Đấu La Chi Thiên Cơ Phượng Hoàng

Chương 47: 47: Áp Lực Cùng Lời Hứa





Giáo Tông Điện,
"Hôm nay học nhiều quá a lão sư." Hồ Liệt Na nhìn cuốn sổ nhỏ trên tay đã chằng chịt chữ viết, nhỏ nhẹ phàn nàn với Diệp Tịch Thuỷ nói.
Hồ Liệt cũng đã theo Diệp Tịch Thuỷ học tập được một năm, có thể nói là tính khí của nhau hai người đều hiểu rõ.
Hồ Liệt Na học tập rất nghiêm túc, nhưng có lúc lại rất ham chơi.

Đây cũng là do nàng còn nhỏ nên mới như vậy.

Còn Diệp Tịch Thuỷ thì rất nghiêm túc khi chỉ dẫn về Hồn Đạo Khí, nhưng khi nghỉ ngơi thì lại rất hiền dịu, nên Hồ Liệt Na một chút tiểu tính khí vẫn là chấp nhận được.
"Na Na, bây giờ Tinh Thần Lực của ngươi cũng đã lên được Linh Hải Cảnh trung kỳ, đây là đạt được điều kiện để đột phá cấp 5 Hồn Đạo Sư.

Nên học nhiều một chút là phải." Diệp Tịch Thuỷ mỉm cười nói.
Sau khi phục dụng Vọng Xuyên Thu Thuỷ Lộ cùng Hồn Hoàn của Tam Nhãn Ma Viên thì Tinh Thần Lực của Hồ Liệt Na đã bộc phát từ Linh Thông Cảnh sơ kỳ đến thẳng Linh Hải Cảnh trung kỳ.

Tức là từ Đại Hồn Sư cảnh giới tiến thẳng đến Hồn Vương cảnh giới.
Nên để không mai một tài năng của Hồ Liệt Na, Diệp Tịch Thuỷ đã tăng cường cho nàng lượng kiến thu nạp mỗi ngày.
"Hì hì." Nghe đến Tinh Thần Lực cảnh giới của bản thân, thì Hồ Liệt Na cười ngây ngốc một hồi.
Diệp Tịch Thuỷ nhìn đồ đệ của mình thần trí đã theo gió mà trôi đi thì làm sao lại không biết nàng đang nghĩ đến thiếu gia đâu.


Nàng nhìn Hồ Liệt Na thấy có chút buồn cười, lúc nhỏ đã như thế này thì lúc trưởng thành sẽ như thế nào đây.
Thế là Diệp Tịch Thuỷ gõ gõ trán của Hồ Liệt Na mà nhẹ nhàng nói.
"Thiếu gia đang ở bên ngoài đợi ngươi a, mau đi đi."
Khi Thế Hoa vào Giáo Tông Điện thì nàng đã phát hiện rồi, nhưng nghe Thế Hoa nói là hắn sẽ đợi nên nàng cũng tiếp tục dạy học cho Hồ Liệt Na tới bây giờ.
Hồ Liệt Na nghe vậy thì mắt sáng lên, hào hứng hỏi.
"Thật sao lão sư? Thật sao?"
"Ngươi ra ngoài thử là không phải sẽ biết sao?"
"Tạm biệt lão sư, tuần sau gặp lại."
Nói xong thì Hồ Liệt Na chạy như bay ra ngoài, cũng đã hai tháng rồi nàng chưa gặp lại Thế Hoa ca ca của nàng.
Diệp Tịch Thuỷ thì nhẹ nhàng đi theo phía sau, lão công của nàng cũng đang đợi nàng a.
...
"Thế Hoa ca ca." Hồ Liệt Na thấy Thế Hoa đang ngồi trên ghế đọc sách thì liền vội vàng hô lớn, trong khi chân vẫn đang chạy về phía trước.
Thế Hoa thấy nàng chạy nhanh như vậy cũng đứng dậy, mỉm cười dang tay ra đón nàng.
Hồ Liệt Na thấy thế thì chạy càng thêm nhanh, sau đó cả ngươi như gấu túi ôm lên trên người của Thế Hoa.
"Thế Hoa ca ca, đã lâu không gặp."
"Na Na, đã lâu không gặp." Thế Hoa vừa nói thì một tay đỡ cái mông của Hồ Liệt Na, tay còn lại thì xoa đầu của nàng.
Mà hai vị Giáo Tông thấy cảnh này cũng thức thời rời đi, để lại thế giới riêng cho hai người cho bọn họ.
Sau đó Thế Hoa ôm nàng đi đến đến một cái ghế đá gần đó, đặt nàng ở một bên, sau đó ngồi xuống vấn an.
"Thế nào? Tu vi tăng tiến có vẻ rất tốt a."
"Ân, nhờ Tiên Thảo cùng đan dược mà Thế Hoa ca ca đưa cho, ta đã có thể hấp thu được 2500 Hồn Hoàn làm đệ nhị Hồn Hoàn.

Thế nào, Na Na rất lợi hại đúng không?" Hồ Liệt Na cực kỳ tự tin nói, vẻ mặt đắc ý tỏ vẻ nếu không khen nàng thì không được đúng là khả ái đâu.
"Ân, Na Na là ta thấy lợi hại nhất." Thế Hoa mỉm cưới nhéo cái mũi của nàng nói.
"Mà nhìn ngươi có vẻ đờ đẫn hơn lúc trước nhiều a, học Hồn Đạo Khí vất vả lắm sao?" Thế Hoa lúc này nhìn Hồ Liệt Na sắc mặt thì hỏi, cùng lúc đó dùng tay truyền vào cho nàng Thái Dương Chi Lực để giảm đi mệt mỏi.

Dù sao cũng mới là 7 tuổi nữ hài a, học hành khắc khổ quá cũng không tốt.
"Ân, nhưng mà Na Na phải cố gắng, mới không phụ lòng của lão sư cùng..." Hồ Liệt Na miệng nói đến đây thì có chút xấu hổ.
"Cùng...?"
"Là...là...không muốn phụ..phụ...phụ lòng lão sư với...!Thế...Thế Hoa ca ca!" Hồ Liệt Na lấy hết dũng khí nói ra, lúc này nước mắt cũng có chút xíu chảy ra.
Nàng biết nàng được như ngày hôm nay là nhờ Thế Hoa.

nên trong lòng nàng vẫn có gánh nặng khi phải cố gắng làm hài lòng hắn.

Cuộc sống khó khăn trước kia như một vẫn còn trong tâm trí nàng, nằm nắng phơi sương, phiêu bạt khắp nơi.


Bây giờ nàng đã có vị nghĩa ca chăm sóc nàng hết mực, nên nàng phải thúc ép chính mình.
Nếu không cố gắng nàng sợ bị bỏ rơi, nàng không muốn như vậy, nàng không muốn quay lại cuộc sống lúc trước, một cuộc sống không có sự tồn tại của Thế Hoa.
Thế Hoa nghe vậy thì sững sờ lại mấy giây, nhìn về phía đang sắp nước mắt rơi xuống Hồ Liệt Na thì lòng hắn quặn lại.

Hắn không nghĩ mình lại vô tình đặt nhiều áp lực cho nàng nhiều như vậy.
Thế Hoa ôm Hồ Liệt Na vào lòng ngực mình, xoa xoa sau lưng của nàng, ấm áp nói.
"Xin lỗi ngươi, Na Na.

Có lẽ ta đã vô tình đặt quá nhiều áp lực lên người ngươi, ngươi không cần phải vì ta hay Diệp tỷ mà tự ép bản thân mình.

Ta muốn ngươi là một Na Na tự nhiên, chứ không phải là một Na Na cố gắng làm mọi người hài lòng.

Được chứ?"
Hồ Liệt Na nghe vậy thì dùng đôi mắt màu xanh lục đã ngập nước mắt nhìn vào ánh mắt của Thế Hoa, có chút sợ sệt hỏi.
"Nhưng Thế Hoa ca ca, nếu Na Na quá vô dụng, ngươi sẽ vứt bỏ Na Na sao?"
Thế Hoa nhìn nàng ánh mắt như một con thỏ nhỏ yếu đuối thì mềm lòng, vừa lau nước mắt của nàng vừa chân thành nói.
"Ta sẽ không, ta thề cả đời này này ta sẽ không rời bỏ Na Na."
"Ân..." Hồ Liệt Na nghe tới đây thì như vứt được gánh nặng, cơ thể nhẹ nhàng dựa vào Thế Hoa, im lặng thưởng thức khoảng khắc này.

Gánh nặng của trên vai của một nữ hài cũng đã được gỡ ra bớt.
Thế Hoa nhìn nàng như vậy thì trong lòng cảm xúc cưng chiều cũng vô thức tăng lên, tiểu hồ ly này cũng nghĩ ngợi quá nhiều a.
Sau đó hắn thần thức đi vào bên trong Hồn Đạo Khí hắn đang tìm kiếm vật nào để tặng cho Hồ Liệt Na, khi nhìn thấy long lân của Băng Long thì Hỗn Nguyên Tiên Tâm yếu ớt phát ra ba động.

"Đây là...cơ duyên cho Na Na sao?" Thế Hoa nhận được ba động thì liền biết được đây là có chuyện gì, mặc dù yếu ớt nhưng rất giống với tình trạng của Thiên Nhận Tuyết.
"Nhưng cũng không thể như thế này đưa cho nàng a?" Thế Hoa nhìn về kế bên nữ hài mà thầm nghĩ.

Mặc dù long lân từ 10 vạn năm Hồn Thú đáng quý, nhưng cũng phải ở dạng thô như thế này a.

Mà hắn lại không thể hỏi thẳng thừng là Hồ Liệt Na muốn thứ gì a, thế nên nhanh trí hắn liền hướng về Hồ Liệt Na nói.
"Na Na, hôm nay ngươi có kế hoạch gì không?"
"Hôm nay không có, bởi hôm nay đã là ngày nghỉ của Na Na." Hồ Liệt Na vẫn thỏ thẻ nói.
"Vậy ngươi có muốn đi dạo phố không?"
"Thật sao?" Hồ Liệt Na nghe Thế Hoa nói như vậy thì hồ hởi hỏi lại.
"Ân, coi như là ta đền bù Na Na thế nào?" Thế Hoa xoa đầu nàng nói.
"Thế Hoa ca ca ngươi không cần tự trách như vậy, Na Na cũng không bị làm sao cả." Hồ Liệt Na nghe như thế thì không vui nói.

Nàng mặc dù vui vẻ khi biết Thế Hoa sẽ không bỏ rơi nàng, nhưng cũng không muốn Thế Hoa cứ vì việc này canh cánh trong lòng.
"Được rồi, ta nói đi là sẽ đi."
"Vậy được rồi, nhưng Thế Hoa ca ca phải hứa là không được giữ việc này trong lòng, được chứ?"
"Được rồi, ta hứa với ngươi!" Thế Hoa nói xong còn ngoắc nghéo tay với Hồ Liệt Na, coi như là đã thành lập lời hứa.
"Vậy được rồi, Thế Hoa ca ca đợi ta một chút, ta cần sửa soạn một chút mới đi được." Hồ Liệt Na thấy vậy cũng chuẩn bị tắm rửa sạch sẽ mới đi, nàng muốn lần này đi có thể chuẩn bị chu toàn một chút.