Đạo Trưởng Đã Lâu Không Gặp

Chương 91




Đám người La Cự đi đến nhà của Trương Hi Minh, bắt đầu chuyển đồ đạc từ trên xe tải xuống, lúc bọn họ khiêng đồ vào nhà, nhìn thấy trong phòng khách có một cái bàn thờ, bên trên là tro cốt và linh vị của hai mẹ con Quách Yên, bọn họ yên lặng dọn xong đồ đạc vào nhà kho, sau đó đi đến bàn thờ thắp nhang cho hai mẹ con các nàng, lặng im một hồi lâu, lúc sau mới tự giác đi dọn dẹp quét tước toàn bộ biệt thự cho sạch sẽ, rồi đi hỏi Trương Tịch Nhan có phân phó gì thêm nữa hay không.

Trương Tịch Nhan nói: "Có, tất cả tập trung lại đi."

Tiểu nhị của văn phòng cộng thêm cả La Cự tổng cộng có 28 người, bọn họ xếp thành hai hàng đứng trong phòng khách, nghe Trương Tịch Nhan phân phó.

Liễu Vũ ngồi bên cạnh nhìn tình huống này tự nhiên nghĩ đến dân xã hội đen thập niên 90 ở Hongkong, Trương Tịch Nhan khí tràng mười phần giống hệt như đại lão thời đó. Cô chống cằm, ngồi trên sofa nhìn chằm chằm Trương Tịch Nhan si mê tới chảy nước miếng, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Tịch Nhan đi đến trước mặt La Cự, đứng gần sát, hơn nữa còn giơ tay bắt đầu sờ mó. Trương Tịch Nhan sờ La Cự từ đầu tới chân, phía sau lưng và tứ chi cũng không bỏ sót, sờ đến La Cự đỏ hết cả mặt, nỗ lực đứng thẳng người, rõ ràng là dân xã hội mà lại đứng nghiêm thành tư thế của quân nhân, đôi mắt lấm lét liếc Liễu Vũ, rõ rõ ràng ràng viết mấy chữ: Liễu tổng, không liên quan gì tới tôi hết à nhen.

Liễu Vũ: Trương Tịch Nhan, chị sờ em nè, tự nhiên sờ anh ta làm cái gì? Trước mặt bàn dân thiên hạ, chị làm vậy là đồi phong bại tục lắm đó, có biết không hả.

Trương Tịch Nhan sờ La Cự xong, lại đi sờ người kế tiếp.

Liễu vũ nhìn hai bàn tay trắng nõn của Trương Tịch Nhan sờ tới sờ lui trên người tên đàn ông thô kệch mồ hôi dầu mỡ kia, cả người muốn phát rồ lên, ánh mắt lạnh lẽo như dao phóng vèo vèo găm vào trên người tay tiểu nhị đang bị Trương Tịch Nhan sờ, cậu ta bắt chước La Cự đứng nghiêm như quân nhân. Anh không biết cự tuyệt sao hả? Nhân viên có quyền cự tuyệt cấp trên quấy rối a, anh không biết sao? Các người bán mạng chứ không có bán thân! Có phải các người muốn cho không hay không, đừng có mà tưởng bở, Tịch Nhan nhà tôi vẫn chỉ là một cô bé thôi.

Cô đứng dậy, đi đến bên cạnh Trương Tịch Nhan, hỏi: "Sờ có thích không?" Có cái sờ còn thích hơn nữa nè, thân kiều thể nhuyễn dễ đẩy ngã, vừa thơm vừa mềm đây.

1

Trương Tịch Nhan nhàn nhạt liếc Liễu Vũ một cái, nói: "Đừng có ngắt ngang." Tay nàng sờ dọc theo cốt cách, ngay cả gân mạch cũng sờ rất tỉ mỉ, nhớ kỹ trạng thái của người này.

Liễu Vũ nói: "Chị cũng sờ sờ giúp em đi."

Trương Tịch Nhan không thể không nhất tâm nhị dụng đáp lời: "Người tu luyện cổ thân không có cốt cách."

Liễu Vũ:??? Cái gì cơ? Cô hỏi: "Chị có ý gì vậy? Tốt xấu gì em cũng là chủ nợ của chị, chị tôn trọng em xíu có được hay không? Liễu Vũ em đây xinh đẹp khí tràng hai mét tám, như thế nào lại không có cốt cách hả?"

Trương Tịch Nhan bị Liễu Vũ lải nhải bên tai, lần đầu tiên Trương học bá sờ xong cốt cách mà lại quên hết trơn không nhớ được gì, vì thế tức giận quay đầu hỏi: "Có phải rảnh rỗi lắm hay không?"

Lu dấm Liễu Vũ hoàn toàn đổ: "Trước mặt bàn dân thiên hạ, chị đi sờ đàn ông vậy vậy là có ý gì?"

La Cự muốn chạy trốn! Một đám tiểu nhị cũng muốn chuồn êm, sợ bị Liễu tổng ghi hận.

Trương Tịch Nhan coi như hoàn toàn bị đánh bại bởi Liễu Vũ không học vấn không nghề nghiệp này, đã không biết gì mà còn không chịu đi học. Nàng giải thích: "Cái này gọi là sờ cốt, mỗi người đều có thể chất khác nhau nên công pháp và con đường luyện công cũng bất đồng. Tìm được công pháp thích hợp với bản thân, làm ít công to, còn nếu luyện công pháp không thích hợp với bản thân, rất có thể sẽ luyện ra thương tích. Em có thể dung hợp với Hoa Thần Cổ trở thành thần của bộ lạc Hoa Tế, đó là do một nguyên nhân quan trọng, thể chất của em âm hàn, là trời sinh có thể luyện cổ, nhờ có nguyên nhân này nên mới có thể nâng cao khả năng dung hợp với Hoa Thần Cổ, giảm đi khả năng bài xích."

"Luyện công cũng giống như vậy. Luyện công phu nội gia, cũng chính là nội công và chân khí trong tiểu thuyết võ hiệp hay nhắc đến, hai cái này cũng phân chia thuộc tính, nếu chân khí và thể chất trái ngược nhau, nhất định càng luyện sẽ càng tổn thương."

Liễu Vũ hỏi: "Chị muốn dạy công phu cho bọn họ à?"

Trương Tịch Nhan đáp: "Huấn luyện tăng thêm kỹ năng thôi." Nàng nói tới đây, dừng lại, quay sang tuyên bố với nhóm tiểu nhị: "Tôi sẽ căn cứ theo thể chất của từng người để truyền thụ công pháp nội tu và công phu bên ngoài tương ứng, cũng sẽ an bài tập huấn cho mọi người."

Nàng sờ cốt cho từng người bọn họ xong, căn dặn: "Ra ngoài nhớ chú ý an toàn." Sau đó đi đến nhà kho tìm một số ám khí cho nhóm tiểu nhị phòng thân, nàng đưa cho Giò Heo liếm qua những ám khí này, bên ngoài phong ấn một tầng cổ thuật, ngăn ngừa bọn họ vô ý đụng vào bị trúng độc. Nàng phân phát cho mỗi người ba ám khí, nói: "Những ám khí này mọi người dùng để bảo mệnh, mặt trên bôi độc có thể nói là đụng vào chắc chắn chết, không có thuốc giải." Nàng dặn dò thêm một chút việc, sau đó mới kêu bọn họ giải tán.

Trương Tịch Nhan đứng ở bồn rửa tay cho sạch sẽ, thấy Liễu Vũ đứng dựa vào cửa dùng ánh mắt cổ quái nhìn mình.

Liễu Vũ nói: "Chị trông cậy vào việc huấn luyện bọn họ để đi đối phó Canh Thần sao?" Rau kim châm đều lạnh. Trả giá và nhận lại không có chút xíu nào liên quan với nhau.

Trương Tịch Nhan đáp: "Bọn họ đều có công phu trong người, gân cốt cường kiện, nền tảng cơ bản rất không tồi, huấn luyện cho bọn họ cũng không mất bao nhiêu thời gian. 28 người, vừa lúc ứng với 28 ngôi sao, có một bộ tinh tú đại trận thích hợp cho bọn họ tu luyện. 28 tinh tú còn có thể tách ra thành bốn cái tiểu trận ứng với Thương Long, Huyền Vũ, Chu Tước, Bạch Hổ, tương ứng, bọn họ có thể chia ra 7 người làm thành một tiểu đội. Sức chiến đấu khi kết trận hơn xa so với đơn đả độc đấu, có thể giúp bọn họ ứng phó với nguy hiểm tốt hơn rất nhiều. Rốt cuộc tình huống của bộ lạc Ứng Long kia như thế nào, chúng ta hoàn toàn không biết gì cả, còn cần bọn họ ra ngoài đi thăm dò."

Liễu Vũ hỏi: "Sao lại nói em không có gân cốt vậy? Không tin chị sờ thử xem." Cô nói xong, đem hai bàn tay vừa mới rửa sạch của Trương Tịch Nhan ấn vào vòi nước, tự mình lấy một đống nước rửa tay bôi lên tay của Trương Tịch Nhan, lầm bầm: "Rửa thêm một lần nữa, cái tay sờ qua đám đàn ông thúi cần thiết phải rửa cho thật sạch sẽ mới có thể sờ em."

Trương Tịch Nhan: "..." Tôi không có tính toán sờ em à.

Liễu Vũ rửa sạch sẽ hai tay của Trương Tịch Nhan, dừng khăn lông lau khô, rồi cầm lấy hai tay của nàng ấn vào hai dãy núi mềm mại trước ngực mình, hỏi: "Có gân cốt không?"

1

Trương Tịch Nhan: "..." Hai lỗ tai của nàng chậm rãi thiêu đốt lên, cả người ngây ngốc, mặt mũi tê rần. Ngực của chính mình nàng còn chưa sờ qua như vậy bao giờ, huống chi là người khác. Trương Tịch Nhan có loại xúc động muốn tông cửa chạy trối chết, nàng giật giật tay, không rút ra được.

Liễu Vũ hầm hừ: "Chị sờ đám đàn ông thô kệch mà không sờ em, em có chỗ nào thua bọn họ cơ chứ?"

Trương Tịch Nhan: "..." Giữ sĩ diện một chút có được không a!

Liễu Vũ thấy Trương Tịch Nhan không có vật cô ra đất, cũng không có mạnh mẽ rút tay về, mặt thì đỏ giống bị thiêu cháy, cô kinh hỉ như thể phát hiện ra châu lục mới, kêu lên: "Trương Tịch Nhan, chị thẹn thùng kìa."

Trương Tịch Nhan thẹn quá hóa giận, tránh thoát xong liền chế trụ tay Liễu Vũ: "Còn có lần sau, chặt tay à." Nàng xoay người đi vào thư phòng, lấy bút bắt đầu viết tu hành điển tịch. Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ vừa tò tò đi theo vào thư phòng: "Giúp tôi liên hệ với một công ty khoa học kỹ thuật và công nghệ."

Liễu Vũ hỏi: "Để làm gì vậy?"

Trương Tịch Nhan viết chữ xoèn xoẹt, cũng không ngẩng đầu đáp lại: "Từ 5000 năm trước, bộ lạc Hoa Tế vẫn luôn bị bộ lạc Ứng Long treo lên đánh, đánh trận nào thua trận đó, chỉ có hai lần thắng đều là dựa vào Lê Vị đứng ra ngăn cơn sóng dữ, nhưng cái giá phải trả vô cùng thảm thiết, có thể nói là đả thương địch thủ 3000 tự tổn hại 2900. Lê Vị cùng lão tổ tông nhà tôi... cũng chính là Lê Trùng Trùng nghĩ ra biện pháp là để cho con cháu đời sau chuyển hình qua Đạo môn, nhưng Đạo môn hôm nay... Có thể nói là không có một cái có đủ lực để đứng ra đánh một trận với Canh Thần. Bây giờ là thế kỷ 21, thời đại của khoa học kỹ thuật văn minh, nếu cứ lấy cách đánh dã chiến như thời cổ đại thì quá là ngu ngốc."

Liễu Vũ lấy một cái ghế đến ngồi cạnh Trương Tịch Nhan, vờ như không thấy ánh mắt Trương Tịch Nhan vừa bắn về phía mình, cô nói: "Em cũng có suy xét qua, nhưng là, chị cũng nên tính đến chuyện ở thời đại bây giờ tới việc mang dao gọt trái cây lên tàu điện ngầm cũng không được nữa là." Hiện tại lực lượng của khoa học kỹ thuật rất cường đại, nhưng có những đồ vật tuy có ở xã hội đương thời lại không đại biểu các cô có thể sử dụng được.

Trương Tịch Nhan nghe vậy liền biết Liễu Vũ hiểu sai, nàng nói: "Tổng chiều dài của sông Trường Giang là hơn 6000km, nếu không dùng khoa học kỹ thuật hiện đại để dò tìm, thì có mà đem chân chạy tới gãy. Tìm một công ty khoa học kỹ thuật để bọn họ dò tìm khắp các nhánh sông lưu vực và núi non hai bên bờ sông, dùng sóng âm, sóng nhiệt, tia hồng ngoại blah blah để tìm những khu vực có từ trường khác thường." Nàng liếc Liễu Vũ một cái: "Đo vẽ bản đồ để tạo ứng dụng bản đồ này nọ, có công ty khoa học kỹ thuật đứng ra thu thập tin tức và số liệu, vừa hợp lý hợp pháp, vừa không quá lộ liễu khiến cho kẻ địch chú ý."

Liễu Vũ chớp mắt, gật gật đầu, dùng sức "ừm" một tiếng: "Quá hợp lý."

Trương Tịch Nhan nói tiếp: "Đo lường khí tượng, đo dòng chảy cộng thêm phân tích sơn hình địa thế, không chỉ có thể tìm được nơi ẩn thân của Canh Thần, thậm chí còn có thể tính ra chính xác lộ tuyến mà gã sẽ bỏ trốn, một khi trụ đồ đằng bị hủy, chúng ta lại không thể kịp thời vây khốn gã, gã nhất định sẽ men theo khí mạch ngầm trốn chạy, hoặc là căn cứ theo phong thủy địa khí lệch vị trí để hành động. Những chuyện này nói sau, trước tiên bày cục cho tốt đã." Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dân Tông Hiệp hẳn là cũng có lực lượng để làm việc này, nhưng người bên bọn họ quá hỗn tạp, lỡ như có thằng ngu nào nhảy ra..." Hoặc bên trong có nội gián, khóc cũng không có chỗ ngồi khóc, cho nên các nàng cần phải hành động trong bí mật.

Liễu Vũ hiểu rõ, ý bảo Trương Tịch Nhan tiếp tục nói.

Trương Tịch Nhan: "Tôi thấy đám người Hoài Dương kia đều dùng trang thiết bị cực kỳ hiện đại, chứng tỏ bọn chúng có nguồn cung cấp tài chính dồi dào và nguồn thu mua trang thiết bị sung túc." Nàng lấy bút viết ra nhãn hiệu trang thiết bị mà đám người Hoài Dương mang theo trên người, từ quần áo giày thắt lưng cho đến đèn pin, đèn pha, balo, dụng cụ cắt gọt, không những ghi rõ nhãn hiệu, nàng thậm chí còn vẽ ra cả kiểu dáng.

Liễu Vũ: "..." Tại sao bọn chúng lại đi chọc học bá? Trương Tịch Nhan chỉ gặp qua bọn chúng hai lần, liền bọn họ mặc đồ hiệu gì cũng có thể liệt kê vẽ ra tới. Còn vừa đối mặt đã thả ra Hoa Thần Cổ đem người toàn diệt. Trương Tịch Nhan, chị dựa vào cái gì mà rêu rao như vậy hả?

Trương Tịch Nhan nói với Liễu Vũ: "Từ nhãn hiệu trang thiết bị của bọn chúng xuống tay, đủ để làm rất nhiều chuyện."

Tìm hiểu nguồn gốc, đã biết! Liễu Vũ cong ngón tay ra dấu "OK".

Trương Tịch Nhan thấy Liễu Vũ không nhúc nhích, dùng ánh mắt ý bảo: Sao còn chưa đi?

Liễu Vũ ngồi ở đây, nàng sẽ bị phân tâm, không có cách nào tập trung làm việc.

Liễu Vũ đứng dậy, sau đó đột nhiên ôm lấy mặt của Trương Tịch Nhan, dùng sức hôn một cái "chụt" lên môi nàng, không chờ cho Trương Tịch Nhan kịp phản ứng lại, cô đã chạy ra tới cửa phòng, nhìn thấy Trương Tịch Nhan mặt đỏ hồng cắn môi nhìn mình, còn thuận tay cầm lấy máy đóng sách ném cô. Cô chụp lấy máy đóng sách, cười tủm tỉm nói: "Trương Tịch Nhan, thừa nhận đi, chị thích em nha." Vẫy vẫy tay, bà chủ Liễu dưới chân đạp gió, đi mất.

Trương Tịch Nhan cười lạnh, nàng gửi tin nhắn cho Liễu Vũ: "Hôm nay tôi tính tỏ tình, nhưng em lại bắt tôi trả tiền." Nàng gửi tin nhắn đi, nhưng không thấy Liễu Vũ trả lời, cũng không thấy Liễu Vũ quay trở lại, nàng đứng dậy đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn nhìn ra bên ngoài, nghĩ thầm: "Không nghe thấy tiếng xe, em ấy hẳn là chưa đi khỏi nhà nhỉ?" Nàng nhìn về phía vị trí đỗ xe, thấy xe của Liễu Vũ vẫn còn đậu. Trương Tịch Nhan có chút nghi ngờ, xuống lầu xem xét, vẫn không thấy tung tích Liễu Vũ, nàng dựa theo hương vị của Hoa Thần Cổ đuổi theo ra ngoài không bao xa thì nhìn thấy đèn đường tắt ngóm, Liễu Vũ hóa thành một mảnh sương mù cổ triền đấu cùng một gã đàn ông trung niên.