Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 751: Cứu vớt Nam Thủy Thủy (2)




- Chúng ta cũng đi nhìn xem, hai vị trưởng lão, các ngươi lưu lại, Chung Ly tam huynh đệ đi cùng ta.

Ánh mắt của Mã Tiểu Đào khẽ nhúc nhích, sau đó lập tức làm ra quyết định, nàng hiện tại cũng không biết Hoắc Vũ Hạo đang ở địa phương nào. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng không nói cho nàng biết bản thân sẽ lưu lại Nhật Thăng Thành. Chỉ nói là sau khi kết thúc hành động, để Mã Tiểu Đào mau chóng thoát ly tà giáo, cùng học viện Sử Lai Khắc tụ hợp. Với trạng thái thân thể hiện tại của Mã Tiểu Đào, tà lực trong cơ thể ít nhất trong một tuần không có vấn đề, nếu như không chiến đấu, thậm chí có thể kiên trì càng lâu hơn.

Lúc này, vừa thấy thực lực tổng hợp của quân đoàn Tà Quân cường đại như thế, nàng tự nhiên không thể cứ như vậy để họ đuổi theo hắn. Lỡ như thật sự bị bọn hắn đuổi kịp, Hoắc Vũ Hạo làm sao có thể rời đi đây? Mà có nàng ở đó, đến lúc đó ít nhất còn có thể lấy danh nghĩa Thánh Linh Giáo cướp người. Không cho hai tên trưởng lão đi cũng bởi vì nàng còn không khống chế được hai vị cường giả Phong Hào Đấu La này, mà Chung Ly tam huynh đệ lúc trước phạm phải sai lầm lớn, bây giờ lại chỉ có thể vâng vâng dạ dạ.

Mã Tiểu Đào dự tính cũng không tệ, nhưng nàng lại tuyệt đối nghĩ không đến, đệ đệ mà nàng lo lắng nhất bây giờ đang ở trong Nhật Thăng Thành, chứ không phải đang trên đường chạy trốn.

Mấy tên tà hồn sư đương nhiên sẽ không có ý kiến, người là từ trong tay bọn họ thoát đi, Mã Tiểu Đào chủ động đuổi bắt tự nhiên hợp tình hợp lí, huống chi cũng lưu lại hai vị trưởng lão.

Hai trăm đạo quang ảnh màu lam cộng thêm Mã Tiểu Đào và Chung Ly tam huynh đệ như lướt mây cưỡi gió mà đi. Trong nháy mắt đã biến mất ở đường chân trời.

Tam trưởng lão và tứ trưởng lão liếc nhìn nhau, sắc mặt đều có chút khó coi, bọn hắn làm sao lại không nhìn ra Mã Tiểu Đào đang bài xích bọn hắn đây? Tương lai, vị này chính là là người cầm quyền do giáo chủ lựa chọn.

Tứ trưởng lão thấp giọng nói:

- Sau khi trở về, chúng ta nên tìm đến phó giáo chủ một chút.

- Ừm.

Tam trưởng lão đáp ứng một tiếng, quay đầu chuyển hướng đến thân ảnh toàn thân đều bao phủ trong quần áo màu đen, lên tiếng:

- Ngươi là Vu Vân hay là Vu Vũ?

Người áo đen đột nhiên hơi ngửa đầu, áo choàng trên đầu trượt xuống, lộ ra một dung nhan cực kỳ trắng bệch nhưng lại dị thường xinh đẹp.

Nếu như Hoắc Vũ Hạo ở chỗ này, nhất định sẽ khiếp sợ phát hiện, nữ tử trước mắt vậy mà cùng tên tà hồn sư hắn giết chết giống nhau như đúc.

- Các ngươi trông coi Nhật Thăng Thành như thế nào? Ngay cả tỷ tỷ của ta đã chết rồi mà các ngươi còn không biết sao? Nếu không phải chúng ta có tâm linh cảm ứng, lúc này ta còn chẳng hay biết gì.

Trong thanh âm của nữ tử áo đen tràn ngập hận ý, một đôi mắt đỏ ngòm phảng phất muốn nhỏ ra máu nhìn chằm chằm hai người.

- Ngươi là Vu Vũ? Ngươi nói là Vu Vân chết rồi? Chuyện này sao có thể?

Tam trưởng lão giật mình hỏi.

Bất luận là hắn hay là tứ trưởng lão, đối với thực lực của Vu Vân đều hiểu rất rõ, nàng mặc dù chỉ có tu vi Hồn Đấu La, nhưng muốn nói đến sức chiến đấu, bằng vào vũ hồn Linh Hồn Báo Thù của nàng, cho dù là cường giả cấp bậc Phong Hào Đấu La gặp phải đều sẽ có đại phiền toái. Tam trưởng lão tự hỏi, trong phạm vi một trăm mét, chính mình cũng không đối phó được nàng.

Cũng bởi vì tính đặc thù của vũ hồn, mà đôi chị em song sinh Vu Vân, Vu Vũ này, cho dù là trong Thánh Linh Giáo cũng đều thuộc về loại người cực kỳ không bình thường. Không người nào nguyện ý cùng các nàng kết giao. Cho nên mới bị đày đến cầm quyền ở một tòa thành thị không quá được coi trọng này.

Lần này lựa chọn Nhật Thăng Thành với làm địa phương cầm tù con tin, giáo chủ của Thánh Linh Giáo cũng không yên lòng Vu Vân, cố ý phái Mã Tiểu Đào đến đây làm chủ sự, trực tiếp chiếm lấy địa vị của Vu Vân.

Nhưng hai vị trưởng lão như thế nào cũng không nghĩ tới, Vu Vân cực kỳ cường đại trong mắt bọn hắn vậy mà chết rồi.

Vu Vũ nhìn vào vẻ chấn kinh trong mắt hai tên trưởng lão, ánh mắt đỏ như máu hơi dao động một chút:

- Xem ra không phải là các ngươi động tay chân, ít nhất cũng không phải giả vờ. Người hại tỷ tỷ của ta còn ở trong nội thành. Tất cả đi theo ta.

Dứt lời, Vu Vũ lập tức quay đầu bay về hướng nội thành.

Một trăm tên thành viên của quân đoàn Tà Quân cũng nhao nhao triển khai thân hình, bay theo sau nàng.

Tam trưởng lão, tứ trưởng lão cũng vội vàng đi theo, bọn hắn lúc này cũng đều không hiểu ra sao, không rõ Vu Vũ đến tột cùng muốn làm gì.

Trong Nhật Thăng Thành lúc này đang hỗn loạn tưng bừng. Nhưng trên đường phố lại thưa thớt người dân. Trong khoảng thời gian ngắn vang lên tiếng nổ kịch liệt, mặt đất run rẩy, đối với người bình thường mà nói thì bọn hắn ngoại trừ trốn ở trong nhà run rẩy còn có thể làm cái gì đây? Từng đội từng đội binh sĩ chạy qua trên đường phố trống trải, trong không khí hiện lên vẻ xơ xác tiêu điều. Lúc này bóng đêm đã rất sâu, nhưng có lẽ bởi vì lúc trước ánh sáng bạo tạc quá mạnh, lúc này trong Nhật Thăng Thành tựa hồ cũng có mấy phần huyễn quang.

Một đạo thân ảnh lặng yên xuất hiện ở một góc đường, hơi phân biệt phương vị một chút, lập tức lách mình vượt qua một bức tường, bộ pháp dưới chân cực nhanh, di chuyển đến một con đường khác, sau khi đạo thân ảnh này lóe lên trên vài con phố, rốt cục dừng lại trước một căn nhà khá lớn.

- Thu Thu.

Hoắc Vũ Hạo khẽ gọi một tiếng. Hắn sau khi hắn cùng Hòa Thái Đầu tách ra, lập tức lập tức chạy tới tụ hợp cùng Nam Thu Thu.

Trong bóng tối bên cạnh một căn nhà khác, Nam Thu Thu giống như một con mèo con nhẹ nhàng nhảy ra, thoáng chốc liền đi tới bên cạnh Hoắc Vũ Hạo, bị hồn kỹ Mô Phỏng của hắn bao phủ ở bên trong, biến mất trong không khí.

- Ngươi rốt cuộc đã đến, làm ta lo lắng muốn chết.

Nhìn vào Hoắc Vũ Hạo trước mặt, Nam Thu Thu lần thứ nhất cảm thấy gia hỏa này vẫn thật đáng yêu, ít nhất thời khắc mấu chốt có thể kịp thời đuổi đến.

Hoắc Vũ Hạo lên tiếng:

- Bên trong có động tĩnh sao?

Nam Thu Thu lắc đầu, một mặt vội vàng lên tiếng:

- Chính là bởi vì không có động tĩnh nên ta mới sốt ruột a! Ngươi bên đó thế nào? Người đều cứu ra sao?

Hoắc Vũ Hạo nhẹ gật đầu, lên tiếng:

- Đều cứu ra, nhưng có thể chạy được bao nhiêu thì không nói trước được. Hi vọng càng có nhiều người có thể chạy thoát.

Với phương thức phân tán bỏ chạy, hắn có thể xác định lượng lớn người có thể chạy thoát. Nhưng Hoắc Vũ Hạo rất rõ ràng, kế hoạch của bọn hắn cuối cùng cũng không phải hoàn mỹ, nếu có người bị bắt, địa điểm hội họp có thể được giữ kín hay không vẫn rất khó nói. Nhưng mà, lúc ấy thời gian cấp bách, căn bản không thể nào an bài cẩn thận. Hiện tại chỉ có thể vâng theo mệnh trời. Hoắc Vũ Hạo dù sao đã minh bạch nói cho Từ Tam Thạch bọn hắn, chỉ cần đến bến cảng, lập tức nhanh chóng chuẩn bị kỹ càng hải thuyền. Mà khi đó, tiếp ứng từ học viện Sử Lai Khắc hẳn là đã đến.

Lúc đó, truy binh có thể tìm tới địa điểm hội họp hay không cũng không trọng yếu, trọng yếu là các con tin có thể chạy tới đó. Một khi đến nơi thì cơ bản là an toàn.

Người phụ trách tiếp ứng ngoại trừ học viện Sử Lai Khắc ra, còn có cường giả Bản Thể Tông cùng cường giả của các đại tông môn, học viện. Tạo thành một chi đội ngũ có mười vị Phong Hào Đấu La trở lên, còn có vô số cao thủ cấp bậc Hồn Đấu La, Hồn Thánh. Trong những người này đại bộ phận đều bị đế quốc Nhật Nguyệt giám thị, không thể tuỳ tiện rời đi bổn quốc. Hiện tại cũng đã đều dùng thế thân và các loại biện pháp khác nhau đi ra ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới bến cảng bên này. Lúc này mới xuất phát cũng bởi vì trước đó hai ngày Hoắc Vũ Hạo mới đưa địa điểm viện trợ chính xác.

Coi như đế quốc Nhật Nguyệt phát hiện những người này mất tích, trong thời gian ngắn muốn đem tin tức truyền về cũng không dễ dàng, mà thời điểm tin tức truyền tới, viện binh và con tin cũng đã gặp mặt. Đến lúc đó biển rộng mặc cá bơi, trời cao mặc chim bay. Đừng nói một quân đoàn hồn đạo sư cấp Thú Vương, cho dù là hai, ba cái, gặp phải nhiều cường giả hồn sư như vậy, cũng chưa chắc chiếm được chỗ tốt. Hơn nữa cho dù viện quân của đế quốc Nhật Nguyệt đuổi theo, trên biển lớn mênh mông, hồn đạo sư bằng vào hồn đạo khí phi hành căn bản không có khả năng đánh lâu dài, một khi hồn lực hao hết, bọn hắn sẽ trở thành đồ ăn của hải hồn thú.

Từ lúc toàn bộ kế hoạch tiến hành đến hiện tại, Hoắc Vũ Hạo có thể xem như đã thành công.

Ngay sau khi cùng Hòa Thái Đầu tách ra ước chừng năm phút, hắn nhận được tin tức cuối cùng từ Hòa Thái Đầu. Mục tiêu đã hoàn thành, tất cả hồn đạo khí phi hành toàn bộ phát động. Nói cách khác, các con tin đã dùng hồn đạo khí phi hành bay đi.

Tất cả hồn đạo khí phi hành đều trang bị Bình Sữa Kín cấp bốn, coi như các con tin không đủ thể lực, vẫn có thể chống đỡ bọn hắn phi hành một canh giờ. Mà một canh giờ thời gian, để mấy trăm người bay về phương hướng khác nhau, mấy trăm tên hồn đạo sư như thế nào có thể đuổi kịp. Quân đoàn Tà Quân cho dù tự phụ, cũng không dám chia binh đối mặt với nhiều hồn sư tinh anh như vậy.

- Đi, chúng ta đi vào.

Hiện tại tâm tình của Hoắc Vũ Hạo rất tốt, hắn hiện tại cần phải cứu ra Nam Thủy Thủy, sau đó mang hai mẹ con Nam Thủy Thủy, Nam Thu Thu giấu đi. Chờ mọi người trở lại học viện để tránh phong mang, trong tình huống chỉ có ba người, nhiều nhất lại thêm Phong Lăng, bọn hắn căn bản cũng không cần đi đường thủy, Hoắc Vũ Hạo vẫn biện pháp có thể che dấu bọn hắn trở về.

Ngôi biệt viện này là nơi tam trưởng lão giam giữ Nam Thủy Thủy, Tinh Thần Tham Trắc của Hoắc Vũ Hạo tản ra như một cái lưới lớn, đem trọn cái viện tử toàn bộ bao phủ trong đó.

Tam trưởng lão lúc này căn bản không có khả năng trở về, Nhật Thăng Thành đại loạn, bên cạnh lão còn có Tiểu Đào tỷ trông chừng.

Hoắc Vũ Hạo hướng Nam Thu Thu giơ lên thủ thế, sau đó bản thân nhẹ nhàng nhảy lên, tay phải ấn xuống đầu tường một cái, lập tức bay vào trong sân.

Nam Thu Thu theo sát phía sau, cũng nhanh chóng tiến vào viện tử.

Hoắc Vũ Hạo lại hướng nàng dựng lên thủ thế, thông qua Tinh Thần Cộng Hưởng truyền âm:

- Hai tên trong phòng giao cho ta, hai tên trong sân giao cho ngươi. Mẫu thân ngươi không có việc gì, ta có thể cảm nhận được khí tức của nàng. Chỉ là có chút suy yếu mà thôi, yên tâm đi.

Thực lực của tà hồn sư thủ vệ bên trong phải mạnh hơn một chút, hắn tương đối nắm chắc khả năng xuất thủ.

- Được.

Nam Thu Thu đại hỉ. Khẽ cong eo, lập tức ngồi xổm xuống ở một góc tối trong sân. Hoắc Vũ Hạo thì nương theo hồn kỹ Mô Phỏng yểm hộ, lặng yên đi tới căn phòng bên trái viện tử.

Ba!

Nam Thu Thu cong tay búng ra, một hòn đá nhỏ rơi vào trong sân. Tuy vang lên thanh âm không lớn, nhưng cũng đủ rồi.

Không có bất kỳ tiếng quát tháo nào vang lên, một bóng đen cơ hồ lập tức xuất hiện ngay địa phương hòn đá rơi xuống, một cỗ không khí mang theo mùi hôi nổi lên, sương mù màu xanh lá tràn ngập khu vực đó.

Nam Thu Thu hai tròng mắt híp lại, tên tà hồn sư này thật cay độc a!