Đấu Chiến Cuồng Triều

Chương 292: Dương đông kích tây (2)




“Chuyện gì vậy?” Vẻ mặt Vương Trọng cũng nghiêm túc hẳn lên, xem hình ảnh, bọn họ tựa như là ở Cuồng Thú xã đoàn, nhưng Barron vì sao sẽ bị thương?

“Chúng ta ở Cuồng Thú xã đoàn, ngươi... Vẫn là qua đây một chuyến đi.”

Vẻ mặt Scarlett rất nghiêm túc, còn mang theo một tia phẫn nộ.

Barron là fan Vương Giả Mạnh Mồm, Vương Giả Mạnh Mồm sau khi thắng lợi tránh không được rất vui vẻ, điều này làm Salisbury nhìn mà không chịu nổi nữa, bởi vì hắn luôn luôn nói Vương Giả Mạnh Mồm phải thua, kết quả lại bị đánh mặt, tiếng cười của Barron đương nhiên không phải trào phúng, nhưng theo Salisbury thấy chính là trào phúng, mà Salisbury cũng không phải một kẻ mất mặt còn không lên tiếng, lập tức tìm Barron “luận bàn một chút”, vốn là tập huấn, luận bàn lẫn nhau là việc rất bình thường, huống chi mọi người xem trận đấu vừa rồi cũng đều có ý tứ hoạt động chút.

Barron thuộc loại hình thực chiến, cần cảm xúc bùng nổ, loại luận bàn và huấn luyện này không sai biệt lắm, căn bản không phát huy được lực lượng thật sự, nhưng Salisbury thì lại chơi thật, đánh gãy cánh tay phải Barron. Đây chỉ là luận bàn, căn bản không cần thiết, người Thiên Kinh đương nhiên phẫn nộ, đòi Salisbury giải thích.

Salisbury tựa cười mà không cười nhìn bọn họ, Bảo La thì đứng ở phía sau hắn, người chiến đội Saxon hôm nay cũng đều ở bên cạnh, hắn ước gì đám người này của học viện Thiên Kinh nhịn không được động thủ.

Hắn mấy ngày nay xem như đã hiểu, cô bé tên Hyman kia và Vương Trọng thật ra không có gì, nhưng lại một lòng một dạ nhào vào trên người tiểu bạch kiểm học viện Thiên Kinh tên là Glory kia, lúc đi học giống như quả thực hận không thể ngồi vào trong lòng gã, Salisbury lúc ấy liền biết mình hết hy vọng rồi. Nếu đối thủ là Vương Trọng còn dễ nói, nhưng tiểu bạch kiểm tên Glory kia bộ dạng là thật sự quá đẹp, người như thế, cho dù mình đem hắn giẫm đến trong đống phân, những cô em kia cũng sẽ khóc lóc hướng trong đống phân lao vào.

Nếu như vậy, hắn đương nhiên cũng không có gì cố kỵ, căn bản không cần để ý hình tượng, dù sao chỉ cần mình sướng là được.

“Ha ha, luận bàn ngộ thương mà thôi, mấy vị không cần bộ dáng hung thần ác sát như vậy, thua không nổi thì đừng đấu, Thiên Kinh cũng chỉ ở cái mức này.” Salisbury chẳng hề để ý bĩu môi nói, chiến đội khác thì xem náo nhiệt, loại sự tình này không có đúng sai đáng nói, cá lớn nuốt cá bé, rất bình thường.

Emily khẽ nhíu mày, siết nắm tay nhỏ, Scarlett lại đi qua túm lấy cô: “Vương Trọng sắp đến rồi, chờ hắn đến rồi nói sau, chúng ta vẫn là để Hyman xem thương thế của Barron trước đi.”

“Không có việc gì, bị thương nhẹ, là ta quá vô dụng.” Barron thì lại xấu hổ, tay phải theo bản năng muốn nâng lên gãi gãi đầu, nhưng hắn bị thương chính là cánh tay phải, vừa nhấc lên đã đau nhe răng trợn mắt, mồ hôi trên trán như hạt đậu không ngừng chảy xuống.

Hyman trừng mắt nhìn hắn, đem vai trái hắn đè chặt, một luồng hồn lực màu lam nhạt từ trong bàn tay cô thẩm thấu đến cánh tay trái của Barron.

Dị năng loại chữa trị là rất hiếm thấy, các đại chiến đội thật ra đều hy vọng có được một đội viên như vậy, đối với CHF nguy cơ bốn bề mà nói, đây không thể nghi ngờ là có được năng lực đánh lâu dài.

“Không đau nữa!” Barron có chút xấu hổ.

“Câm miệng.” Hyman nhắm mắt cẩn thận cảm thụ, chết tiệt, xuống tay thật nặng.

Ngay sau đó, hào quang màu lam kia cũng đang khuếch tán, chiếu khắp toàn thân cao thấp Barron.

May mà chỉ là gãy xương, Hyman nhẹ nhàng thở ra, Barron dù sao trước đó không lâu mới trải qua một lần hồn hải sụp đổ bị thương nặng, mọi người lo lắng cũng chỉ là lần này bị thương có dẫn phát vấn đề phương diện nội tại của hắn hay không, chỉ là gãy xương, nói thật, vấn đề không lớn.

Vương Trọng đã đến, phía sau là Lola, nhìn ra được hai người là cùng nhau chạy tới.

“Cánh tay phải gãy xương, phương diện khác không có gì trở ngại, cần một đoạn thời gian khôi phục.” Hyman giải thích, người khác của học viện Thiên Kinh cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

“Vậy thì tốt.” Vương Trọng cười cười, quay đầu nhìn về phía Salisbury bên kia: “Salisbury phó đội trưởng...”

“Có gì đâu, có gì đâu.” Salisbury cười nói: “Luận bàn mà thôi, chút thương tổn nho nhỏ, không phải chết người, học viện Thiên Kinh các ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to rồi.”

“Cái gì luận bàn, ngươi chính là cố ý!” Emily lạnh lùng nói. Ở trong chiến đội Thiên Kinh, trừ Vương Trọng và Mã Đông, cô quan hệ với Barron tốt nhất, dù sao đều là học sinh cùng năm, Glory mà nói, đối với Emily mà nói quá cao lạnh, nói chuyện không hợp khẩu vị.

“Bạn học Emily, ta không sao...” Barron muốn chuyện to hóa nhỏ, nếu các đồng đội bởi vì mình mà gặp phải phiền toái gì. Barron tuyệt không muốn nhìn thấy.

“Cố ý? Ai u, Assassin đại tiểu thư, thực sự không ổn nha, về sau ai còn dám luận bàn với Thiên Kinh các ngươi, các ngươi bị thương liền chụp mũ, chậc chậc, ta thấy các ngươi đến CHF trực tiếp một đường bảo tống lấy quán quân cho xong.”

Sắc mặt Barron có chút tái nhợt, cúi đầu, hắn càng thêm rõ ràng thực lực là quan trọng cỡ nào, nếu không ảnh hưởng không chỉ mình, còn có người bên cạnh mình.

Lola vốn định mở miệng, bỗng nhiên dừng lại, cô rất muốn xem xem Vương Trọng xử lý như thế nào.

Arnold Dayton gần đây đối với Vương Trọng thật ra đã gia tăng không ít hảo cảm, làm một trong những người đi lại gần nhất với nhà Porter, phân lượng lão Porter viện trưởng ở trong lòng hắn là rất nặng, cái khác không nói, lần trước Vương Trọng có thể ‘nói chuyện riêng’ với lão Porter suốt đêm, chuyện này đã khiến Arnold Dayton bội phục sát đất.

Thời điểm Salisbury và Barron luận bàn hắn cũng có mặt, là thấy tình huống sự việc, đối với loại hành vi được tiện nghi còn khoe mã này của Salisbury, trong lòng Arnold chán ghét, lúc này đang muốn đứng ra giúp chiến đội Thiên Kinh nói lời công bằng, lại bị Lola chắn trước người hắn.

“Đừng lên tiếng, tiếp tục xem.” Lola như có hứng thú nhìn chằm chằm bên kia, mặc kệ Vương Trọng có phải Vương Giả Mạnh Mồm hay không, cô cảm thấy gã này đều khẳng định có năng lực giải quyết loại việc nhỏ này. Có thể được ông nội thưởng thức, ít nhất tuyệt đối sẽ không là người đầu óc đơn giản, chỉ là, hắn sẽ giải quyết như thế nào đây?

“Lần trước ở hội trường lên lớp, Bảo La đội trưởng tựa như có một lần ước chiến với chiến đội Thiên Kinh chúng ta nhỉ, bận rộn quên mất.” Vương Trọng đưa tay ngăn lại Emily và Mirami đã muốn xông lên, hoàn toàn không để ý tới Salisbury nhảy nhót ở một bên, mỉm cười nói với Bảo La phía sau Salisbury: “Dứt khoát cải lương không bằng bạo lực, hai chiến đội chúng ta, hôm nay đánh một trận, thế nào?”

Đánh một trận? Thiên Kinh và Saxon?

Toàn trường nháy mắt an tĩnh lại, đại đa số người phản ứng đầu tiên chính là: Gã này điên rồi à?

Đúng, học viện Thiên Kinh lúc trước là từng có một lần ước chiến với Saxon, nhưng loại ước chiến tính chất nửa nói giỡn trên lớp học này, ai sẽ thật sự coi là thật? Trong khoảng thời gian này các chi chiến đội thời gian rảnh rỗi thật ra rất nhiều, như Austin học viện chỗ Lôi Âu, đã liên tiếp từng có luận bàn giao lưu với mấy chi chiến đội, Saxon cũng vậy, nhưng, đây là quyết đấu giữa cao thủ cùng cao thủ, cùng trình độ mới gọi là luận bàn, thực lực, xếp hạng chênh lệch quá nhiều, cái đó gọi là bắt nạt người ta, tựa như Salisbury làm đối với Barron.