Đạo

Quyển 3 - Chương 5: Thần Phong phách mại hành (Chương 252)




Viên Thụ trong lòng giận dữ, đột nhiên phất tay nói:

- Trước tiên hung hắn giáo huấn hắn một trận cho ta!

Từ phía sau, mấy tên tu sĩ Trúc Cơ trên người độn quang chợt lóe, gào thét xông lên.

Tiêu Thần khẽ lắc đầu, không muốn tiếp tục cùng bọn chúng lãng phí thời gian, “ma phong độn” nháy mắt thi triển ra, hóa thành một đạo thanh sắc cầu vồng nhảy vào trong đám người.

- A!

- Oành!

- Oanh!

Tiêu Thần cũng không thôi động linh lực, thân thể hắn đã sớm có thể so với cực phẩm linh khí, trải qua Thôn linh đại trận của Mộc gia cùng Huyết Quỷ thôn phệ, phá rồi lại lập, rốt cục lại đột phá, đạt tới hàng ngũ hạ phẩm pháp bảo!

Thân thể có thể so với pháp bảo, khí lực đủ để di chuyển một tòa núi nhỏ, cho nên hắn cứ việc thu liễm tuyệt đại bộ phân uy lực, nhưng từng quyền nhục thể thông thường, như cũng khiến vài tên tu sĩ Trúc Cơ kia không có chút lực phản kháng, trực tiếp bị đánh ngã xuống đất khóc thét không ngớt.

- Ngươi. . Ngươi muốn làm gì, ta cho ngươi biết chớ có làm bậy, nếu không ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!

Viên Thụ sợ hãi, lấy tu vi của hắn chưa hề thấy rõ động tác người này thì vài tên thủ hạ đã bị đánh ngã xuống đất gọn gàng, tiểu tử này tại sao có thể có tốc độ khủng khiếp như vậy!

Tiêu Thần nghe vậy cười lạnh, cũng không cùng hắn nói lời vô nghĩa, trên người độn quang chợt lóe, trực tiếp nện một quyền xuống bụng người này, đánh bay ra ngoài mấy trượng. Nếu không phải không muốn tự nhiên rước phiền toái, hắn không chỉ đơn giản đánh ngã bọn chúng.

Mắt liếc xung quang, Tiêu Thần khẽ lắc đầu, bước nhanh ra ngoài, chỉ vài lần hô hấp thân ảnh đã biến mất không thấy đâu.

- Lão Đại! Lão Đại ngài không sao chứ?

Đợi cho Tiêu Thần đi xa, trên mặt đất vài tên thủ hạ mới khập khiễng run rẩy đem Viên Thụ nâng dậy, trong mắt vẫn còn vẻ sợ hãi. Người vừa rồi tu vi sâu không lường được, may mắn đối phương không hạ sát thủ, nếu không bọn hắn nhất định phải chết.

- Lão Đại, việc này làm sao bây giờ? Chẳng lẽ lần này chúng ta đành chịu thiệt thòi?

Tu sĩ nhỏ gầy trong mắt lãnh mang chợt lóe, căm hận nói.

Viên Thụ nghe vậy ánh mắt âm trầm thoáng chốc, lập tức hung mang chợt lóe, nói:

- Đi, đi tìm Thiếu thành chủ!

. . . . .

Tu sĩ có trí nhớ siêu quần, cho dù gã tu sĩ nhỏ gầy dẫn đường vòng vèo, Tiêu Thần vẫn thoải mái dựa theo đường cũ trở về tới cửa thành.

- Các ngươi xem, đây không phải là dê béo mới vừa rồi bị khỉ ốm mang đi sao? Như thế nào hiện tại lại êm đẹp chạy ra?

- Ai biết được, có thể người này vận khí tương đối khá, khỉ ốm bọn hắn có việc gấp chẳng quan tâm đến hắn.

- Rất có thể, bằng không hiện tại hắn đã buồn rười rượi mà đi ra ngoài thành rồi.

- Xuỵt, đừng nói nữa, người tới rồi.

Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua trên người vài tên tu sĩ, cũng không nói chuyện, lấy từ trong túi trữ vật hai linh thạch trung phẩm, nói:

- Ta muốn mua một ít đan dược, các ngươi ai có thể cung cấp người bán tốt nhất, hai khối linh thạch này liền là của người đó.

Trung phẩm linh thạch!

Mấy tên tu sĩ mắt lồi ra, đáy mắt lập tức toát hiện vẻ nóng bỏng.

- Tiền bối, tại hạ biết Kỳ Hoàng Dược Phô phía bắc thành, bên trong có thể mua được các loại đan dược trân quý.

- Khoan đã! Kỳ Hoàng Dược Phô tuy rằng thanh danh không nhỏ, nhưng đan dược chủ yếu chỉ dành cho Luyện Khí kỳ cùng một ít Trúc Cơ kỳ, theo ta thấy hẳn là tiền bối muốn mua đan dược cao cấp. Ta xin đưa tiền bối tới Linh Đan các, nơi đó thậm chí có thể mua được linh đan thích hợp cho Kim Đan sử dụng.

- Tiền bối, vãn bối có thể dẫn ngươi đi, ta biết một tiểu điếm bí ẩn, tuy rằng không nổi danh, nhưng đan dược bên trong chất lượng tuyệt đối nhất lưu.

- Tiền bối theo ta đi, ta biết nơi có bán đan dược tốt nhất.

Mấy tên tu sĩ bỗng chốc kích động hẳn lên, sôi nổi muốn giới thiệu, dù sao hai khối trung phẩm linh thạch cũng bằng với thu nhập nửa tháng, bọn hắn tự nhiên muốn cực lực tranh thủ.

- Ta. . Trên tay ta có một vé vào nhà đấu giá Thần Phong, tuy chỉ là chỗ ngồi bình thường, nhưng chỉ cần tiền bối tiến vào nhất định có thể mua được vật muốn tìm.

Vào thời khắc này, một thanh âm yếu ớt vang lên.

Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua, phát hiện ở phía sau một thiếu niên tu sĩ ước chừng mười bảy mười tám tuổi, thoáng nhíu mày, nói:

- Nhà đấu giá Thần Phong, quy mô rất lớn sao?

- Khoan! Tiền bối không nên nghe hắn nói lung tung, Thần Phong Phách Mại Hành cho dù là chỗ ngồi bình thường nhất cũng cần đến năm mươi hạ phẩm linh thạch mới có thể mua được, hắn làm sao có thể có.

- Đúng thế, tiểu tử ngươi đừng có khoác lác lung tung, cẩn thận chọc giận tiền bối, ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu.

- Người trẻ tuổi không đủ ổn trọng, cái gì cũng dám nói, không biết là họa từ miệng mà ra.

Thiếu niên kia nghe vậy trên mặt đỏ bừng, đưa tay theo bên hông từ túi trữ vật xuất ra một khối lệnh bài đen sì, ở giữa khắc nhất tứ bát tự phù, nói:

- Thấy chưa! Ta không có nói láo, lệnh bài này vốn là gia gia của ta mua chuẩn bị tham gia, nhưng mấy ngày hôm trước gia gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn. . Cho nên ta mới tới đây đem bán.

Nói xong, thiếu niên ngẩng đầu lên, tiếp:

- Tiền bối, lệnh bài này là thật, ta có thể đưa ngài tới phòng đấu giá, chỉ cần ngài đi liền biết thật giả. Bất quá. . Bất quá ngài cần trả cho ta sáu mươi hạ phẩm linh thạch.

Thiếu niên cắn răng một cái, nói ra một cái giá. Kỳ thật hắn không phải là không nghĩ tới việc bán đi lệnh bài, nhưng không ai nguyện ý mua, dù sao người hắn quen biết còn không đủ tư cách tiến vào loại đấu giá này, hôm nay nếu không phải gặp được Tiêu Thần, lệnh bài kia chỉ sợ cũng đành phế đi.

Tiêu Thần nghe vậy hơi hơi nhíu mày, nói:

- Đấu giá hội ngay trong hôm nay?

Thiếu niên gật đầu, nói:

- Ngay buổi trưa hôm nay bắt đầu, hiện tại đã gần đến giờ rồi.

Tiêu Thần hơi trầm ngâm, nói:

- Tốt, nếu ngươi không gạt ta, ta sẽ cho ngươi sáu mươi hạ phẩm linh thạch, mau mau dẫn đường đi.

- Đa tạ tiền bối!

Thiếu niên kia nghe vậy nhất thời mừng rỡ, vội vàng đi về phía trước dẫn đường.

Vì để tiện quản lý, bên trong Thần Phong thành không cho phép tu sĩ độn quang phi hành, cho nên khi hai người tới được Thần Phong Phách Mại Hành thì thời gian đã qua gần một khắc đồng hồ.

- Tiền bối, Phách Mại Hành đã tổ chức cho khách nhân tham gia đấu giá vào vị trí, ngài chỉ cần cầm lệnh bài này, liền có thể vào trong tham gia đấu giá.

Thiếu niên xoa xoa mồ hôi trán, trên mặt lộ ra vẻ kính cẩn.

Ánh mắt Tiêu Thần quét qua, phát hiện lệnh bài trong tay những tu sĩ đang xếp hàng vào bàn cùng thứ trong tay thiếu niên giống nhau như đúc, trên mặt nhất thời lộ vẻ hài lòng, từ trong túi trữ vật xuất ra sáu trung phẩm linh thạch đưa cho thiếu niên, sau đó xoay người hướng phách mại hành bước vào.

Thiếu niên nhìn thấy sáu hạ phẩm linh thạch trong tay, nhất thời sắc mặt vui mừng, mắt đảo qua xung quanh thấy không ai chú ý, vội vàng cẩn thận thu vào trong túi trữ vật, lúc này mới vội vàng bước ra ngoài.

- Vị đạo hữu này, thỉnh đem đấu giá lệnh bài xuất ra?

Ngoài cửa Thần Phong phách mại hành, hai gã tu sĩ mặt mỉm cười, ôn hòa nói.

Tiêu Thần trong lòng âm thầm kinh ngạc, xem ra Thần Phong Phách Mại Hành này đúng là có chút thực lực, phụ trách trông cửa là hai gã tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ. Nhưng trong lòng kinh ngạc, trên mặt hắn cũng không hề thay đổi, đem lệnh bài kia xuất ra, sau đó tiến vào bên trong.

- Hử? Phách Mại Hành này quả nhiên ngọa hổ tàng long, vừa rồi ẩn núp canh gác trong bóng tối là một gã tu sĩ Kim Đan sơ kỳ!

Trong lòng Tiêu Thần âm thầm khiếp sợ, sau đó lập tức sinh ra vài phần chờ mong,

- Quy cách phòng đấu giá càng cao thì giá trị vật đấu càng lớn, cứ như vậy, ta càng có khả năng có thể có thu hoạch.

Nghĩ vậy, Tiêu Thần theo dòng người đi tới, tìm được chỗ của mình sau đó nhắm mắt đả tọa, chậm rãi đợi đấu giá bắt đầu.

Ước chừng nửa canh giờ sau, chính giữa đài đấu giá đột nhiên truyền đến thanh âm thanh thúy, một trung niên khí độ nho nhã, tay cầm quạt xếp chậm rãi bước lên đài, hướng tứ phía chắp tay, cười nói:

- Cảm tạ tạ chư vị đạo hữu tới tham gia đấu giá tại Thần Phong Phách Mại Hành hôm nay, tại hạ Thính Phong Tử, phụ trách đấu giá lần này, nếu chư vị không có gì dị nghị, đấu giá lập tức có thể bắt đầu.

Chờ đợi một lát, thấy không có ai lên tiếng, người này mỉm cười, vỗ tay nói:

- Một khi đã như vậy, tại hạ tuyên bố, đấu giá lần này chính thức bắt đầu!

Theo thanh âm này hạ xuống, trên đài đấu giá mặt đất đột nhiên dâng lên một chiếc bàn Ngọc Thạch, bởi vì có cấm chế phòng hộ, mục quang chúng nhân đều không thể thăm dò, tự nhiên không biết được trong đó là vật gì.

- Chư vị đạo hữu, kiện đồ vật mang đấu giá đầu tiên hôm nay đến từ một vị tán tu, vị đạo hữu này dưới cơ duyên cửu tử nhất sinh, trong động phủ của thượng cổ tu sĩ nào đó chiếm được một bộ pháp quyết tu luyện.

Thính Phong Tử nho nhã cười, nói tới đây thoáng tạm dừng, lúc sau mới tiếp lời:

- Công pháp này tên là “Hỗn Nguyên Nhất Khí” thuộc loại hiếm thấy không có hạn chế thuộc tính, các hệ linh căn đều có thể tu luyện, phẩm cấp đứng hàng Địa Cấp thượng phẩm!

- Công pháp này uy lực không phải chuyện đùa, dưới giám định của giám định đại sư, tuyệt đối xứng danh Địa Cấp thượng phẩm công pháp, đấu giá khởi điểm mười vạn hạ phẩm linh thạch, đạo hữu nào có hứng thú có thể bắt đầu ra giá.

Người này khi nói chuyện, hướng Ngọc Thạch bàn khẽ phất tay, cấm chế nhất thời bài trừ, lộ ra trong đó một thượng cổ ngọc giản màu sắc phong cách cổ xưa, đường nét đơn giản.

- Địa Cấp thượng phẩm pháp quyết!

Tiêu Thần nghe vậy trong lòng chấn động, ở Bắc Hoa Châu, thậm chí cả Triệu quốc Tu Chân Giới, công pháp bực này chỉ sợ cũng chỉ có Mộc gia có thể tùy ý xuất ra, đem tới bất cứ tông môn nào đều đủ để làm bảo vật trấn phái! Không nghĩ tới đấu giá hội này kiện đồ vật đấu giá đầu tiên lại quý trọng như thế.

- Xem ra tiêu chuẩn tu chân tại Hãn Hải đại lục này quả nhiên cực cao a.

Ánh mắt Tiêu Thần khẽ quét qua, phát hiện không ít tu sĩ đối với công pháp này đều là phi thường thèm thuồng.

Một lát sau, phía trước hàng thứ ba một lão giả khuôn mặt khô héo, khàn khàn nói:

- Mười vạn hạ phẩm linh thạch.

Người này mở miệng, nháy mắt kích thích đám người rục rịch, trong lúc nhất thời lại có mấy người liên tục báo giá.

- Mười một vạn hạ phẩm linh thạch!

- Mười ba vạn!

- Mười lăm vạn!

Thiên công pháp này đứng hàng Địa Cấp thượng phẩm, chỉ sau thiên giai công pháp trong truyền thuyết, tự nhiên khiến mọi người tranh đoạt, trong khoảng thời gian ngắn giá cả không ngừng tăng cao, đạt một mốc làm lòng người kinh hãi!

- Hai mươi vạn hạ phẩm linh thạch!

Hàng thứ ba, lão giả khô héo sắc mặt âm lệ, trầm giọng nói.

Cái giá này đã là cực hạn của hắn, nếu tăng thêm liền chỉ có thể buông tay. Ánh mắt của hắn đảo qua, thấy mấy tên đối thủ phần lớn mặt lộ vẻ chần chờ vẫn chưa tiếp tục ra giá, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần vui mừng.

Nhưng vào thời khắc này, từ phía lầu hai đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm thản nhiên:

- Hai mươi lăm vạn hạ phẩm linh thạch.

lão giả kia nghe vậy cả người cứng đờ, lập tức ngồi trở lại trên vị trí. Nếu tu sĩ lầu hai ra tay, hắn tiếp tục ra giá cũng không có ý nghĩa.