Đạo Trưởng Và Mèo

Chương 10




Không có cá khô, Tô Diệu Diệu vẫn mặt ủ mày chau đến tận giờ ăn trưa.

Rửa tay xong ngồi vào chỗ, Tô Diệu Diệu lại gục xuống.

“Tô Diệu Diệu bị ốm à?”

Trong bàn sáu người, Trình Duyệt là người nhiệt tình nói nhiều nhất, nghi hoặc nhìn Tô Diệu Diệu hỏi.

Lâm Hi và Chu Dao đều nhìn Tạ Cảnh Uyên, dù mới đi học được hai ngày nhưng bạn nhỏ trong lớp 2 đều biết Tô Diệu Diệu và Tạ Cảnh Uyên là bạn thân nhất.

Tạ Cảnh Uyên: “Em ấy đói bụng.”

Đây là lời giải thích rất thuyết phục.

Đúng lúc này Phùng Tiểu Vũ quay về, vẫn còn cách bàn sáu người một đoạn, Tô Diệu Diệu đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt to sáng long lanh nhìn chằm chằm Phùng Tiểu Vũ.

Cô bé như vậy khiến bốn người Tạ Cảnh Uyên cũng nhìn về phía Phùng Tiểu Vũ.

Tô Diệu Diệu nuốt nước miếng, ánh mắt chuyển qua túi áo trái của Phùng Tiểu Vũ.

Phùng Tiểu Vũ căng thẳng nhìn các cô giáo vừa bưng cơm ra, giơ một ngón tay lên “xuỵt” với Tô Diệu Diệu, nói: “Cậu đừng mách cô nhé, lát nữa tớ cho cậu một con.”

Cặp sách có giấu cá khô là của Phùng Tiểu Vũ.

Cô bé cảm thấy, nhất định là Tô Diệu Diệu đã phát hiện mình mang đồ ăn vặt rồi.

Tô Diệu Diệu gật đầu lia lịa, nhìn Phùng Tiểu Vũ cũng thấy thân thiết hơn, trước đây cô bé vốn không thèm đặt mấy bạn nhỏ trong lớp vào mắt.

Các cô giáo chia cơm xong cũng ngồi xuống ăn cơm trước lớp.

Phùng Tiểu Vũ lén dùng răng xé túi đồ ăn vặt, mùi cá khô càng thêm đậm, những bạn nhỏ ở bàn khác không ngửi thấy, nhưng mùi thơm lại làm Tô Diệu Diệu nhìn chằm chằm tay Phùng Tiểu Vũ.

Tổng cộng có năm con cá khô, Phùng Tiểu Vũ cho Tô Diệu Diệu một con, sau đó cũng cho lớp trưởng Tạ Cảnh Uyên thích giúp đỡ người khác một con.

Lâm Hi cúi đầu ăn cơm trong bát, Chu Dao muốn ăn nhưng ngại mở miệng.

Trình Duyệt rất thẳng thắn: “Tớ cũng muốn!”

Phùng Tiểu Vũ hơi sợ cô bé nên cũng chia cho Trình Duyệt một con, sau đó nhanh chóng ăn hết hai con còn lại.

Đây là lần đầu Tô Diệu Diệu ăn loại cá khô này.

Cá khô được rán lên thơm ngon giòn rụm, xương cá vừa nhai đã thấy giòn tan.

Tô Diệu Diệu ăn cực kì quý trọng, ăn hết cá xong, trên ngón tay còn dính ít dầu mỡ của cá khô.

Ngón tay như vậy ở trong mắt Tô Diệu Diệu không khác cá khô là bao, đương lúc cô bé không kháng cự được sự cám dỗ chuẩn bị liếm trộm, thì Tạ Cảnh Uyên gắp cá khô của cậu bỏ vào bát cơm của Tô Diệu Diệu.

Niềm vui từ trên trời rơi xuống, Tô Diệu Diệu cười nhìn cậu, sau đó vui vẻ ăn bé cá khô mới tới.

Tạ Cảnh Uyên chuẩn bị một chiếc khăn ướt, đợi Tô Diệu Diệu ăn xong, cậu nhóc đưa khăn qua, ý bảo cô bé lau tay.

Tô Diệu Diệu hết thèm cá khô lại khôi phục tâm trạng vui vẻ, vừa lau tay vừa hỏi Phùng Tiểu Vũ: “Cá của cậu ở đâu ra vậy?”

Phùng Tiểu Vũ: “Ở nhà tớ, nhà tớ có siêu thị, có bán loại cá khô mới nhất.”

Tô Diệu Diệu: “Siêu thị nhà cậu ở đâu?”

Phùng Tiểu Vũ: “Cậu muốn đi hả? Tan học tớ dẫn cậu đi nhé.”

Tô Diệu Diệu rất thích… cá khô của Phùng Tiểu Vũ, nên cô bé cũng thích Phùng Tiểu Vũ, lúc ngủ trưa cũng đẩy Tạ Cảnh Uyên ra mà gọi Phùng Tiểu Vũ nằm cạnh giường của cô bé.

Tạ Cảnh Uyên lặng lẽ ôm chăn mền sang bên cạnh Phùng Tiểu Vũ.

Buổi chiều, Tô Diệu Diệu và Phùng Tiểu Vũ vẫn cứ như hình với bóng, kéo Phùng Tiểu Vũ cùng đi chơi trò chơi.

Lúc xếp hàng tan học, Tô Diệu Diệu cũng không dính lấy Tạ Cảnh Uyên nữa, nắm tay Phùng Tiểu Vũ đứng trong hàng.

Bạn ban đầu nắm tay với Phùng Tiểu Vũ là một cô bé, trước khi cô bé nhận ra mình phải đi tìm Tạ Cảnh Uyên, Tạ Cảnh Uyên đã kéo Lâm Hi đến bên cạnh mình.

Bà Đào và những phụ huynh khác đứng trước cổng nhà trẻ, thấy Tô Diệu Diệu không đi chung với cháu trai thì rất bất ngờ.

“Bà ơi, cháu muốn đến siêu thị nhà Phùng Tiểu Vũ mua đồ.”

“Mẹ ơi, Tô Diệu Diệu muốn đến siêu thị nhà mình mua đồ.”

Tay trong tay, Tô Diệu Diệu và Phùng Tiểu Vũ cùng đồng thanh nói với phụ huynh nhà mình.

Bà Đào nở nụ cười: “Diệu Diệu muốn mua gì?”

Tô Diệu Diệu: “Cá khô ạ, ăn ngon lắm!”

Mẹ Phùng vừa nghe vậy thì dở khóc dở cười xoa đầu Phùng Tiểu Vũ: “Không phải mẹ bảo con không mang đến nhà trẻ sao, sao lại không nghe lời?”

Phùng Tiểu Vũ ôm chân mẹ, ngượng ngùng đỏ mặt.

Một tay bà Đào dắt Tô Diệu Diệu, tay kia dắt Tạ Cảnh Uyên, đi theo mẹ con nhà họ Phùng đến siêu thị.

Nhà họ Phùng ở tiểu khu bên cạnh, siêu thị cũng mở bên ngoài tiểu khu.

Phùng Tiểu Vũ nhiệt tình kéo Tô Diệu Diệu đến trước gian hàng bày cá khô.

Bên này đều là đồ ăn vặt chiên rán, có chân gà, thịt bò khô…, Tô Diệu Diệu rất thích cá khô, chỉ lên kệ nói với bà Đào: “Bà ơi, cháu muốn hết!”

Tạ Cảnh Uyên nhíu mày.

Bà Đào thích trẻ con nhưng cũng chú ý nguyên tắc, nhìn Tô Diệu Diệu nói: “Cái này ăn nhiều sẽ đau bụng đấy, chỉ được mua một túi thôi.”

Tô Diệu Diệu bĩu môi.

Bà Đào: “Hoặc là mua một túi, hoặc là không mua nữa, cháu chọn đi.”

Tô Diệu Diệu quả quyết thỏa hiệp: “Vậy mua một túi ạ.”

Bà Đào lại hỏi cháu trai: “Cảnh Uyên muốn ăn không?”

Tạ Cảnh Uyên nhìn Tô Diệu Diệu, gật đầu.

Bà Đào lấy hai túi cá khô, rồi mua muối ăn, xì dầu, giấy vệ sinh, sau đó ra quầy thu ngân tính tiền.

Bố Phùng cười híp mắt: “Đều là bạn của Tiểu Vũ, cá khô coi như là cháu tặng cho hai đứa.”

Bà Đào: “Vậy không được, nếu không thì dì không mua nữa.”

Hai người dây dưa một hồi, cuối cùng bố Phùng giảm cho bà Đào hai mươi phần trăm, coi như là ưu đãi lần đầu đến mua sắm.

Sau khi chào tạm biệt, một lớn hai nhỏ đi vào tiểu khu Ôn Hinh.

Trước mặt bà Đào, Tạ Cảnh Uyên không nói gì, về đến nhà, lúc bà Đào đi nấu cơm, Tạ Cảnh Uyên nghiêm túc nhìn Tô Diệu Diệu đang ngồi trên thảm ăn cá khô: “Một chút đồ ăn vặt đã thèm như vậy rồi, nếu có người lạ dùng cá khô dụ em lên xe, có phải em cũng đi luôn không?”

Tô Diệu Diệu nhai hết cá khô trong miệng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Em không có ngốc vậy đâu, bố mẹ nói không được đi cùng người lạ.”

Bây giờ cô bé chỉ là một đứa trẻ ba tuổi tay trói gà không chặt, những căn dặn của bố mẹ về phương diện an toàn, Tô Diệu Diệu đều nhớ rất rõ.

Người của thế giới này đến máy bay còn tạo ra được, thủ đoạn lừa gạt trẻ con chắc chắn là đa dạng hơn thời xưa.

Vừa nói chuyện, năm con cá khô cũng bị Tô Diệu Diệu ăn hết.

Tô Diệu Diệu liếm môi, nhìn Tạ Cảnh Uyên: “Đạo trưởng không thích ăn cá, anh cho em túi cá khô kia đi?”

Tạ Cảnh Uyên: “Thứ đồ ăn vặt này một tuần chỉ được ăn một lần.”

Tô Diệu Diệu hiểu rất rõ tính khí nói một không hai của cậu, bĩu môi thì thầm: “Anh không cho em thì em bảo bố mẹ mua cho em.”

Tạ Cảnh Uyên: “Mua đi, ăn cho hỏng răng luôn, rồi để cô chú đưa em đi bệnh viện tiêm chích, nhổ răng.”

Tô Diệu Diệu: …

Tạ Cảnh Uyên: “Đi súc miệng đi, khắp người toàn là mùi tanh.”

Tô Diệu Diệu là một con mèo yêu sạch sẽ, chỉ cần Tạ Cảnh Uyên lộ ra nét mặt ghét bỏ, cô bé sẽ ngoan ngoãn đi vệ sinh sạch sẽ.

Đợi cô bé rửa mặt xong quay lại, Tạ Cảnh Uyên đang ngồi xuất thần ra ngoài cửa sổ.

“Đạo trưởng, anh đang nghĩ gì đó?” Tô Diệu Diệu rất tò mò vấn đề này.

Tạ Cảnh Uyên nhìn cô bé một cái, nói: “Anh đang nghĩ xem sẽ kiếm tiền thế nào, bà lớn tuổi rồi, chúng ta không thể cứ dùng tiền của bà.”

Tiền tiêu vặt và tiền mừng tuổi Tạ Vinh cho cậu nhóc, Tạ Cảnh Uyên đã đưa hết cho bà Đào.

Hiện nay cậu không có khoản chi tiêu thừa thãi nào, nhưng Tô Diệu Diệu ham ăn, hôm nay thèm cá khô, có thể ngày mai sẽ thèm đồ ăn vặt khác, tránh cho cô bé hình thành thói quen trộm cắp, Tạ Cảnh Uyên cảm thấy cậu cần một ít tiền để ứng đối với cô bé bất cứ lúc nào.

Là do cậu bắt Tô Diệu Diệu về Đạo Quán trước, mới có việc Tô Diệu Diệu theo cậu đi đầu thai chuyển thế, Tạ Cảnh Uyên có trách nhiệm trông giữ con mèo này, không cho nó có cơ hội làm hại nhân gian.

“Bà nội không có tiền ư? Không sao, bố mẹ em có tiền, em có thể xin bọn họ.”

Tô Diệu Diệu không có cảm giác lo lắng về tiền bạc.

Là một con mèo, cô bé rất biết quan sát xung quanh, với điều kiện kinh tế của Tô Minh An và Đường Thi Vi, nuôi dưỡng cô bé cả đời không lo cơm ăn áo mặc là không có vấn đề gì.

Tạ Cảnh Uyên nhìn cô bé đầy ý vị sâu xa: “Bố mẹ có trách nhiệm nuôi dưỡng và dạy dỗ em đến năm 18 tuổi, sau khi đủ 18 tuổi, em phải học cách tự lực cánh sinh.”

Tô Diệu Diệu mơ mơ màng màng.

Tạ Cảnh Uyên nói thêm: “Học cho giỏi, thi đỗ một trường Đại học tốt, sau khi tốt nghiệp sẽ dễ dàng tìm được một công việc tốt có mức lương cao.”

Tô Diệu Diệu hiểu ý nghĩa của công việc.

Giống như hai vợ chồng Tô Minh An và Đường Thi Vi, hầu như ngày nào cũng đi làm, kẹt ở một chỗ, không thể về nhà theo ý mình.

Tô Diệu Diệu nằm xuống, dụi đầu vào chân Tạ Cảnh Uyên như một con mèo, ngẩng đầu nói với cậu: “Em không muốn làm việc, nếu bố mẹ không nuôi em thì đạo trưởng nuôi em có được không?”

Tô Diệu Diệu chưa thật sự hiểu rõ con người của thế giới này, thật sự tin rằng năm mình 18 tuổi, bố mẹ sẽ vứt bỏ cô bé.

Dù sao thì, kiếp trước cô bé chính là một con mèo hoang không cha không mẹ.

Nếu vẫn còn tu vi, Tô Diệu Diệu có thể tự lực cánh sinh, bây giờ tu vi cũng mất rồi, cô bé lại không muốn ăn con chuột bẩn thỉu, Tô Diệu Diệu đã nghĩ sẽ quay lại cách sống ở Thanh Hư Quán, để Tạ Cảnh Uyên tiếp tục cung cấp cho nhu cầu hàng ngày của cô bé.

Thần sắc Tạ Cảnh Uyên hờ hững: “Anh có thể nuôi mèo, nhưng bây giờ em là người, là người thì phải học cách sống bằng sức mình.”

Tô Diệu Diệu thất vọng thở dài.

Nếu tính vậy thì làm mèo thoải mái hơn làm người nhiều.

Buổi tối là thời gian Tô Diệu Diệu và bố mẹ tương thân tương ái.

Đường Thi Vi nhạy cảm phát hiện ánh mắt con gái nhìn họ tối nay không đúng lắm, dường như có một tia tủi thân.

“Diệu Diệu sao vậy, nhà trẻ có người bắt nạt con à?” Đường Thi Vi ra hiệu cho Tô Minh An, dịu dàng hỏi.

Ngoài mặt Tô Minh An tỏ ra không quan tâm, nhưng thật ra trong lòng đã nói, nếu có người dám bắt nạt con gái, anh nhất định sẽ trút giận thay con mình.

Trên khuôn mặt nhỏ của Tô Diệu Diệu viết đầy thương cảm: “Đợi con 18 tuổi rồi, bố mẹ sẽ không cần con nữa ạ?”

Cách bố mẹ mèo không nuôi mèo con nữa chính là đánh đuổi mèo con, sau đó biến mất.

Đường Thi Vi: “Sao lại thế được, Diệu Diệu là con gái của bố mẹ, bố mẹ không nỡ xa Diệu Diệu đâu.”

Tô Minh An: “Đúng đúng, Diệu Diệu nói cho bố biết, ai nói với con những thứ này?”

Tô Diệu Diệu: “Anh ạ, anh nói bố mẹ sẽ chỉ nuôi con đến năm 18 tuổi, sau này con phải tự lực cánh sinh.”

Đường Thi Vi cười: “Ý của anh là, lúc Diệu Diệu đủ 18 tuổi, trưởng thành rồi sẽ có thể tự quyết định một số thứ, sau khi tốt nghiệp có thể làm việc kiếm tiền, lợi hại như bố mẹ vậy.”

Tô Diệu Diệu chớp mắt, xác nhận lại: “Nếu con không lợi hại, cũng không muốn làm việc, bố mẹ còn nuôi con tiếp không?”

Tô Minh An chẳng cần nghĩ ngợi: “Tất nhiên rồi, bố sẽ cố gắng kiếm nhiều tiền một chút, nuôi Diệu Diệu mấy đời cũng không thành vấn đề.”

Đường Thi Vi ho khan, tuy sự thật là như vậy, nhưng bọn họ cũng nên cổ vũ con gái tiến lên chứ, chẳng lẽ còn thật sự mong con gái không làm nên trò trống gì?

Tô Minh An tiếp thu ý kiến của vợ, vội đổi cách nói.

Nhưng Tô Diệu Diệu đã biết, cuối cùng cô bé cũng không cần lo sẽ bị bố mẹ vứt bỏ nữa!

Đạo trưởng nói vậy là vì anh ấy không có mẹ, bố cũng đi theo người khác rồi, nên anh ấy phải chuẩn bị tự lực cánh sinh từ sớm.

Thật là một đạo trưởng đáng thương mà.