Dật Tiếu Khuynh Thành

Chương 65: Vô sự hiến ân cần




(*) cả câu của nó là: vô sự hiến ân cần, vô gian tức đạo, câu này có nghĩa là: không có chuyện gì cũng tỏ ra ân cần,không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm 

Từ sau khi tiệc trà của phu nhân Wendy kết thúc, quan hệ giữa Tiêu Dật và Ti Tu Dạ đã tiến thêm một bước.

Thời gian hai người ở cạnh nhau tăng lên rất nhiều ngoài những lúc đi học và đi làm, hai người gần như là cả ngày ở cùng một chỗ.Nếu Ti Tu Dạ ở trong phòng làm việc giải quyết công việc, Tiêu Dật liền ngồi ở một bên chơi trên máy tính.Nếu như Tiêu Dật nghiên cứu tới nghiên cứu lui những thứ cực kì mới mẻ,Ti Tu Dạ sẽ ở bên cạnh đưa ra một số ý kiến, hỗ trợ đưa đồ vật này đồ vật nọ cho Tiêu Dật.

Khắp nơi khắp chốn đều bắt gặp hình ảnh ấm áp của hai người bọn họ ở bên cạnh nhau.

“Dật Dật, em xem, đây là thuốc làm cho người ta tỉnh táo mới nhất do chị nghiên cứu chế tạo ra, rất có hiệu quả a, chỉ cần em….”.

“Dật Dật, em đừng để ý đến chị ấy, thuốc tỉnh táo là cái quái gì a, chỉ cần thêm chút ớt cộng với hành tây là có thể giúp người ta tỉnh táo rồi, xem máy bay điều khiển từ xa của anh mới làm, chúng ta có thể tìm chó con mèo con tới thử”.

Bị Ti Tu Dạ ôm trong lòng, Tiêu Dật kiên nhẫn lắng nghe những ý tưởng mới lạ của hai chị em sinh đôi.

Có Tiêu Dật ở bên cạnh Ti Tu Dạ, hai chị em Ti Lưu Du và Ti Lưu Giác phát hiện ra Ti Tu Dạ không còn dọa người ta chết khiếp như hồi trước, cho nên bọn chúng mới thả lỏng, ở trước mặt Ti Tu Dạ cũng dám ầm ĩ, tranh chấp sự chú ý của Tiêu Dật.

Thật ra bọn chúng ở trước mặt Tiêu Dật nói của mình như thế này như thế kia,cũng có một phần nguyên nhân là muốn thân cận với Ti Tu Dạ thêm một chút, ôm ấp mong muốn được hắn khen một câu.

“Chú thấy Tiểu Dật Nhi càng ngày càng bé lại rồi, lúc nào cũng dính lên người daddy của cháu, giống như em bé còn đang bú sữa mẹ ấy”.

Hai cha con Ti Tu Dạ thì nhàn nhã rồi, người khổ ấy, chính là người em họ Ti Tu Khải này đây.Không có chuyện gì là không làm tốt, vì để về sớm chơi đùa cùng con, Ti Tu Dạ không chút do dự mà đem toàn bộ công việc đổ lên đầu Ti Tu Khải đáng thương, khiến cho Ti Tu Khải phải tăng ca một ngày một đêm.

Điều này khiến cho hắn sau khi nhìn thấy cảnh hai cha con nhà kia vui vẻ bên nhau,trong lòng không hiểu vì sao lại thấy chua sót, nghiến răng kèn kẹt.

“Chú Khải làm sao vậy?”.Ti Lưu Cẩn cảm thấy kì lạ liền hỏi thăm.

“Chú ấy đang ghen tỵ đấy”.Tiêu Dật mắt không thèm liếc lên,nhanh chóng tiếp lời Ti Lưu Cẩn, sau đó quay lại nói với Ti Tu Dạ, “Daddy, có muốn thử thuốc làm cho tỉnh táo của chị Du chế ra không? Hình như rất có hiệu quả”.

Đối với việc được Ti Tu Dạ ôm vào lòng, cho đến giờ, Tiêu Dật thật sự rất thỏa mãn.Bản chất của nó vốn là một kẻ lười biếng, nay lại có một người để dựa vào, tội gì không lợi dụng chứ?.

Còn nói về Ti Tu Dạ, thì thôi khỏi cần nói, loại lợi ích này càng nhiều bao nhiêu lại cảm thấy càng ít bấy nhiêu.

“Ừ, đúng là không tệ”.Ti Tu Dạ lười biếng liếc mắt qua một cái, chỉ là vài từ vô cùng đơn giản cũng đã khiến cho trên mặt Ti Lưu Du hiện ra vẻ tung tăng hớn hở.

“Chú thì có gì phải ghen tị cơ chứ”.Ti Tu Khải ngay lập tức giậm chân, tuyệt đối không phải là ghen tị với sự tương thân tương ái, có người thương của bọn họ.Tuyệt đối không phải.

“Chú Khải không cần phải ghen tị, chú cũng phải nhanh lên thôi”.

Tiêu Dật ném ra một câu nói mờ ám, sau đó liền cùng với hai chị em song sinh tiếp tục thảo luận, mặc cho Ti Tu Khải có hỏi như thế nào cũng không trả lời.

“Ông chủ, cậu chủ nhỏ, Tiêu tiểu thư đến”.

Lâm Văn Thanh dẫn theo Tiêu Mẫn Nhi đi tới.

“Ủa, sao hôm nay không nghe thấy tiếng của dì Tiêu vậy ta?”.Ti Lưu Du mở to đôi mắt lấp lánh, ngu ngơ nói.

Tiêu Mẫn Nhi của ngày xưa, người chưa đến nhưng tiếng đã đến trước, đây cũng chính là đặc trưng của cô ấy, nhưng hôm nay lại có chút yên lặng quá đi thôi.

“Ai nha,Tiểu Du nói nhăng nói cuội gì đấy, dì chẳng phải vẫn luôn như vậy sao?”.

Nếu như không phải nhìn thấy đôi mắt lóe ra tia lạnh lùng mang đầy ý đe dọa kia, thì giọng nói của Tiêu Mẫn Nhi cũng không cực kỳ thùy mị như vậy.

“Ngài Ti, trùng hợp thế nhỉ, hôm nay ngài cũng ở nhà sao?”.

Ti Tu Khải đang trầm tư suy nghĩ câu nói mờ ám của Tiêu Dật, chợt phát hiện ánh mắt những người xung quanh đều hướng về phía mình, lúc này mới biết người được Tiêu Mẫn Nhi gọi là ngài Ti kia là đang nói về mình.

Ti Tu Khải cùng Tiêu Mẫn Nhi có rất ít thời gian gặp nhau tại Ti gia, nên không ngờ rằng, ông anh họ mười phân vẹn mười của mình,là người tình trong mộng của không biết bao nhiêu phụ nữ, nhưng cũng chỉ được Tiêu Mẫn Nhi gọi là: ‘tên đàn ông kia’, ‘tên đàn ông cướp Dật Dật của ta’.

“Không cần phải khách sáo như vậy, gọi tôi là Tu Khải là được rồi”. Ti Tu Khải cười ha hả.

Tiêu Dật đứng ở một bên nhìn đôi trai gái cười cười nói nói.Nhanh vậy sao? Sao thái độ lại chuyển nhanh đến như vậy? Hôm qua trong điện thoại còn giơ nanh múa vuốt hỏi xem người phụ nữ được chính tay Ti Tu Khải kêu tới là ai? Vậy mà bây giờ mẹ lại có thể giả bộ nết na thùy mị đến như thế.

Vì chú Khải mà mặc niệm ba giây, Tiêu Dật rũ mắt xuống.

“Mọi người xem, dì Tiêu mang cái gì tới kìa”.Ti Lưu Cẩn nhanh mắt nhìn thấy Tiêu Mẫn Nhi đem thứ gì đó đặt lên bàn.

“Để anh tới xem, có phải bà Trương làm cho chúng ta thứ gì có thể ăn ngon hay không?”.

Ti Lưu Giác nhảy bật lên một cái rồi tiến đến, mở nắp ra: “Đúng là đồ ăn, bà Trương đối với chúng ta thật là tốt, nhưng mà, hình dáng của những chiếc bánh ngọt này có chút kì lạ”.

Nói xong cậu nhóc liền lấy chiếc bánh từ trong hộp ra.

“Chát”.

“Á —– Đau quá——”.

“Không được lộn xộn, đây là của dì làm, hơn nữa không phải làm cho cháu”.Tiêu Mẫn Nhi ôm lấy hộp bánh vào trước ngực.

“Dật Dật, Dật Dật”.Ti Lưu Giác giơ tay chạy đến trước mặt Tiêu Dật, oan ức nói: “Em xem, dì Tiêu đánh anh, tay đỏ cả lên rồi này”.

“Ngoan,không đau”.Tiêu Dật dò xét từ đầu đến chân, khóe mắt liếc nhìn Tiêu Mẫn Nhi đang hưng phấn bừng bừng đi về phía Ti Tu Khải, “Mommy không để cho anh ăn, là muốn tốt cho anh thôi.Bánh ngọt kia, cơ thể trẻ con không thể chịu đựng nổi”.

“Hử? gì cơ”.Ti Lưu Giác không hiểu được câu nói của Tiêu Dật, nhưng chiếm được chút quan tâm của Dật Dật,trong lòng cũng thấy thỏa mãn lắm rồi.

Ti Lưu Cẩn thấy Tiêu Mẫn Nhi so với ngày xưa có những hành động khác lạ, nghiêng đầu hỏi Tiêu Dật: “Dật,dì Tiêu hôm nay bị làm sao vậy?”.

“Không có chuyện gì cũng tỏ ra ân cần(*) Quay lại trên đọc nhá .Tiêu Dật để lại nửa câu gợi ý.

…………..

“Tu Khải”.Tiêu Mẫn Nhi ngượng ngùng tiến gần đến chỗ Ti Tu Khải, trên mặt hiện lên từng mảng màu đỏ, “Cái này, là bánh ngọt tự tay tôi làm, anh có muốn ăn thử không?”.

“Hả, được, tôi sẽ nếm thử một cái”.Ti Tu Khải tùy tiện cầm một cái đưa vào miệng.

“Bác quản gia”.Tiêu Dật vẫy vẫy tay, gọi Lâm Văn Thanh tới, ghé sát vào ông ấy nói mấy câu.

Lâm Văn Thanh có chút giật mình mà nhìn Tiêu Dật, lại lấy tiêu chuẩn nghề nghiệp của mình lấy lại bình tĩnh, gật đầu lui xuống.

“Thế nào,ăn có ngon không?”.Tiêu Mẫn Nhi chờ mong mà quan sát từng phản ứng nhỏ trên khuôn mặt của Ti Tu Khải.

“Ừ, cũng không tệ lắm”.Nuốt cái bánh ngọt xuống,Ti Tu Khải miễn cưỡng khen.Thật ra,cái bánh đó cùng với bánh ngọt bình thường cũng không có khác biệt gì lắm, không có một chút gì đặc biệt, cùng lắm thì cũng khô hơn một chút, ngọt hơn một chút.

Tiêu Mẫn Nhi nghe xong,cả người như đang bay, vẫn ôm lấy hộp bánh, quay người lại cười ngây ngô.

“Chú Khải”.Tiêu Dật từ trên người Ti Tu Dạ trượt xuống, đi qua, kéo kéo Ti Tu Khải.

Ti Tu Khải ngồi xuống “Có chuyện gì vậy?”.

“Cái này, cho chú”.Tiêu Dật nhanh tay đem chiếc lọ nhỏ mà Lâm Văn Thanh đưa tới nhét vào tay Ti Tu Khải.

Nhìn thấy nhãn hiệu trên chiếc lọ,Ti Tu Khải nghi ngờ hỏi: “Đây không phải là….”.

“Lúc trước là không thể phòng bị rồi”, Tiêu Dật vẻ mặt nghiêm túc lạ lùng, vỗ vỗ vai Ti Tu Khải, “Nhưng mà, sau này tu bổ một chút, may ra còn kịp”.

“Tiểu Dật Nhi, cháu đang thao thao bất tuyệt cái gì đấy, toàn nói cái gì không đâu vậy?”.Ti Tu Khải cảm thấy mình càng ngày càng không thể hiểu nổi đứa cháu trai này của mình rồi.

Nhưng hắn vừa rứt lời, mặt liền biến sắc, mặt mũi trở lên méo xẹo,cắn răng mà nói từng lời đứt quãng: “Cháu …có phải…là nói…đến chuyện…chuyện này không?”.

Thấy Tiêu Dật mang theo vẻ mặt đồng cảm mà gật đầu,Ti Tu Khải nói cũng không kịp nói, ngay lập tức chạy đi, chạy thẳng đến WC.

Từ chỗ cuối hành lang mà hắn biến mất,vang lại một câu yếu ớt.

“Anh họ, ngày mai có thể em phải xin phép nghỉ làm rồi ~~~~~~”.

Nhận lấy những ánh mắt nghi hoặc từ những người xung quanh, Tiêu Dật làm như chưa hề có chuyện gì xảy ra, lại tung tăng chạy trở về trước mặt Ti Tu Dạ,bò lên chân hắn,tiếp tục ngồi xuống, động rác rất thuần thục lưu loát.

Đồ ăn do mommy Tiêu Mẫn Nhi tự tay làm sao? Bắt chước cách nói của bà ngoại Trương Ngọc Quyên, thì là cùng với nụ cười của Tiêu Dật có lực sát thương như nhau.Thoạt nhìn thì thấy bình thường, chưa nói đến mức độ khó nuốt khi ăn, chính là, loại đồ ăn đó như có một loại ma lực,khiến cho người ăn sẽ bị ‘tào tháo đuổi’, cuộc sống hàng ngày sẽ khó mà có thể bình an.

Nhớ lại trước kia,mẹ Tiêu xung phong xuống bếp, vì Tiêu Dật mà làm món đơn giản nhất đó là:cơm chiên trứng tình yêu.

Ít nhiều gì thì bà ngoại Trương Ngọc Quyên cũng đề phòng, chính mình nếm thử một chút, kết quả là chính mình được một ngày cùng với cái WC làm bạn thân thiết.

Đợi đến lúc sắc mặt bà ngoại đã đỡ hơn, ngay lập tức ra lệnh cấm,phòng bếp là nơi quan trọng,Tiêu Mẫn Nhi và thú cưng đều như nhau,không được phép vào.

……..

Ti Tu Khải ở trong WC rất lâu, mọi người cũng đem chuyện của hắn vứt qua một bên rồi, mà Tiêu Mẫn Nhi vẫn còn đang chìm đắm trong thế giới YY của mình, mặt cười gian, khiến cho người ta không dám nghĩ nhiều.

“Dật, chúng ta cùng chơi cái này đi”.Cầm bộ trò chơi mới mua về,Ti Lưu Cẩn hô lên.

Nghĩ đến chuyện hai chị em song sinh hiếm có dịp về nhà, làm cho bọn họ vui vẻ nhiều thêm một chút, để lại những kỉ niệm đẹp,khi quay trở lại núi Diêm Minh cũng có thể tiếp tục chống đỡ những khóa huấn luyện cực khổ, Tiêu Dật liền gật đầu: “Ừ”.

Khác với khoang trò chơi được đặt trong phòng chơi game, lúc này trờ chơi sử dụng những thiết bị đơn giản, mỗi người được trang bị một kính cảm ứng cùng với một tai nghe âm thanh nổi.

Nhưng mà cũng đừng có khinh thường, khoang trò chơi ngày trước đều là mỗi người ngồi trong một khoang của mình, hạn chế nô đùa, lúc này có một màn hình cùng với cái thảm, tất cả đều có thể tiếp xúc, cảm nhận và nhìn được, hay nói cách khác, bốn người bọn Tiêu Dật,có thể ở trong một chỗ,bắt đầu trò chơi,càng thêm hiệu quả khi tiến vào thế giới kì lạ trong trò chơi.

Bốn đứa nhỏ trang bị đầy đủ,từ chỗ quản gia Lâm Văn Thanh mở công tắc, bọn chúng chính thức tiến vào trong không gian của trò chơi mới.