Đầu Gối Sao, Lòng Nhớ Người

Chương 26: Ép hôn




Editor: trabuoicugung

---

Chương 26: Ép hôn

Lúc này, Giang Y bỗng nhiên gọi một tiếng: "Bạn nhỏ?"

Úc Khê sợ đến mức run lên, quyển sách tiếng Anh đặt trên lan can thiếu chút nữa đã rơi xuống lầu.

Giang Y hỏi: "Có phải em đang ở ngoài không?"

Úc Khê ổn định lại quyển sách tiếng Anh trên lan can, nhưng lại chẳng thể ổn định lại nhịp tim của chính mình: "Là tôi."

"Chị thấy bên ngoài giống như có bóng người." Giọng của Giang Y hơi lười biếng, hơi nước trong phòng tắm thấm ướt khiến nó càng trở nên ấm áp và mơ màng: "Em đang làm gì thế?"

Dưới ánh trăng, mọi người đều đã say giấc, mọi thanh âm đã rơi vào thinh lặng. Úc Khê chỉ nghe được tiếng đập thình thịch của trái tim và tiếng nước mơ hồ từ phòng tắm truyền đến. Nàng nhỏ giọng nói: "Không làm gì hết, canh cho chị."


Giang Y bật cười: "Chị thì có cái gì mà canh chứ?"

Úc Khê im lặng một lúc: "Chờ chị tắm xong rồi đỡ chị vào phòng."

Lúc này, Giang Y đã phát hiện nàng bên ngoài, nàng hoàn hồn, cũng chẳng dám nhìn lén bóng lưng của Giang Y nữa. Chỉ là, dù ánh mắt nàng đang hướng ra ngoài lan can và nhìn về vầng trăng sáng, trước mắt là bóng cây tối, con đường tối tăm, và cả đồng hoa hướng dương đã bị đêm đen bao phủ, chẳng nhìn rõ thứ gì cả, nhưng tiếng nước ào ào trong tai lại rõ ràng vô cùng.

Làn nước tưới trên lưng Giang Y, tí tách, tí tách. Trong đầu Úc Khê không ngừng nhớ đến bóng lưng mà nàng vừa nhìn thấy, làn da của cô còn trắng hơn tuyết, những nơi nên gầy thì chẳng có chút thịt thừa, những nơi nên đẫy đà cũng rất vừa phải.

Nàng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, ngón tay khẽ run.


Giang Y lại hỏi: "Em đang làm gì ngoài đó thế?"

Úc Khê: "... Không làm gì cả."

Một lời nói dối như đang đọc sách tiếng Anh thì một con người tâm viên ý mã như nàng rất thẹn thùng để có thể nói ra.

[ Tâm viên ý mã: tiếng Việt nghĩa đen là: cái tâm như khỉ vượn, cái ý như ngựa chạy) là một cụm từ ý nghĩa tượng trưng và ẩn dụ chỉ về tâm trí bất định, thường biến của nội tâm con người. ]

Giang Y khẽ cười, tiếng cười ấy cũng ướt đẫm nước: "Em hát bài gì đi."


Úc Khê nhẹ giọng nói: "Chị cố ý."

Rõ ràng sau khi Giang Y lừa nàng hát bài Chúc mừng sinh nhật thì đã biết ngũ âm của nàng không được đầy đủ.

Giang Y phì cười, cô cũng không ép nàng nữa mà tự mình hát bài tình ca kia: "Đường tương tư sao dài thật dài, ánh trăng ngọt ngào khiến cho ta hoảng hốt..."

Úc Khê chắp tay sau lưng, nhìn ánh trăng sáng đang tưới xuống hành lang, sau lưng là giọng ca ướŧ áŧ của Giang Y, bóng lưng ướt đẫm, cùng với mùi hoa hồng rẻ tiền đẫm nước.

Cảm giác khô nóng chẳng biết từ đâu ập đến, chúng bắt đầu chạy nhảy lung tung trong cơ thể nàng.

******

Chờ đến khi Giang Y tắm rửa xong, Úc Khê đỡ cô về phòng.

Cơ thể Giang Y chưa được lau khô cho lắm, cô cũng mang một chiếc áo thun trắng như Úc Khê, chiếc áo hơi ướt dính trên người. Úc Khê đỡ cô, làn da của hai người dán vào nhau, mùi hoa hồng đẫm nước kia liền vương vào làn da Úc Khê.
Ướt nhẹp. Dính nhớp.

Giống hệt như nguồn nhiệt đang tán loạn trong cơ thể nàng.

Đến khi trở về phòng, Úc Khê càng ngượng ngùng hơn. Bởi trong phòng Giang Y chỉ có một chiếc giường xếp chật chội, đến cả một chiế sofa hỏng cũng chẳng có, vậy nên cũng chẳng nói được mấy lời khách sáo như "Chị ngủ giường tôi ngủ sofa" được, tuy rằng nàng cũng không muốn vậy.

Nhưng Giang Y có vẻ rất tự nhiên: "Chỉ có thể chen chúc rồi." Lại cười nói: "Tư thế ngủ của em không tệ chứ? Chắc nửa đêm không đá chị xuống giường luôn nhỉ?"

Cổ họng Úc Khê nhả ra một câu: "Cũng được."

Nàng đỡ Giang Y đến bên mép giường, giúp Giang Y đỡ chân bị thương lên giường, ngón tay nhẹ nhàng cọ qua mắt cá chân của Giang Y.

Giang Y đắp một tấm chăn mỏng: "Em đứng đó làm gì vậy? Bị phạt hả?"

Đôi tay giấu sau lưng Úc Khê nắm chặt lại: "Tôi muốn đọc sách một chút."
Giang Y liếc nàng: "Em định đứng đọc hả? Chỗ chị không có ghế dựa đâu."

Úc Khê hơi giật mình, nàng ôm sách tiếng Anh lên giường.

Giang Y ném một nửa tấm chăn về phía Úc Khê.

Căn phòng trọ này cực kỳ đơn sơ, không có đèn bàn, trên nóc nhà chỉ có một chiếc đèn trùm bị phủ một lớp bụi dày, công suất không cao, nó phát ra ánh sáng mờ màu vàng. Giang Y ngáp một cái, xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Úc Khê.

"Mấy đứa nhỏ như em nhiều tinh lực thật đấy? Giờ còn đọc sách được nữa." Giọng nói của cô có hơi ngái ngủ.

Úc Khê hỏi: "Mở đèn thế này thì chị có ngủ được không?"

"Không sao, ngày nào đi làm ở quán bida về chị cũng mệt chết rồi nên ngủ nhanh lắm." Giang Y lười nhác nói: "Em cũng đừng thức muộn quá, trước kì thi đại học bốn ngày thì bắt đầu thư giãn chút đi."
Úc Khê "Ừm" một tiếng.

Giang Y buồn ngủ nói: "Ngủ ngon nhé, bạn nhỏ." Khi nói đến chữ cuối cùng, giọng cô nhỏ hẳn.

Giống như đã thực sự ngủ thϊếp đi vậy.

Căn phòng không có giọng Giang Y khiến nó trở nên yên tĩnh, Úc Khê cảm thấy tiếng lật sách của chính mình lớn đến mức giật mình, động tác của nàng trở nên nhẹ nhàng hơn, ánh mắt thi thoảng lại vô tình dừng trên người Giang Y.

Dường như Giang Y ngủ rất say.

Chiếc áo thun được dùng như áo ngủ kia có tay áo rất rộng, nửa cánh tay nõn nà như ngó sen lộ ra ngoài, mái tóc đen xõa tung che đi nửa khuôn mặt tuyệt mỹ.

Úc Khê ngẩn ra một lúc, nàng nhẹ nhàng rời giường, cất sách tiếng Anh đi, tắt đèn, rồi lại lên giường.

Giường rất hẹp, nàng đưa lưng về phía Giang Y, xương sống của hai người dán bên nhau.

Dưới lớp áo thun mỏng là làn da nóng rực của Giang Y.
Úc Khê nghe tiếng thở chầm chậm của Giang Y, theo phản xạ cũng thở nhẹ nhàng hơn.

Nàng mở to mắt, căn phòng đã trở nên tối om, đôi mắt vẫn chưa làm quen được nên không thấy gì cả. Mất đi thị giác, tất cả những giác quan khác trở nên nhạy bén hơn, tiếng hít thở dịu dàng của Giang Y, mùi hương hoa hồng phiêu đãng trên cơ thể, độ ấm của làn da trắng nõn, giống như một cái lưới, vây trọn lấy Úc Khê và không chừa một kẽ hở nào.

Úc Khê lại cọ cọ vào người Giang Y, Giang Y không tỉnh lại.

Trên giường Giang Y chỉ có một tấm chăn, lúc này một nửa đắp trên người Giang Y, nửa còn lại đắp trên người Úc Khê. Úc Khê nhẹ nhàng hoạt động chân của chính mình, muốn tìm chân của Giang Y dưới tấm chăn.

Giang Y chỉ cho cả hai một chiếc áo thun trắng để làm áo ngủ, còn thứ như đồ ngủ thì chẳng có, đôi chân trơn bóng cọ vào tấm khăn trải giường có hơi thô ráp.
Úc Khê nghĩ, ban nãy Giang Y hỏi về tư thế ngủ của nàng thì nàng đã nói là cũng được, chứ không phải "Rất ổn", thế nên nếu nàng cọ chân thế này mà bị Giang Y phát hiện thì cũng có thể đổ lỗi cho tư thế ngủ.

Chân của nàng tiếp tục duỗi về phía Giang Y, tai lắng nghe tiếng hít thở của cô, thật cẩn thận.

Vốn dĩ nàng chỉ muốn cọ vào chân Giang Y, nhưng vào khoảnh khắc chân nàng chạm vào chân Giang Y thì lại đột nhiên co rụt lại.

Sao lại giống tơ lụa đến vậy chứ.

Nàng tập trung nghe tiếng thở của Giang Y, vẫn vững vàng như cũ, Giang Y vẫn không tỉnh dậy.

Nàng lại đánh bạo duỗi chân qua, trong đêm tối, chậm rãi nhắm mắt lại.

******

Trong bóng đêm, Giang Y chậm rãi trợn mắt.

Khi cô đối mặt với Diệp Hành Chu, cô cảm thấy kỹ thuật diễn của chính mình kém kinh khủng. Nhưng khi đối diện với Úc Khê, cô lại cảm thấy kỹ thuật diễn của mình khá tốt.
Cô uể oải ngáp dài rồi nói mình buồn ngủ, sau đó vờ như thϊếp đi. Đứa nhỏ này có vẻ tin thật, động tác giở sách của em ấy nhẹ và chậm hơn, chỉ một chốc sau đã tắt đèn rồi leo lên giường, ngoan ngoãn nằm bên người cô.

Nhưng rất nhanh sau đó, cô phát hiện "ngoan ngoãn" là do cô hiểu lầm, bởi vì đứa nhỏ này duỗi chân đến và áp sát vào cẳng chân cô.

Là do tư thế ngủ không tốt hay là do cố ý? Giang Y thiên về lý do sau.

Cô là một người đã thành niên từ lâu, lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên cô biết Úc Khê có cảm xúc đặc biệt với bản thân mình. Nhưng nếu nói là thích thì hẳn là chơi tới, Úc Khê một lòng một dạ muốn thi vào Bội Hàng, muốn đến thế giới bên ngoài ngọn núi, vậy nên nơi đây không có gì có thể níu chân em ấy.

Khả năng cao là do du͙ƈ vọиɠ thức tỉnh, cảm giác đó Giang Y cũng đã từng trải qua.
Nghĩ vậy, Giang Y quyết định tiếp tục giả vờ ngủ, bằng không sợ sẽ càng thêm xấu hổ.

Sau khi đứa nhỏ này phát hiện cô không tỉnh giấc thì lá gan càng lớn hơn.

Bàn chân em ấy dán vào cẳng chân cô, lặp đi lặp lại động tác vuốt ve một cách nhẹ nhàng. Ngón chân em khẽ chạm vào cẳng chân cô, chọc chọc, tê tê, ngứa ngứa.

Chân chẳng thể nào linh hoạt bằng tay, khi cọ lên cẳng chân lại có cảm giác dịu dàng nhưng cũng vụng về và ái muội.

Cái quạt điện trong phòng cho thuê của cô đã hỏng, vậy nên ban đêm rất nóng, da thịt hai người dán vào nhau, mồ hôi nhanh chóng túa ra, hệt như đang dán hai người vào nhau, ướŧ áŧ và dính nhớp.

Cảm giác ngứa ngáy do vuốt ve da thịt khiến từng lỗ chân lông trên cơ thể Giang Y đều mở ra.

Cô cảm thấy làn da của chính mình đã đủ nóng rồi, thế nhưng đứa nhỏ trẻ tuổi này có làn da càng nõn nà và ấm áp hơn, thiêu đốt cẳng chân cô, cũng khiến nơi nào đó sâu trong cơ thể trở nên nóng bỏng.
Cô căng cả người, cố gắng kiểm soát để cẳng chân không run rẩy, theo nhịp thở đang dần dần nhanh hơn, cô chậm rãi nhắm mắt lại trong đêm tối.

******

Ngày hôm sau, khi Úc Khê tỉnh dậy, Giang Y vẫn đang còn ngủ nướng, dường như cô chán ghét ánh nắng đang tràn vào từ cửa sổ, bèn trùm tấm chăn qua đầu.

Úc Khê có chút buồn cười.

Nàng không biết tại sao người phụ nữ này lại vẫn ngủ nướng, rõ ràng hôm qua cô ngủ sớm hơn nàng cơ mà?

Khi Giang Y kéo chăn, áo thun cũng bị kéo lên một nửa, lộ ra chiếc áo bra ren đen cùng vòng eo nhỏ trơn bóng và mềm mại, ngoài ra còn thấp thoáng hai điểm lún sâu rất quyến rũ ở sau lưng.

[ Hõm Venus - là tên gọi của hai điểm lún sâu rất rõ và đối xứng ở phần thắt lưng, tại khớp nối giữa các xương vùng chậu. Hay nói một cách dễ hiểu, hõm Venus nằm ở phía sau lưng, trên vòng 3 vài cm. Vì vậy, nhiều người còn gọi hõm Venus là núm đồng tiền ở lưng ]
Khác hẳn với lại nội y chất cotton của Úc Khê.

Dưới ánh mặt trời chói lóa, lá gan của Úc Khê chẳng lớn như khi ở dưới ánh trăng lành lạnh, nàng nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi vội vàng rời đi.

Cũng may là hôm qua nàng để balo ở nhà Giang Y nên hôm nay có thể đi học luôn.

Ngày thường, nàng có thói quen đi học sớm, vậy nên trên đường không đụng phải ai cả. Hôm nay vì rời khỏi nhà Giang Y nên hơi muộn hơn so với ngày thường, nàng chạm mặt với Chu Tề - cũng đi đến với chiếc balo sau lưng.

Chu Tề chủ động chào hỏi Úc Khê: "Tối qua cậu thức khuya học hả?"

Úc Khê không hiểu: "Hả?"

Chu Tề cười cười: "Trên mắt cậu có quầng thâm kìa."

Úc Khê bấu quai đeo balo, nàng im lặng, không nói gì.

Quầng thâm mắt này không phải do học.

Chu Tề đã quen với thói kiệm lời của Úc Khê, lại chủ động cười nói: "Không tới mấy ngày nữa là thi đại học rồi, cậu chuẩn bị tốt chưa?" Lại thú nhận: "Mình chưa chuẩn bị tốt nên lo lắm."
Úc Khê đáp: "Tôi thấy cũng được."

Nghe hơi tự cao, nhưng đã học đến chừng này rồi, nàng cảm thấy chỉ cần không có chuyện gì bất ngờ xảy ra trong kì thi đại học thì việc thi đủ điểm vào Bội Hàng hẳn là không thành vấn đề. Mọi bài tập trong mỗi một quyển đề, mọi kiến thức mà nàng cần ghi nhớ đều không thể ngăn cản nàng được nữa.

Vậy nên, dù tối hôm qua nàng không học thì trong lòng cũng chẳng hốt hoảng hay áy náy. Ngược lại, việc cầm sách đọc như hiện tại chỉ là do thói quen tạo nên quán tính mà thôi.

Nàng giống một con dã thú đang chờ được thức tỉnh, toàn thân tâm đều căng thẳng, chờ ngày thi đại học đến.

******

Nhưng hết thảy kế hoạch của Úc Khê đều được thành lập trên cơ sở "Không có chuyện gì bất ngờ xảy ra".

Hôm nay, trong giờ thể dục giữa giờ, nàng chợt cảm thấy nắng thật gắt, nắng gắt hệt như ngày mà nàng gặp Giang Y, cũng là ngày mà cậu mợ nàng đến trường học gây chuyện.
Không hiểu tại sao, Úc Khê thất thần tập thể dục giữa giờ, nàng nhìn ánh mặt trời treo trên cao, trong lòng có linh cảm không tốt.

Quả nhiên, sau khi tập thể dục giữa giờ xong, chủ nhiệm lớp tìm được nàng giữa đám người: "Úc Khê, phụ huynh của em tìm em kìa."

******

Nói thật, trong lòng Úc Khê, rất khó để tìm mối liên hệ của cậu mợ nàng với từ "phụ huynh".

Ở trong lòng nàng, Giang Y còn giống phụ huynh hơn hai người họ.

Phụ huynh hẳn là người trưởng thành, là người mềm mại, một người có thể làm bạn và là một người có thể che mưa chắn gió. Chứ không giống như cậu mợ, một người yếu đuối, một người lại chanh chua, họ nhìn chủ nhiệm lớp đem nàng tới, bèn chào đón nàng bằng một nụ cười giả tạo.

"Nha đầu nhà chúng ta trưởng thành thật rồi." Mợ nhìn nàng, dùng cái giọng vui vẻ và rạo rực nói, không hề đề cập đến chuyện nàng không về nhà ngủ vào tối qua.
Úc Khê hoài nghi rằng mợ chẳng phát hiện tối hôm qua nàng không về nhà ngủ.

Nàng lạnh lùng hỏi: "Chuyện gì?"

Mợ xoa xoa tay, vẻ mặt càng vui mừng hơn: "Chẳng phải con đã tròn mười tám rồi sao? Mợ với cậu tới thu dọn đồ giúp con nè. Đi thôi, chúng ta đi xem ngày lành nào!"

Úc Khê lui về phía sau một bước, nhìn chủ nhiệm lớp.

Chủ nhiệm lớp đứng đó, nở một nụ cười xấu hổ, gãi gãi đầu: "Mọi người bàn bạc đi, chuyện trong nhà thì cứ thương lượng rồi lại quyết định."

Ông ấy xoay người rời đi.

Sau lưng ông, Úc Khê thở dài.

Thật ra chủ nhiệm lớp có thể nghe được tiếng thở dài của Úc Khê. Trong lòng ông cũng có chút chấn động, ông không rõ tại sao một đứa nhỏ mới tròn 18 tuổi vào hôm qua lại có thể phát ra một tiếng thở dài như thế. Nhưng điều ông không biết chính là, chỉ những đứa trẻ từ nhỏ đã không có nơi nương tựa mới có thể trưởng thành quá sớm như thế.
Đằng sau khuôn mặt ở độ tuổi xuân thì là một tâm hồn già nua đã kết thành kén.

Thật ra Úc Khê cũng không trách chủ nhiệm lớp.

Ở một nơi nghèo như chúc trấn, giữa "Nghèo" và "Không tiền đồ" đã hình thành nên một vòng tuần hoàn ác tính, phụ huynh chẳng coi trọng thành tích của con em mình, nhiều nhất chỉ có con em thi không tốt làm mất mặt gia đình thì đánh một trận là xong việc. Còn đối với con gái, việc thôi học và kết hôn cũng chẳng phải là chuyện hiếm có khó tìm, dù không đến tuổi cho phép kết hôn cũng cưới trước, chờ hai năm sau rồi mới đi đăng ký kết hôn.

Dù là học sinh mà chủ nhiệm lớp tâm đắc nhất thì với việc nhà như thế ông cũng không có biện pháp nào cả.

Úc Khê lạnh mặt đứng một chỗ, không nhúc nhích, mợ đứng lên kéo nàng: "Mày muốn để người ta cười cho à, mày mà để cái mặt như người chết thế này rồi không được lòng nhà chồng thì chết với tao."
Úc Khê bị mợ kéo cho lảo đảo, cậu đứng ở bên nói nhỏ: "Bà đừng kéo nó."

Úc Khê nhìn về phía cậu nàng.

Trước tia chờ mong cuối cùng trong ánh mắt của Úc Khê, cậu nàng giống một con cá đang hấp hối, cậu há miệng thở dốc, cuối cùng lặng đi trước tiếng mắng sa sả của mợ: "Ông có bệnh hả? Tôi không kéo thì sao nó chịu đi? Nó mà không gả cho nhà họ Vương thì tiền đâu mà sửa nhà? Đồ vô dụng..."

Hẳn là mợ đã chắc chắn Úc Khê không còn đường sống để phản kháng, vậy nên bà ta không hề ái ngại mà nói thẳng mấy lời này trước mặt nàng.

Úc Khê biết trong thời khắc cuối cùng này, cậu không thể trở thành điều duy nhất mà nàng có thể trông cậy vào, tia sáng trong mắt nàng lụi tàn.

Nàng bị mợ lôi đến phòng học.

******

Sau giờ thể dục giữa giờ là thời gian giải lao, lúc này vẫn chưa vào học, trong phòng ồn ào cãi cọ. Mợ kéo nàng vào phòng học: "Mày ngồi chỗ nào?"
Úc Khê không nói lời nào.

Mợ hừ một tiếng, thuận tay kéo một bạn học: "Úc Khê ngồi chỗ nào?"

Bạn học kia nhìn người phụ nữ với tướng mạo bất lương này, lại thấy Úc Khê lạnh mặt, nhất thời không rõ mọi chuyện như thế nào nên không hé răng.

"Úc Khê ngồi đó, bàn thứ năm." Cái giọng nữ eo éo ra vẻ vang lên.

Úc Khê vừa nghe thấy cái giọng ra vẻ duyên dáng này đã thấy huyệt thái dương đau đớn. Nàng ngẩng đầu, liền thấy Tần Tiểu Hàm nhéo tóc ngồi ở kia, bên người là nhóm bạn thân kiêm tùy tùng của cô ả.

Cô ả nhìn Úc Khê, cười nói: "Úc Khê à, chúc mừng cậu nha, khi nào cậu mời tụi mình đi ăn kẹo mừng thế?"

Người khác trong khối không rõ chuyện Úc Khê muốn kết hôn nhưng Tần Tiểu Hàm lại biết rõ, dù sao anh trai của cô ả cũng có máu mặt trên đường, cũng có thể coi là quen biết nhà họ Vương.
Thấy Úc Khê không nói gì, cô ả càng đắc ý: "Sao thế, gả vào một nhà trong sạch như nhà họ Vương thì mắt đã đội lên đầu rồi nên không thấy mấy bạn học như tụi mình sao?"

Hai tùy tùng kiêm bạn thân của cô ả cũng tung hứng, phát ra mấy tiếng cười thô thiển.

Hi hi ha ha, đau cả màng tai Úc Khê.

Một bạn học khác đã bắt được trọng điểm trong lời của Tần Tiểu Hàm: "Cái gì? Úc Khê phải gả cho nhà họ Vương sao?"

"Không phải con trai nhà họ Vương từng ngồi tù à? Úc Khê điên rồi hay sao..."

"Vì tiền của nhà họ Vương hả? Chẳng phải là tự bán mình sao?"

Ở trong lòng, Úc Khê cười lạnh: Không phải mợ đang muốn bán nàng sao?

Mợ chẳng quan tâm đến sự chỉ trỏ của mấy bạn học, mục đích của bà ta rất chính xác, đi thẳng đến bàn học của Úc Khê, thậm chí còn mang theo một cái bao tải, lùa hết sách và đề thi của Úc Khê vào bao, vừa lùa vừa lẩm bẩm: "Nhiều sách thế này ư? Phí tiền, có tiền thế này chẳng thà đưa cho tao..."
Úc Khê lạnh mặt nhìn bà ta.

Cậu cẩn thận nhìn Úc Khê, sau đó kéo mợ, nhỏ giọng nói: "Sao nó không gây rối nhỉ?"

Ông ta biết rõ ý nghĩa của kỳ thi đại học trong lòng Úc Khê, bắt Úc Khê thôi học trước kỳ thi đại học chẳng khác gì gϊếŧ nàng cả.

Úc Khê là con gái của chị ông ta, mà chị ông ta ư, rất điên.

Vốn dĩ ông ta đã chuẩn bị tâm lý cho việc đón Úc Khê và cho nàng thôi học, chắc chắn Úc Khê sẽ nổi khùng, có khi lật cả bàn cũng nên.

Không ngờ rằng Úc Khê vẫn không nhúc nhích mà đứng bên cạnh, khuôn mặt lạnh lùng, nhìn qua chẳng khác gì thường ngày cả.

Mợ tiếp tục lùa đồ vừa hừ lạnh: "Lộn xộn cái gì chứ, gả vào nhà họ Vương thì chỉ có ăn sung mặc sướng, người nhà họ Vương còn có người quen ở thành phố, không chừng còn đem nó lên thành phố thì sao, tôi tìm được một mối tốt như thế thì nó cảm ơn còn chẳng kịp chứ gây rối cái gì?"
Hiển nhiên cậu không nghĩ vậy, ông ta liếc nhìn Úc Khê một cách chột dạ.

Nhưng Úc Khê thật sự không ồn ào, không náo loạn, chờ mợ dọn đồ xong thì đi cùng cậu mợ.

Tần Tiểu Hàm nhìn cái bàn trống không của Úc Khê, trên miệng nở một nụ cười kiêu căng ngạo mạn.

******

Hôm nay Tào Hiên đi học về sớm.

Mẹ nói với cậu rằng, hôm nay người nhà họ Vương muốn đến ăn cơm tối để bàn về ngày tổ chức hôn lễ, ngoài ra còn đưa thợ may đến để đo kích cỡ đồ tân nương cho Úc Khê, việc kết hôn cũng coi như ván đã đóng thuyền.

Tào Hiên biết Úc Khê đã bị mẹ cậu mang về nhà từ lúc sáng, khi đó cậu ta ở phòng học cũng đứng ngồi không yên, cậu ta có thể tưởng tượng ra cảnh đó nhưng lại chẳng có dũng khí để ngăn cản chuyện này.

Sau khi cậu ta về nhà, cậu nhìn thấy mẹ đang nấu ăn ở bếp nhưng lại không thấy Úc Khê, bèn hỏi: "Chị Khê đâu?"
Mẹ cậu ta chẳng thèm ngẩng đầu: "Nãy ngồi rửa rau ở đó, giờ chẳng biết chạy đi đâu rồi."

Tào Hiên bất ngờ: Chị Khê mà lại ngoan ngoãn ngồi đó rửa rau sao?

Vốn dĩ cậu ta cũng nghĩ như bố mình, rằng hôm nay mẹ cậu bắt Úc Khê thôi học thì chắc chắn sẽ có một trận náo loạn.

Cậu ta tìm quanh, cuối cùng tìm thấy nàng trong gian phòng nhỏ của nàng, cậu ta rất khách sáo, chưa bao giờ vào phòng Úc Khê khi chưa được nàng cho phép, cậu đứng ở cửa, nhỏ giọng nói: "Chị Khê."

Úc Khê đang làm đề, nghe tiếng kêu bèn ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Căn phòng nhỏ này được dựng lên nhờ việc ghép mấy mảnh gỗ lại, rất ngột ngạt, mẹ cậu lại không cho nàng dùng quạt điện, Úc Khê mặc áo thun cũ và quần jean, ngồi đây làm đề, chỉ một lát người đã đẫm mồ hôi vì nóng.

Áo thun cũ và quần jean trên người Úc Khê đều là của cậu, vóc dáng của cậu không khác với Úc Khê lắm, thậm chí còn thấp hơn Úc Khê một chút, nhưng cậu béo hơn Úc Khê nhiều, vậy nên mấy bộ quần áo đỏ trông rất thùng thình khi mặc lên người Úc Khê.
Hơn nữa trán Úc Khê đẫm mồ hôi, tóc bết lại trên trán, vừa nhấc mắt lên, khi đôi mắt hắc bạch phân minh kia nhìn qua, đáy lòng Tào Hiên vẫn chấn động.

[ Đôi mắt hắc bạch phân minh có nghĩa là lòng đen của mắt phải nhiều hơn và rõ ràng, lòng trắng của mắt phải ít hơn. Người sở hữu đôi mắt này thường thông minh, giỏi quan sát và có thể nhìn nhận vấn đề chính xác. ]

Mặc dù cậu ta không hứng thú với nữ sinh nhưng cũng phải thừa nhận chị của cậu thật sự rất xinh đẹp.

Úc Khê hỏi cậu: "Có việc gì?"

Giọng nói vẫn như thường ngày, giống hệt như ánh mắt của nàng, bình tĩnh mà lạnh lùng.

Tào Hiên thăm dò bằng cách nhìn thoáng qua: "Chị Khê, sao chị... còn làm đề."

Không phải đã thôi học rồi sao.

Úc Khê nhàn nhạt đáp: "Rảnh quá nên chán."

Tim Tào Hiên thắt lại.

Việc bị ép thôi học hẳn là một đả kích lớn với chị cậu, đã không thể thi đại học nhưng chị ấy vẫn ngồi đây làm đề.
Lúc này, mẹ cậu ta gọi: "A Hiên, con đâu rồi? Tới nếm thử món thịt này."

Khuôn mặt hơi béo của Tào Hiên chùng xuống: "Chị Hiên, thật xin lỗi."

Cậu và bố của cậu không thể phản kháng lại mẹ.

Úc Khê mỉm cười: "Việc này không thể trách cậu được."

Tào Hiên ngẩng đầu, tuy Úc Khê đang cười nhưng ánh mắt nàng lại lạnh tanh: "Tôi không trách ai, cũng không dựa vào ai."

"Tôi chỉ dựa vào chính mình."

******

Giờ cơm đến, người của nhà họ Vương đến.

Vẫn là chị Vương, bà ta mang theo hai chị em dâu cùng một thợ may, con trai bà ta vẫn không đến, như thể chẳng quan tâm đến chuyện kết hôn vậy.

Mợ lôi Úc Khê ra, gương mặt tươi cười: "Đứa nhỏ này từ sáng sớm đã rời trường về đây, nó ở nhà chờ mọi người mãi."

Chị Vương hỏi: "Nghỉ học chưa?"

Tuy rằng chưa kịp làm thủ tục nhưng mợ vội vàng đáp: "Rồi rồi."
Vốn dĩ mợ muốn Úc Khê trang điểm kỹ càng để ra gặp khách nhưng Úc Khê vẫn luôn ở trong phòng làm đề, đến mặt cũng chưa rửa, lúc này mồ hôi vẫn ướt đẫm trán, bết dính.

Cho dù vậy, chị Vương đánh giá Úc Khê từ trên xuống dưới cũng không có gì không hài lòng.

Nha đầu này thật sự rất đẹp.

Úc Khê có cảm giác ánh mắt của chị Vương mỗi lần đánh giá nàng hệt như đang đánh giá một con gia súc vậy. Nhưng nàng chẳng sợ, vẫn dùng vẻ mặt lạnh lùng nghênh đón ánh mắt của chị Vương.

Chị Vương nói: "Mày phải sửa ánh mắt đó sau khi gả đến nhà tao, con trai tao thích dịu dàng cơ."

"Thói quen từ nhỏ của nó rồi." Cậu giảng hòa: "Chị Vương à, chúng ta ăn cơm trước."

Mợ lại được nước lấn tới: "Úc Khê, con gắp đồ ăn cho mẹ chồng tương lai đi."

Ánh mắt trong veo của Úc Khê đảo qua: "Không bằng tôi mời mẹ chồng tương lai một ly đi."
******

Chạng vạng, quán bida.

Giang Y vừa lấy phấn lơ cọ lên đầu gậy bida vừa nhìn ra cửa quán.

Vẫn chưa đến chạng vạng nhưng ánh mắt trời đã phai nhạt đi so với ban ngày, không còn chói mắt nữa. Cánh cửa phản chiếu ánh mặt trời cam nhạt và tưới xuống quán bida, nếu chỗ đó có thân thể cao cao gầy gầy của thiếu nữ xinh đẹp kia thì ắt hẳn sẽ đẹp đẽ như một bức họa.

Hôm qua Giang Y bị rắn cắn nên mắt cá chân vẫn còn quấn một lớp băng gạc dày, không thể dùng lực được nên lúc dựa vào bàn bida cũng chẳng thể tiêu sái và duyên dáng như ngày thường. Lúc chơi bóng còn phải nhảy lò cò tới lui.

Cô tự cười bản thân là thân tàn chí kiên, duỗi bàn tay trắng nõn như muốn khách hàng cho nhiều tiền boa hơn, duyên dáng lại đáng thương, đến cả ánh mắt cũng ẩn dấu vẻ dụ hoặc, khách hàng không thể không đáp ứng được.
Những chị em khác hâm mộ nói: "Chị Y đúng là Hoa Hồ Điệp của quán bida mà."

"Khi nào chúng ta mới so được với chị Y nhỉ?"

Giang Y nhìn ra cửa, cô không nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của người thiếu nữ, thay vào đó là một người đàn ông.

Mấy chị em trong quán còn nhanh hơn Giang Y, họ nhiệt tình tiếp đón: "Anh Vương, sao anh về thị trấn rồi?"

"Haiz, mẹ anh gọi về bàn chuyện kết hôn." Anh Vương nói: "Mà anh lười qua lắm, để họ tự bàn đi cũng được."

Giang Y nheo mắt: "Mẹ cậu đi nhà họ Úc rồi sao?"

Anh Vương gật đầu, gã huýt sáo một cách phong lưu với cô: "Chị Y, đánh với em hai ván nào."

Giọng còn chưa dứt thì hắn đã thấy Giang Y dùng một chân nhảy ra khỏi quán bida.