Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 110




Liễu Vũ hỏi Trương Tịch Nhan: "Kế tiếp đi đâu? Về chỗ ở lúc trước của em à?"

Trương Tịch Nhan quay lại nhìn Liễu Vũ: "Cho em thêm một cơ hội lựa chọn lại, hiện tại chọn tiền vẫn còn kịp."

Liễu Vũ nghiêng nghiêng liếc Trương Tịch Nhan, hỏi: "Thân ái, chị đang muốn đi giết người hay là đi phóng hỏa? Tốt xấu gì hai đứa mình đều có cùng một mục tiêu nha, cùng nhau đối đầu, cùng nhau hợp tác."

Trương Tịch Nhan trong mắt mang theo ý cười nhìn Liễu Vũ: "Thật sự không muốn suy xét lại một chút à?"

Liễu Vũ thúc giục: "Nhanh đọc địa chỉ xem nào."

Trương Tịch Nhan đáp: "Hướng Tây Bắc mà đi."

Liễu Vũ: Phương hướng? Cô nói: "Phạm vị này của chị... hơi có chút rộng à."

Trương Tịch Nhan chỉ chỉ giữa trán: "Cái radar này không có cho tin tức chính xác tuyệt đối, chỉ có thể loáng thoáng cảm ứng được người chúng ta muốn tìm đại khái ở phương hướng nào thôi, cứ theo hướng đó mà tìm, đến càng gần tín hiệu càng mạnh."

Liễu Vũ thật sự khá là tò mò: "Mấy cái cảm ứng này của chị, rốt cuộc là cảm ứng cái gì thế? Tin tức tố à? Hay là chị giống như tháp tín hiệu có thể phóng ra sóng này sóng nọ?"

Trương Tịch Nhan nói: "Em thử một lần là biết liền." Nàng chỉ chỉ ven đường: "Tấp vào lề, cho tôi xuống xe, sau đó em cứ lái xe đi về phía trước, chờ chút nữa quay lại đón tôi."

Liễu Vũ không yên tâm hỏi: "Điện thoại có tín hiệu không?" Có gì còn dễ liên lạc.

Trương Tịch Nhan đáp: "Có, yên tâm đi, không lạc đâu mà sợ." Nàng nhìn bộ dáng e sợ nàng đi đâu mất của Liễu Vũ, đành phải trấn an: "Nếu lạc, cứ đứng chờ tôi ở chỗ bỏ tôi xuống xe."

Lúc này Liễu Vũ mới tấp xe vào lề, cố ý ghi nhớ vị trí, dặn dò thêm: "Em đi một vòng rồi quay lại đón chị liền." Cô đột nhiên nhớ tới chuyện thiếu nhi được nghe kể lúc còn nhỏ, người cha đem con của mình đến rừng rậm, kêu con ở chỗ này chờ mình, sau đó bỏ đi không quay lại. Cô không yên tâm hỏi: "Chị sẽ không bỏ chạy luôn đó chứ?"

Trương Tịch Nhan đẩy cửa xe ra, xuống xe, "phanh" một tiếng đóng cửa lại, vẫy vẫy tay.

Liễu Vũ lưu luyến lái xe đi, không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu xem Trương Tịch Nhan đang đứng trên vỉa hè ven đường, hối hận tại sao lại tò mò như vậy làm chi, làm cho vợ xuống xe luôn rồi. Bỗng nhiên, cảm giác khác thường truyền đến, đánh thẳng vào trái tim, giống như có một lực lượng cường đại đang không ngừng phóng thích ra bên ngoài, nhiếp người tâm phách, làm người ác hàn.

Cô nhìn qua gương chiếu hậu, cảm nhận được cảm giác khác thường kia truyền đến từ nơi mà Trương Tịch Nhan đang đứng trong gió đêm. Rõ ràng hai người các cô càng ngày càng cách xa, xa đến nỗi cô không thể nhìn rõ khuôn mặt của Trương Tịch Nhan nữa, nhưng vẫn có thể cảm giác được Trương Tịch Nhan đang nhìn chằm chằm cô, phảng phất như Trương Tịch Nhan là con nhện trên tấm mạng nhện, còn cô là con muỗi không cẩn thận lạc vào đó.

Xe vượt qua ngã tư lớn, cô đã không thể nhìn thấy Trương Tịch Nhan, nhưng cô lại tinh tường cảm nhận được Trương Tịch Nhan đang chậm rãi đi về một hướng, tiếng bước chân của nàng truyền vào trong đầu cô còn rõ ràng mãnh liệt hơn cả tiếng giày cao gót đạp trên nền gạch men bên trong tòa nhà văn phòng.

Cô quay đầu xe ở giao lộ, trở lại chỗ lúc nãy Trương Tịch Nhan xuống xe, không tìm được người đâu cả, bên cạnh đó có một cái hẻm nhỏ, cảm giác mãnh liệt nói cho cô biết rằng Trương Tịch Nhan đang ở đầu hẻm bên kia.

Cô lái xe vòng qua đó, cách rất xa liền nhìn thấy Trương Tịch Nhan đứng ven đường, tay đút vào trong túi áo, nhìn cô.

Xe của cô càng đến gần, cảm giác khác thường mà Trương Tịch Nhan phóng xuất ra ngoài càng mờ nhạt, càng yếu đi, chờ cô đến bên cạnh, mới phát hiện bộ dáng của Trương đại lão rõ ràng vô cùng tự nhiên thoải mái nhưng khí thế lại cực mạnh, quanh thân trên dưới còn có dòng khí dũng mãnh xoay chuyển như gió lốc.

Liễu Vũ ngăn chặn nội tâm chấn động và sợ hãi, vỗ tay nịnh hót: "Trương đại lão thiệt trâu bò."

Trương Tịch Nhan mở cửa xe, ngồi lên vị trí ghế phụ rồi đóng cửa lại: "Vừa rồi tôi đem hơi thở ngoại phóng, bởi vậy cho nên vô cùng rõ ràng, em tu luyện cổ thân, khí tán quanh thân rồi dung nhập với Hoa Thần Cổ, cảm giác tồn tại vô cùng thấp, muốn tìm em, thực không dễ dàng. Tu vi càng cao thâm khí cảm càng mạnh, do thể chất và công pháp khác biệt, cho nên những giáo phái khác nhau khí cảm cũng khác nhau. Cổ tính âm tà, người tu luyện cổ thuật khí tức sẽ nghiêng về âm hàn, còn tu luyện công pháp thuần Đạo gia thì nghiêng về chí dương chí cương, người của Âm Dương đạo phái thì âm dương kiêm tu. Vu Thần Tộc và Thiên Thần Tộc có đặc thù chủng tộc rất rõ ràng, trên người Thiên Thần Tộc sẽ có một cổ dương hỏa nóng rực, càng thêm thuần dương.

Liễu Vũ hơi cân nhắc, nói: "Đại lão, đối phương nếu như không ngoại phóng khí thể giống như chị vừa làm, thì làm sao chị có thể cảm ứng được đối phương?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Người bình thường khi hô hấp thì hệ hô hấp chỉ là đang tiến hành hoạt động theo bản năng, còn người tu hành khi hô hấp sẽ kết hợp với phun nạp, đem năng lượng bay tự do xung quanh hút vào du tẩu dọc theo kinh mạch và khí hải, tiến hành một vòng phun nạp tuần hoàn vô cùng ổn định. Nếu xuất hiện sự không ổn định trong việc phun nạp, thì có nghĩa người đó bị thương nặng hoặc tẩu hỏa nhập nha, làm cho hơi thở hỗn loạn. Trong quá trình phun nạp ổn định tuần hoàn, tự thân người tu luyện sẽ biến thành một thỏi nam châm, chung quanh hình thành một vùng từ trường nhỏ. Khi ngủ và đả tọa là rõ ràng nhất."

Liễu Vũ: Đại lão, chị thật sự quá trâu bò, em cảm thấy chị có chút đáng sợ rồi đó.

Trương Tịch Nhan theo khí cảm dò tìm một đường, rốt cuộc đến trước cổng lớn phòng làm việc Côn Minh.

Phía bên ngoài đường vào phòng làm việc Côn Minh đã bị kéo dây cảnh giới, treo biển "Đoạn đường đang thi công không phận sự miễn vào".

Liễu Vũ ngừng xe ở ven đường, khuỷu tay gác trên tay lái, chống cằm, dở khóc dở cười liếc Trương Tịch Nhan: "Chị gái, cái radar hướng dẫn này của chị có chút buồn cười nha."

Trương Tịch Nhan đẩy cửa bước xuống xe, nói: "Người của bộ lạc Ứng Long ở Côn Minh đều đã đến đây." Nàng thật đúng là không có biện pháp nào! Trương Tịch Nhan nặng nề đóng cửa xe lại, đi về hướng phòng làm việc Côn Minh, đi không bao xa đã tới trước cổng lớn.

Ngoài cổng lớn vây đầy người, có mặc chế phục của nhà nước, có mặc trang phục Thái Cực, có mặc quần áo gọn nhẹ, cũng có mặc đạo bào của các môn phái, kiểu dáng hoa hòe lòe loẹt đủ màu sắc, có thể nói các môn phái đương thời đều đến đông đủ.

Bỗng dưng, một cỗ cảm giác khác thường truyền đến, bên tai nàng vang lên tiếng "Ủa", quay đầu nhìn lại, thình lình phát hiện Lộ Vô Quy của bất tử linh tộc hay đi cạnh Du Thanh Vi đột nhiên xuất hiện bên phía đường đối diện, vẻ mặt ngoài ý muốn nhìn nàng, sau đó giống như thấy người quen cũ tươi cười đầy mặt giơ cao tay vẫy vẫy kêu to: "Trương Tịch Nhan, có khỏe không. Chúng ta lại gặp mặt rồi."

Trương Tịch Nhan: "..." Tôi với cô đâu có thân đâu!

Điểm chết người chính là đêm hôm khuya khoắt, cô nhóc lớn giọng kêu một cái, nháy mắt bị bại lộ hành tung, người xung quanh nhìn về phía Lộ Vô QUy, sau đó tất cả cùng nhìn theo tầm mắt của Lộ Vô Quy rơi lên người Trương Tịch Nhan đang đứng dưới tàng cây.

Trương Tịch Nhan nhanh chóng nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy Lộ Vô Quy, không thấy Du Thanh Vi, thậm chí một người tùy tùng đi theo cũng không có.

Lộ Vô Quy nhảy chân sáo băng qua đường chạy đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, nói: "Đừng tìm nữa, tôi tới một mình à."

Trương Tịch Nhan hỏi: "Cô tới nơi này làm gì vậy?"

Lộ Vô Quy đáp: "Tôi đến tìm lão Ngô, Du Thanh Vi kêu tôi đến lấy lại tất cả bùa lôi đã bán cho ông ta."

Trương Tịch Nhan nói: "Đi thôi, tôi đi cùng với cô."

Lộ Vô Quy "ờm" một tiếng, không có phản đối, duỗi tay ra lấy đồ trong balo đeo sau lưng, đó là cây thiên bồng thước. Cây thước này khắc đầy phù văn, uy thế rất nặng, tựa như đã chém giết giết qua vô số âm tà quỷ vật tràn đầy sát khí ngưng tụ mà thành. Cô cầm thước phép trong tay, khí thế toàn thân hoàn toàn thay đổi, làm cho người bên cạnh có cảm giác như cô sẽ gặp thần thí thần gặp ma trảm ma. Mỗi bước chân chạm trên mặt đất của cô đều sẽ sinh ra một đồ án Thái Cực, địa khí theo Thái Cực vận chuyển quanh thân, khiến cho cả người cô càng thêm khí thế mãnh liệt bức người, phảng phất như tích tụ lực lượng của vạn quân.

Liễu Vũ chạy tới, đầy mặt kinh sợ nhìn Lộ Vô Quy, sau đó liếc nhìn Trương Tịch Nhan, nghĩ thầm: "Này thật đúng là cái đại lão nha."

Đại lão có khí thế như vậy, mà lại như đứa con nít ba tuổi nhảy chân sáo, không phù hợp chút nào với khí chất hiện giờ.

Liễu Vũ đi theo Trương Tịch Nhan và Lộ đại lão, nhanh chóng tới trước cổng văn phòng Côn Minh đã bị giăng dây cảnh giới.

Một tên đàn ông mặc chế phục mặt mày hầm hừ bước tới: "Các người tới đây làm gì? Như thế nào, mới vừa phạm tội xong..." Lời nói còn chưa nói xong, tiếng thước phép đánh vào trên xương cốt "bộp" một cái vang lên, cùng với tiếng xương cốt vỡ nát đồng thời truyền đến, máu tươi và mảnh vỡ của xương sọ bắn ra ngoài, tên nọ thẳng tắp ngã trên mặt đất, máu và vụn não chảy ra ngoài.

Ngay tức khắc, không khí xung quanh đều đọng lại.

Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ trợn tròn hai mắt.

Lộ Vô Quy hơi chu chu mỏ, nhấc dây cảnh giới lên chui qua, nhảy qua thi thể của tên đàn ông nọ, tiếp tục nhảy chân sáo đi về phía trước.

Liễu Vũ hít sâu một hơi: "Trương Tịch Nhan, cô nhóc đó còn hung tàn hơn cả chị nữa." Một lời bất hòa, trực tiếp lấy thước gõ nát đầu người ta!

Ngô Phượng Khởi bước nhanh tới, nhìn Lộ Vô Quy và thi thể nằm trên mặt đất, hỏi: "Cô đây là?"

Lộ Vô Quy xòe tay ra: "Bùa Thiên Cương thần lôi và bùa âm lôi, tổng cộng 24 tấm, trả lại đây, không bán cho ông nữa."

Ngô Phượng Khởi chỉ thi thể nằm gần đó, hỏi: "Vì sao lại đánh chết người đó?"

Lộ Vô Quy đáp: "Du Thanh Vi nói nha, về sau nhìn thấy bọn chúng thì cứ việc đánh chết." Cô lại vươn tay về phía Ngô Phượng Khởi: "Bùa tôi vẽ không bán cho ông nữa, trả lại đây, một tấm cũng không thể thiếu."

Một lõa già từ trong đám người bước tra, mỗi bước đi trên mặt đất của lão ta đều giống như nhấc lên ngàn trọng khí lãng, người đứng xung quanh chỉ cảm thấy có một cỗ lực lượng vô hình đẩy bọn họ lui lại, người đứng quá gần còn có chút đứng không vững, hai chân nhũn ra liên tục lui về phía sau.

Lão già kia nói: "Tiểu bằng hữu, nói miệng không bằng chứng, cô dùng một thước đánh chết người khác ở đây ai cũng tận mắt thấy được." Ông ta chỉ về phía Trương Tịch Nhan đang đứng sau Lộ Vô Quy: "Trương Tịch Nhan đi cùng với cô là nghi phạm chính của vụ huyết án xảy ra trong phòng làm việc Côn Minh, chúng tôi phát hiện ra dấu vết Hoa Thần Cổ ở tại hiện trường."

Lão ta vừa nói xong, liền có gần 50 người nhanh chóng triển khai trận thế, đem Lộ Vô Quy, Trương Tịch Nhan và Liễu Vũ vây ở chính giữa.

Liễu Vũ dựa sát vào người Trương Tịch Nhan, nói: "Đại lão, trận thế lớn ghê chưa kìa." So sánh với đám người kia, hai người các cô quả thật vô cùng khiêm tốn.

Lộ Vô Quy nhìn quanh một vòng bốn phía, chớp chớp mắt, nhanh chóng đếm số lượng: "49 cái, thêm lão già này nữa, chẵn 50." Cô nói với Ngô Phượng Khởi: "Lão Ngô, ông lui ra sau một chút đi, lỡ như ngộ thương ông thì không tốt cho lắm."

Lão già kia phất tay qua đai lưng, rút ra một thanh nhuyễn kiếm đâm thẳng đến Lộ Vô Quy. Nhuyễn kiếm dài chừng một mét hơn, mỏng như tờ giấy, lóe sáng sắc bén, linh hoạt giống như roi mềm lại tựa du long, mang theo quang mang phệ người.

Trương Tịch Nhan đẩy Liễu Vũ ra sau, nâng chưởng công về phía lão già kia.

Nhuyễn kiếm, có thể tùy ý biến hóa góc độ, từ những góc không tưởng được tấn công đối phương. Lão già kia múa kiếm đến không chút chỗ hở, giống như một cái máy xay thịt đang điên cuồng chuyển động. Một cỗ khí lãng vô hình khóa lại toàn thân Trương Tịch Nhan, hình thành một vòng bảo hộ, khiến cho thanh kiếm đâm vào trên người nàng tựa như bị một tầng giáp ngăn trở, không thể tổn thương nàng một chút nào.

Đối với người vây xem bên ngoài, Trương Tịch Nhan hiện đang đặt mình trong một cái kiếm võng, nhưng nàng vô cùng linh hoạt hệt như du long không ngừng đột phá kiếm võng đang bao quanh, lấy những góc độ làm người khó lòng nghĩ tới công về phía lão giả kia. Lão giả triền đấu cùng với Trương Tịch Nhan, đồng thời những người còn lại đang vây bắt ba người các nàng cũng rút nhuyễn kiếm ra, nhanh chóng chuyển động thành vòng tròn xung quanh các nàng. Theo tốc độ chạy càng ngày càng tăng, bọn chúng trở nên giống một cái bánh răng đang xoay tròn, tạo thành dòng khí cuốn lên rác rưởi trên mặt đất, khiến cho chúng điên cuồng bay múa.

Liễu Vũ lập tức thả ra Hoa Thần Cổ, đem bản thân giấu vào bên trong sương mù cổ, ý đồ phá vây, sau đó thình lình phát hiện đường thoát xung quanh đã bị phong kín, đám người chạy vòng quanh kia thế nhưng tạo thành một bức tường khí đem các nàng nhốt vào bên trong. Cô có chút ngây người, sau đó bắt đầu khẩn trương: Này làm sao đánh? Lỡ như tiến thêm một bước bị cắt thành thịt vụn thì sao a?

Cô vừa mới nghĩ thầm xong, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy cô nhóc đại lão bên cạnh đột nhiên cắm thước phép vào trong balo sau lưng, cô vừa định lên tiếng hỏi có phải muốn đầu hàng hay không, thì thấy cô nhóc đại lão nhanh chóng chắp hai tay lại hợp thành một dấu ấn. Theo sát hai bàn tay đang kết thành ấn của đại lão, không khí chung quanh phát ra tiếng vang chấn động nặng nề, phảng phất giống như có cái gì bị dẫn động, đồng thời, trong miệng của cô nhóc đại lão phát ra một tiếng quát trầm ổn hữu lực: "Sơn!"

Tiếp đó, cô nhóc đại lão lấy thân kết ấn, theo động tác của cô, một cỗ lực lượng bàng bạc từ lòng đất thẩm thấu ra tới, khiến cho đất bằng nổi gió, đồng thời, một tiếng "Hà!" lại phát ra, theo sát sau đó là một tiếng "Càn!"

Liễu Vũ bị dọa tới rồi, đệt mọe, đây là chuẩn bị phóng đại chiêu nha, từ từ, đại lão, tôi vẫn còn ở trong vòng vây nè, ngài coi chừng biến tôi thành pháo hôi a...

"Khôn!"

Trương Tịch Nhan hô to: "Liễu Vũ, rút về cổ thân, bão nguyên thủ nhất."

Liễu Vũ: Cái quỷ gì! Bão nguyên thủ nhất là cái gì trời?

Rút về cổ thân thì cô biết, vì thế cô nhanh chóng hóa thành hình người, dùng Hoa Thần Cổ bọc ba tầng trong ba tầng ngoài bảo vệ điểm yếu hại.

Đúng lúc này, một thanh âm cực lớn vô cùng có lực xuyên thấu truyền đến: "Ấn!"

Sơn Hà Càn Khôn Ấn!

Chữ "Ấn" vừa phát ra, cô nhóc đại lão đem tất cả lực lượng vừa tụ lại, nặng nề chưởng một phát lên mặt đất.

Liễu Vũ: Đại lão, đại chiêu của ngài đừng có đánh lên trên mặt đất chứ —

Cô còn chưa hò hét trong bụng xong, một cỗ khí lãng "oong" một tiếng xốc tới, cô trực tiếp thoát ly khỏi lực hút của trái đất bay lên không trung. Bên cạnh đột nhiên có một cánh tay ôm lấy eo của cô, mang theo cô rơi xuống nóc một chiếc xe gần đó, khiến cho chiếc siêu xe của người nào đó phát ra tiếng vang chói tai do không chịu nổi lực lượng vừa đập xuống trên nóc.

Nguyên bản trận hình do 49 tên kia tạo thành đương trường rối loạn, cả đám bị xốc bay người ngã ngựa đổ, không đợi bọn chúng lần nữa kết trận, cô nhóc đại lão đã rút thước phép Lượng Thiên từ trong balo ra, như mãnh hổ nhào vào bầy dê, vung lên thước phép canh ngay đầu gõ xuống.

Lực lượng cực lớn từ thước phép đánh ra, cứ một thước gõ xuống, đỉnh đầu liền bay ra ngoài, óc vỡ toang, máu tươi văng tung tóe.

Trước một tên vừa mới bị cô đánh nghiêng người chưa kịp nằm xuống, thì tên thứ hai bên cạnh đã tao ương, tốc độ của cô nhóc đại lão nhanh tới nỗi lôi ra tàn ảnh, căn bản không thể thấy rõ động tác của cô. "Bốp! Bốp! Bốp!" Tiếng thước phép vang lên liên tục. Một thước đánh chết một cái, tốc độ nhanh tới nỗi đối phương có muốn ngăn cản cũng ngăn cản không được.

Lão già dẫn đầu thấy thế liền nhào về phía Lộ Vô Quy, nhưng lại bị Trương Tịch Nhan chặn lại giữa không trung, lão ta né sát chiêu của Trương Tịch Nhan, rơi xuống đất, phát ra tiếng rống to vô cùng phẫn nộ, một đạo hư ảnh hình rồng giương nanh múa vuốt bay thẳng về phía Trương Tịch Nhan và Lộ Vô Quy đang đứng phía sau.

Trương Tịch Nhan dùng sức giẫm một chân lên trên mặt đất, hai tay vung lên, tựa như đang điều khiển gì đó, gạch trên mặt đất bị xốc bay lên không trung tạo thành một bức tường, hư ảnh hình rồng đánh vào trên bức tường gạch khiến cho toàn bộ gạch đều bị chấn nát, tung bay tứ tán. Trương Tịch Nhan giống như mũi tên rời khỏi dây cung lao thẳng tới lão già kia.

Lão già giơ kiếm đâm về phía Trương Tịch Nhan, nhưng mà, một kiếm này lại đâm vào trong không khí, Trương Tịch Nhan cũng biến mất. Lão ta thầm kêu: "Không ổn." Đang chuẩn bị quay trở về phòng thủ, thì đột nhiên cơn đau từ phía sau lưng truyền đến trước ngực, lão ta cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay lộ ra từ trước ngực của mình, bàn tay còn cầm một trái tim tươi sống đang đập thình thịch...

Bàn tay trắng nõn non mịn dính đầy máu tươi nhanh chóng rút về, để lại một cái lỗ thủng lớn trên người lão ta. Lão già phun ra một búng máu té ngã quỳ rạp trên mặt đất, trong đầu còn đang suy nghĩ chuyện lúc nãy là như thế nào, đột nhiên một quả đấm rơi xuống, đầu và não của lão ta tức khắc vỡ toang nát bươm, cả người không còn chút hơi thở.

Một giọng nói mang theo tính trẻ con thanh thúy vang lên: "Ủa, đánh xong rồi à? Như vậy liền xong rồi?"

Bên cạnh Lộ Vô Quy là một đống thi thể bị đánh nát đầu, thước phép cô cầm trên tay còn đang nhỏ máu, khuôn mặt bị dính lên không ít xương vụn và não bộ, quần áo càng là đẫm ướt máu tươi, cô nhìn quanh bốn phía, tựa như đang kiểm tra xem có để sót tên nào hay không.

Liễu Vũ súc người trên nóc xe, mạc danh co rúm lại, nghĩ thầm: "Đều là đại lão, không thể trêu vào."

Tất cả mọi chuyện xảy ra vô cùng nhanh chóng, rất nhiều người khác thậm chí còn không kịp phản ứng, một ít tu vi thấp căn bản không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Ở trong mắt bọn họ, Long lão gia tử mang theo một nhóm người bày ra bàn long kiếm trận vây khốn ba người kia, sau đó cô gái chừng mười mấy tuổi làm một chuỗi động tác tay, cả đám người liền bay lên ngã văng ra ngoài, cô gái kia cầm một cây thước phép nhào vào trong đám người bùm bùm đánh một hồi, nhanh tới nỗi mọi người đều không thấy rõ động tác, bàn long kiếm trận trong truyền thuyết toàn bộ ngã xuống, một đám tử trạng cực kỳ thê thảm. Toàn bộ quá trình chưa tới hai phút a?

Long lão gia tử Long Kinh Hạo, đối chiến cùng với Trương Tịch Nhan, một người thì đằng không bay lên, một người thì giẫm chân tạo ra một bức tường bằng gạch lát, sau đó Trương Tịch Nhan bỗng nhiên vòng ra sau lưng Long lão gia tử Long Kinh Hạo, lão gia tử giống như bị mù không biết phía sau có người, cư nhiên đâm thẳng một kiếm về phía trước, sau đó bị Trương Tịch Nhan móc ra trái tim, lại bị bồi thêm một đấm nát đầu, lãnh cơm hộp.

Không ít người thầm kinh ngạc cảm thán trong lòng: Bàn long kiếm trận và du long kiếm của Long Kinh Hạo trong truyền thuyết có chút danh không xứng với thực a!

Còn lại những đại lão thực lực cao cường của các môn phái biểu tình vô cùng ngưng trọng, tâm tư phập phồng: Trương Tịch Nhan cùng với con nhóc không biết từ đâu chui ra kia thực lực mạnh vượt ngoài dự đoán của bọn họ!

Lộ Vô Quy chạy đến bên cạnh Ngô Phượng Khởi, xòe tay ra: "Bùa của tôi đâu, đừng nói là ông không tính trả nhen?" Cô nhìn thấy tay của mình dính đầy máu, ghét bỏ dùng sức xoa xoa lên quần áo của mình, đem máu trên tay lau đi không ít, nhưng quần áo thì... càng dơ đến không nỡ nhìn.

Ngô Phượng Khởi lòng tràn đầy trầm trọng nhìn Lộ Vô Quy: "Trước công chúng, nhiều mạng người như vậy, cô nghĩ sẽ giải quyết hậu quả như thế nào đây?"

Lộ Vô Quy không thể hiểu được gãi gãi đầu: "Du Thanh Vi nói nhìn thấy bọn chúng thì lập tức đánh chết, chứ không có nói nên giải quyết hậu quả như thế nào à. Ông trả bùa lại cho tôi nhanh đi. Ông tính không trả hay gì?"

Ngô Phượng Khởi lấy điện thoại ra gọi cho Du Thanh Vi, rất nhanh liền kết nối, giọng nói của Du Thanh Vi từ trong điện thoại truyền đến: "Alo, Ngô lão, gặp được tiểu muộn ngốc nhà tôi chưa?"

Ngô Phượng Khởi hàn huyên hai câu, đem chuyện Lộ Vô Quy và Trương Tịch Nhan liên thủ tiêu diệt Long Kinh Hạo và đệ tử bàn long kiếm trận của Thái Hành Sơn trước cổng lớn phòng làm việc Côn Minh cho Du Thanh Vi nghe.

Giọng nói lười biếng của Du Thanh Vi từ trong điện thoại truyền ra: "Ngô lão, tôi cũng có chuyện muốn nói với ông, tôi đây, hôm nay bị Trần phó hội trưởng kéo đến nhà bức vua thoái vị, tôi tự nhiên là muốn đánh trả lại rồi, này vừa đánh trả, liền tìm hiểu nguồn gốc sờ đến trên đầu Dân Tông Hiệp các người, có một tên gọi là Long Đằng, cùng với mười ba tên khác kêu cái gì Thái Hành Thập Tam kiếm gì gì đó, đều xuất thân từ Thái Hành Sơn. Vấn đề này, tôi đã điều tra rất rõ ràng, này không phải là do họ Ứng cướp sạch tổ đình Vu Giáo lập được công lớn, họ Long không cam lòng tụt hậu phía sau nên nóng lòng thể hiện, mưu đồ đến cướp sạch nhà của tôi sao." Nàng nói xong, ngắt điện thoại.

Ngô Phượng Khởi lấy ra một túi gấm to bằng lòng bàn tay từ trong túi áo, rút ra mười hai lá bùa Thiên Cương thần lôi và mười hai lá bùa âm lôi bỏ giá cao mua từ Du Thanh Vi, đưa lại cho Lộ Vô Quy. Lộ Vô Quy kiểm kê lại bùa, xác thật không thiếu tấm nào mới nhét vào trong balo, nói: "Du Thanh Vi nói đến lấy bùa về, tiền và những thứ khác nàng sẽ trả lại cho ông sau. Đi đây." Cô phất phất tay, cất thước phép Lượng Thiên vào trong balo, hướng Trương Tịch Nhan vẫy chào: "Trương Tịch Nhan, tôi đi đây, tạm biệt nhé." Hai tay nhanh nhẹn kết ấn, miệng lớn tiếng quát: "Thiên địa vô cực, thái âm mượn phép!" Giọng nói vừa dứt, dưới chân Lộ Vô Quy đột nhiên xuất hiện một đạo Thái Cực ấn, Thái Cực ấn nhanh chóng xoay tròn, cô bỗng nhiên rớt vào bên trong đạo Thái Cực ấn kia rồi nhanh chóng biến mất, Thái Cực ấn cũng không thấy đâu nữa.

Trương Tịch Nhan biết lai lịch của Lộ Vô Quy, cho nên không có chút nào ngoài ý muốn đối với thủ đoạn của cô, nàng ngẩng đầu nhìn Liễu Vũ đang co rúm trên nóc xe, kêu: "Liễu Vũ, đi thôi."

Liễu Vũ run run gọi: "Đại lão, em...nhũn hết cả chân rồi." Cầu ôm ôm. Cô cảm thấy làm vậy tương đối mất mặt, vì thế ngụy biện cho bản thân: "Đại lão, em... em là tu luyện cổ thuật, thích hợp chơi sau lưng người khác, chứ không thích hợp đánh trực diện."

+

Trương Tịch Nhan thật không nghĩ mở miệng đả kích cô: Trình độ chơi sau lưng người khác của em cũng không đạt tiêu chuẩn đâu.