Darling Chúng Ta Chia Tay Nhé!

Chương 98




Trương Hoa ra bến xe chờ từ sớm, đứng từ xa đã nhìn thấy Trần Dĩnh bế con gái đi ra, anh vội chạy đến. Trước đó Trương Hoa đã nghĩ rất nhiều lời lẽ để trách móc Trần Dĩnh nhưng đến khi Trần Dĩnh xuất hiện trước mặt anh, anh lại chỉ nói được có mỗi một câu: “Em gầy đi đấy!”

Câu nói này khiến cả hai cùng bất ngờ. Bản thân Trương Hoa cũng không ngờ mình lại nói ra câu đó, còn Trần Dĩnh thì càng bất ngờ hơn. Con gái nhìn thấy Trương Hoa liền đưa tay ra nhào về phía Trương Hoa, Trần Dĩnh vội đưa con gái cho Trương Hoa, nói: “Nó muốn anh bế này!”

Trương Hoa đón lấy con gái, hôn con một cái rồi nói: “Có nhớ bố không?”, rồi ngoảnh đầu lại nói: “Em xách theo cái gì thế?”

Trần Dĩnh nói: “Quà sinh nhật em mang cho mẹ, mẹ em đã chuẩn bị ít đặc sản ở quê!”

Trương Hoa nói: “Chúng ta đi mau thôi, nóng thế này, hai mẹ con người toàn mồ hôi, về nhà tắm một cái rồi hãy đi!”

Trần Dĩnh đi theo sau nói: “Mẹ anh có biết em đưa Tỉnh Tỉnh về rồi không?”

Trương Hoa nói: “Vẫn chưa biết, anh chưa nói!”

“Thế để em gọi điện thoại nói với mẹ!”

“Không gọi cũng không sao, đằng nào thì lát nữa chúng ta chẳng về!”

“Tiếc là Nhã Vận vẫn chưa được nghỉ, nếu không sẽ vui hơn!” Trương Hoa ngoảnh đầu nói: “Sao em biết?”

“Hôm qua em gọi điện, mẹ nói với em thế mà!”

“Xem ra em ở nhà mà chuyện ở đây em đều biết rõ nhỉ, chuyện ở cửa hàng hoa chắc em cũng biết hết rồi đúng không?”

Trần Dĩnh đỏ mặt, cúi đầu không nói gì. Trương Hoa giơ tay lên vẫy taxi, hai người vào xe rồi, Trần Dĩnh liền nói: “Tại sao anh không chịu kí?”

“Anh không muốn chiếm hữu thành quả của em!”

“Hiện giờ Ngô Tĩnh quản lý tương đối tốt, sau này có khi em ở luôn nhà chuyên tâm chăm sóc Tỉnh Tỉnh vậy!”

“Cô ấy chỉ tạm thời làm thay em thôi, tốt nhất em nên nhanh chóng tiếp nhận lại cửa hàng, như thế anh cũng bớt lo lắng, chuyên tâm lo chuyện công ty.”

Trần Dĩnh và con gái tắm rửa xong, Trương Hoa liền nói: “Chúng ta đi thôi, giờ đi mua bánh gato trước!”

Lúc ngồi trong taxi, Trần Dĩnh gọi cho Lưu Huệ Anh, nói mình đã quay về rồi. Lưu Huệ Anh vui vẻ nói: “Thế à? Cậu qua chỗ tớ lấy chìa khóa hay là tớ mang sang cho cậu?”

Trần Dĩnh nói: “Tạm thời không cần đâu, tớ với Trương Hoa đang về nhà bố mẹ anh ấy trước đã, hôm nay là sinh nhật mẹ anh ấy mà!”

Trần Dĩnh cúp điện thoại rồi, Trương Hoa liền nói: “Cái cô Huệ Anh này miệng kín như bưng. Phong Hải hỏi mấy lần liền đều một mực khăng khăng nói không có liên lạc gì với em cả!”

“Là em bảo cô ấy làm vậy mà!”

“Tại sao? Sợ anh biết à?”

Trần Dĩnh lại cúi đầu không nói gì. Trương Hoa lên tiếng: “Lần này coi như em thông minh, biết về nhà bố mẹ, nếu như mà em đến một thành phố xa lạ, làm anh bực mình, anh không để yên đâu!”

Trần Dĩnh nghe vậy, biết ngay Trương Hoa hiểu nhầm cô về thẳng nhà bố mẹ đẻ, thế nên cô cũng không giải thích gì.

Trần Dĩnh và con gái đột ngột xuất hiện khiến mẹ Trương Hoa vui lắm, vội chạy lại bế cháu nội trêu đùa, sau đó mới quay sang Trần Dĩnh nói: “Chẳng phải hôm qua con nói vẫn đang ở nhà sao, sao hôm nay đã về rồi?”

Trương Hoa liền nói: “Nghe nói mẹ muốn đón sinh nhật với Tỉnh Tỉnh, sáng nay Trần Dĩnh liền bế con quay về đây đấy!”

Mẹ Trương Hoa gật đầu: “Thế thì tốt, mau vào nhà đi, bên ngoài nóng lắm!”

Trần Dĩnh liếc Trương Hoa, không nói gì, sau đó theo mẹ Trương Hoa vào nhà.

Bố Trương Hoa đi phía sau Trần Dĩnh nói: “Đường xá xa xôi như thế, có nó

Trần Dĩnh ngoảnh đầu lại cười bảo: “Cũng bình thường bố ạ, giờ cũng không nóng lắm mà!”

Trương Hoa thấy mẹ cứ ôm rịt lấy cháu gái không chịu buông ra liền nói: “Hôm nay là sinh nhật mẹ, mẹ không phải nấu nướng đâu, để con làm cho!”

Trương Hoa nói xong liền đứng dậy, nói với Trần Dĩnh: “Em giúp anh một tay, để mẹ trông Tỉnh Tỉnh cho!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Không cần đâu, cứ để mẹ làm cho!”

Trần Dĩnh cũng đứng dậy theo, nói: “Để bọn con làm cơm cũng được, hôm nay sinh nhật mẹ, mẹ cứ nghỉ ngơi đi!”

Mẹ Trương Hoa cười: “Thôi được rồi, thế thì mẹ cũng thử hưởng thụ một lần xem sao!”

Trần Dĩnh vừa rửa rau vừa nói: “Công ty hiện giờ ra sao rồi?”

“Chuẩn bị hoạt động lại rồi, anh đã thay đổi một chút về định hướng thị trường!”

“Thay đổi thế nào?”

“Có nói em cũng không hiểu đâu!”

Trần Dĩnh im lặng, hồi lâu sau mới nói: “Xem ra cái cô Ngô Tĩnh kia vẫn thông minh hơn em, hiểu biết nhiều hơn em!”

Trương Hoa vừa thái rau vừa ngoảnh đầu lại nhìn Trần Dĩnh nói: “Em nói vậy là ý gì?”

“Lưu Huệ Anh nói hai người thường xuyên bàn bạc công chuyện với nhau, trong khi ở cạnh em anh không bao giờ bàn chuyện công việc, điều đó cho thấy cô ấy là một cô gái thông minh!”

“Thông minh quá có cái tốt mà cũng có cái không tốt.”

“Em không nghĩ thông minh lại có cái gì không tốt.”

“Đó là bởi vì em không thông minh nên mới không cảm nhận được mà thôi.”

“Mặc dù biết bản thân không thông minh nhưng nghe anh nói thẳng như vậy em vẫn thấy khó chịu.

“Thôi không nói những chuyện này nữa, làm cơm trước đã!”

Mẹ Trương Hoa bế cháu, nhìn Trương Hoa và Trần Dĩnh bê đồ ăn ra liền cười nói với cháu: “Lát nữa bà cháu mình sẽ nếm thử món ăn do ông bố quý hóa của cháu làm nhé!”

Trương Hoa nói: “Cái gì mà ông bố quý hóa, khó nghe quá!”

Trần Dĩnh đứng bên cạnh, không khỏi phì cười.

Mẹ Trương Hoa nói: “Con ranh Nhã Vận bảo tối sẽ gọi điện về, sao vẫn chưa thấy gọi nhỉ?”

“Giờ còn chưa bắt đầu ăn cơm, chắc là nó đợi đến sau khi ăn cơm mới gọi đấy!”

Mẹ Trương Hoa nói với Trần Dĩnh: “Dĩnh à, đợi nó nghỉ hè rồi con để nó đến cửa hàng hoa giúp một tay, không có nó ở nhà suốt ngày chỉ chơi bời, nhân tiện cho nó rèn luyện thêm luôn!”

Trần Dĩnh gật đầu: “Vâng ạ!”

Trương Hoa nói: “Nghỉ hè không cần đến cửa hàng hoa đâu, chỗ con cũng đang cần người, hơn nữa lại có điều kiện cho nó rèn luyện tốt hơn, mà ở bên canh con chí ít nó cũng phải ngoan ngoãn hơn một chút!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Bên chỗ con toàn là đàn ông con trai, mẹ không yên tâm. Cửa hàng hoa toàn là con gái, mẹ thấy yên tâm hơn!”

“Mẹ à, xem mẹ nghĩ đi đâu kìa, bên con cũng có con gái mà, đâu phải như ở công ty đồ điện Triết Đông trước đây!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Công ty con hiện giờ làm cái gì?”

“Đào tạo ạ, là dào tạo các sinh viên mới tốt nghiệp hoặc là các lao động phổ thông ở các doanh nghiệp, công ty hay thậm chí là xưởng sản xuất.”

“Sao công việc của con cứ thay đổi liên tục thế?”

“Có thay đổi gì đâu mẹ? Hơn một năm nay con vẫn làm về mảng đào tạo mà!”

“Kể từ lúc con nghỉ việc cho đến bây giờ, mẹ cứ không hiểu rõ con đang làm cái gì, cứ thấy loạn hết

Trương Hoa cười nói: “Mẹ chỉ cần tin rằng con trai mình không làm gì vi phạm pháp luật là được!”

“Mẹ cũng không muốn can thiệp đến những chuyện này, chỉ mong các con ở ngoài có thể bình an là được rồi!”

Mẹ Trương Hoa nhìn cháu gái, nói: “Chủ yếu nhất là cháu nội của bà được bình an nhỉ!”

Trần Dĩnh mỉm cười nói: “Mẹ à, đây đâu phải xã hội đen!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Ai bảo chỉ có ở xã hội đen mới không bình an? Ngộ nhỡ hai đứa chăm sóc nó không chu đáo để nó sinh bệnh sinh tật thì sao? Hoặc là các con không quan tâm khiến nó bị tự kỷ thì sao?”

“Không đáng sợ như mẹ nói đâu, sao có thể không chăm sóc, quan tâm cho nó chứ?”

“Mẹ thấy hai đứa chúng bay vẫn còn trẻ con lắm, vẫn cần có người khác chăm sóc ấy chứ!”

Trương Hoa nghe mẹ nói vậy thì chỉ biết cười như mếu: “Mẹ nói thế thì con chẳng còn gì để nói nữa!”

“Mẹ nói đúng lắm, sau này chúng con sẽ chú ý hơn ạ!”

Mẹ Trương Hoa nói tiếp: “Trẻ con bây giờ thông minh lắm! Bây giờ nó cần có người lớn nói chuyện thường xuyên với nó, cho nó cảm nhận tình cảm, tình thân, hai đứa bận rộn như thế, làm gì có thời gian chơi với nó, nói chuyện với nó, lại càng chẳng có thời gian cho nó ra ngoài đi chơi.”

Trương Hoa lại cười nhăn nhó: “Nhưng bọn con đâu thể không làm gì, ngày ngày ngồi nhà chơi với con gái!”

Mẹ Trương Hoa nói: “Mẹ chỉ hi vọng hai đứa đừng bận rộn như thế, chúng ta đều xuất thân trong gia đình bình dân, đâu cần thiết giàu sang phú quý, có thể bình yên sống qua ngày là được, quan trọng nhất là cả nhà thường xuyên bên nhau.”

Nhã Vận gọi điện về sau bữa tối, nghe thấy bảo có Tỉnh Tỉnh đang ở nhà chơi, Nhã Vận một mực đòi nghe Tỉnh Tỉnh gọi “cô” ở trong điện thoại. Đáng tiếc là khi đặt ống nghe vào gần miệng Tỉnh Tỉnh, con bé ngoài việc cười khanh khách ra thì chẳng biết nói gì hết. Lúc mẹ Trương Hoa cầm lại ống nghe, Nhã Vận liền nói: “Con sốt ruột muốn về chơi với cháu

Mẹ Trương Hoa cười nói: “Chơi với Tỉnh Tỉnh không phải là nhiệm vụ của con, nhiệm vụ của con là học hành cho tốt vào!”

Nhã Vận nói: “Học hành với chơi với Tỉnh Tỉnh đâu có gì mâu thuẫn đâu!”

Buổi tối, Trương Hoa ngủ ở phòng Nhã Vận, Trần Dĩnh ôm con ngồi chơi trong phòng Nhã Vận một lúc lâu. Trương Hoa nói: “Em cũng muốn ngủ bên này à?”

Trần Dĩnh nói: “Xem anh nghĩ đi đâu vậy, lâu rồi Tỉnh Tỉnh mới được gặp bố, em muốn cho con ngồi chơi với anh thêm một lúc thôi!”

Trương Hoa nói: “Sau này đừng có nói những lời này nữa, em cứ nói như vậy lại khiến anh có cảm giác em chuẩn bị mang Tỉnh Tỉnh đi!”

“Lần trước là do em không phải, sau này em sẽ không như thế nữa!”

“Chuyện này đã nhắc nhở anh, đợi mai về thành phố anh sẽ phải kí thỏa thuận với em!”

Trần Dĩnh tròn mắt: “Thỏa thuận gì?”

“Đó là em không được phép tự ý quyết định chuyện của Tỉnh Tỉnh, đương nhiên anh muốn nói đến chuyện lớn, ví dụ như đem con rời khỏi thành phố này.”

“Em đã bảo sau này không thế rồi còn gì!”

“Không được, nhất định phải kí thỏa thuận đàng hoàng, như thế anh mới yên tâm được!”

“Có ai kí thỏa thuận điều kiện đấy chứ? Để người khác biết được lại cười cho!”

“Mặc kệ người khác nghĩ gì, anh chỉ quan tâm đến con gái anh thôi!”

Ngày hôm sau, mẹ Trương Hoa muốn giữ mẹ con Trần Dĩnh ở lại thêm một ngày nhưng Trần Dĩnh nói phải về thành phố có việc, cuối cùng mẹ Trương Hoa cũng đành chịu. Đến thành phố, Trần Dĩnh nói sẽ qua chỗ Lưu Huệ Anh lấy chìa khóa, Trương Hoa nói: “Thế thì anh qua công ty trước, đừng quên chuyện thỏa thuận đấy!”

Lưu Huệ Anh vừa uống cà phê vừa nói: “Anh ấy muốn kí

“Đúng thế, cảm giác cứ thế nào ấy!”

“Anh ấy yêu con như thế, muốn được ở bên con như thế thì phục hôn đi!”

“Ai mà biết được anh ấy nghĩ cái gì!”

“Thế thì cậu đừng kí, cậu cứ nói quyền nuôi con thuộc về cậu, làm thế nào là do cậu quyết định, dù gì thì giờ anh ấy cũng không thể cướp con khỏi tay cậu được.”

“Làm như vậy liệu anh ấy có nổi giận không?”

“Anh ấy không quan tâm cậu có giận hay không thì cậu cần gì quan tâm anh ấy có giận hay không!”

Trần Dĩnh ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Kí cũng được, nhưng trên thỏa thuận phải thêm một điều kiện: Một khi anh kết hôn, nội dung thỏa thuận sẽ bị xóa bỏ!”

Lưu Huệ Anh nhìn Trần Dĩnh hồi lâu, cười nói: “Ai bảo là Trần Dĩnh của tớ ngốc nào? Chỉ nhìn cái phần chú thích thêm vào của cậu thôi cũng thấy cậu thừa thông minh rồi!”

“Tớ chỉ nói thực lòng thôi, nếu anh ấy kết hôn với người khác, tớ đâu cần chuyện gì cũng phải hỏi ý kiến anh ấy làm gì?”

“Đúng thế, muốn giữ con gái ở bên cạnh, muốn sắp đặt tương lại cho con gái thì hoặc là phải phục hôn hoặc là đừng mong lấy vợ khác!”

“Tớ đâu có nghĩ nhiều đến thế.”

“Cho dù cậu có nghĩ thế nào, nếu anh ấy không nhắc đến chuyện kí thỏa thuận thì thôi, nếu nhắc đến nữa cậu cứ nói như thế!”

“Dạo này cậu vẫn ổn chứ?”

“Tớ thì có gì mà ổn với không ổn? Vẫn cứ thế thôi!”

“Nghe Trương Hoa nói cậu với Ngô Phong Hải thường xuyên đi ăn với nhau, thế mà không có cảm giác gì à?”

“Cái gì mà thường xuyên đi ăn với nhau? Lúc ấy anh ta vì muốn dò la tung tích của cậu nên mới tìm đến tớ thôi!”