Đập Nồi Bán Sắt Đi Học

Chương 294




“chế tạo người nhiễm bệnh”

Hành lang dưới lòng đất.

Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết mặc áo choàng đen gặp một đội ngũ và trà trộn vào trong đó, đi theo bọn họ vào trong.

Thông qua áo choàng đen chỉ nhìn thấy được đôi mắt, và cách dễ nhất để xác định người bị nhiễm bệnh là nhìn vào mắt. Cũng may tất cả những người bị nhiễm bệnh đang làm công việc của mình. Họ cứ như thể không có suy nghĩ, chỉ có bản năng sinh vật mà làm lặp đi lặp lại rồi cứ làm một vòng tuần hoàn như thế. Chả ai chú ý đến hai người cúi đầu cuối cùng.

Càng đến gần bên trong thì mùi càng khó chịu. Đối với Tinh Quyết mà nói thì dù tiềm thức cấp siêu 3S đối địch với sương bọ đen nhưng anh vẫn có thể kiểm soát bản thân. Chẳng qua Vệ Tam lại không dễ dàng điều khiển bản thân như vậy, từ trước đến nay cô bài xích những người bị nhiễm bệnh khác, không thích sương bọ đen, cơ mà hiện tại lại mơ hồ như bị hấp dẫn, làm cho bước chân của cô càng ngày càng chậm.

Khác với sự ham lam về cảm giác cấp siêu 3S, cô cảm thấy giống như mình đã tìm thấy đồng loại.

Chợt Ứng Tinh Quyết vươn tay nắm lấy tay Vệ Tam từ dưới áo choàng đen, anh khẽ lắc đầu với Vệ Tam.

Hai người đi cạnh nhau từ đầu và áo choàng đen rộng rãi, chẳng có người bị nhiễm bệnh phát hiện ra sự khác biệt.

Vệ Tam hoàn hồn, đuổi kịp bước chân phía trước, Ứng Tinh Quyết cũng thuận thế buông tay ra.

Họ càng đi thì con đường phía trước càng rộng, cuối cùng đến đích và đó là một khu vực lấy máu khổng lồ.

Toàn bộ khu vực lấy máu được dựng lên một hàng khoang lạnh trong suốt. Mỗi khoang đều có một người bị nhiễm bệnh và ứng với nó, bên ngoài khoang được kết nối với một ống trong suốt, đầu kia miệng ống nối thì với một trong những đường ống dày nhất, và những cái lỗ của đường ống này thông tới một hồ máu. Máu bên trong ống được gắn ngoài khoang không chảy nhanh, thậm chí còn thong thả, chúng chảy từng chút một vào đường ống dày nhất, máu của người bị nhiễm bệnh chảy vào hồ máu như một dòng suối nhỏ.

Những người bị nhiễm mặc áo choàng đen đang chờ để lấy bên cạnh. Hồ máu được chia thành hai phần, máu chảy đến chỗ nối của đường ống đặt trong một nửa hồ máu rồi từ từ thấm vào nửa hồ máu còn lại. Có một máy bấm giờ bên cái hồ, mỗi sau nửa tiếng, một người bị nhiễm bệnh sẽ quỳ xuống trước hồ máu cuối cùng, đổ máu vào tủ dài và mang nó ra ngoài.

Toàn bộ quá trình như thể đã được thực hiện vô số lần.

Mắt thấy đến phiên người phía trước đi qua và tiếp theo là Vệ Tam và Ứng Tinh Quyết, chợt nửa phần trước trong hồ máu có một người đẫm máu bước ra.

Ông ta đứng vậy với toàn thân máu không là máu, bước ra từng bước, ngay lập tức có một người bị nhiễm bệnh lấy khăn lau cho ông.

Ứng Tinh Quyết nhanh chóng giương mắt nhìn người đứng lên từ trong hồ máu, anh nhận ra đó là cha của Nam Phi Trúc.

- -- Nam Thiên Sĩ.

Người này năm đó cũng là sinh viên trường Quân sự Samuel, cũng từng một lần tiến vào quân khu rồi sau đó bị thương rút lui, vẫn mãi tĩnh dưỡng ở Sao Bạch Ải.

Lúc trước chuyện này hoàn toàn không thu hút sự chú ý của bất kỳ kể kẻ nào. Sự hao hụ trong nội bộ quân khu đã lớn từ đầu, dù cho lúc ở trường quân sự có ưu tú đến đâu thì chỉ khi chịu đựng và vượt qua quân khu mới có thể chân chính đứng trước mặt dân chúng Liên bang.

Từ sau lúc Nam Thiên Sĩ ra khỏi hồ máu, Vệ Tam đã áp chế loại hấp dẫn mãnh liệt đó, cô cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, không nhìn ông ta.

Tại thời điểm này, ở một hành lang khác có một người bình thường, theo sau là người bị nhiễm bệnh.

Nam Thiên Sĩ lau sạch mặt, ông ta cầm một con dao rồi rạch tay mình. Ông ta đi tới trước mặt người này, giơ tay dùng sức siết tay và cho người này uống máu, ông ta muốn tạo ra người bị nhiễm bệnh.

Đột nhiên Nam Thiên Sĩ dừng tay, nhìn về phía người bị nhiễm mặc áo choàng đen, híp mắt híp lại, đoạn, sải bước đi về phía Vệ Tam.

“Ngẩng đầu.” Nam Thiên Sĩ cương quyết.

Thường những người bị nhiễm mặc áo choàng đen có đôi mắt khác với người bình thường, nhưng cũng chẳng phải là con mắt đen hoàn toàn, không thuộc về những người bị nhiễm bệnh cấp cao.

Vệ Tam chỉ cần ngẩng đầu lên sẽ bị phát hiện.

Thấy cô không có động tĩnh gì, Nam Thiên Sĩ đưa tay kéo thẳng áo choàng đen. Vệ Tam để cho ông ta kéo lấy, một giây sau khi áo choàng đen bị kéo, tay cô cầm dao gâm và sáp gần Nam Thiên Sĩ, muốn đâm vào ngực ông ta.

Những người bị nhiễm bệnh khác lần lượt lui ra, Ứng Tinh Quyết cũng kẹp ở trong đó. Từ giây phút Nam Thiên Sĩ phát hiện ra, Vệ Tam biết ngay mình bị phát hiện nên cô lặng lẽ vỗ vỗ tay anh, muốn anh tránh ra.

“Là mày?” Nam Thiên Sĩ lui ra rồi nhận ra đó là Vệ Tam, ông ta bảo người bị nhiễm bệnh khác chạy tới không cần ra tay và nhìn lom lom Vệ Tam như có điều suy nghĩ, “Mày... mày cũng là người bị nhiễm bệnh?”

Một số ít các tình huống cảm ứng lẫn nhau như vậy rất có thể cho thấy rằng họ là những người bị nhiễm bệnh trong cùng một dòng.

Chả biết Nam Thiên Sĩ nhớ tới cái gì mà cười đến điên cuồng: “Vệ Tam là người bị nhiễm bệnh? Ha ha ha ha, chả phải mày chính là chiến sĩ độc lập có thực lực nhất Liên bang lần này sao?”

Rõ ràng chuyện Vệ Tam là người bị nhiễm bệnh đã khiến ông ta vô cùng mừng rỡ.

“Mày tìm tới nơi này như thế nào?” Nam Thiên Sĩ đột nhiên nâng cao ở cảnh giác, nhìn chằm chằm Vệ Tam, “Có muốn gia nhập với chúng tao không?”

Vệ Tam nghiêng đầu, màu đen trong đồng tử như ẩn như hiện khuếch tán, người đối diện tựa hồ có thể hấp dẫn khí đen trong cơ thể cô.

“Đừng có háng cự.” Nam Thiên Sĩ đi chậm rãi tới gần Vệ Tam, trên mặt lộ ra nụ cười nhưng trông rất kỳ dị, “Đây là lực lượng của mày.”

Ứng Tinh Quyết đứng ở xa nhìn hai người càng lúc càng gần thì dự cảm xấu càng ngày càng mãnh liệt. Anh không giả vờ bị nhiễm bệnh nữa, mà trực tiếp vén áo đen choàng lên, phơi bày bản thân, giải phóng cảm giác và loại bỏ những người bị nhiễm bệnh xung quanh.

“Ứng Tinh Quyết?!” Nam Thiên Sĩ nhìn thấy anh mới bắt đầu luống cuống. Ông ta do dự nhìn sang Vệ Tam, xác định cô là người bị nhiễm bệnh, rồi lại nhìn Ứng Tinh Quyết ra tay, trong lúc nhất thời không nghĩ rõ hai người này có phải cùng một nhóm hay chăng.

Mà Vệ Tam không có Nam Thiên Sĩ tới gần thì lý trí cô cũng đã trở lại. Cô xoay người đi giết những người bị nhiễm bệnh kia, đồng thời cắt đứt mạch máu cung cấp.

Cảm giác của chỉ huy cấp siêu 3S đối với người bị nhiễm bệnh là một đòn chí mạng. Nam Thiên Sĩ nhìn hai người này, đoạn, vẫy tay để cho nhiều người bị nhiễm bệnh đi vây quanh, còn mình thì muốn chạy trốn nơi này.

“Ông định đi đâu?” Sơn Cung Dũng Nam đứng ở trước mặt ông ta và hỏi.

Hai anh em Sơn Cung vừa đúng lúc đụng phải giai đoạn đấu tranh lẫn nhau, phát hiện Nam Thiên Sĩ muốn chạy trốn bèn lập tức tiến lên ngăn.

Nói về thực lực chiến đấu, Nam Thiên Sĩ là một cơ giáp sư, hiển nhiên không thể so sánh với hai vị chiến sĩ độc lập cấp 3S. Cơ mà ông ta lại đưa tay về phía hai người, máu chảy ra từ lòng bàn tay dưới sự điều khiển của ông ta đã hóa thành một đoàn sương bọ đen, tấn công anh em Sơn Cung.

“Tiến vào cơ giáp!” Sơn Cung Ba Nhận la lên cho Sơn Cung Dũng Nam.

Trước mắt mà nói thì những người không có ý định bị nhiễm bệnh sẽ không bị nhiễm sương bọ đen, nhưng cái loại sương bọ đen từ máu hóa thành này có thể nuốt chửng máu thịt của con người.

Song trong nháy mắt bọn họ tiến vào cơ giáp, không biết Nam Thiên Sĩ ấn cơ quan gì mà đã biến mất khỏi hành lang.

Vệ Tam bị một đám người bị nhiễm bệnh quấn lấy, chờ cô và Ứng Tinh Quyết chạy tới thì chỉ nhìn thấy hai anh em Sơn Cung, còn Nam Thiên Sĩ đã chạy trốn.

Sơn Cung Ba Nhận đại khái nói với hai người chuyện xảy ra bên ngoài, sau đó bảo: “Nam Thiên Sĩ đang nuốt lấy lực lượng của người bị nhiễm bệnh.”

Sương bọn đen có thể cắn nuốt lẫn nhau, hiển nhiên Nam Thiên Sĩ đang nuốt chửng một hàng sương bọ đen trong máu của người bị nhiễm bệnh nằm trong khoang lạnh nọ; còn thành phần không hấp thụ được và đã hoàn toàn dung hợp với máu, thì ông ta dùng để đổ cho người bình thường. Đến khi họ nhiễm bệnh thì nhém nát bọn họ làm phân bón cho cây biến dị còn non.

“Xem ra toàn bộ nhà họ Nam toàn là người bị nhiễm bệnh hết.” Sơn Cung Ba Nhận cúi đầu cố gắng liên lạc với Quân Độc Lập, cậu ta thậm chí hoài nghi người bị nhiễm bệnh khắp Liên bang là do nhà họ Nam an bài. Cậu ta chưa từng qua tổ chức người bị nhiễm bệnh lớn như vậy. Nhưng bây giờ kênh liên lạc cứ không liên lạc ra ngoài được, bão sao đã đến gần Sao Bạch Ải.

“Đi tới trường Samuel.” Ứng Tinh Quyết nói, về tình huống xảy ra ở đây, anh đã gửi tin nhắn cho Kim Kha và những người khác.

...

Trường Quân sự Samuel, 8 giờ tối.

Shaω Eli đến trường đúng giờ, những người khác thì trước sau cũng vào cổng trường, không xa không gần.

Đợt tuyển sinh của trường Samuel năm nay, nói chung nguồn sinh viên đột nhiên đứng cuối cùng trong năm trường quân sự quân sự lớn. Cơ mà có rất nhiều sinh viên quân sự qua lại trong khuôn viên trường, cũng không ai chú ý đến người của trường Đế Quốc và trường Damocles trà trộn vào trong.

“Cậu đang làm gì vậy?” Jill Gil Wood vừa đến và tình cờ gặp Shaω Eli, không biết tại sao cô nàng cảm thấy chột dạ khác thường ngày hôm nay.

“Cái gì mà làm gì, không phải Nam Phi Trúc bảo tao tới đây để cải tạo cơ giáp à?” Thật ra cơ giáp của gã đã được Vệ Tam sửa xong rồi, cho nên bọn họ muốn đến lúc đó gã ngẫu nhiên ứng biến.

Jill Gil Wood: “... Có chuyện gì đã xảy ra với cậu à?”

Shaω Eli hứ một tiếng: “Tao thì có chuyện gì được.”

Lúc này Tập Ô Thông và Cao Học Lâm cũng đến gần, nhìn thấy hai người bọn họ thì đi tới chào hỏi ngay.

Không có cuộc thi và đã lâu chẳng gặp, bỗng mấy người sinh ra một cảm giác xa lạ.

“Nam Phi Trúc nói muốn giúp chúng ta sửa đổi cơ giáp, tôi cảm thấy sửa xong cũng chỉ như vậy, trình độ của cậu ta có được đâu mà cứ thích lười biếng.” Còn chưa đi vào phòng làm việc của cơ giáp sư tại trường, Shaω Eli đã thêm mắm thêm muối.

“Cậu ta không sửa được thì cậu tới sửa ha?” Cao Học Lâm nói lạnh căm.

Sau khi anh ta trở về, không biết nghe được tức từ ai mà biết rằng người đầu tiên quất mình ngất xỉu chính là Shaω Eli, nhưng vì tất cả mọi người đã tan rã nên anh ta mãi chả có cơ hội để chửi Shaω Eli.

Mấy người đi vào phòng làm việc, Nam Phi Trúc đang cắt kim loại vật liệu cơ giáp. Cậu ta tháo mặt nạ ra: “Cơ giáp của các cậu cứ giao cho tôi, đợi lát nữa các cậu từng người một đi thử cơ giáp.”

“Nếu từng người một thử, tại sao lại đưa hết cho cậu?” Shaω Eli đặt câu hỏi.

Jill Gil Wood nghe vậy thì nhíu mày, không biết từ khi nào mà Shaω Eli bắt đầu nhắm vào Nam Phi Trúc. Trước kia cậu ta thích nhất là nhắm vào mình, bởi vì mình là cấp SS duy nhất trong đội, cảm thấy năng lực tác chiến của mình quá kém. Giờ thì cậu ta lại bắt đầu nghi ngờ năng lực nghiệp vụ của Nam Phi Trúc.

“Tôi còn phải kiểm tra số liệu hiện có của cơ giáp các cậu trước, sau đó mới đổi cơ giáp. Thế nên muốn thu hết cơ giáp cùng một lượt” Nam Phi Trúc cười cười, “Cậu còn đang ghi hận chuyện của người thợ tưới rau kia?”

Shaω Eli phách lối riết rồi quen, những người khác nhìn về phía gã và thất thời tự suy diễn ra cảnh gã ức hiếp Nam Phi Trúc.

Cao Học Lâm lấy vòng cổ cơ giáp của mình xuống và giao cho Nam Phi Trúc: “Không cần để ý tới cậu ta.”

Shaω Eli một phen đoạt lấy rồi ném nó lại cho Cao Học Lâm, kế đó nhét vòng cổ cơ giáp của mình cho Nam Phi Trúc: “Một mình cậu thì sửa hết bốn cái cơ giáp tới chừng nào. Trước tiên cải tại cái của tôi đã, sau đó lại sửa cơ giáp của bọn họ.”

Gã bày ra dáng vẻ muôn có được món hời trước.

“Thay đổi cơ giáp của cậu ta trước cho rồi.” Tập Ô Thông vô tình dây dưa vào loại chuyện này, thế rồi xoay người ngồi ở chỗ nghỉ ngơi bên cạnh.

Jill Gil Wood cũng không vội vàng, sắc mặt Cao Học Lâm thì không đẹp lắm, trong lòng tức muốn chết, nhưng hai chiến sĩ độc lập đã đồng ý rồi, anh cũng đành nghe theo.

Nam Phi Trúc: “...”

Cậu ta nắm vòng cổ cơ giáp của Shaω Eli ngoài cười nhưng trong không cười: “Được, tôi sẽ thay đổi cơ giáp của cậu trước.”

Nhưng Nam Phi Trúc không đi ngay mà bưng mấy ly nước qua cho mấy người Tập Ô Thông: “Bão sao sắp tới gần Sao Bạch Ải, tín hiệu liên lạc của chúng ta ra bên ngoài gần như bị cắt đứt.”

“Nhiều nhất là vài ngày thì bão sao sẽ dời đi thôi.” Cao Học Lâm cho hay, “Sao Bạch Ải có nguồn tài nguyên dồi dào, không có gì phải lo lắng, nhiều nhất là hành khách ở bến cảng rắc rối một chút vì phải ở lại đây trong vài ngày.”

Nam Phi Trúc gật đầu: “Tôi đi cải tạo cơ giáp trước, các cậu ở đây chờ một chút.”

Không thể tùy ý lái máy bay trong khuôn viên trường, cũng không thể vô cớ lái cơ giáp đi trên đường, họ đi từ cổng đến phòng làm việc chỗ này đúng là xa xôi lắm.

Nay có nước ở phía trước, dù bất cứ ai cũng vô thức muốn uống.

Shaω Eli nhớ kỹ lời dặn dò của Ứng Tinh Quyết rằng cảnh giác với tất cả hành động của Nam Phi Trúc. Thế là gã đặt mông chen chúc ở giữa Jill Gil Wood và Tập Ô Thông, vểnh chân bắt chéo. Tốc độ quá nhanh đã làm ly nước đặt trong cái mâm đổ hết. Tập Ô Thông ở khoảng cách gần nhất linh hoạt nhấc chân né được thảm họa này nhưng Cao Học Lâm thì không.

“Shaω Eli!” Ống quần Cao Học Lâm đã ướt đẫm hết.

Shaω Eli không nói gì, gã nhận được tin nhắn của Kim Kha gửi tới: [Văn phòng giáo viên xuất hiện tình trạng nhiều người hôn mê, tôi nghi ngờ có thể Nam Phi Trúc muốn ra tay tại trường Samuel. Jill Gil Wood ở bên cạnh cậu à? Nói với cô ấy là nhà họ Nam đang tạo ra những người bị nhiễm bệnh.]

“Nhà họ Nam đang tạo ra mấy người bị nhiễm bệnh.” Shaω Eli bất ngờ quay đầu nói thẳng với Jill Gil Wood.

Mấy người: “...”

“Cậu nói bậy gì?” Cao Học Lâm nhíu mày hỏi.

Tập Ô Thông nói với gã: “Cậu biết tin tức ở đâu?”

Jill Gil Wood không lên tiếng, trên thực tế, cô không hiểu tại sao Shaω Eli sẽ quay đầu lại và nói với mình.

Shaω Eli lại nhận được tin nhắn của Kim Kha: [Ra mau! Có những cây đột biến trưởng thành trong khuôn viên trường Samuel.]

“Chúng ta nên đi thôi, có cây đột biến bên ngoài.” Sau khi Shaω Eli đọc được tin nhắn, gã nào có tâm tư nói nhiều mà đã lao ra khỏi phòng làm việc, nhưng phát hiện cửa tự động không tự động mở ra.

Mấy người còn lại không biết tình hình, nhưng cánh cửa không mở được đúng là có chuyện sai sai.

Ngay tại lúc bọn họ đi tới, bên ngoài đã có một vòng mấy thầy cô trông coi với thần thái kỳ lạ.

“Thầy cô?” Cao Học Lâm kinh ngạc nhìn người bên ngoài, không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

“Là người bị nhiễm bệnh.” Jill Gil Wood kiềm chế.

Từ lời nói của Shaω Eli vừa rồi, đám người cuối cùng đã hiểu được một chút tại thời điểm này.

Cửa tự động là cửa xử lý đặc biệt, làm bằng vật liệu cứng rắn, bình thường được cơ giáp sư đặt chế độ tự động nhưng thực tế nó có thể khóa lại. Khi nãy Nam Phi Trúc đã khóa cửa nơi này.

Shaω Eli lấy ra một sợi dây chuyền cơ giáp từ túi của mình.

“Chả phải cậu đưa cho Nam Phi Trúc rồi à?” Cao Học Lâm kinh ngạc hỏi.

“Vòng cổ cơ giáp hồi trước thôi.” Shaω Eli nói với vẻ đắc ý, “Nếu không phải có tụi này, cơ giáp của mấy cậu đã giao nộp cho người ta từ sớm rồi.”

Khi gã vào cơ giáp là gã bắt đầu đập cửa. Thấy vậy, Jill Gil Wood và Tập Ô Thông cũng bắt đầu điều khiển cơ giáp phá cửa cùng trong khi những người bị nhiễm bệnh canh giữ ở cửa cứ nhìn chằm chằm vào họ mà không có biểu hiện gì, dường như đang chờ họ đi ra.

...

Nam Phi Trúc đang sải bước về phía phòng họp, cậu ta bị thằng Shaω Eli ngu xuẩn chọc tức gần chết. Ban đầu cậu ta dự định mang toàn bộ cơ giáp trong tay đội chủ lực ra ngoài, hiện tại cũng chỉ mang theo một cái, nhưng cũng may cậu ta đã bọ thuốc trong nước, bọn họ uống vào thì rơi vào hôn mê, sẽ không quấy nhiễu kế hoạch.

Bên trong phòng họp là một số giáo viên cấp 3S trong trường, hoặc là nói những người bị nhiễm bệnh, giờ phút này họ đang xem video trong khuôn viên trường. Nó chiếu cảnh sinh viên đang đi bộ trên đường, vô tri vô giác lại bị cây đột biến vươn ra dây leo từ những bông hoa bên cạnh. Chúng quấn lấy sinh viên và bắt đầu hút máu.

Nhưng cũng chỉ làm được lúc đầu bởi vì có một vài sinh viên nhanh chóng tiến vào cơ giáp, đối phó với những cây đột biến này.

“Những sinh viên này xuất hiện từ đâu thế?”

“Trường Samuel lấy đâu ra loại sinh viên quân sự có thực lực này?”

Nam Phi Trúc vừa tiến vào là thấy ngay mấy chiếc cơ giáp trong màn sáng. Người khác không nhận ra là vì vỏ ngoài cơ giáp có biến hóa, nhưng cậu ta chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra những người này đến từ đội chủ lực của trường Đế Quốc và trường Damocles!

Gã che lấy miệng không thể tin được, không hiểu mấy người này đi ra từ chỗ nào.

Tại sao lại có thể như vậy.