Đạo

Quyển 3 - Chương 30: Động Phủ khai (Chương 277)




ầm ầm

Các hòn đảo quay vòng uốn lượn, khuấy đảo nước biển gầm thét điên cuồng.

Hưu! Hưu! Hưu!

Theo đó trên mặt biển xuất hiện một dòng nước xoáyy xoay tròn điên cuồng càng lúc càng nhanh, vô số tu sĩ rối rít bay lên bầu trời lánh nạn, mắt lộ ra vẻ rung động nhìn về phía mặt biển nơi vòng xoáy khổng lồ đang gầm thét! Vòng nước xoáy này bao phủ cả Thất Tinh hải vực, phạm vi mấy trăm dặm, hơn nữa tốc độ xoay tròn càng lúc càng nhanh, một cỗ khí tức mang theo dáng vẻ cổ xưa từ xoáy nước truyền ra. Cỗ khí tức này vô cùng ảm đảm, đám người Địa Đạo Tử, Hoàng Tuyền Thiên Quân sắc mặt không nhịn được đồng thời biến đổi, đáy mắt hiện lên vẻ tôn kính kịch liệt.

Cảnh giới Bất Trụy, chân chính là tồn tại mạnh nhất ở Nhân Gian giới, đến cảnh giới đó, chỉ có an phận tìm địa điểm nghênh đón thiên kiếp phi thăng Linh giới, bọn họ cực kỳ ít khi đi lại tại Nhân Gian, nhưng một khi xuất hiện sẽ làm cho người ta kinh hãi không thôi, giơ tay nhấc chân liền có thể giết hết tu sĩ Nguyên Anh kỳ!

Mặc dù đám người Địa Đạo Tử, Hoàng Tuyền Tam Thiên Quân đều đạt tu vi Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng mà để đột phá bình cảnh tiến tới cảnh giới Bất Trụy, khả năng cực kỳ thấp! Nếu nói để tiên tới Nguyên Anh kỳ chính là nghìn vạn người có một, như vậy đến cảnh giới Bất Trụy thì lên tận ức vạn người mới có thể có một người!

Tồn tại như vậy còn sót lại động phủ ẩn chứa bảo vật, đủ để cho nhưng tu sĩ Nguyên Anh cao cao tại thượng hoàn toàn điên cuồng, chém giết tranh đoạt, nhưng lần này động phủ mở ra, vẫn còn không phải lúc.

Địa Đạo Tử trong lòng khẽ thở dài một hơi, đem ý niệm liều lĩnh xông vào đè nén trong đầu, ánh mắt rơi trên người một số tu sĩ Hoàng Tuyền Tông, cất giọng quát lên:

- Bất Trụy động phủ sắp mở ra, dưới Nguyên Anh kỳ có thể tiến vào, bây giờ, chuẩn bị vào thôi.

Thanh âm vừa xuất, cả phiến thiên địa chợt an tĩnh lại, vô số tu sĩ hồi hộp nhìn về phía dòng nước xoáy đang điên cuồng xoay chuyển, trong người công lực sớm đã phát động.

Đúng lúc này, xoáy nước ùng ùng nối thẳng đến đáy biển lộ ra một mãng lúc sáng lúc tối

- Động phủ đã mở, lúc này không vào, đợi đến bao giờ nữa!

Tiếng gầm cuồn cuộn ầm vang, vô số tu sĩ nháy mắt nhãn châu đỏ lên, độn quang chợt hiện, hướng thẳng về phía xoáy nước mà tới.

Hưu! Hưu! Hưu!

Tiếng xé gió vang lên chằng chịt làm cho da đầu tê dại, trong thời gian ngắn ngủi có hơn ngàn vạn tu sĩ tiến vào trong màn sáng màu đen kia, rồi thân ảnh biến mất vào hư vô.

Tiêu Thần nhíu mày, cũng không giống mọi người liều lĩnh xông vào, đây là Bất Trụy động phủ há có thể nào coi thường, xông vào đầu tiên chưa chắc có thể nhận được bảo vật, không chừng còn mất mạng. Ánh mắt đảo xung quanh, hiển nhiên cũng không ít người ôm chung suy nghĩ với hắn, khóe miệng lộ ra vẻ cười lạnh.

Ngay lúc này, một bóng hình xinh đẹp liền hiện trong tầm mắt hắn, chính là Lan Nhược Ly. Nàng này tựa hồ cũng nhìn thấy hai người Tiêu Thần, Liễu Chử, hơi chần chờ, nói:

- Hai người các ngươi nếu đồng ý theo sau đệ tử Yêu Nguyệt Tinh thần cung tiến vào, có lẽ có thể thêm mấy phần an toàn.

Liễu Chử nghe vậy, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi cùng vui mừng, sắc mặt đỏ lên, không đợi Tiêu Thần mở miệng liền đem hắn kéo tới.

- Nếu được như vậy, chúng ta phải đa tạ Lan tiên tử rồi.

Lan Nhược Ly khẽ gật đầu, nhưng ngay sau đó ánh mắt liền rơi trên xoáy nước, đôi mi thanh tú lộ ra mấy phần lo lắng.

Mặc dù không cho tu sĩ Nguyên Anh kỳ tiến vào, nhưng bảy đại phái đều phái ra không ít môn hạ để tử tiến vào động phủ, có thêm cơ duyên, có thể thu hoạch không nhỏ.

- Hì Hì, Lan sư tỷ từ trước tới giờ lạnh nhạt, đối với nam tử lại càng chẳng thèm ngó tới, nhưng hôm nay đối với hai người này lại quan tâm như vậy, chẳng lẽ động tâm tư gì hay sao?

Người vừa nói tuổi gần hai mươi, mặt mày thanh tú, mặc dù không tính là tuyệt mỹ, nhưng trên người cũng có chút ý tứ. Vừa nói nàng vừa đảo ánh đầy quyến rũ qua Nhược Ly, rồi hướng tới hai người Tiêu Thần, Liễu Chử.

Liễu Chử thấy thế sắc mặt ngẩn ngơ, nhưng ngay sau đó khôi phục lại tinh thần, mặt đỏ bùng, không dám nhìn thêm lần nữ.

Về phần Tiêu Thần, vẫn lặng lẽ cúi đầu, giờ phút này không ai có thể thấy rõ nét mặt của hắn.

- Hì hì, hai tiểu tử này có chút thú vị.

Cô gái vừa nói chuyện vừa cười đùa, nhưng ánh mắt cực kỳ hờ hững, rõ ràng là không để hai người trong mắt.

Về phần những nữ tu khác, ánh mắt dừng trên thân hai người Tiêu Thần, Liễu Chử một chút liền thu hồi lại, bất quá chỉ là hai gã tiểu tử Trúc Cơ kỳ, không đáng để trong mắt các nàng.

Lan Nhược Ly thấy vẻ mặt chúng nữ khác thường, không nhịn được thở dài một tiếng, nói:

- Các ngươi đừng có suy đoán lung tung, trong hai người này có một người là huynh trưởng của Phiên Nhiên sư muội, một người có ân đối với anh trai mụi ấy, ta mới cho bọn họ gia nhập, tránh cho ngay sau Phiền Nhiên sư muội oán giận ta.

Mấy người đệ tử Yêu Nguyệt Tinh thần cung nghe vậy hơi kinh ngạc, nhưng sau đó lộ ra vẻ thoải mái. Đối với Phiên Nhiên sư muội tất nhiên các nàng đã biết, chính là người được Thất sư thúc ưu ái, càng làm cho chúng nữ trong lầm âm thầm khiếp sợ.

- Thì ra là thế, nếu như vậy để bọn chúng theo sau cũng không sao.

- Bất quá tu vi như vậy mà cũng có ý định đi vào Bất Trụy động phủ, thật là quá buồn cười.

- Đúng vậy, lấy tu vi bọn chúng, sợ rằng vừa vào, mỗi bước đều có nguy hiểm sát thân.

Mấy nữ tử thấp giọng nói chuyện với nhau, nhưng hoàn toàn không có ý che dấu, Liễu Chử nghe thấy sắc mặt liền đỏ lên, chân tay luống cuống có chút lúng túng.

Tiêu Thần cũng cúi đầu, nhưng không phải do ngượng ngùng, mà nhìn về phía tu sĩ đang bay vào trong xoáy nước, sắc mặt bình tĩnh, không biết trong lòng có suy nghĩ gì.

Đúng lúc này, từ cách đó không xa, đột nhiên bay tới hai đội tu sĩ, số lượng đều khoãng bảy tám người, tu vi không kém, đều đạt đến Kim Đan cảnh giới, nhìn cũng biết là đệ tử tinh nhuệ của một môn phái nào đó.

Song phương vừ đến ánh mắt đều rơi trên người đám nữ tu Yêu Nguyệt Tinh thần cung. Người cầm đầu của hai phe nhìn nhau, đồng thời nhăn mày, nhưng ngay sau đó khẽ cười chắp tay thi lễ.

- Không nghĩ tới môn chủ Vô Cực Môn lại phái Tiếu Nguyệt đạo hữu tiến vào trong Bất Trụy động phủ, bên trong chỗ nào cũng là nguy hiểm sát thân, lão nhân gia cũng yên tâm để đạo hữu vào sao.

tu sĩ bên trái nghe vậy trong mắt hiện lên vẻ kinh dị, nhưng ngay sau đó liền biến mất, cười nói:

- Đại Đạo Tông không phải cũng giống chúng ta đem Dương Phong đạo hữu phái tới sao, nếu tông chủ Đại Đạo Tông không sợ đạo hữu gặp chuyện không may, tự nhiên gia sư ta cũng vậy.

- Chuyến này đi vốn là để cho bọn ta trải qua hung hiểm để đạt được cơ duyên thành tựu về sau, Bất Trụy động hội tụ đủ yếu tố đó, tại hạ nào có thể không đến.

Hai người nở nụ cười uyển chuyển, nhìn như hảo hữu chí giáo, nhưng lại âm thầm giao phong, sóng ngầm mãnh liệt. Bất quá hai người cũng là dạng tâm tư thâm trầm, giờ phút này tự nhiên sẽ không đem chuyện này làm to ra, nhìn nhau thâm ý cười một tiếng, liền đem việc này bỏ qua, ngược lại nhìn về phía đám nữ tu của Yêu Nguyệt Tinh thần cung.

- Lan tiên tử, không bằng chúng ta cùng nhau tiến vào động phủ, có thể tiện thể chiếu cố lần nhau, ý tiên tử ra sao?

Tiếu Nguyệt vóc dang cao ráo, mặt trắng nõn, trên thân là nguyệt sắc trường sam, lộ ra vẻ phong độ nói.

Giờ phút này hắn chắp tay sau lưng cười, hướng về nữ tu Yêu Nguyệt Tinh thần cung, ý tứ ái mộ. Nhưng đáng tiếc người này ánh mắt thủy chuung rơi trên người Lan Nhược Ly, đối với các nàng khác như không thấy.

Ánh mắt Dương Phong lóe lên, lộ ra mấy phần u ám, cũng cười nói:

- Tại hạ cũng có ý tứ như vậy, nếu Lan tiên tử đáp ứng, tam tông chúng ta liên hợp một chỗ, không nghi ngờ chính là ưu thế tuyệt đối, cho dù đối với tu sĩ Hoàng Tuyền Tông cũng có thể không cần phải sợ bọn chúng.

Vừa nói chuyện, ánh mắt hắn vừa xuyên thấu qua lớp lớp tu sĩ, nhìn về phía đám tu sĩ phát ra khí tức âm lãnh. Những người này chính là tu sĩ Hoàng Tuyền Tông tham gia lần này, tổng cộng mười lăm người, tu vi không thấp, thậm chí Kim Đan hậu kỳ cũng có ba người.

Ánh mắt mọi người tùy thời nhìn lại, trên mặt không khỏi lộ ra mấy phần cẩn trọng.

Dường như cảm nhận có người nhìn, mười lăm tên tu sĩ Hoàng Tuyền Tông nhất thời cùng quay đầu hướng về chúng tu sĩ, khoe miệng toát ra vẻ âm lãnh.

- Hoàng Tuyền Tông bị lục tông chúng ta liên thủ áp chế, trong lòng tất nhiên không cam, liền đem hi vọng đặt trên những người này, nếu chúng ta liên hợp, liền có thể tạo thành áp chế đối với bọn chúng, để cho bọn họ lần này nhất định không đánh mà lui.

Dương Phong nói xong, ánh mắt liên rơi trên người Lan Nhược Ly.

Đại Đạo Tông Dương Phong, Vô Cực Tông Tiếu nguyệt, ở khu vực sa mạc phía Đông Nam cũa Hãn Hải đại lục cũng là những tu sĩ trẻ tuổi tiếng tăm lừng lẫy, ở trong tông phái của mình địa vị cực cao, thậm chí được công nhận là tông chủ đời sau. Mà giờ khắc này, được hai người để ý, Lan Nhược Ly cũng không sinh ra tí hứng thú nào, ngược lại khẽ cau mày, khí tức lạnh lùng trên người càng phát ra nồng đậm.

- Sư tỷ, hai vị đão hữu này nói không sai, chúng ta liên hiệp xuất thủ, quả thật là trăm lợi không hại.

- Ta cũng đồng ý, sư tỷ, chúng ta liền liên thủ cùng hai phái tiến vào Bất Trụy động phủ.

- Nếu chúng ta tam phương liên thủ, chắc chắn lần này trong động phủ sẽ có thu hoạch khẳng định không nhỏ.

Mấy nữ tu rối rít khuyên bảo, Lan Nhược Ly hơi trầm ngâm, rồi cũng khẽ gật đầu đáp ứng.

Dương Phong, Tiếu Nguyệt nhất thời trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, phất tay một cái đám người phía sau liền bao quanh Lan Nhược Ly. Mặc dù hai phái cũng có mấy nữ tu nổi danh, vẻ thùy mị cũng coi như thượng đẳng, nhưng thủy chung so sánh với Lan Nhược Ly thì kém xa,giờ phút này sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng chua xót tới cực điểm.

- Di? Hai người này là ai, tu vi yếu kém như vậy, làm sao có thể cùng chư vị đạo hửu Yêu Nguyệt Tinh thần cung đứng chung một chỗ? Quý tông không phải từ trước tới giờ đều cấm môn hạ đệ tử cùng nam tử ở chung sao?

Người vừa nói chuyện chính là một nữ tu của Đại Đạo Tông, trong câu nói ý tứ châm chọc ai nghe cũng rõ ràng.

Dương Phong nhướng mày, nhưng cũng không nói gì, ánh mắt rơi trên thân hai người Tiêu Thần, Liễu Chử.

Cô gái vừa nói này bất quá là do tức giận Lan Nhược Ly lấy hết lòng ngưỡng mộ của đám nam tử, nhưng vừa mở miệng, liền đem hai người Tiêu Thần lên đầu sóng ngọn gió, ánh mắt mọi người soi mói, Tiêu Thần vẫn như cũ sắc mặt bình thản, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, một điểm phản ứng cũng không có, Liễu Chử thì ngược lại càng thêm quẫn bách, chân tay luống cuống, không dám đối diện ánh mắt của mọi người.

Lan Nhược nhíu mày, nhìn nữ tử kia một cái, người kia đáp lại bằng một ánh mắt dương dương tự đắc, tràn đầy vẻ khiêu khích.