượng thuốc an thần có thể trấn được tác dụng của cổ chướng cũng đủ để người sốc thuốc mà chết."

Liễu Vũ đầy mặt kinh sợ nhìn Trương Tịch Nhan: Chị gái, chị không phải khủng bố kiểu bình thường a.

Trương Tịch Nhan nói: "Này cũng không hẳn là đều phải chết, rốt cuộc nó chỉ là ảo trận mà thôi. Nếu là một người chính trực, nội tâm không có ác niệm thì sẽ không bị ảo trận ảnh hưởng quá lớn, qua hai ba ngày, cổ chướng nhạt dần đi sức ảnh hưởng cũng biến mất liền có thể bình an ra ngoài. Nhưng vấn đề là, phải sống sót trước sự tập kích của những người khác, phương pháp đơn giản nhất là tìm một chỗ trốn đi. Hoặc dùng pháp khí có chứa lực lượng lôi đình chí dương chí cương giống như trảm thi kiếm, phối hợp với chuông phép kết trận tạo thành một một vùng năng lượng từ trường nhỏ, là có thể mạnh mẽ xé mở một lỗ hổng từ bên trong ảo trận chạy ra ngoài. Rốt cuộc trận pháp này chỉ là cổ chướng từ Hoa Thần Cổ xuất ra, âm dương tương khắc, hai cỗ từ trường trái ngược gặp nhau, chỉ cần có thể triệt tiêu hoặc ngăn chặn lực lượng của ảo trận đang tác động lên bản thân, bảo trì thanh tỉnh là có thể ra ngoài. Nếu công lực lại cao một chút, có thể dùng chân khí tạo thành một vòng khí hộ thể, sẽ chỉ chịu ảnh hưởng rất nhỏ. Tuy Dân Tông Hiệp có sai, nhưng không phải tất cả người trong đó đều sai, tựa như nhân viên bảo vệ gác cổng kia, cậu ta chỉ trông chừng cổng lớn thôi, có liên quan gì đâu? Chẳng lẽ phòng làm việc Côn Minh này không có được một người có nội tâm chính trực hay sao? Không có khả năng."

Trương Tịch Nhan lại nói tiếp: "Giải thích xong rồi, lái xe đi thôi. Bọn chúng biết là chúng ta làm khác hoàn toàn với việc bị bọn chúng bắt quả tang tại chỗ."

Liễu Vũ vẻ mặt có chút sợ hãi nói với Trương Tịch Nhan: "Đại lão, nếu sau này em có lỡ đắc tội với chị, ngàn vạn lần nhớ hạ thủ lưu tình nhen." Cô còn chắp tay vái mấy cái.

Trương Tịch Nhan vừa bực mình vừa buồn cười nhìn Liễu Vũ: "Hình như em rất sợ tôi?"

Liễu Vũ cười ha hả, quay qua lái xe chạy lấy người.

Cô lái xe đến cổng lớn, nhân viên bảo vệ mở cửa cho các cô, sau đó đứng ở cổng đi tới đi lui, vẻ mặt hoang mang vò vò đầu. Liễu Vũ hô to: "Hey, người anh em, cậu làm sao vậy?" Cô quay sang hỏi Trương Tịch Nhan: "Cậu ta có nghe thấy em gọi cậu ta không nhỉ?"

Trương Tịch Nhan cũng ngốc lăng nhìn tay bảo vệ lúc thì chạy ra khỏi cổng, lúc thì lại chui vào bên trong ảo trận trong sân.

Tay bảo vệ cân nhắc nửa ngày, đi vào bên trong phòng bảo vệ lấy ra một cái la bàn đem ra ngoài xem thử, nhìn thấy la bàn xoay như điên, sợ tới mức kêu to: "Ai u, ban ngày ban mặt thấy quỷ nha, Dân Tông Hiệp ban ngày ban mặt thấy quỷ nha." Cậu ta chạy vào bên trong phòng bảo vệ cầm lấy điện thoại bàn quay số điện thoại, sau đó phát hiện trong ống nghe toàn là tạp âm, liên tục alo mấy lần cũng không thấy ai trả lời trả vốn gì hết, cậu ta chạy ra khỏi cổng lớn móc ra điện thoại di động của chính mình, vẻ mặt đầy may mắn nhưng lòng còn sợ hãi kêu: "May rứa, cảm ơn ôn mệ ba mạ*."

Trương Tịch Nhan:?Tiếng địa phương nào vậy?

Liễu Vũ: Tứ Xuyên chăng?

Thực mau, cuộc gọi được kết nối, đầu bên kia truyền ra một câu tiếng địa phương khác: "Mi cái thằng oắt con ba ri hồi ba ri rứa không lo đi làm, răng gọi điện thoại..."

Tay bảo vệ kích động lớn tiếng kêu: "Sư phụ, không được rồi, lớn chuyện rồi, đơn vị của con nháo quỷ, kim la bàn quay muốn rớt luôn. Con đang yên đang lành đứng ở phòng trực, tự nhiên thấy âm âm lãnh lãnh, đây là Côn Minh a, cư nhiên còn âm lãnh thấm xương hơn cả núi Thanh Thành chúng ta nữa..."

Liễu Vũ quay sang nhìn Trương Tịch Nhan: Muốn đánh ngất cậu ta không? Đại lão, ảo trận này của chị, có chút cùi.

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng nói với Liễu Vũ: "Đi thôi." Sau đó nhìn tay bảo vệ cầm điện thoại đi vào bên trong ảo trận trong sân.

Tín hiệu di động lập tức bị ngắt.

Tay bảo vệ lại lần nữa chạy ra khỏi cổng, gọi lại cho sư phụ của cậu ta: "Sư phụ, con nói thầy nghe nớ, cái quỷ nớ có chút buồn cười, cùng bố đây... cùng cái cổng lớn mà con canh gác chơi gì với nhau ớ, cứ chạy vô trong cổng lớn là mất tín hiệu, đợi tìm ra được con sẽ thu thập cái đồ quỷ nhãi nhép này cho nó biết mặt..."

Liễu Vũ còn đang nhìn tay bảo vệ, cô nói với Trương Tịch Nhan: "Em có thể nghe hiểu cậu ta nói gì nè. Cậu ta nói chị là..." Nhận được ánh mắt rét căm căm của Trương Tịch Nhan, cô quyết đoán đem lời chưa nói nuốt trở về, vội vàng lái xe chạy lấy người, sau đó nhịn không được vui vẻ. Trương Tịch Nhan sợ quỷ như vậy cư nhiên cũng có ngày bị người xem là quỷ, vẫn là con quỷ buồn cười nữa chứ.

Trương Tịch Nhan thiệt là mệt lòng.

Nàng quay đầu nhìn về phía cổng lớn văn phòng Côn Minh, thấy tay bảo vệ đã mặc vào bộ đạo bào, tay trái cầm la bàn tay phải cầm kiếm, dọc theo cổng lớn bắt đầu tìm quỷ.

Nàng đột nhiên phát hiện người không chịu ảnh hưởng bởi pháp trận có lẽ không hẳn là lòng dạ chính trực, mà còn có thể bởi vì ngu ngốc cũng không chừng.

Liễu Vũ lái xe ra đường lớn, hỏi Trương Tịch Nhan: "Bây giờ đi đâu đây?" Cô phát hiện khi đứng trước mặt Trương đại lão, cô chính là một tay tài xế vô cùng xứng chức biết nghe theo lời chỉ huy.

Trương Tịch Nhan đáp: "Tạm thời không có việc gì, em có muốn trở về công ty nhìn xem một chút không?" Tập đoàn Cửu Lê vừa trải qua tràng nhiễu loạn, Liễu Vũ nếu không trở lại lòng người sẽ không yên, bên trong nội bộ vẫn có sai sót chưa giải quyết. Về phần xí nghiệp dược Trương thị, Trương gia thôn đã không còn, căn cứ chủ lực gia công nguyên vật liệu bị hủy, sản phẩm chính hoàn toàn không còn nữa, dư lại chỉ có chút sản phẩm được cải tiến phân phối cho các hãng dược bán đại trà, lợi nhuận không lớn, nhưng nếu nàng đem tâm tư đặt vào việc kinh doanh chuỗi nhà thuốc, nhất định quay đầu lại liền có người đến phá ngay.

Liễu Vũ hỏi: "Không đi tìm Canh Thần sao?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Chờ một chút."

Liễu Vũ nghĩ thầm: "Được thôi, chị là đại lão, chị quyết định." Mạch não của Trương Tịch Nhan rất là kỳ lạ, cô không tài nào đoán trước được.

Liễu Vũ thật sự nhớ thương tài sản của bản thân, nghe Trương Tịch Nhan nói vậy, lập tức quay đầu xe ở giao lộ, chạy thẳng về tổng bộ tập đoàn Cửu Lê. Trừ bỏ Trương Tịch Nhan và ba mẹ ra, thì tiền là thân yêu nhất, Liễu Lôi cho dù là anh trai ruột cũng phải xếp sau tiền. Đời này cô nhìn anh trai của mình thấy thuận mắt nhất là khi ba mẹ phân chia cổ phần, anh ấy đã trích ra thêm cho cô thêm mấy %, để cho cổ phần của cô trong công ty nhiều hơn anh ấy một chút xíu, trở thành cổ đông lớn nhất.

Liễu Vũ có một đại lão dám đơn thương độc mã đi quậy Dân Tông Hiệp như Trương Tịch Nhan cùng trở về, cho nên tự tin mười phần. Lúc trước cô đi đâu cũng phải có một đống vệ sĩ vây xung quanh, không chỉ là vì muốn phô trương không thôi, một phần cô cũng sợ sẽ có kẻ đột nhiên chui ra đánh lén, có nhóm vệ sĩ che chở, tốt xấu gì cũng có thêm một lớp tường người bảo vệ. Thời điểm nguy cấp, nhóm vệ sĩ chắn một chút vẫn có tác dụng bảo vệ mạng sống a. Hiện tại sao, ai muốn thu thập cô thì tới đi nè, cứ mạnh mẽ mà tới, chị đây đóng cửa thả Trương Tịch Nhan liền.

Trương Tịch Nhan ngồi bên ghế phụ, mắt lé liếc nhìn Liễu Vũ từ thể xác tới tinh thần đều đang tản ra hơi thở sung sướng nhộn nhạo, đầy đầu dấu chấm hỏi: Cọng dây thần kinh nào lại gắn trật phát bệnh nữa rồi?