Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 73




Trương Tịch Nhan không yên tâm về thương thế của ba nàng, vì thế quyết định ở lại nhà tổ thêm mấy ngày, nhìn xem tình huống như thế nào rồi tính sau, với lại có một số việc cũng nên suy nghĩ lại cho thật kỹ càng.

Liễu Vũ có nói một câu thật sự không sai chút nào, thời gian phí tổn. Người nhà cần dùng dược liệu, nàng cũng không có nhiều thời gian để chậm rãi đi thu thập.

Liễu Vũ từng hố nàng, nhưng ở sống chết trước mắt, nàng có thể đem phía sau lưng giao cho Liễu Vũ, ít nhất, dưới tình huống không cần Liễu Vũ phải hi sinh tánh mạng, Liễu Vũ nhất định sẽ dốc hết toàn lực cứu nàng, sẽ không bởi vì ích lợi và tiền tài mà từ bỏ nàng. Liễu Vũ đối đãi với nàng khá tốt, từ việc ích lợi, từ việc Liễu Vũ đối tốt với nàng, nàng nên cấp cho Liễu Vũ một cơ hội, nên nếm thử xem sao?

Nhưng nàng không vượt qua được cái tì vết kia, trong lòng có cái gai chính là có cái gai, chuyện cảm tình và lợi ích, tốt xấu gì cũng không quan hệ, chính là... như vậy thật sự không có đạo lý.

Làm nàng lại cho Liễu Vũ vào sổ đen thì nàng làm không được, nàng vẫn luôn sẽ nhớ tới hình bóng Liễu Vũ đứng chờ nàng ở ven đường. Thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Liễu thị, muốn tiền có tiền muốn thủ đoạn có thủ đoạn, trò nào cũng có thể chơi được đến đa dạng, còn chưa bao giờ phải chịu ủy khuất dù là với cha ruột của mình, một người hiếu thắng như vậy, đã đối xử với nàng đủ nhường nhịn cũng đủ tốt.

Trương Tịch Nhan có chút rối rắm, còn có chút khinh bỉ chính mình, nàng nghĩ không ra biện pháp nào để giải quyết, đành phải thuận theo tự nhiên.

Tay của ba nàng bị thương rất nặng, cũng may trong nhà có cổ dược chuyên trị ngoại thương, ba nàng cũng thực để bụng chuyện trị liệu, miệng vết thương không chuyển biến xấu, khôi phục khá tốt.

Tay của ông Trương Trường Thọ bị thương nên không thể tự mình nhuộm tóc, kêu mẹ nàng hỗ trợ, nhưng mẹ nàng lại đang bận đi nấu thuốc.

Nàng nghe thấy ba mẹ gọi nhau í ơi, vì thế đi đến gõ cửa phòng, hỏi: "Cần con hỗ trợ không?"

Ông Trương Trường Thọ tưởng nói không cần, nhưng lúc nãy tắm gội xong chuẩn bị thuốc nhuộm xong hết rồi mới phát hiện một bàn tay không làm được, nếu cứ cố làm thì chắc một lúc nữa thuốc nhuộm sẽ rơi vãi đầy đất mất. Vợ của ông ngày thường mười ngón tay không đụng vào việc gì, hiện giờ bị bắt phải đi nấu thuốc cho ông, sao có thể để cho bà ấy còn phải đi lau nhà quét đất nữa chứ. Ông nói: "Vào đi."

Trương Tịch Nhan đi đến trước cửa phòng tắm, hỏi trước một tiếng: "Con vào được không?" Nghe tiếng đáp lại của ba, nàng mới bước vào, nhìn thấy đại sư Trương Trường Thọ mặc quần dài áo ba lỗ đang đứng trước gương, thuốc nhuộm tóc rơi vãi đầy buồn rửa mặt, tay trái của ông cũng dính đầy thuốc nhuộm, trên cổ cũng dính không ít, rất là chật vật.

Nàng lấy một cái ghế dựa tới, để cho ông Trương Trường Thọ ngồi xuống, nói: "Con ở thư phòng kế bên mà, ba kêu con một tiếng còn nhanh hơn là kêu mẹ." Nàng lau những chỗ bị dính thuốc nhuộm trên cổ của ba nàng, dọn sạch sẽ bồn rửa mặt, pha thêm một chén thuốc nhuộm mới. Lúc bôi thuốc cho ba, nàng mới phát hiện tóc của ông đã hoàn toàn bạc trắng. Một năm nay, ba nàng lão hóa đặc biệt nhanh, già nua rất nhiều. Nếu không phải do bị thương nặng, còn không được trị liệu tốt, hiện giờ nhìn ông nhiều nhất chỉ bốn, năm mươi tuổi thôi mới đúng.

Mặt nàng không biểu hiện gì, nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Ba nàng cần dược liệu, mà nàng bởi vì giận dỗi không muốn thừa nhận ân tình của Liễu Vũ, cho nên kéo dài thời gian trị liệu của ông.

Nàng ở nhà cũ ba ngày, xác định thương thế của ba nàng đã chuyển biến tốt đẹp, sẽ không có nguy hiểm gì nữa, lúc này mới xuống núi.

Nàng đem số điện thoại của Liễu Vũ đưa ra khỏi sổ đen, gọi qua, không liên lạc được.

Một giờ sau nàng lại gọi thêm lần nữa, vẫn như cũ không liên lạc được, sau đó mới phản ứng lại rằng, nàng đã bị cho vào sổ đen.

Nàng đổi thành máy bàn trong văn phòng, đổ máy nửa ngày không ai tiếp.

Trương Tịch Nhan: "..." Nàng còn muốn đi tìm Liễu Vũ sao? Nàng muốn đi đối mặt với bộ mặt âm dương quái khí châm chọc mỉa mai của Liễu Vũ sao?

Nàng không nghĩ đi. Nhưng đổi lại là bất luận một người nào đi, Liễu Vũ đều sẽ không đáp ứng.

Nàng tìm Lão Lỗ, mượn điện thoại của anh ta, gọi điện thoại cho Liễu Vũ.

Điện thoại vang lên hai tiếng liền có người bắt máy: "Chào Lỗ phó tổng nha, cô chủ nhà anh lại mất tích nữa à? Nói đi, mất tích ở đâu, tôi chạy đến xem náo nhiệt, nhìn nhìn một chút."

Trương Tịch Nhan: "..." Cô là tính toán lại đi vây xem lần nữa à?

Liễu Vũ không nghe được đáp lại, "alo" mấy tiếng, hoang mang kêu "Lão Lỗ?" rồi hỏi lại: "Là ai vậy?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Là tôi."

Liễu Vũ "ha hả" hai tiếng, cúp điện thoại. Chị đây đã cho nhà ngươi vào sổ đen, không muốn nói chuyện với nhà ngươi. Cô cười lạnh đi vào thang máy, ấn nút đi xuống, nghĩ thầm: "Trương Tịch Nhan, bái bai, chị đây về tập đoàn Liễu thị của chị làm phó tổng giám đốc, cách xa nhà ngươi ngàn dặm, không giúp được gì, cúi chào." Cô lại nghĩ, lỡ như nàng gặp phải chuyện gì khó khăn thì sao? Lỡ như có nguy hiểm thì thế nào? Hỏi một câu, nghe thử coi có gì vui chắc cũng không sao đâu ha. Cô nhanh chóng gọi điện thoại lại, lạnh lẽo hỏi: "Trương tổng bận rộn như vậy làm sao có thời gian rảnh rỗi gọi cho tôi vậy, không phải cho tôi vào sổ đen rồi sao?"

Lão Lỗ thực bất đắc dĩ: Hai bà đang nháo cái gì vậy? Anh ta nói: "Liễu tổng, ngài chờ một lát." Rồi bước nhanh đuổi theo cô chủ vừa mới trả điện thoại cho anh ta: "Cô chủ, Liễu tổng điện thoại, tìm ngài." Sau đó nhanh chóng bồi thêm một câu: "Ngài vẫn nên nhanh chóng nghe máy đi." Đều là tổ tông không à! Các người muốn đấu pháp thì tự đấu với nhau đi.

Trương Tịch Nhan nhận lấy điện loại, "alo" một tiếng.

Liễu Vũ nói: "Nói đi, chuyện gì?" Vừa đến tầng lầu, cô bước ra khỏi thang máy, đi về phía phòng họp. Cô vừa trở về, cho nên cần đến nghe mấy buổi hội nghị để hiểu biết tình huống hiện tại của công ty.

Trương Tịch Nhan nghe thấy trong điện thoại truyền đến mấy tiếng thưa gửi "Chào Liễu phó tổng", liền biết hiện tại Liễu Vũ đang ở đâu. Nàng nói: "Tôi cảm thấy cô nói vấn đề phí tổn thời gian rất có đạo lý, muốn tìm cô mua thuốc." Vả mặt "bốp bốp", nói chính là tình huống hiện tại của nàng. Cái mặt lạnh đóng băng mấy chục lớp như nàng đều có chút HOLD không được.

Liễu Vũ há mồm tính trào phúng vài câu, nhưng nhớ tới khứa kia lòng dạ thật sự hẹp hòi, nếu cô mà trào phúng, khứa kia không chừng liền lấy giấy bút ghi sổ nợ cho cô liền, thôi, trước đem vợ đuổi tới tay, về sau tính sổ một lượt. Cô đem lời nói nuốt trở lại, cười tủm tỉm nói: "Được nha, tôi giảm giá ưu đãi cho chị 50%, chiết khấu 3%, hiện tại tôi đang ở tổng bộ Liễu thị, chị tới tìm tôi đi. À, đúng rồi, sổ đen, phiền toái chị, cho tôi ra khỏi sổ đen ha." Trong lòng cô vui đến nở hoa. Chị đây rốt cuộc cũng chờ đến ngày mây tan thấy trăng sáng, thoát khỏi sổ đen rồi. Cô bỗng nhiên cảm giác được không thích hợp, n cặp mắt trong phòng hội nghị đều đang nhìn cô chằm chằm.

Liễu Lôi hỏi: "Chiết khấu 3%?" Chiết khấu kiểu gì có thể thấp tới mức này? Bị lỗ vốn gốc nên bán phá giá sao?

Liễu Vũ thu hồi tươi cười, phong thái cao lãnh lên sàn, nhẹ giọng đáp: "Sư muội của anh muốn mua hàng." Cô kéo ghế dựa, ngồi vào vị trí của mình, bên cạnh Liễu Lôi.

Liễu Lôi cảm giác hẳn là như vậy. Không nói tới tình cảm, chỉ từ lợi ích tới nói, có thể để cho sư muội nhớ kỹ phần ân tình này, về sau lúc gặp nạn còn có thể cứu mạng.

Các bộ môn hội báo công trạng cùng với tiến độ nghiệp vụ.

Liễu Vũ nghe một chút liền thất thần, âm thầm rối rắm: "Nếu như nàng kéo không xuống mặt mũi để tới đây, thì mình đi qua cũng được, mình da mặt dày, mình không sao hết. Tính tình của Trương Tịch Nhan vốn khó ở, có thể lấy di động của Lão Lỗ gọi tới đây, hiển nhiên là cần dùng gấp, khẳng định sẽ đến nơi này đi? Nhưng mà mình làm bộ làm tịch như vậy, lỡ đâu nàng ghi cho một bút nợ thì làm sao bây giờ?"

Cô tìm Trương Tịch Nhan tính sổ, hẳn là tốt hơn so với Trương Tịch Nhan tìm cô tính sổ. Cái khứa kia tính tình hư là hư thiệt, nhưng ngay thẳng cũng là thật sự ngay thẳng, tuyệt đối không có khả năng quỵt nợ, để cho Trương Tịch Nhan mắc nợ cô, về sau cô đi đường đều có thể đi như gió, lý thẳng khí càng tráng. Cô còn đang cân nhắc xem có nên lập tức về Côn Minh hay không, liền nhìn thấy có thông báo mới trên điện thoại nhắc nhở Trương Tịch Nhan vừa gửi yêu cầu kết bạn.

Liễu Vũ vui vẻ tới nỗi tươi cười cũng giấu không được, lập tức kết bạn lại lần nữa với Trương Tịch Nhan, gửi một cái icon mỉm cười qua. Cô vốn dĩ tính toán giả vờ cao lãnh, nhưng mà nghĩ lại, lúc này hẳn là không cần cao lãnh, vì thế nhắn tin hỏi: "Cần tôi quay trở lại Côn Minh sao?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Tôi đang lấy vé."

Liễu Vũ tức khắc nhộn nhạo: Mùa xuân tới rồi!

Liễu Lôi quay sang nhìn Liễu Vũ, lúc nãy còn lạnh lẽo giống như trời đông giá rét mà bây giờ cư nhiên cười đến vũ mị quyến rũ, thiệt là đáng sợ, anh thầm nghĩ: Đây là tái phát, hay vẫn là do không uống thuốc?

Anh nhẹ nhàng gõ gõ cái bàn: "Liễu phó tổng, chuyên tâm mở họp."

Liễu Vũ thu hồi tươi cười, nhưng thu không được, vì thế lấp liếm nói: "Em có một vụ làm ăn, trên cơ bản là ván đã đóng thuyền."

Cô từ từ bổ sung thêm một câu: "Cái loại mà kiếm mấy trăm triệu cũng không thành vấn đề ấy." Số lượng mà Trương Tịch Nhan muốn không nhỏ, chỉ cần tài chính cho phép, nhất định sẽ mua dự trữ với số lượng cực lớn. Còn tiền vốn bên cô, trừ bỏ chi phí cho nhân công cũng chỉ có thêm khoản phí vận chuyển mà thôi. Quan trọng nhất chính là cô và vợ đã khôi phục lại quan hệ ngoại giao, ngàn vàng khó mà đổi được nha.

Liễu Lôi: "..." Tiền dễ kiếm như vậy sao? Anh nhớ đến ba mẹ nói về những việc mà Liễu Vũ làm ở thôn Hoa Tập, thôi được rồi anh nhận thua.

Liễu Vũ tuy vui vẻ, nhưng Trương Tịch Nhan sẽ đến đây, cô cũng không cần vội vàng cái gì, nên đi làm thì tiếp tục đi làm, đợi Trương Tịch Nhan đến công ty tìm cô.

Trương Tịch Nhan từng công tác ở Liễu thị hai năm, đây cũng là thành thị mà nàng lớn lên, quen cửa quen nẻo.

Nàng một mình đến đây, vừa xuống máy bay liền bắt taxi đi đến tổng bộ Liễu thị, gặp Liễu Vũ.

Lễ tân nhìn Trương Tịch Nhan mặc một thân đạo bào, lưng cõng trường kiếm và balo, kinh ngạc tới nỗi muốn rớt cả cằm. Làm đồng nghiệp hai năm, cô nàng lễ tân thường xuyên giúp Trương Tịch Nhan nhận cơm hộp... không phải, là đồ ăn kiểu Trung Quốc mà ba của Trương Tịch Nhan đưa tới, dù là giờ hành chính hay tăng ca, cho nên rất quen thuộc. Khi đó Trương Tịch Nhan mặc quần áo công sở thôi mà đã rất cao lãnh, khí tràng mạnh, hiện giờ... Ôi mẹ ơi, bộ đạo bào này mặc vào thiệt là đẹp mắt, kiếm cũng thật soái, khí thế càng cường đại. Cô nàng đã mau nghĩ tới chuyện xuất gia làm đạo sĩ. Thẳng đến khi Trương Tịch Nhan kêu cô nàng, cô nàng mới phục hồi lại tinh thần, nói: "Liễu phó tổng đã phân phó, ngài trực tiếp đi vào là được."

Trương Tịch Nhan nói lời cảm ơn, lập tức đi vào trong, một thân đạo bào lúc đi ngang qua khu văn phòng càng bị chú mục nhiều hơn. Một thân này của nàng vô cùng chói mắt, đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý, nhưng mà nó cũng rất thuận tiện, tay áo có thể bỏ đồ vật, gặp phải tình huống đột xuất còn có thể từ trong tay áo lấy ra bùa chú và pháp khí, so với balo thuận tiện hơn nhiều.

Nàng nhẹ nhàng gõ cửa văn phòng của Liễu Vũ, nghe thấy giọng nói từ bên trong truyền ra: "Vào đi." Giọng điệu nghiêm túc lúc làm việc, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng thần kinh hề hề ngày thường.

Nàng đẩy cửa văn phòng ra, nhìn thấy Liễu Vũ mặc đồ công sở đang cúi đầu xem văn kiện, nghiêm túc vô cùng, phong cách nữ tổng tài cao lãnh mười phần.

Liễu Vũ ngẩng đầu, tầm nhìn định trụ, sau đó trên mặt tươi cười càng lúc càng lớn, ngay cả đôi mắt cũng tràn ngập ý cười.

Trong nháy mắt, bị đánh hồi nguyên hình.

Trương Tịch Nhan bước vào, đóng cửa lại, đi đến ghế sofa gần bàn làm việc ngồi xuống, nói: "Chảy nước miếng kìa."

Liễu Vũ thuận tay lấy một miếng khăn giấy ra lau miệng, sau đó mới phản ứng lại rằng Trương Tịch Nhan đây là đang trêu cợt cô. Cô tức giận liếc Trương Tịch Nhan một cái, "hừ" một tiếng rồi phá lên cười.

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng: "Nói đi, muốn tôi theo đuổi cô như thế nào."

Liễu Vũ mừng đến mặt mày hớn hở: "Mời tôi ăn cơm..." ba chữ "đi xem phim" bị cô quyết đoán nuốt vào trong bụng. Loại chuyện mà mấy cặp đôi thích làm này, để lần tới, lần tới đi.

Trương Tịch Nhan gật gật đầu, đáp: "Được."

Liễu Vũ thu dọn văn kiện trên bàn, trốn việc.

Trương Tịch Nhan nhìn bộ dạng cao hứng của Liễu Vũ, nghĩ thầm: Này không những là muốn trốn việc, mà còn muốn lên mặt nữa đi.

Nàng không nghĩ tới việc mình đến đây lại có thể làm cho Liễu Vũ cao hứng như vậy, tâm tình hơi có chút phức tạp. Nàng hỏi Liễu Vũ: "Cô không vội sao?"

Liễu Vũ đáp: "Vừa mới trở về, phó tổng bù nhìn thôi, không có thuộc hạ không có hạng mục."

Trương Tịch Nhan tin cô mới là lạ. Liễu Lôi nơi chốn nhường nhịn Liễu Vũ, lúc trước Liễu Vũ muốn vị trí tổng giám đốc, Liễu Lôi đều nhường ra thực quyền, mỗi ngày đến nhà nàng đi học cắt người giấy

Liễu Vũ nói với Trương Tịch Nhan: "Chờ tôi một chút." Cô cầm xấp văn kiện đi đến văn phòng của anh trai, đem toàn bộ đưa cho anh ấy: "Em có việc gấp, thực mau liền phải về Côn Minh, không biết ngày nào mới quay trở lại."

Liễu Lôi: "..." Em giỡn với anh đó hả! Ở nhà không tốt sao? Chạy xa như vậy làm gì! Anh thử thuyết phục Liễu Vũ: "Em xem, tiền lúc nào cũng kiếm không xong, ở đâu kiếm cũng là kiếm mà."

Tiếng gõ cửa vang lên, Liễu Lôi ngẩng đầu liền nhìn thấy Trương Tịch Nhan xuất hiện ở cửa, kinh hỉ đứng dậy kêu: "Sư muội." Anh chạy nhanh qua nghênh đón, tự mình mời Trương Tịch Nhan vào văn phòng, hỏi: "Gần đây thế nào, sư phụ và sư nương có khỏe không?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Đều tốt." Sư huynh muội một hồi, tất nhiên nên đến thăm hỏi một tiếng.

Liễu Vũ nhìn bộ dáng nhiệt tình của anh trai, nhìn kiểu nào cũng không vừa mắt, rất muốn nói, đây là vợ của tôi, anh ân cần như vậy làm cái gì. Cô thấy hai người có vẻ muốn nói thêm nữa, bèn lên tiếng: "Tụi em có việc, đi trước đây." Cô lôi kéo cánh tay của Trương Tịch Nhan, mạnh mẽ đem người kéo ra ngoài, nhìn thấy Trương Tịch Nhan đang nhìn mình, cô liền hung tợn quăng cho nàng một ánh mắt uy hiếp: Có đi hay không?

Trương Tịch Nhan dám không đi sao? Nàng hướng Liễu Lôi nói lời tạm biệt, ngoan ngoãn bị Liễu Vũ lôi ra khỏi văn phòng tổng giám đốc.

Liễu Vũ dùng ánh mắt lạnh căm căm nhìn Trương Tịch Nhan: "Chị là tới tìm tôi hay là tới tìm anh tôi?" Mẹ nó, thiệt là chua, xưởng dấm bị tràn.

Trương Tịch Nhan giật tay lại, không rút ra được. Nàng nói: "Buông tay, đây là công ty của cô đó."

Liễu Vũ: Không buông!

Cô nhìn chằm chắm Trương Tịch Nhan: Chị mà không nói rõ ràng, tôi liền không buông. Xưởng dấm bị tràn, cần thiết đi vá lại!

Trương Tịch Nhan mắng thầm trong bụng: "Bệnh tâm thần!". Nàng nhàn nhạt đáp: "Anh của cô không bán dược liệu."

Liễu Vũ hừ lạnh một tiếng, buông Trương Tịch Nhan ra, vô cùng cao lãnh đi trở về văn phòng của mình, vừa mới cầm túi xách ra thì thấy người cha thân yêu đang đi tới. Ông Liễu Sĩ Tắc nhìn thấy Trương Tịch Nhan, ánh mắt sáng ngời, lấy ra sự nhiệt tình giống hệt như mỗi khi gặp ông Trương Trường Thọ tiến lên nghênh đón. Cô canh ngay trước khi ông Liễu Sĩ Tắc mở miệng, nhanh chóng nói trước: "Ba, con và Tịch Nhan có hẹn đi ăn cơm dạo phố, tụi con đi trước đây." Cô lại lần nữa ôm chặt cánh tay của Trương Tịch Nhan, e sợ người lại bị cướp đi.

Ông Liễu Sĩ Tắc đột nhiên cảm thấy thực vui mừng, con gái nhà ông trước nay rất rõ ràng việc lớn cần phải làm như thế nào, Bồ Tát cứu mạng, nhìn cánh tay kia bị ôm có bao nhiêu chặt a. Ông bô già một trận ân cần dặn dò, còn kính dâng cả thẻ tín dụng của mình, phi thường hào phóng nói: "Quẹt thoải mái."

Liễu Vũ không chút khách khí mà vui lòng nhận cho, túm Trương Tịch Nhan bỏ chạy lấy người. Cô thật hối hận vì kêu Trương Tịch Nhan đến công ty, Tịch Nhan bảo bảo là của cô a, bữa tối tình yêu lãng mạn của các cô thiếu chút nữa bị hai cha con xui xẻo muốn ôm đùi đại lão cướp đi mất, chị đây không cần ôm đùi, chị đây chính là đùi của Tịch Nhan bảo bảo, siêu thô cái loại này.

Trương Tịch Nhan có việc cầu người, đối với việc Liễu Vũ thỉnh cầu theo đuổi bằng cách mời cơm, nàng đương nhiên phải thỏa mãn toàn diện, cho nên chẳng sợ đi tới nhà hàng xa hoa mà trước kia nàng chưa bao giờ đến, bao toàn bộ nhà hàng, bao cả dàn nhạc siêu xa hoa, nàng cũng phải nhận. Rốt cuộc so với phần trăm chiết khấu mà Liễu Vũ cho nàng, bữa cơm này chỉ là mưa bụi mà thôi.

Liễu Vũ cười tủm tỉm cùng Trương Tịch Nhan chạm ly, nghiêm trang nói: "Mời tôi ăn bữa cơm đắt tiền như vậy, mắt cũng không chớp một cái, chân ái a."

Trương Tịch Nhan nhẹ nhàng chạm vào ly của Liễu Vũ: "Kính chân ái."

Liễu Vũ sửng sốt, ngay sau đó khó có thể tin nhìn Trương Tịch Nhan: Chị vừa rồi mới nói cái gì, tôi nghe không rõ, chị đang tỏ tình với tôi à? Tôi đồng ý.

Nhưng mà cô còn chưa kịp đồng ý, Trương Tịch Nhan lại bổ sung thêm ba chữ: "Nhân dân tệ."

Cô hận! Liễu Vũ nói: "Nhắc tới tiền bạc nhiều tục tằng." Cô lấy lại sĩ khí, cười tủm tỉm: " Kính chân ái thôi là được rồi."

Trương Tịch Nhan cười cười, hỏi: "Có phải nếu đem nhân dân tệ đổi thành cô, thì cô liền vui vẻ không?"

Liễu Vũ hai mắt sáng lên, liều mạng gật đầu, dùng hành động nỗ lực thổ lộ.

Trương Tịch Nhan bị bộ dáng của Liễu Vũ chọc cười: "Cô lúc ở công ty không có như vậy..." Ít nhất ngôn hành cử chỉ vẫn nằm ở mức bình thường.

Liễu Vũ nói: "Kia có thể giống nhau sao? Ở công ty đều là tôi đi tra tấn người khác."

Trương Tịch Nhan nghe không hiểu ẩn ý trong đó: "Tra tấn?"

Liễu Vũ vội vàng đổi sang đề tài khác: "Uống rượu, uống rượu, rót đầy."

Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh: Rượu vang đỏ, rót đầy? Không chừng là đồ ngốc đây mà! Khách hàng là thượng đế, rót đầy liền rót đầy đi.

Nhân viên phục vụ rót đầy ly cho hai người!

Liễu Vũ có Hoa Thần Cổ, uống không say, nhưng bữa cơm này cô ăn đến vô cùng vui vẻ. Tuy rằng Trương Tịch Nhan là vì mua dược liệu mới đến mời cô, nhưng cô nhìn ra rằng Trương Tịch Nhan cũng không có phản cảm, lúc nàng cười lên trong mắt cũng mang theo ý cười.

Cô biết tính tình Trương Tịch Nhan bướng bỉnh, cho nên không dám làm bộ làm tịch gì nhiều, ra khỏi nhà hàng, hai người ngồi lên xe, cô liền cam đoan với Trương Tịch Nhan: "Những loại dược liệu lần trước chị lấy cứ giữ ở đó đi, đợt Xuân Tế này tôi sẽ quay trở về thôn Hoa Tập, trước khi rời núi sẽ đi Cổ Sơn một chuyến, thu hoạch những loại dược liệu mà chị cần, không cần lo lắng việc gia công bị hư, lần này tôi sẽ vận chuyển sống, yên tâm, dùng loại rương mà Lê Vị cấp, chúng nó không chạy được. Tôi sẽ để ở Côn Minh, chị cần dùng cứ đến lấy." Ông Trương Trường Thọ cũng cần cổ dược, ông ấy là người thân và là người mà Trương Tịch Nhan ỷ lại nhiều nhất, Liễu Vũ đương nhiên phải nỗ lực làm cho tốt để ghi điểm.

Trương Tịch Nhan đáp lại: "Cảm ơn."

Liễu Vũ nói: "Trở về Côn Minh, tôi mời chị ăn bữa tiệc lớn."

Trương Tịch Nhan: "Được."

Sảng khoái như vậy sao? Liễu Vũ không thể tin được, quay đầu nhìn Trương Tịch Nhan.

Trương Tịch Nhan nhẹ giọng cười cười, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói thêm gì nữa.

Liễu Vũ lên tiếng: "Mặc kệ, dù sao chị cũng đã đáp ứng tôi rồi đó." Cô trộm nhìn Trương Tịch Nhan một cái, không thấy nàng có biểu tình gì, nhưng cô có thể cảm giác được Trương Tịch Nhan vô cùng thả lỏng, không có lạnh như băng tràn ngập kháng cự và bài xích. Cô nghĩ thầm: "Mình xem như có tiến bộ đi?" Cô rất tò mò, vì sao Trương Tịch Nhan lại đối xử với cô không giống như lúc trước nữa.

Cô lái xe ra khỏi bãi đỗ, hỏi: "Đạo quan hay là nhà chị?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Đạo quan đi."

Đạo quan thật lâu không có ai ở, cũng không có người xử lý dọn dẹp. Nàng mở cửa bước vào, nhìn thấy trong sân đầy lá rụng, còn có cỏ dại. Nàng đi tới chính điện, dâng hương cho Tổ sư gia xong rồi mới dắt Liễu Vũ đi về phía phòng ngủ ở hậu viện.

Liễu Vũ dùng ngón tay quẹt lên cái bàn phủ đầy bụi, hỏi: "Chỗ này của chị có thể ở lại sao?" Cô quay đầu lại nói với Trương Tịch Nhan: "Chị đưa chìa khóa nơi này cho anh trai của tôi đi, để anh ấy rảnh không có việc gì làm thì đến đây quét dọn." Dù sao trước giờ chuyện vặt trong nhà chị đều do anh ấy làm, trước khi ăn Tết còn thường đến nhà chị nhìn chằm chằm người giúp việc canh chừng bọn họ quét dọn nhà cửa, giờ thêm một cái đạo quan nhỏ cũng không có gì."

Trương Tịch Nhan đáp: "Phiền sư huynh quá cũng không tốt." Nàng mở cửa phòng ngủ ra, bên trong cũng đầy bụi. Tuy rằng cửa sổ đã đóng kỹ, nhưng trên mái nhà vẫn còn một cái cửa sổ thông gió, hơn nữa đã lâu không có người ở, lúc trước khi rời đi nàng cũng không nghĩ bản thân sẽ đi lâu như vậy, đồ vật không được phủ lại cho nên bị dính đầy bụi. Nàng ngừng lại một lúc, trong đầu bỗng nhiên có gì đó chợt lóe qua. Tuy rằng rất không có đạo lý, nhưng nàng vẫn nói ra: "Chuyện của cô, nếu không cần thiết, cô cũng không cần để cho họ liên lụy vào."

Liễu Vũ khó hiểu nhìn Trương Tịch Nhan: "Cái gì cơ?"

Trương Tịch Nhan ngập ngừng, nói: "Có loại cảm giác không tốt cho lắm, nhưng không thể nói rõ, tổng cảm thấy... bảo trì chút khoảng cách sẽ tốt hơn. Thôi, cô cứ xem như tôi đang lải nhải đi." Nàng kiểm tra nhà một vòng, cửa sổ còn tốt, chỉ là bụi quá nhiều, bây giờ cũng quá muộn, không thể dọn dẹp vệ sinh. Trong sân cũng dơ, cần phải kêu người đến dọn. Nàng nói: "Đi khách sạn đi."

Liễu Vũ đưa Trương Tịch Nhan đến khách sạn, sau đó đưa lên tới phòng, rốt cuộc ăn vạ không chịu rời đi.

Giường lớn rộng hai mét, đủ cho hai người ngủ, thực rộng rãi, sẽ không chen chúc.

Trương Tịch Nhan tin cô mới có quỷ.

Liễu Vũ bò trên giường, không đi, nói không đi liền không đi. Cô không chỉ nằm bò trên giường ăn vạ không đi, còn ôm kiếm và balo của Trương Tịch Nhan trong ngực, cầm giữ gia sản của Trương Tịch Nhan, không cho Trương Tịch Nhan rời đi.

Trương Tịch Nhan đã nhìn ra, Liễu Vũ đây là thay đổi chiến thuật theo đuổi, đổi sang phong cách vô lại.

Nàng lười phản ứng Liễu Vũ, đi rửa mặt.

Liễu Vũ thực hiện được, ý cười đầy mặt nhìn về phía phòng tắm, nghe tiếng nước rửa mặt cùng với thanh âm đánh răng bên trong, nghĩ đến Trương Tịch Nhan đang ở bên cạnh cô, lòng liền tràn đầy thỏa mãn và hạnh phúc. Cô quyết định đem vị trí của Trương Tịch Nhan dời lên trên phía trước việc kiếm tiền.