Đạo Trưởng Và Mèo

Chương 29




“Đánh hội đồng” kết thúc, Tô Diệu Diệu và Cố Gia Lăng lên xe lần nữa.

Lần này, Cố Gia Lăng ngồi bên cạnh Tô Diệu Diệu.

Khi cậu định đóng cửa xe, Tô Diệu Diệu bỗng nhiên sáp lại vò đầu cậu.

Cố Gia Lăng suýt chút nữa nhảy xuống xe, song nghĩ rằng cậu còn có chuyện hệ trọng cần hỏi Tô Diệu Diệu, đành phải hi sinh kiểu tóc một lúc.

Ngoài xe, Tạ Cảnh Uyên thấy Tô Diệu Diệu gần như đè lên vai Cố Gia Lăng, đang định tới gần thì Cố Gia Lăng đóng sầm cửa xe lại.

Chiếc xe màu đen sang trọng từ từ cách ra một đoạn.

Trên xe, Tô Diệu Diệu ghét bỏ đưa tay lau lên quần áo Cố Gia Lăng, quay lại chỗ của mình.

Lông vũ của chim sẻ ngô rất mượt, lúc biến thành người tóc cũng mềm mượt hơn những người khác, đây là phát hiện của Tô Diệu Diệu sau hai ngày quan sát.

Tóm lại là, cứ nhìn thấy tóc của Cố Gia Lăng là cô lại ngứa tay.

Nhưng cô lại quên mất hôm nay huấn luyện quân sự, tóc Cố Gia Lăng đã từng đổ mồ hôi rồi khô lại nhiều lần, cảm giác…

Tô Diệu Diệu mạnh mẽ lau lên người cậu.

Cố Gia Lăng lẳng lặng chịu đựng.

Cố Gia Lăng nhìn hai chiếc xe đạp cách đó một đoạn, sau lại trừng mắt nhìn tài xế muốn nghe lén, ghé sát đầu về phía Tô Diệu Diệu, hỏi nhỏ: “Linh khí ở nơi này rất ít, cậu có tu luyện được không?”

Tô Diệu Diệu cũng nói nhỏ: “Miễn cưỡng lắm mới đủ rèn luyện thân thể, cậu thì sao?”

Cố Gia Lăng thở dài: “Tôi cũng vậy, chỉ nhảy cao hơn một chút chứ không bay được.”

Thảm quá, cậu là một con chim sẻ ngô, bây giờ lại chỉ có thể đi bằng hai chân, có trời mới biết cậu muốn bay cỡ nào.

Trong chuyện này, hiếm khi một mèo một chim lại đứng chung chiến tuyến.

Cố Gia Lăng: “Đạo trưởng thì sao? Anh ấy là người, có lẽ phương pháp tu luyện sẽ lợi hại hơn chúng ta.”

Tô Diệu Diệu: “Nói là cũng giống chúng ta, nhưng ai biết được anh ấy có nói dối không.” Ngày nào đạo trưởng cũng mang vẻ mặt sa sầm, nhìn rất giống thâm tàng bất lộ.

Cố Gia Lăng: “Vậy cậu từng thấy anh ấy ra tay chưa?”

Tô Diệu Diệu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ra tay mấy lần, nhưng mà anh ấy biết cách điểm huyệt gì đó, tùy tiện ấn vào huyệt đạo nào đó là có thể khiến người ta đau phát khóc, chưa từng dùng đến thủ đoạn khác.”

Cố Gia Lăng: “Vậy cậu thấy đạo trưởng với Từ Thủ, ai giỏi hơn?”

Tô Diệu Diệu: “Đương nhiên là đạo trưởng rồi, nếu không tại sao Từ Thủ lại nịnh nọt anh ấy như vậy.”

Cố Gia Lăng: “… Đó không là phải nịnh nọt, chó đều trung thành mà, đạo trưởng cứu mạng cậu ta, nên cậu ta đã coi đạo trưởng là chủ nhân rồi.”

Tô Diệu Diệu ghét bỏ nói: “Đúng là không có khí phách.”

Cô nghe lời Tạ Cảnh Uyên, thứ nhất là vì không đánh được cậu, thứ hai là vì cậu cấp dưỡng cho cô, nhưng chưa từng có suy nghĩ nhận Tạ Cảnh Uyên làm chủ nhân.

Cố Gia Lăng gật đầu tán thành.

Ngoài xe.

Tạ Cảnh Uyên nói với Từ Thủ: “Tô Diệu Diệu không biết Tống Dương thích em ấy, Tống Dương chỉ từng bắt chuyện với em ấy một lần.”

Đây là lời giải thích tại sao lúc Tô Diệu Diệu cho rằng Từ Thủ là người khơi mào mọi chuyện, cậu lại chọn ngầm thừa nhận.

Từ Thủ cảm thấy việc này rất bình thường, con mèo kia không ăn thì ngủ, nào có thể nhìn ra người có tâm địa gian xảo.

“Trước đây từng xảy ra chuyện này chưa? Hình như đàn ông đều thích những người như cậu ta.”

Tuy rằng bây giờ Tô Diệu Diệu đã hoàn toàn là người, nhưng mỗi lần Từ Thủ nhìn thấy cô, trong đầu sẽ tự động hiện ra con mèo trắng kia, đương nhiên sẽ không thấy mặt mèo đẹp cỡ nào. Nhưng để quyến rũ con người, yêu quái đực có thể biến thành mỹ nam mê hồn, con cái thì biến thành mỹ nhân diêm dúa, nên Từ Thủ không thể không thừa nhận, Tô Diệu Diệu thật sự rất xinh đẹp, rất dễ thu hút đàn ông.

Tạ Cảnh Uyên: “Đây là lần đầu tiên, dù sao em ấy vẫn còn nhỏ.”

Từ Thủ nghiêm túc: “Sau này nếu lại xảy ra chuyện này nữa thì sao?”

Cậu không sợ đánh người, chỉ sợ gây ra những phiền phức không cần thiết.

Tạ Cảnh Uyên: “Tôi sẽ giải quyết.”

Học sinh cấp ba không được yêu sớm, nếu lại có người theo đuổi Tô Diệu Diệu trong khoảng thời gian này, cậu cứ bảo Tô Diệu Diệu từ chối thẳng thừng là được, nếu đối phương vẫn dây dưa không dứt, cậu sẽ liên lạc với phụ huynh của họ.

Tạ Cảnh Uyên đã sớm phát hiện ra, đám học sinh này không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ rắc rối của mình đến tai phụ huynh.

Hoa viên Minh Châu.

Tan làm, lúc Tô Minh An đi mua thức ăn thì gặp bà Đào, trò chuyện mới biết nhà họ Tạ lại có một nam sinh tên Cố Gia Lăng dọn đến.

Tô Minh An: “Không biết thằng bé Cảnh Uyên đang nghĩ cái gì, đúng rồi, Từ Thủ thế nào ạ? Không phải là học sinh hư đấy chứ?”

Bà Đào: “Không phải không phải, Từ Thủ hiểu chuyện lắm, sáng nay thằng bé còn nấu bữa sáng cho nhà dì đấy, rất ngon, ăn xong còn đòi rửa bát, cực kì chịu khó.”

Tô Minh An: “Đúng là không tệ, nhưng mà thằng bé vừa mới dọn tới, dì nên quan sát thêm, nhìn dáng người của nó có lẽ còn khỏe hơn cháu, trông có vẻ rất đáng sợ.”

Tạ Vinh cũng đã nói những lời tương tự với bà Đào, tóm lại là nên đề phòng người khác.

Bà Đào tự có đánh giá của mình, không muốn vì chuyện này mà tranh chấp với hàng xóm gần hai mươi năm, cười híp mắt đổi đề tài.

Buổi tối, Tô Minh An cố ý hầm một nồi canh cá.

Khi trên hành lang truyền đến tiếng nói chuyện của bọn nhỏ, Tô Minh An nháy mắt với Đường Thi Vi ngồi trên ghế sofa, hai vợ chồng cùng ra mở cửa.

Bà Đào ở bên kia cũng mở cửa cùng lúc đó.

Tuy đã nhìn thấy nhau, song ba người lớn đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Cố Gia Lăng.

Cố Gia Lăng và Tạ Cảnh Uyên cao xấp xỉ nhau, dáng người cũng tương tự, đều là kiểu cao gầy như giá treo quần áo.

Tạ Cảnh Uyên lạnh lùng, Cố Gia Lăng lại thích cười, đặc biệt là cậu còn có một đôi mắt phượng hơi xếch lên, nếu để tóc dài hơn chút nữa thì đúng là không phân biệt được là nam hay nữ.

Mắt của Đường Thi Vi bỗng dưng không đủ dùng, trong chốc lát không biết nên nhìn nhóc đẹp trai nào.

Tô Minh An cũng quên luôn cái cớ mời bọn nhỏ uống canh cá.

Bà Đào là thẳng thắn nhất: “Mấy chàng trai này, sao ai cũng đẹp như vậy nhỉ.”

Ánh đèn sáng tỏ, khuôn mặt Từ Thủ phiếm hồng, còn Cố Gia Lăng lại rất tự nhiên và hơi kiêu ngạo.

Tô Diệu Diệu nhìn bà Đào với vẻ phức tạp.

Bà nội ngốc, Tạ Cảnh Uyên mới thật sự đẹp, còn hai tên kia là mặt người dạ thú, nguyên thân siêu xấu luôn!

Nhiều người náo nhiệt, hai vợ chồng Tô Minh An cũng dẫn Tô Diệu Diệu vào phòng 1002 trước.

Đối với Tô Diệu Diệu mà nói, nhà họ Tạ chính là ngôi nhà thứ hai của cô, cô rất tò mò Từ Thủ và Cố Gia Lăng đã chiếm dụng căn phòng nào.

Người lớn ngồi nói chuyện ngoài phòng khách, bốn học sinh cấp ba đến phòng ngủ của Cố Gia Lăng trước.

Tạ Cảnh Uyên đẩy cửa ra, ba yêu quái đứng ở cửa cùng nhìn vào trong.

Tạ Cảnh Uyên có tiền nên những đồ dùng sinh hoạt bài trí cho Cố Gia Lăng đều là đồ tốt, trên tường còn treo một bức tranh thủy mặc phong cách cổ điển Trung Hoa, thoải mái không có gì để bắt bẻ.

Cố Gia Lăng thầm thì: “Nhỏ thế, còn không bằng nhà vệ sinh ở biệt thự của em.”

Từ Thủ nhìn cậu với hàm ý sâu xa.

Tô Diệu Diệu cũng không thích nghe cậu khoe khoang cái biệt thự gì đó, nói: “Nhỏ chỗ nào, còn lớn hơn tổ chim của cậu ở Thanh Hư Quán mà.”

Cố Gia Lăng: …

Người ở dưới mái hiên*, Cố Gia Lăng đành chọn cúi đầu cam chịu số phận, kéo vali vào.

*Câu đầy đủ là “Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu” – “人在屋檐下, 不得不低头”: khi bị người khác áp chế phải biết tạm thời nhân nhượng; trong một số hoàn cảnh không thể không làm một số việc không muốn làm.

Tạ Cảnh Uyên: “Lát nữa dọn phòng sau, đi ăn cơm trước đã.”

Chờ bọn họ vào phòng bếp, Tô Minh An cũng mang bữa khuya chuẩn bị cho con gái sang.

Ban đầu hai nhà có năm người, qua nhiều năm yên lặng bỗng trở nên náo nhiệt như thế, hai vợ chồng Tô Minh An cũng muốn ngồi lâu thêm một chút, xem xem bốn đứa nhỏ chung sống thế nào, nghe chúng tâm sự chuyện huấn luyện quân sự hôm nay.

Hai vợ chồng ngồi trên sofa ngoài phòng khách với bà Đào, nhưng thật ra cả ba đều thầm để ý vào nhà ăn.

Tô Diệu Diệu cản đũa của Cố Gia Lăng lại, kéo đĩa cá về phía mình: “Đây là món bố tôi làm cho tôi, cậu không được ăn.”

Tô Minh An, Đường Thi Vi: …

Bà Đào thầm ghi nhớ Gia Lăng thích ăn cá, mai sẽ thêm vào bữa khuya.

Cố Gia Lăng không cướp được cá của Tô Diệu Diệu thì chuyển sang đùi gà om trong bát.

Tổng cộng có bốn cái đùi gà, đáng lẽ nên chia đều cho hai người.

Nhưng Từ Thủ rất đói, học quân sự đã mệt rồi, cậu còn quăng tên côn đồ mấy chục cân vài vòng như gậy bóng chày.

Nên Từ Thủ lấy thêm một cái đùi gà.

Cậu sẽ không cướp đồ ăn của người, nhưng cướp của chim thì không hề có cảm giác tội lỗi.

Cố Gia Lăng gào lên: “Từ Thủ cậu đừng quá đáng!”

Lòng Tô Minh An chùng xuống, quả nhiên tên Từ Thủ này không hiền lành như biểu hiện bên ngoài!

Bữa ăn khuya kéo dài mười mấy phút, từ đầu đến cuối, Tạ Cảnh Uyên luôn giữ im lặng, không khí xung quanh dường như ngăn cách cậu với ba người họ.

Ăn no, Từ Thủ bưng bát đũa, còn có đĩa của cậu và Tạ Cảnh Uyên vào phòng bếp.

Cố Gia Lăng nhanh nhẹn định đặt bát đũa của cậu lên.

Từ Thủ còn tránh nhanh hơn, lạnh lùng nhìn cậu: “Tự rửa đi.”

Cố Gia Lăng oán hận nhìn Tạ Cảnh Uyên.

Tạ Cảnh Uyên: “Tối nay Từ Thủ rửa, tối mai đến lượt tôi, ngày kia là Cố Gia Lăng, ba người chúng ta thay nhau làm việc.”

Bà Đào: “Ôi, để bà làm cho, việc học của các cháu quan trọng hơn, phí thời gian vào mấy việc này làm gì.”

Cố Gia Lăng nhìn những sợi tóc bạc của bà Đào, cười nói: “Bà yên tâm, chúng cháu gọi cái này là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, vả lại bọn cháu đều rất thông minh, không cần chút xíu thời gian ôn tập này đâu.”

Đường Thi Vi nghĩ cậu nhóc này rất đẹp trai, miệng cũng siêu ngọt!

Tô Minh An ho khan một tiếng, kéo vợ nói: “Không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.”

Chờ thêm chút nữa, hồn của vợ anh sẽ chia đều cho ba thằng nhóc này mất.

Khi Tô Minh An rửa bát trong phòng bếp, Đường Thi Vi đi theo con gái vào phòng ngủ, hào hứng hỏi: “Diệu Diệu, con thấy trong ba người Cảnh Uyên, ai đẹp trai nhất?”

Chồng không thích nói về chủ đề này, Đường Thi Vi chỉ có thể chia vui với con gái.

Lúc con gái còn nhỏ, hai người là quan hệ mẹ con đơn thuần, con gái lớn rồi, trừ làm mẹ con, hai người còn có thể làm “chị em tốt”.

Tô Diệu Diệu nói không chút do dự: “Đương nhiên là Tạ Cảnh Uyên.”

Đường Thi Vi: …

Cô suýt quên mất, con gái và Tạ Cảnh Uyên là thanh mai trúc mã cơ mà!

“Từ Thủ với Cố Gia Lăng, con chọn ai?”

Tô Diệu Diệu: “Không chọn ai cả, xấu như nhau.”

Đường Thi Vi: …

Thằng nhóc Tạ Cảnh Uyên đúng là có phúc, con gái cứ quyết một lòng vì nó, không hề lay chuyển!

Phòng 1002.

Tạ Cảnh Uyên chiếm dụng nhà tắm của phòng ngủ chính, Từ Thủ và Cố Gia Lăng dùng tốc độ ngang nhau chạy vào phòng tắm chung.

“Ra ngoài.”

“Tôi vào trước, cậu mới là người phải ra ngoài chờ.”

“Đánh nhau?”

“Cậu dám đánh tôi á, tôi sẽ mách đạo trưởng!”

Bà Đào vui vẻ ngồi trên ghế sofa, nghe bọn nhỏ cãi nhau còn vui hơn xem TV.

Trong phòng tắm, Từ Thủ chiếm cứ vòi hoa sen, Cố Gia Lăng chiếm bồn tắm.

Lúc Cố Gia Lăng vẫn đang xả nước vào bồn thì Từ Thủ đã bắt đầu tắm gội rồi.

Cố Gia Lăng quan sát cậu từ trên xuống dưới, khó chịu nói: “Không phải nhà cậu rất nghèo hả, sao nuôi ra cậu cường tráng thế?”

Từ Thủ không quan tâm cậu ta.

Cố Gia Lăng xoa tay mình, giữa sức mạnh và vẻ ngoài đẹp đẽ, cậu quả quyết chọn vế sau.

Từ Thủ tắm rất nhanh, lúc cậu mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, Cố Gia Lăng vẫn đang ngâm nước trong bồn tắm.

Từ Thủ bước nhanh hơn.

Tạ Cảnh Uyên lau khô tóc đi ra, thấy bà Đào đang say sưa đứng ngoài cửa phòng tắm chung, bên trong là Cố Gia Lăng đang ca hát: “Tôi là một con chim nho nhỏ nho nhỏ, muốn bay nha nhưng không thể bay cao ố ~ ô ~”

Bà Đào nhìn cháu trai, nhỏ giọng khen: “Gia Lăng hát hay thật!”

Tạ Cảnh Uyên: “… Vâng.”