Đầu Gối Sao, Lòng Nhớ Người

Chương 22: Người đó thế mà lại đến Chúc trấn




Editor: trabuoicugung

Beta: d1IIII12

---

Chương 22: Người đó thế mà lại đến Chúc trấn

Xe chạy đến thành phố thì dừng lại, Giang Y mở cửa xe rồi hỏi tài xế: "Tôi mua một ít đồ rồi đi ngay thôi, anh chờ tôi một chút, anh có đi Chúc trấn không?"

"Cái chỗ Chúc trấn xập xệ kia hả?" Theo phản xạ, tài xế oán giận một câu: "Cô trả bao nhiêu tiền."

Giang Y nói ra một con số.

Tài xế không nhịn được mà quay đầu, ánh mắt đánh giá người phụ nữ xinh đẹp ở ghế sau như tự hỏi tại sao một người có tiền như cô lại ở Chúc trấn.

Giang Y thản nhiên nghênh đón ánh mắt của tài xế.

"Vậy đi đi." Tài xế nói: "Cô đi nhanh lên, đường Chúc trấn không dễ đi."

******

Nơi mà Giang Y bảo tài xế dừng xe là cửa hàng McDonald's duy nhất của thành phố.


Cô đoán ở gần đây cũng chỉ có thành phố này mới có thể có McDonald's và Kentucky. Cô đoán cũng không sai, nơi này có một cửa hàng McDonald's nhưng không có cửa hàng Kentucky nào.

Cô vừa đẩy cửa đi vào thì mùi đồ chiên đã bay đến, cô bước tới bên quầy rồi gọi món: "Một burger đùi gà cay và một phần khoai lớn."

Sau khi thanh toán xong, chiếc điện thoại trong túi bỗng rung mạnh khiến cô sợ đến mức run lên.

Giang Y lấy điện thoại ra, quả nhiên, người đó vẫn là người duy nhất gọi điện thoại cho cô trong thời gian này.

Thật ra người đó rất ít gọi điện thoại cho cô vào ban ngày, khi còn ở Bội thành, người đó gần như không gọi điện thoại cho cô vào buổi sáng. Ngược lại, sau khi cô đến Chúc trấn thi thì thoảng người đó sẽ gọi vào buổi sáng.

Chuyện cô rời khỏi Bội thành đã khiến mọi thứ đảo ngược sao?


Giọng nói của người nọ truyền đến từ điện thoại, không ngờ giữa ban ngày, dưới ánh mặt trời chói lóa, giọng nói ấy vẫn hung ác nham hiểm như cũ: "Chị đang làm gì?"

"Không làm gì cả." Giang Y thản nhiên nói dối: "Mới dậy, đầu hơi choáng."

Kỹ thuật diễn của cô rất tốt, trong giọng nói chẳng có một chút run rẩy nào, hơn nữa người đó cũng chẳng thấy những ngón tay đang run lên vì hoảng loạn của cô thì làm sao mà hoài nghi được chứ.

Người đó lại hỏi: "Ở Chúc trấn có phòng trọ sao?"

Giang Y đáp: "Nếu không thì tôi có thể ở đâu chứ?"

Người đó "Ừm" một tiếng rồi cúp máy.

Đang tra khảo sao? Khóe miệng Giang Y nhếch lên, một nụ cười bất lực và trào phúng, cô xoay người, lại lần nữa đẩy cửa quán McDonald's, nhân viên đã đóng gói những món mà cô gọi. Giang Y lấy túi giấy rồi quay về chiếc xe đen.


Tay lái của tài xế này khá là lụa, vượt qua con đường bụi đất mịt mù, Giang Y không ngờ rằng thời gian quay về Chúc trấn ngắn hơn so với dự tính của cô.

Vốn dĩ Giang Y định chạy thẳng đến trường Phổ thông số 2, nhưng bây giờ còn sớm nên cô sẽ về phòng trọ trước.

Cái túi giấy nặng trĩu trong tay Giang Y, mùi đồ chiên thơm nức tỏa ra dưới ánh mặt trời chói chang. Cô nghĩ đến Úc Khê, đôi mắt liền nheo lại vì vui sướng, cô nghĩ chắc chắn đứa nhỏ kia chưa ăn hamburger bao giờ.

Đứa nhỏ kia giống hệt như lời của chính em ấy vậy, cả người lộ ra một loại đói. Tất nhiên không phải là "đói" theo kiểu không đủ ăn đủ uống, mà là đói vì trong tay không có gì cả, em ấy chỉ có sức mạnh và nghị lực với khao khát rời khỏi ngọn núi lớn, chạy đến thế giới trời cao biển rộng ở ngoài kia.
Trước kia có người nói, thi đại học là ngàn quân vạn mã chen cầu độc mộc, mà ngày thi đại học môn thể dục hôm nay chính là bước đầu tiên trên chiếc cầu độc mộc của đứa nhỏ này.

Nếu người nhà của những học sinh khác đem đồ ăn đồ uống đi, vậy cô sẽ đem theo hamburger mà đứa nhỏ này chưa được ăn bao giờ.

Đó là hương vị mà đứa nhỏ này luôn hướng đến, hương vị của thế giới bên ngoài.

Giang Y rất vui vẻ, lúc cô nghĩ đến những điều này thì trong miệng còn ngân nga hát. Cô muốn quay lại phòng cho thuê để lấy mấy miếng đề can dán lên túi McDonald's, cô nhớ rõ ở nhà còn có một miếng đề can hình hoa, chắc là hợp với đứa nhỏ như em ấy lắm.

Cô biết hôm nay đứa nhỏ ấy sẽ chạy rất tốt, bởi cô tin vào thứ năng lượng tàn nhẫn trong con người của em.
Đương nhiên, cô không phải là người mang theo mấy miếng đề can đến đây, bởi tính cô không thích mấy thứ màu sắc rực rỡ và đáng yêu đó, cái này là của đứa nhỏ trong nhà, khi cô thu dọn hành lý thì tập đề can đó tình cờ rơi vào vali hành lý của cô.

Khi chiếc xe dần đến phòng trọ, cô có thể nhìn thấy một chiếc xe màu đen đang dừng ở dưới lầu, trái tim cô đập thình thịch.

Thật ra lúc đó cô còn chưa thấy rõ kiểu dáng xe, càng không nhìn thấy biển số xe, nhưng không hiểu tại sao cảm giác bất an đã ập đến.

Cô muốn quay xe lại nhưng chẳng kịp nữa rồi, nếu là người đó thật, thì sau khi đi một quãng đường thật xa và tìm đến đây, người đó sẽ không dễ dàng mà bỏ qua.

Cô căng da đầu đi đến, cái túi giấy trong tay càng trở nên nặng nề.

Cô biết chiếc xe hơi màu đen kia không phải là chiếc ở Bội thành. Sức khỏe của người đó không tốt lắm nên chắc sẽ không muốn ngồi xe từ Bội thành đến đây, hẳn là người đó đã đi máy bay đến thành phố rồi thuê một chiếc xe đến đây.
Cô không ngờ người đó đã đứng ở ngoài xe chờ cô.

Rõ ràng đang là giữa hè, nhưng người đó lại mang một chiếc quần âu dài màu đen, cả người được bọc kín mít trong bộ quần áo, nói dễ nghe thì trông có vẻ trầm ổn, còn khó nghe thì trông có vẻ tối tăm.

Người nọ chống một cây gậy bạc, ánh mắt nhìn về phía cô, chẳng biết một cơn gió quái gở nào đã thổi qua trán của người đó.

Con ngươi đen như mực không có cảm xúc, như thể chẳng có gì có thể làm cho cô ta dao động. Trên mi mắt có một vết sẹo mờ, người đó cũng chẳng dùng kem che khuyết điểm để che.

Giang Y hít một hơi thật sâu, trái tim trong lòng ngực đập bình bịch, bên ngoài vẫn ra vẻ bình tĩnh và bước từng bước đến bên người đó.

Túi giấy trong tay trở nên nặng trĩu, cô muốn ném nó đi nhưng chẳng kịp nữa rồi.
Người nọ rất tinh mắt, chắc chắn đã sớm nhìn thấy túi giấy McDonald's trên tay cô.

Cô đến trước mặt người nọ, đứng im một cách nặng nề, cố gắng điều khiển hơi thở của mình để không lộ ra sự hỗn loạn.

Rõ ràng trời đang oi bức nhưng giờ lại có gió, không ngừng thổi qua trán người đó, lộ ra cặp mắt đen như mực mà Giang Y chẳng muốn nhìn thấy: "Đã lâu không gặp, Nhiễm Ca."

Lòng Giang Y run lên, rốt cuộc cũng không thể khống chế được bàn tay của mình, cái túi giấy McDonald's còn chưa kịp dán hoa đã rơi xuống đất. Chẳng biết là vì hộp đựng quá lỏng lẻo hay sao mà cái hamburger bên trong và khoai tây đều rơi ra, dính đầy bùn đất.

Không ăn được nữa.

Giang Y nhìn cái hamburger trên sàn, người đó nhìn Giang Y.

Giang Y mở miệng, cổ họng cô nghẹn lại: "Diệp tổng."
Người đó cười khan: "Chị gọi em là gì?"

Giang Y nhắm mắt: "Hành Chu."

Dù Diệp Hành Chu đang cười, nhưng vẻ mặt lạnh như ngọc của cô ta khiến người ta chẳng cảm nhận được cảm xúc, cô hỏi Giang Y: "Không mời em vào ngồi sao?"

Giang Y há miệng thở dốc: "Vào đi."

******

Trong phòng khám.

Khi Úc Khê chầm chậm tỉnh lại, nàng cảm nhận được sự ấm áp dưới cẳng chân.

Ban nãy, sau khi đứng trong hẻm nhỏ một lát thì Giang Y xách nàng đến phòng khám, bác sĩ rửa sạch miệng vết thương của nàng, mùi cồn xộc lên nhưng khuôn mặt thanh lãnh của nàng chẳng có cảm xúc gì, vậy mà Giang Y ngồi bên cạnh, đôi tay chống lên đầu gối, khom lưng nhìn chằm chằm vào miệng vết thương trên đầu gối rồi nhe răng trợn mắt: "Ui cha, đau chết mất!"

Úc Khê muốn cười, nhưng nàng vẫn kìm lại, mặt nàng lạnh tanh, nàng không cho phép bản thân cười.
Dậy muộn cái quỷ ấy.

Hóa ra đối với nàng, kỳ thi đại học còn lớn hơn cả bầu trời, nhưng trong mắt Giang Y lại chỉ là một chuyện nhỏ nhặt.

Liệu có phải Úc Khê 17 tuổi ấy cũng chẳng là gì trong quãng đời gần 30 tuổi của Giang Y không?

Rốt cuộc Giang Y bao nhiêu tuổi rồi? 27? 29? Hay là 30 rồi?

Nàng liếc Giang Y một chút, Giang Y lập tức cảm nhận được ánh mắt của nàng, mái tóc xoăn dài rũ trước ngực, cô cười hỏi: "Sao vậy bạn nhỏ? Đau hả? Có muốn chị thổi cho không?"

Úc Khê dời mắt đi chỗ khác, nàng cúi đầu.

Đôi khi, nàng cảm thấy Giang Y giống yêu nghiệt, đôi khi lại cảm thấy Giang Y giống hồ ly, cũng có lúc nàng cảm thấy Giang Y như con cá trơn tuột chẳng thể bắt lấy. Giống như lúc Giang Y đối mặt với mấy tên du côn trong quán bida vậy, tuy bề ngoài bỡn cợt nhưng thực tế chẳng cho chúng cái gì.
Lần trước nàng hỏi Giang Y bao nhiêu tuổi thì cô cũng nói một câu đánh trống lảng mà thôi.

Sau khi băng bó vết thương, bác sĩ nói vết thương của Úc Khê khá nghiêm trọng, cần phải truyền một liều thuốc giảm viêm, Úc Khê nhíu mày, định mở miệng thì Giang Y đã chen ngang: "Được, truyền đi, em gái của tôi yếu đuối lắm, đừng để em ấy bị nhiễm trùng!"

Dường như cô biết Úc Khê sẽ lại nói – "Tôi đâu có yếu ớt đến vậy".

Môi Úc Khê hơi mấp máy, nàng nhìn cô, cô vòng đến bên người Úc Khê, nhẹ nhàng nắm lấy góc áo thun trắng của nàng, nhẹ nhàng đong đưa: "Ở trước mặt chị Y thì em cứ làm nũng đi mà."

Đến lúc này, Úc Khê lại cảm thấy Giang Y giống mèo.

Nàng há miệng nhưng chẳng thể từ chối được, cuối cùng chỉ nói hai chữ - "Được thôi".

******

Phòng truyền dịch của phòng khám nhỏ vô cùng, chiếc giường hẹp được kê sát bên cửa sổ gần như chiếm hết diện tích, Úc Khê dựa vào cạnh bình truyền dịch, Giang Y bèn vòng đến bên cửa sổ rồi ngồi vào mép giường.
Cô hỏi Úc Khê: "Em đói không? Có muốn ăn gì không?"

Úc Khê lắc đầu: "Tôi muốn ngủ một giấc."

Nàng cảm thấy tiềm năng trong con người thật kỳ quái, đường chạy 800m vừa nãy dường như đã lấy hết toàn bộ sức lực có trong cơ thể khiến cho mí mắt nàng không mở nổi.

Giang Y nói: "Vậy em ngủ đi."

Úc Khê hỏi: "Còn chị?"

Giang Y cười: "Chị nhìn em ngủ."

Đang là giữa hè nên tấm chăn dày trên giường bệnh đã được cất đi, chỉ để lại chiếc chăn mỏng cũ kỹ có mùi thuốc sát trùng. Giang Y kéo tấm chăn đắp lên bụng Úc Khê, hơi rũ mắt nhìn nàng.

Ánh mắt mềm mại ấy như một cơn gió thổi vào từ cửa sổ, đôi lúc khiến người ta cảm thấy thật xa cách.

Trong mắt Giang Y đang nhìn thứ gì đó, nhưng nàng chẳng biết đó là cái gì.

Úc Khê muốn hỏi gì đó nhưng mắt nàng cứ nhắm lại. Trên mắt Giang Y là cái bóng mờ ảo được tạo ra nhờ cặp lông mi đen dài, nàng cứ nhìn chằm chằm cái bóng ấy rồi thϊếp đi từ lúc nào.
Khi tỉnh lại, nàng cảm nhận được sự ấm áp trên cẳng chân.

Nàng nhẹ nhàng nhúc nhích, dường như đó là lưng của Giang Y.

Hẳn là Giang Y buồn ngủ nên cuộn người bên mép giường, chiếm một đầu giường và ngủ thϊếp đi.

Úc Khê lặng lẽ bò dậy, nàng không muốn đánh thức Giang Y.

Nàng tựa vào đầu giường, nhưng giường quá nhỏ nên ngón chân nàng vẫn chạm vào lưng Giang Y.

Chiếc quạt điện trong phòng khám đã hỏng, những ngọn gió bên ngoài cửa sổ thì như có như không khiến không khí oi bức vô cùng. Mà nhiệt độ cơ thể của người ngủ cao hơn, Giang Y lại sợ nóng, thế nên cả người cô ướt đẫm mồ hôi, cái váy mỏng với chất vải satin bị mồ hôi thấm ướt, mùi thơm thơm, vì kề sát vào lưng Giang Y nên ngón chân nhỏ của Úc Khê cũng cảm thấy hơi ẩm.

Giang Y ngủ rất sâu, lớp trang điểm trên mặt đã nhạt đi một nửa, nhìn nhẹ nhàng hơn nhiều.
Da cô trắng hơn nhiều so với lúc trang điểm, đôi môi không có màu son hồng loang lổ lộ ra vẻ đẹp nhàn nhạt tự nhiên.

Úc Khê cảm nhận xúc cảm nóng ẩm trên ngón chân nhỏ, trong lòng bỗng bật ra một ý nghĩ kỳ lạ ——

Trời ạ, nàng muốn hôn trộm Giang Y.