Đạo

Quyển 3 - Chương 39: Thông qua (Chương 286)




- Không hổ là đệ tử kiệt xuất nhất từ mấy trăm nay qua của Yêu Nguyệt Tinh Thần Cung, có thể tạo ra Âm Công bí pháp Tĩnh Tâm Kinh cao thâm như vậy, thật khiến cho người ta nể phục.

Ánh mắt Tiếu Nguyệt dừng trên người Lan Nhược Ly, trong mắt lộ vẻ nóng bỏng, nhịn không được nhẹ giọng nói.

- Ha ha, Tiếu Nguyệt đạo hữu nói rất phải, nữ tử như vậy trong thế gian trăm ngàn năm nay khó gặp. Hai người chúng ta đã có may mắn gặp được, tự nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội chiêm ngưỡng này.

- Bây giờ mỹ nhân tấu nhạc, hai người chúng ta cùng ra tay, đem toàn bộ đám thây khô giết sạch, được không?

Dương Phong cười lớn, hăng hái nói.

- Tốt! Hai người chúng ta đều biết tâm ý lẫn nhau, vậy liền dựa vào bản lĩnh, xem ai có thể được mỹ nhân xem trọng.

Tiếu Nguyệt cười dài nói tiếp, hai người nhìn nhau. Một cỗ chiến ý mạnh mẻ nháy mắt bộc phát, giống như trường thương rạch ngang trời!

Hưu! Hưu!

Độn quang lóe ra, sau khi không cần băn khoăn sát niệm trong lòng. Hai người lần thứ hai chém về phía trước, cùng một đám Kim Đan tu sĩ đứng hàng đầu nhất tề gầm vang tiến lên.

Ánh măt Tiêu Thần hơi hơi lóe lên, liền thu hồi lại không tiếp tục nhìn Lan Nhược Ly. Một khúc Tĩnh Tâm Kinh của nàng không thể nghi ngờ đã giải quyết mối tai hoạ ngầm lớn nhất cho chúng tu sĩ. Còn về phần đám thây khô trong hắc vụ thì hoàn toàn không tạo thành cản trở đối với bọn họ.

Sự tình xác thực như Tiêu Thần phán đoán, không có sát niệm quấy nhiễu, dưới sự dẫn dắt của hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt. Tu sĩ tam tông cùng những tu sĩ tán tu Kim Đan liên hợp ra tay, uy lực mạnh mẽ khó có thể cưỡng nổi. Đám thây khô Kim Đan kia hoàn toàn không có ý thức. Hành động chỉ dựa vào bản năng giết chóc tự nhiên không phải đối thủ của đám tu sĩ, bị chèn ép triệt để rơi xuống thế hạ phong, số lượng cũng bắt đầu giảm bớt không ngừng.

Trong trận chiến này, hai người Dương Phong, Tiếu Nguyệt có thể nói là nổi bật nhất. Đám nữ tu bên trong hắc vụ tuy không thấy rõ bộ dáng hai người, nhưng nghe bên tai truyền đến tiếng cười dài sảng khoái cùng thanh âm đối chiến ầm vang nhịn không được thầm rung động trong lòng. Thậm chí có vài nữ đệ tử Yêu Nguyệt cung cũng không ngoại lệ. Hiện tại người còn có thể bảo trì tâm tình bình thản như nước, không gợn sóng chỉ có người lúc trước đánh đàn, phiêu dật giống như thần nữ đang tồn tại.

- Thoát ra rồi!

- Mẹ nó, cuối cùng cũng sống sót đi ra từ hắc vụ!

- Các đạo hữu mau mau tiến về phía trước, kiên nhẫn thêm một lát nữa là có thể thoát hiểm rồi!

Phía trước thình lình phát ra tiếng hoan hô, khiến chúng tu sĩ phía sau sắc mặt ngây ra rồi tức thì trong lòng mừng như điên. Ở bên trong hắc vụ này, tất cả mọi người đều sinh ra áp lực trầm trọng. Hiện tại mắt thấy thắng lợi ngay trước mắt, một đám tự nhiên không thể chờ đợi thêm một phút nào nữa. Thần thông trên tay phát ra mãnh liệt hơn vài phần.

Tiêu Thần từng bước bước ra, cảm giác trước mắt bỗng nhiên sáng ngời, hai mắt đảo quanh một vòng. Lập tức phát hiện sau khi đột phá hắc vụ, mọi người hiện tại đang ở trên một bình nguyên. Nơi này hoang vu không có nửa điểm sự sống, phóng mắt ra bên ngoài đều là vẻ hoang sơ hẻo lánh.

Tuy rằng con đường phía trước tràn ngập nguy cơ như cũ, nhưng trong lòng Tiêu Thần cũng nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Con đường sắp tới hắn không muốn đi cùng mọi người, mà chuẩn bị tách ra một mình. Bằng với tu vi của hắn hiện giờ, có thể cực nhanh tiến vào trong động phủ, như vậy mới có thể đạt được bảo vật chân chính.

Là người cuối cùng ra khỏi hắc vụ, Lan Nhược Ly lúc này mới chậm rãi đứng dậy, đem mộc cầm thu hồi, từng bước đi tới trước mặt mọi người.

- Đa tạ Lan tiên tử xuất thủ tương trợ, ân tình hôm nay chúng ta vô cùng cảm kích.

Ngoại trừ tu sĩ tam tông, đông đảo tu sĩ tán tu giờ phút này đều kính cẩn thi lễ với nàng, ngữ khí cực kỳ chân thành. Dù sao lần này nếu không có nàng ra tay, bọn hắn chỉ sợ toàn bộ đều phải vĩnh viễn ở lại trong hắc vụ.

Lan Nhược Ly xua tay, môi anh đào khẽ mở, nói:

- Việc hôm nay Nhược Ly ra tay cũng là vì tự bảo vệ mình, nếu không có chư vị đạo hữu đồng tâm hợp lực ra tay, chỉ sợ toàn bộ chúng ta đều không thể bình yên rời khỏi hắc vụ.

Nàng có công mà không kiêu ngạo, thái độ hờ hững như thế lại càng làm cho trong lòng mọi người âm thầm cảm phục. Cho dù không tiếp tục mở miệng, cũng âm thầm đem phần ân tình này ghi nhớ trong lòng.

Ánh mắt Lan Nhược Ly khẽ đảo qua mọi người, trong lòng nhịn không được khẽ thở dài. Lúc đầu tiến vào sơn cốc hơn năm trăm người, hiện tại bình yên từ hắc vụ rời đi cũng chỉ có hơn trăm, ngắn ngủn mấy canh giờ, bốn trăm tu sĩ đều đã tử vong.

Lúc này ánh mắt nàng thoáng dừng ở trên người Tiêu Thần cùng Liễu Chử một chút, lập tức trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Thầm nghĩ xem ra vận khí hai người này không tệ, bình yên tránh thoát một kiếp nạn này.

- Hai người các ngươi không nên đi tiếp, theo ta thấy nơi này bên cạnh hắc vụ hẳn là một chỗ an toàn, các ngươi đợi ở chỗ này, nếu không mạo hiểm đi tiếp bằng không sẽ khó giữ được tánh mạng.

Giọng nói thản nhiên, tuy rằng lãnh đạm, nhưng lại làm kẻ khác ấm lòng.

Tiêu Thần cùng Liễu Chử nhìn nhau, bên tai đều nghe thấy âm thanh của nàng. Đừng nhìn nữ tử trước mặt này mặt không đổi sắc, trong lòng Tiêu Thần khẽ cười một tiếng, thầm nghĩ hay cho một tuyệt đại giai nhân mặt lạnh tâm nóng.

Mà vào thời khắc này, hắc vụ quỷ dị phía sau mọi người quay cuồng đột nhiên kịch liệt, từng tia hắc vụ tự nhiên tiêu tán, màu sắc cũng nhanh chóng nhạt dần.

Vẻ mặt mọi người đồng loạt khẽ biến, nhất tề cùng lui về phía sau hơn mười trượng, ánh mắt cẩn thận nhìn lại về hướng hắc vụ..

Bất quá lần này này trong hắc vụ cũng không phát sinh điều dị thường gì. Từ bên trong hắc vụ không ngừng truyền đến tiếng gào rít mơ hồ của đông đảo thây khô, nhưng lúc này đi kèm với vẻ hung tàn vốn có lại có phần kinh sợ.

Hắc vụ ngày càng nhạt dần, hơn hai trăm thây khô hiện dần ra, dưới ánh sáng đột nhiên phát ra từng đạo thanh âm thống khổ. Thân thể khô héo giống như cây khô nháy mắt bốc lên ngọn lửa trắng, chẳng những không có sức nóng ngược lại lại tỏa ra khí tức âm lãnh. Bất quá chỉ trong vài lần hô hấp, cho dù là thây khô cảnh giới Kim Đan, cũng chỉ có thể kiên trì chốc lát rồi toàn bộ thây khô hoàn toàn tiêu tán.

Mà giờ khắc này một bãi đá trống hiện ra trước mặt mọi người, trong phạm vi mấy trượng quanh bãi đá, rải rác mười kiện pháp bảo tản ra khí tức mạnh yếu không đồng nhất. Phần lớn là pháp bảo trung phẩm, trong đó hai kiện thậm chí là pháp bảo thượng phẩm.

Mà từ mười trượng bên ngoài bãi đá trở đi là một mảnh bụi mênh mông, khiến người khác không thấy được rõ ràng.

Biến hóa bất thình lình khiến chúng nhân nhịn không được sắc mặt khẽ biến, trong lòng không khỏi âm thầm cảm thán thủ đoạn thần thông của Bất Trụy tu sĩ, quả thật vượt xa tưởng tượng của thường nhân.

- Ha ha, xem ra chỗ pháp bảo này là phần thưởng cho chúng ta thông qua kiểm nghiệm thứ nhất. Hơn mười kiện pháp bảo, trong đó kém cỏi nhất cũng là hạ phẩm đỉnh, thủ bút như vậy không hổ là Bất Trụy tu sĩ.

Tiếu Nguyệt lắc đầu cười khẽ, thanh âm phát ra đem không khí nặng nề nơi này đánh vở, cũng hơi lộ ra vài phần chua xót

Dương Phong nghe vậy thở dài một tiếng, trải qua một chuyến chém giết trong hắc vụ này, hai người tuy rằng không tính là hảo hữu chí giao, những cũng mơ hồ thêm vài phần tâm ý tương thông, giờ phút này cũng hiểu được thâm ý trong giọng nói của Tiếu Nguyệt.

Lần này Đại Đạo Tông cùng Vô Cực Tông tất cả đều xuất hiện thương vong, nhưng vừa rồi mới chỉ là khảo nghiệm đầu tiên, phía trước còn có nhiều loại nguy hiểm không xác định nữa. Nghĩ đến đây, trong lòng hắn cũng nhịn không được có chút chua sót cười.