Đầu Ngón Tay

Chương 76: Phiên ngoại 3: Hoa hướng dương




Trong Văn gia lão trạch có rất nhiều đất trống, lão gia tử dọn sạch một khoảng nhỏ trồng một mảng hoa hướng dương.

Mới đó mà cây đã cao lớn, mới đó mà liền đã ra hoa.

Từ Thời Thê là lần đầu tiên quan sát hoa hướng dương khoảng cách gần như vậy, vừa mới qua bảy giờ, ngày mùa hè ánh mặt trời cũng rất nóng rồi.

Lão gia tử lấy ống nước tự tưới cho hoa, Từ Thời Thê đến gần rồi mới phát hiện người đội mũ rơm tưới nước chính là lão gia tử, nhất thời đi cũng không được, ở lại cũng không xong.

"Gia gia sớm... "

Lão gia tử cũng nhìn thấy nàng, liếc mắt nhìn, đem ống nước nhét vào tay nàng.

"... Con không...." Từ Thời Thê vô phương ứng đối mà nắm ống nước, sợ nó nhảy loạn, tựa như cầm một con rắn vậy, tận lực cầm cách mình rất xa.

"Tùy ý tưới, tùy ý tưới." Lão gia tử lấy mũ rơm làm quạt, hào phóng nói. Ông cùng cô gái này tiếp xúc cũng không tính nhiều, nhưng bởi vì ấn tượng đầu tiên chính là giọng nói con bé cho bạn già trợ ngủ, lại từ mới đầu liền từ trong miệng bạn già nghe quá nhiều lời khen về cô bé này, cho nên đối với nàng làm sao cũng không ghét nổi.

Huống chi con bé thật sự là một cô gái rất hàm súc lại ổn trọng, so với cháu gái nhỏ hấp tấp bộp chộp thì hơn hẳn, trừ bỏ giới tính ra... Ông đối với cháu gái nhỏ tự mình tìm được người bầu bạn thực sự là không có gì để nói. Có thể cố tình chính là giới tính làm cho ông thỉnh thoảng còn sẽ có chút không hài lòng.

Nhưng là có biện pháp gì được, tâm nhãn cháu gái nhỏ đã xác định là nàng.

"Thời Thê... "

Xem này, cháu gái nhỏ tựa như hoa hướng dương, chỉ biết xoay quanh cô gái này.

Văn Già La đi chân trần đuổi theo ra, cầm một cái dù: "Trời nóng như vậy, làm gì đứng ở chỗ này phơi nắng a."

Lão gia tử ở một bên hừ hừ hai tiếng.

"Ơ, gia gia cũng ở đây! " Văn Già La một bên giúp Từ Thời Thê che nắng, một bên quay đầu nở nụ cười, "Ngày hôm nay không có hẹn chiến hữu cũ chơi cờ ạ?"

"Trong mắt mày còn có ông nội sao? " lão gia tử lấy mũ rơm đội vào, cầm lại ống nước, "Đi đi đi, về mang giày vào. "

"Ông đừng nói, giẫm ở trong đất cảm giác thật đúng là khá tốt, " Văn Già La tại đất ngập nước in lại hai dấu chân, "Tiếp địa khí nha."

Từ Thời Thê ở một bên chịu đựng không dám cười, lôi kéo vạt áo của cô: "Nhanh đi mang giày, chị còn muốn ngắm hoa hướng dương nữa."

Văn Già La len lén hướng nàng làm một mặt quỷ, đưa dù cho nàng, xoay người chạy đi.

Hơi híp mắt nhìn lão gia tử thanh thản tưới nước, Từ Thời Thê đứng ở một bên cảm thấy nội tâm rất an tĩnh.

Nơi này cách thành thị rất xa, dựa vào thiên nhiên rất gần. Những hoa hướng dương này vào đêm đều rũ, hiện tại cũng thẳng thân dậy, bông hoa to lớn màu vàng cam đã nghênh hướng đông ngẩng đầu lên.

Hoa hướng dương thật là loại hoa rất thú vị, biết đón lấy phương hướng của mặt trời xoay theo, không có loại cây nào so với nó thoạt nhìn có sinh mệnh tình cảm hơn. Nghe nói hoa hướng dương ý nghĩa là yêu lặng lẽ, nói nghe thật là có đạo lý, cho dù hoa có lớn hơn nữa màu sắc rực rỡ hơn nữa cũng không thể so bì với mặt trời, như là nhỏ bé không dám nói ra cảm tình.

Rất giống nỗi lòng mình đã từng có, ánh mắt sẽ không tự chủ được rơi vào trên người cô gái, đầu óc cũng bị kiềm chế, thực sự là không nói được lực hấp dẫn. Có lẽ giống như tình cảm của các nàng, cũng không phải đen tối không được thấy mặt trời, tựa như hoa hướng dương vậy, các nàng cũng có thể truy đuổi thái dương trong lòng mình.

Còn nghe nói, hoa hướng dương nếu nở ra rồi, cũng sẽ không theo hướng mặt trời chuyển động, mà chỉ cố định hướng đông. Như vậy, cô gái đang hướng mình đi tới, cùng mình chính ở chỗ này đợi cô, hẳn là hoa hướng dương đối với nhau, vĩnh viễn hướng đông không đổi.

Văn Già La mang giày chạy trở lại, Từ Thời Thê đưa tay ra, đem nàng kéo dưới dù. Nơi này có một mảnh râm mát giúp các nàng không bị bỏng quá nhiều, thế nhưng cũng không ảnh hưởng các nàng cùng nhau chào đón mặt trời phía đông rực rỡ, lắng nghe hoa hướng dương thì thầm tiếng lòng.

Buổi sáng tươi đẹp như thế, thế giới này, dù sao vẫn chính là tốt đẹp.

Hết.

=============

Đôi lời tác giả:

Phiên ngoại đến đây kết thúc.

Cảm tạ mọi người cho tới nay luôn ủng hộ, trong áng văn này có hy vọng xa vời cùng huyễn tưởng, chung quy là xuất phát từ không tự tin của bản thân, mà không tự tin là bởi vì quá sợ mất đi. Bất quá người luôn là phải dũng cảm một chút.

Kết thúc văn sau, sẽ không nhanh mở văn mới, sắp tới, tôi tận lực trong khoảng thời gian này đem < Bà Sa > sửa sang một chút, bởi vì chỉnh sửa để in ấn tôi cảm giác quá phiền toái lại phức tạp, cho nên trước không nghĩ tới, cũng không có sức làm. Cho nên nghĩ ở mùa hè này còn có thể duy trì liên tục quan tâm < Bà Sa > trong này, bạn bè bên ngoài đã đi rồi, vui nhất chính là nghỉ hè, đi làm chút việc tốt đẹp hơn, ha ha.