[Đấu La Đại Lục 5] Trùng Sinh Đường Tam

Chương 1139: Cha và phụ thân




Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng không ngăn cản, tự nhiên có một phần nguyên nhân từ Bất Tử Đại Yêu Hoàng. Giờ khắc này, nghe giọng nói êm ái của con gái, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cũng không khống chế được tâm tình của mình nữa, lập tức khóc không thành tiếng, "Ta, ta không đi vào. Tiểu Mỹ, thực xin lỗi con, ta không có mặt mũi đi vào. Ta rất xin lỗi. Chúc mừng, chúc mừng con..."

Miễn cưỡng nói xong những lời này, hắn lảo đảo quay đầu rời đi.

Mỹ công tử cứng ngắc đứng ở đó, sau một khắc, nàng đã lao ra ngoài.

Hai ba bước đã đuổi theo Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, nàng bắt lấy cánh tay hắn.

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng dừng bước lại, với tu vi Hoàng Giả, lúc này tâm tình hắn gần như sụp đổ, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, Tiểu Mỹ, ta..."

"Mặc dù sinh không bằng dưỡng, nhưng không có ngài cũng không có ta trên thế giới này. Dù mẫu thân có tha thứ hay không, trên người ta vẫn chảy xuôi huyết mạch của ngài. Hôm nay là đại hôn của ta, ngài ở đây đi. Nể mặt ta, hôm nay mẫu thân sẽ không đuổi ngài đi. Thiếu lời chúc phúc của ngài, hôn lễ của ta sẽ không hoàn chỉnh."


Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng run lên, khóc càng thêm lợi hại. Hắn bị Mỹ công tử kéo tay, quay trở lại trong phòng.

Hắn không dám nhìn Tô Cầm, chỉ cúi đầu lặng lẽ khóc, giống như là một hài tử phạm sai lầm.

Nhìn bộ dạng của hắn, Đường Tam trong lòng thầm than. Người này đáng thương cũng có chỗ đáng hận, sớm biết điều này, hắn sao phải làm như trước đây?

Nhưng khi Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng biết Mỹ công tử là con gái ruột của mình, về sau Mỹ công tử báo cáo công tác hay truyền thừa huyết mạch Phượng Hoàng, hắn đều có tác dụng rất lớn. Không có hắn cũng sẽ không có tình hữu nghị với Bất Tử Đại Yêu Hoàng. Hắn vẫn luôn sám hối và yên lặng bảo vệ con gái mình, bù đắp những sai lầm đã phạm phải. Vì vậy, dù Tô Cầm có tha thứ cho hắn hay không, Mỹ công tử là con gái cũng không thể quá vô tình với vị cha ruột này.


"Hôm nay là ngày vui, đừng khóc." Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng đột nhiên cảm giác có người chạm vào vai mình.

Hắn sững sờ, theo bản năng lau nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn.

Khuôn mặt xa lạ, hình dạng con người, nhưng ánh mắt vì sao lại chán ghét như vậy? Cảm giác chán ghét vô cùng quen thuộc?

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng sững sờ, "Ngươi là ai?"

Tiêu Hà mỉm cười, nhún vai nói: "Lão bằng hữu của ngươi. Không nhận ra bằng hữu cũ sao? Ài, ngươi thua đúng là triệt để ha?"

Đồng tử Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng bỗng co rút lại, trợn mắt há mồm nhìn Tiêu Hà, trong thời gian ngắn không nói nên lời, "Ngươi, ngươi..."

Tiêu Hà vỗ vai hắn, nói: "Nếu ngươi và Tiểu Mỹ còn thù gϊếŧ cha, nàng sao có thể tha thứ cho ngươi? Ngươi cho rằng ngươi có thể đi vào cánh cửa này sao?"

Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng bỗng đứng dậy, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, hắn cảm giác được Tô Cầm nhìn về phía mình. Khí thế vừa muốn bốc lên lập tức ỉu xìu xuống.


Hắn nhìn Tiêu Hà với vẻ không thể tin được, "Ngươi không chết? Làm sao có thể không chết? Bây giờ ngươi là nhân loại?"

Tiêu Hà mỉm cười nói: "Đúng vậy. Còn vì sao ta không chết, đây là bí mật. Nhìn bộ dạng hôm nay của ngươi, mọi oán hận của ta với ngươi coi như tiêu tan. Hôm nay là đại hôn của Tiểu Mỹ, không có gì quan trọng hơn điều này. Hiện tại ta không có thân phận như trước, cũng không đại diện cho chủng tộc nữa, cừu hận giữa chúng ta liền chấm dứt ở đây."

Hô hấp của Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng có chút hỗn loạn, một màn trước mắt làm hắn khó có thể tiếp nhận. Cho dù là Hoàng Giả, sau khi chết có thể lưu lại một tia thần thức trong Hoàng Thiên Trụ đã rất không tồi. Vậy mà Tiêu Hà không chết, mà còn sống và trở thành nhân loại, điều này thật quá khó tin. Hiển nhiên Tô Cầm và Mỹ công tử đều biết chuyện này.
"Khụ khụ! Tiểu Mỹ, chúng ta chuẩn bị đi được chưa? Ta là tới đón dâu." Thanh âm Đường Tam vang lên, hoá giải bầu không khí có chút lúng túng vào lúc này.

Mỹ công tử thoáng nhấc khăn lụa trắng lên liếc hắn, vừa hay nhìn thấy nụ cười của Đường Tam.

Mỹ công tử trước tiên đi đến bên cạnh mẫu thân, ôm lấy nàng.

Tô Cầm lúc này đã khống chế tốt tâm tình của mình, ôm con gái thật chặt. Sau đó, Mỹ công tử tới trước mặt Tiêu Hà, nhẹ nhàng ôm lấy hắn, "Cảm ơn người, cha."

Tiêu Hà sờ mái tóc dài của nàng, "Tiểu Mỹ, chúc các con hạnh phúc."

Cuối cùng, Mỹ công tử tới trước Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng. Vào giờ phút này, Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng Lâm Hề Mặc lại có chút luống cuống tay chân.

"Phụ thân, cảm ơn người hôm nay đã tới, ta rất vui." Mỹ công tử cũng nhẹ nhàng ôm hắn.
Trong nháy mắt, thân thể Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng có chút cứng đờ. Nghĩ tới lời Tiêu Hà vừa nói, hôm nay là ngày vui, hắn miễn cưỡng khống chế không làm mình khóc lần nữa.

"Được, được, được..." Hắn một câu cũng không nói nên lời.

Cha con nhìn nhau, trong mắt Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng hiện lên vẻ kiên định, nói khẽ: "Tiểu Mỹ, con kết hôn, phụ thân không có gì có thể đưa cho con. Sau này thành Tinh Phượng sẽ là của con, có việc gì cần, cho dù dốc hết sức cũng sẽ không từ. Cả đời này ta đã làm sai rất nhiều chuyện, ta có thể nói với con là, tương lai ta sẽ không sai nữa. Ta chỉ vì sống vì hai người."

Mỹ công tử nhẹ nhàng gật đầu với hắn, "Phụ thân, hẹn gặp lại trong hôn lễ."

Đường Tam cũng gật đầu với Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng. Lời Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng nói, hắn đương nhiên cũng nghe được. Hơn nữa hắn hiểu đây là Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng cố ý để "Cận Miểu Lâm" nghe thấy, ngoài hứa hẹn với con gái, còn là uy hϊếp "Cận Miểu Lâm".
Mỹ công tử đưa tay về phía Đường Tam, Đường Tam nắm lấy tay nàng. Bàn tay nhỏ bé của nàng có chút lạnh, thể hiện rõ trong lòng nàng không bình tĩnh.

Tô Cầm lau nước mắt, chậm rãi đứng dậy, ánh mắt của nàng thoáng dừng lại trên người Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, sau đó mới theo sau Đường Tam và Mỹ công tử đi ra ngoài.

Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng và Bất Tử Đại Yêu Hoàng tự nhiên biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhìn thấy bọn họ đi ra, hai người đều mỉm cười gật đầu.

Theo trình tự hôn lễ, Đường Tam sẽ đón Mỹ công tử về Lam Kim Thánh Sơn trước, sau đó mới hoàn thành hôn lễ.

Mọi người đi ra Cung Bạch Hổ, vân kiều vẫn còn đó, khí tức sinh mệnh nồng đậm kết nối hai thánh sơn.

Tiêu Hà không đi ra, thân phận của hắn không thể bại lộ, những người khác vẫn đi theo. Tinh Phượng Đại Yêu Hoàng, Bất Tử Đại Yêu Hoàng dừng bước, Bạch Hổ Đại Yêu Hoàng, Khổng Tước Vương Phi, Tô Cầm đi theo Đường Tam và Mỹ công tử cùng bước lên vân kiều.
Bàn tay nhỏ bé của Mỹ công tử dần ấm lên trong tay Đường Tam, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng dần giãn ra, cảm thụ được khí tức của Đường Tam, lòng nàng cũng dần bình tĩnh lại.

Trong mơ hồ, không khí trong Tổ đình vang vọng từng tiếng hoan hô. Lúc này bầu trời không một gợn mây, ánh nắng rạng rỡ chiếu xuống, phủ lên vân kiều tráng lệ một lớp sáng vàng, vân kiều đẩy mọi người chậm rãi đi về phía trước. Phía dưới, dân chúng chăm chú nhìn hướng của vân kiều. Khi nhìn thấy cảnh này thì ồ lên hoan hô, trong nhất thời, toàn bộ Tổ đình trở thành một hải dương vui sướng.

Đường Tam quay đầu nhìn Mỹ công tử, lúc này Mỹ công tử cũng quay đầu nhìn hắn. Hai người nhìn nhau cười một tiếng, cố gắng hết sức không nói lời nào.

Thời gian dần qua, Lam Kim Thánh Sơn đã tới gần, Mỹ công tử thoáng cầm chặt tay Đường Tam hơn một chút. Khăn lụa trắng đã che đi khuôn mặt, nhưng sự thẹn thùng lại mạnh hơn một chút, đâu còn chút nào khí phách trắc lậu khi tuyên bố chủ quyền vào ngày cuối cùng ở Chiếm Hoàng chi chiến.
Đường Tam dùng tay còn lại nhẹ nhàng vỗ tay nàng, ý bảo nàng thả lỏng một chút. Theo vân kiều, bọn họ chậm rãi tiến về Lam Kim Thánh Sơn.

Đường Tam phất tay, vân kiều thu hẹp, đồng thời chuyển hướng xuống dưới, hoá thành bậc thang mây, trực tiếp nối xuống nơi tổ chức hôn lên phía dưới.