Dâu Nhỏ Tự Lập Trong Gia Đình Phú Gia

Chương 3-4




Chương 3: Ông chồng Triệu Hi Thành họa thủy

– Chuyện này rất khó tin! Làm sao có thể xảy ra chuyện này! Cũng chẳng phải là đóng phim. Quá cẩu huyết

Hai người ngồi trên ghế ở hành lang, Tiểu Mạt ngồi cạnh Chu Thiến, miệng không ngừng thì thầm.

Chu Thiến không thể nhịn được nữa:

– Cậu nói xong chưa thế?

Cô liếc nhìn Chu Thiến rồi lại quay đi:

– Thật chẳng quen, nhìn khuôn mặt này nói chuyện cũng mất tự nhiên

Chu Thiến chậm rãi quay mặt Tiểu Mạt lại:

– Cậu quen dần đi! Mình cũng chẳng quen! Lúc soi gương, vừa ngẩng đầu đã gặp người khác. Có cách gì đâu? “Mình” còn chẳng biết bao giờ sẽ tỉnh lại, có lẽ “mình” vừa tỉnh lại thì hồn sẽ về với xác.

– Trời ạ! Cô xoa trán

– Cha mình đâu?

– Mấy hôm nay chú ấy đều không ngủ, mình bảo chú về phòng trọ của bọn mình nghỉ tạm

Cô đột nhiên thấp giọng nói:

– Những người đâm phải cậu thật khó lường! Bọn họ sai người nói với cha cậu, chỉ cần có thể áp chế chuyện này thì sẽ mời bác sĩ tốt nhất chữa trị cho cậu, tiền thuốc men họ trả. Hơn nữa, sẽ bồi thường 100 vạn, 100 vạn đó. Nếu cậu chết, phi phi phi, mình nói là nếu, bọn họ sẽ bồi thường thêm 100 vạn nữa. Mẹ kế cậu nghe được mắt sáng bừng.

Một trăm vạn thật sự không phải con số nhỏ. Có nó, cha cô sẽ mua được nhà lớn hơn mà ở, không cần ba người chen chúc trong căn hộ nhỏ có 20 m2 nữa. Bọn họ cũng chẳng cần vì lớn tuổi không tìm được việc mà lo lắng, không cần buồn bã vì học phí của em trai cô.

Khi Chu Thiến 8 tuổi, mẹ cô qua đời. Cha cô gà trống nuôi con, chẳng giàu có gì vất vả lắm mới lấy được mẹ kế cô làm cùng xí nghiệp. Nhưng chẳng lâu sau, xí nghiệp đóng cửa. Cha cô sống thật sự rất vất vả. Nếu có thể cho tuổi già của ông được thoải mái, coi như đây là an ủi lớn nhất trong cơn biến cố này với Chu Thiến.

Chu Thiến thở dài:

– Cha mình đồng ý rồi sao?

Vẻ mặt Tiểu Mạt đầy kính trọng:

– Cha cậu không để ý đến mẹ kế cậu, chỉ nghiêm nghị nói “tôi không thể đem mạng của con gái tôi để đổi lấy tài lộc. Người hại con gái tôi nhất định phải chịu trừng phạt”

Chu Thiến nóng nảy:

– Nói thì thế nhưng mình sẽ ngồi tù đó! Tiểu Mạt, cậu nói xem mình có nên nói sự thật cho cha không?

Tiểu Mạt đảo mắt rồi nghiêm túc nói:

– Tuyệt đối không được nói. Cha cậu biết thì mẹ kế cậu cũng biết. Mẹ kế cậu biết thì cả thiên hạ cũng biết! Đến lúc đó, không chừng cậu sẽ thành đối tượng nghiên cứu khoa học, thành quái nhân cả người cắm đầy dây nhợ.

Khóe miệng Chu Thiến giật giật. Cô sai rồi, cần gì trưng cầu ý kiến của Tiểu Mạt! Chu Thiến nói:

– Vậy cậu đi thuyết phục cha đi! Bây giờ mình không tiện ra mặt. Ông nhìn thấy mình thế này không chừng giết mình mất. Chờ thêm đoạn thời gian nữa, tâm tình bình ổn mình đến thăm cha

Cha tuy yêu thương cô nhưng sẽ có cách để thuyết phục. “Cô” còn cần tiền trả viện phí, em trai còn cần tiền họa. Có Tiểu Mạt và mẹ kế khuyên bảo, cha sẽ đổi ý.

– Phu nhân

Dung tẩu từ hành lang bên kia đi tới nói:

– Cậu chủ đến rồi

– Phu nhân? Tiểu Mạt kinh ngạc nhìn cô.

Chu Thiến đứng lên, bất đắc dĩ cười cười:

– Đúng vậy! Mình có chồng!

Chu Thiến quay về phòng, đẩy cửa ra đã thấy bóng người con trai cao lớn quay lưng về phía cô, anh ta đứng trước cửa sổ thủy tinh. Ánh mặt trời xuyên qua lớp cửa kính khiến người anh như có lớp hào quang.

Từ Tống phu nhân, Chu Thiến biết được tên của anh ta – Triệu Hi Thành

Anh nghe có tiếng động, xoay người lại.

Cả người như người mẫu, mặc bộ âu phục màu đậm chỉ nhìn đã bất xa xỉ. Giống như pho tượng Hi Lạp, lông mày đen rậm, hai mắt đen nhánh. Dưới ánh chiều tà, mà hắn đứng ngay giữa ánh hào quang, khiến người ta nhìn choáng váng.

Họa thủy, họa thủy! Về sau cô phải sống với người đàn ông này sao? Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau ngủ… mặt cô nhất thời nóng rực, tim đập loạn.

Bình tĩnh, bình tĩnh! Cô không thể bị sắc đẹp quyến rũ, cô còn Tần Tranh, cũng không được đứng núi này trông núi nọ! Với tình yêu, cô là người rất chung thủy.

Nhưng với gương mặt đẹp đẽ của anh ta, cô vẫn lén lút nuốt nước miếng. Ừm… chỉ là nhìn thôi… Chỉ là nhìn, thuần túy chỉ là thưởng thức thôi!

So với vẻ nhiệt tình của cô, anh ta mặt âm trầm, ánh mắt nhìn Chu Thiến lạnh như băng. Giọng nói không lớn nhưng đầy sự giận dữ:

– Cô đi gặp người bị thương?

Người đẹp tính xấu. Trong tiểu thuyết chẳng phải hay miêu tả về đàn ông như thế sao? Cho nên cô quyết định tha cho anh. Cô cười với anh, nụ cười của cô là luyện mà có, khi làm việc ở thẩm mỹ viện, với những khách hàng hay gây khó dễ, cô đều cười sáng bừng như hoa. Cho nên khách hàng tìm đến cô nhiều nhất, thành tích tốt nhất! Lợi hại chưa!

Giờ cô lại dùng chiêu này, tươi cười nói với anh:

– Xảy ra chuyện này, tôi vẫn phải đến hỏi thăm chứ!

Anh giật mình, lập tức rít gào:

– Cô có đầu óc không? Giờ là lúc hỏi thăm sao? Cô xuất hiện chỉ khiến bọn họ thêm kích động! Cô muốn ngồi tù à?

Sao anh ta cứ động một tí là mắng cô. Có người đối xử với vợ mình thế sao? Quan hệ vợ chồng của bọn họ tệ đến mức này?

Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, Chu Thiến vội trấn an anh ta:

– Không đâu không đâu! Vừa rồi tôi đến xin lỗi bọn họ, xin bọn họ tha thứ, bọn họ có lẽ thấy tôi thành tâm nên đáp ứng sẽ suy nghĩ điều kiện của anh rồi

Anh ta nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, ngực hơi hơi phập phồng, qua một lúc, anh ta lạnh lùng nói:

– Giờ cô xuất viện đi, về nhà nghỉ. Đỡ gây phiền phức cho tôi nữa!

Anh ta không nói thêm gì đã gọi Dung tẩu vào thu dọn đồ đạc. Chu Thiến cũng có chút tò mò không biết kẻ có tiền sống ở nơi thế nào, vì thế nên ngoan ngoãn theo bọn họ ra viện.

Đi theo bọn họ ngồi vào một chiếc ô tô màu đen. Chu Thiến vốn không am hiểu ô tô nhưng nhìn cũng thấy chiếc xe này rất khí phái, xa hoa.

Anh ta mở cửa xe cho cô, khi chuẩn bị ngồi vào thì đột nhiên trượt chân, anh ta ở đằng sau vừa khéo giữ chặt cô. Cô đứng vững, quay đầu cười với anh nói:

– Cám ơn!

Anh ta sửng sốt, lập tức cười lạnh, nói:

– Đến giờ thì tôi tin cô mất trí nhớ thật rồi. Kết hôn hơn năm, chưa từng thấy cô cười như thế với tôi.

Ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng khiến mọi người không thể chịu được.

Xe vững vàng đi, bên trong mát mẻ thoải mái, so với bên ngoài như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Điều này khiến Chu Thiến không khỏi nhớ lại trước kia đi xe bus. Chật chội, mùi mồ hôi bốc lên, còn phải luôn luôn cảnh giác kẻ móc túi và những tên biến thái.

Hai cuộc sống hoàn toàn khác biệt!

Chu Thiến nhớ lại những lời Triệu Hi Thành vừa nói. Kết hôn hơn một năm, vợ không cười với chồng sao? Thế là thế nào? Bọn họ không yêu nhau sao? Trách không được tình cảm không tốt.

Nhưng tình cảm của bọn họ không tốt liên quan gì đến cô? Chu Thiến chẳng phải thay thế Tống Thiệu Lâm đến làm vợ anh ta. Tuy rằng anh ta rất đẹp trai nhưng dù sao cũng là người xa lạ, hơn nữa cô đã có người trong lòng. Cô rất nguyên tắc. Chỉ là dùng tạm cơ thể này, chờ linh hồn Tống Thiệu Lâm tỉnh lại sau đó đổi cơ thế rồi đi tìm Tần Tranh của cô. Bây giờ chỉ là tiện thì hưởng thụ mấy ngày cuộc sống của người giàu có, không có gì là quá.

Trong lúc cô miên man suy nghĩ, xe dừng lại trước cánh cổng sắt cao ba thước. Anh ta ấn còi, cửa sắt từ từ mở ra. Chu Thiến nhìn qua lớp kính, chỉ thấy trước cửa có một tấm đá khắc chữ rồng bay phượng múa “Khu biệt thự XX”. Cái tên này cô đã từng nghe khách hàng nói chuyện phiếm nhắc đến. Nghe nói đây là khu biệt thự xa hoa. Trong đó, mỗi nhà ít nhất cũng phải hơn một ngàn vạn. Rất nhiều ngôi sao ở đây. Có thể nói đây là chỗ người giàu tụ hợp.

Tâm tình của cô rất kích động, cô nghĩ, ánh mắt cô nhất định sáng rực lên. Đừng cười Chu Thiến, Chu Thiến ở trong những căn phòng chưa bao giờ lớn hơn 30m2. Đột nhiên có ngày có thể sống trong biệt thự, cô có thể không kích động sao?

Xe chậm rãi đi qua cổng lớn. Cô trợn tròn mắt nhìn cảnh hai bên. Con đường nhỏ cho xe chạy, cây cối xanh tươi mọc quanh, hồ nước trong suốt, những biệt thự lớn nhỏ xa hoa, mỗi nhà một vẻ, khí thế bất phàm.

Xe dừng lại ở trước cửa một biệt thự hai tầng. Triệu Hi Thành đánh xe vào gara, Dung tẩu từ sau vội tới mở cửa cho tôi.

Triệu Hi Thành chẳng để ý đến Chu Thiến, xuống xe rồi lập tức đi vào nhà. Cô đâu thèm để ý anh ta. Trong lòng tràn đầy hân hoan.

Đi vào nhà, đổi dép ở cửa rồi bước vào phòng khách rộng lớn.

Thứ đầu tiên đập vào mắt là chiếc đèn trùm thủy tinh sáng lóe. Sàn nhà sáng loáng, cửa sổ thủy tinh trong suốt, bộ sô pha màu vàng, TV LCD lớn. Nhớ tới phòng của nhân vật nữ chính ở trong TV, xa hoa, ấm áp. Chu Thiến hưng phấn nắm chặt tay Dung tẩu nói:

– Dung tẩu, mau đưa tôi về phòng.

Bộ dạng cô lúc này kì quái lắm sao? Vì sao ánh mắt Triệu Hi Thành nhìn cô có sự khác lạ? Dung tẩu lại mỉm cười nói:

– Phu nhân, đi theo tôi

Bà đưa tôi đến cầu thang dài trải thảm đỏ, đi đến một căn phòng ở tầng hai, cửa mạ vàng nói:

– Đây là phòng của phu nhân và cậu chủ.

Chu Thiến đẩy cửa đi vào.

Giường lớn trải ga trắng như tuyết, nhìn qua vừa thoải mái vừa mềm mại. Tủ lớn mặt thủy tinh, còn cả bàn trang điểm, trên đó là đủ các loại mỹ phẩm. Còn có cả ban công lớn, ngoài ban công có bàn trà, mùa hè ngắm trăng, mùa mùa đông phơi nắng.

Chu Thiến thật sự rất thích!

Lúc này, Triệu Hi Thành từ ngoài đi vào, sau đó đóng cửa lại. Mà Dung tẩu đã chẳng thấy bóng dáng.

Anh ta đi đến bên giường, chậm rãi cởi áo vest rồi áo sơ mi, để lộ ra khuôn ngực tinh tráng, cơ bụng săn chắc. Màu da nâu đầy khêu gợi. Chu Thiến đột nhiên cảm thấy những lời “mặt thiên thần, dáng người ma quỷ” thật thích hợp để miêu tả về anh ta. Bởi vì thật sự rất gợi cảm.

Cô nhìn đến trợn mắt há hốc mồm. Cuối cùng bắt đầu ý thức được nguy cơ. Anh ta muốn làm gì? Cô vừa mới xuất viện, nhưng là ban ngày ban mặt, anh ta hẳn không vội vã muốn làm chuyện gì đó chứ. Sao mà làm được. Chu Thiến không phải vợ của anh ta, tuy rằng thân thể thì đúng nhưng tư tưởng và cảm giác không phải, cho dù anh ta đẹp đến mờ mắt thì cũng không được!

– Dừng lại!

Chu Thiến kêu to, cô lấy hai tay che ngực (mời tham khảo trong phim truyền hình cảnh thiếu nữ gặp phải sắc lang – lời tác giả). Cô mở to mắt lắp bắp nói:

– Anh… anh muốn làm gì?

Anh ta hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô, mắt chợt lóe. Bỗng dưng Triệu Hi Thành cười thật tà mị, nụ cười như hoa mùa xuân nở rộ, khiến mắt cô chói lóa. Hơi thở không khỏi đông lại.

Triệu Hi Thành bán nude ngạo mạn, thong thả đi tới.

=======

Chương 4: Tống Thiệu Lâm không hạnh phúc

Ánh sáng mặt trời chiếu lên da dẻ trơn bóng của anh ta, phản chiếu ánh sáng mê người

Anh ta nhìn Chu Thiến, đôi mắt thâm thúy chợt lóe ra ánh sáng trong suốt, đôi môi trầm gợn lên nụ cười gợi cảm.

Chu Thiến vừa sợ vừa hoảng, còn cả cảm xúc khác lạ khó nói khiến tim cô đập loạn, điên cuồng mà đập.

Anh ta từng bước đi tới, cô từng bước lùi về phía sau. Chậm rãi bị anh ta dồn tới góc tường, không còn chỗ lui

Anh ta nghiêng người, vươn đôi tay rắn chắc gác lên tường, vây Chu Thiến vào giữa. Hơi thở nóng rực phun lên mặt cô từng đợt, cô cảm giác nổi da gà.

Bất giác cô vươn tay chống trên lồng ngực anh, định đẩy Triệu Hi Thành ra xa nhưng bàn tay nóng rực, mơ hồ có thể cảm nhận được nhịp tim đập mạnh mẽ khiến tim cô cũng đập loạn

Chu Thiến như bị điện giật, thu tay về, mặt như bị lửa đốt nóng bừng.

Triệu Hi Thành nhân cơ hội tiến tới, lồng ngực rắn chắc dính sát vào cô, hơi thở dồn dập, ánh mắt nóng bỏng. Hai tay Triệu Hi Thành ôm thắt lưng Chu Thiến, bàn tay nóng bỏng như thiêu đốt da thịt cô. Triệu Hi Thành làm bộ chuẩn bị hôn cô.

Cô nóng nảy, trong lòng xấu hổ. Lớn như vậy chưa bao giờ bị đàn ông bỡn cợt như thế. Cô ra sức giãy dụa, hai tay không ngừng đánh Triệu Hi Thành, hét lớn:

– Đồ sắc lang này, anh buông ra, tôi không phải vợ anh

Lời vừa nói ra, Chu Thiến ngây ngẩn người mà Triệu Hi Thành cũng ngây người. Anh ta nhìn cô, đột nhiên cười cợt, trong mắt là sự châm chọc, nói:

– Cho dù cô mất trí nhớ cũng không thay đổi được sự thật cô là vợ tôi. Cô yên tâm, tôi sẽ không bắt cô làm chuyện này. Trước tôi không có hứng thú với cô, về sau cũng càng không

Triệu Hi Thành buông Chu Thiến, khoanh tay trước ngực, động tác này khiến cơ bắp của anh lộ rõ, hai điểm hồng dưới cánh tay như ẩn như hiện.

Chu Thiến mặt đỏ bừng. Triệu Hi Thành cười lười nhác:

– Nhưng mà phản ứng của cô thật thú vị. Không, phải nói sau khi mất trí nhớ, cô trở nên thú vị hơn.

Triệu Hi Thành xoay người đi đến bên tủ quần áo. Cửa tủ mở ra, Chu Thiến mới biết bên trong còn có khoảng không rộng lớn, hình như là gian phòng thay quần áo, chia làm hai bên, một bên là quần áo con trai, một bên là con gái. Những giầy dép, ví da đắt tiền khiến ánh mắt cô mơ hồ.

Triệu Hi Thành vừa mặc quần áo vừa nói:

– Tôi chỉ là muốn thay quần áo ra ngoài thôi

Sau đó nhìn Chu Thiến cười cười, ý tứ rõ ràng: – cô tự đa tình.

Chu Thiến hung hăng lườm Triệu Hi Thành, chẳng thích cũng đùa cợt người ta, đúng là đồ biến thái!

Anh thay bộ quần áo thoải mái, T-shirt màu đậm, quần cùng màu. Khí chất đàn ông lại thêm hơi thở thanh xuân, rất đẹp.

Anh thay quần áo rồi đi ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa, đột nhiên quay người nói với cô:

– Vậy cô còn nhớ Kiều Tranh không?

Chu Thiến sửng sốt, không hiểu. Kiều Tranh? Tranh cái gì?

Triệu Hi Thành cười lạnh, mắt đen láy lộ vẻ châm chọc, nói:

– Không nghĩ tới có ngày cô quên hắn ta.

Triệu Hi Thành đi ra ngoài, chỉ nghe tiếng bước chân cộp cộp xuống lầu, bỏ lại Chu Thiến ngây ngẩn đứng đó.

Chu Thiến đi xuống nhà, Dung tẩy đứng trong phòng khách nói với cô:

– Phu nhân, cậu chủ nói tối cậu không về ăn cơm

Chu Thiến quản gì anh ta có về hay không. Tốt nhất là đừng về. Nhớ lại chuyện đã xảy ra, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.

Chu Thiến cười nói với bà:

– Không sao, chúng ta ăn là được rồi. Cơm chiều cần tôi giúp gì không?

Dung tẩu sửng sốt, lập tức cười lắc đầu:

– Không cần, trong nhà có đầu bếp.

Chu Thiến thầm cắn lưỡi, còn có đầu bếp riêng.

Nhàn rỗi vô sự, Chu Thiến nhân cơ hội hỏi dò. Chu Thiến kéo Dung tẩu ngồi xuống sô pha, hỏi:

– Dung tẩu, bác luôn làm quản gia ở đây sao?

Dung tẩu nói:

– Trước tôi ở nhà lớn, đi theo bà chủ cũng chính là mẹ chồng của cô. Bà thấy hai người mới cưới kiên quyết muốn ở riêng nên lo lắng, sai tôi đến đây giúp đỡ.

Đến giúp đỡ? Nói như vậy, nhất cử nhất động của con dâu không thoát khỏi mắt mẹ chồng rồi

Chu Thiến lại hỏi:

– Trước đây tôi là người như thế nào? Hi Thành nói sau khi mất trí nhớ tôi thay đổi rất nhiều, tôi rất ngạc nhiên!

Dung tẩu nhìn nhìn Chu Thiến, ánh mắt khôn khéo có chút nghi hoặc:

– Nói cũng lạ, sau khi cô tỉnh lại như đổi thành người khác vậy. Trước kia cô suốt ngày nhốt mình trong thư phòng, một năm nói chuyện với tôi cũng chẳng nhiều bằng hôm nay. Với cậu chủ cũng chẳng quan tâm. Ngoài thỉnh thoảng vui vẻ đi dạo với Văn thư kí thì những lúc khác đều rầu rĩ không vui.

– Văn thư ký? Chu Thiến mặt nhăn nhíu mày, đó là ai?

– Là bạn của cô, cũng là thư kí của cậu chủ.

Lúc này, điện thoại vang lên. Dung tẩu đứng dậy nghe điện thoại. Chu Thiến lúc này đột nhiên muốn xem thư phòng, xem xem trong đó có gì hấp dẫn Tống Thiệu Lâm?

Lúc rồi khỏi phòng khách, nghe được Dung tẩu khẽ nói chuyện điện thoại:

– Đúng vậy, đã trở về… chắc chắn mất trí nhớ… cậu chủ ra ngoài…

Chu Thiến tìm được thư phòng.

Thư phòng rất rộng rãi. Một bên tường là cửa thủy tinh, ánh mặt trời chiếu xuống phản xạ ra ánh hào quang chói lọi

Bên kia là một giá sách lớn, mặt trên toàn sách là sách. Chu Thiến xem, tất cả đều là sách văn học, cái gì mà thơ cổ, văn cổ. Chu Thiến bĩu môi, không có hứng thú. Tiểu thuyết còn tạm được.

Cô ngồi xuống bàn bên giá sách, trên bàn là chiếc máy tính mà đèn bàn, thêm ống đựng bút và chiếc túi màu đen.

Chu Thiến mở ra, bên trong có chiếc ví màu xanh lá cây và di động, cùng với một số đồ dùng linh tinh của con gái.

Chu Thiến mở ví, bên trong có tập tiền dày, còn cả mấy thẻ ngân hàng và những giấy tờ tùy thân của Tống Thiệu Lâm. Cô nhìn rồi lại đặt xuống.

Sau đó, cô mở máy tính, muốn qua đó tìm được dấu vết của Tống Thiệu Lâm. Dù sao cô cũng tạm thời nương nhờ trong cơ thể Tống Thiệu Lâm, hiểu biết cô ấy một chút cũng không phải là chuyện xấu! Được rồi, cô thừa nhận là cô tò mò, là cô có thói xấu thích tìm hiểu bí mật của người khác.

Cô tìm kiếm khắp trong máy tính nhưng cũng không tìm được cái gì đáng chú ý, ngay cả ảnh của Tống Thiệu Lâm cũng không có.

Không bao lâu, một văn bản khiến cô chú ý, Chu Thiến mở ra… nhưng lại khóa mã! Là sinh nhật của Tống Thiệu Lâm sao? Cô xem chứng minh thư của Tống Thiệu Lâm rồi gõ vào…

– Trong đó có gì? Tiểu Mạt trợn to mắt nhìn cô.

– Làm sao mình biết được? Căn bản không mở được, sai mật mã! Chu Thiến thở dài một hơi.

Lúc này, hai người đang ngồi trong quán cà phê sa hoa. Quán cà phê này, trước kia cho tiền bọn họ cũng tiếc vào. Nhưng giờ không như thế, Chu Thiến sờ sờ ví da, bên trong có một tập tiền dày.

Tiền này Chu Thiến tiêu thoải mái, giờ cô thay thế Tống Thiệu Lâm sống, trong lúc đó, mọi phí tổn đương nhiên Tống Thiệu Lâm phải chịu.

Trong không khí tràn ngập mùi hương ngọt ngào, âm nhạc du dương khiến người ta thư thái vô cùng.

Tiểu Mạt thần bí ghé sát vào Chu Thiến, khẽ hỏi:

– Nha đầu, lần này cậu đúng là vận cứt chó gì thế! Cậu có biết thân phận của cơ thể này là gì không?

– Là kẻ đã có chồng.

Chu Thiến tức giận, tuy là kẻ có tiền nhưng chẳng còn là khuê nữ thì tốt đẹp gì.

– Là người phụ nữ có chồng vô cùng có tiền! Tiểu Mạt rất khoa trương: – Cậu biết không? Nhà chồng cậu là tập đoàn Triệu thị nổi tiếng, tài sản hơn một ngàn triệu. Mà nhà mẹ đẻ cậu cũng không bình thường, là Tống thị chuyên bất động sản, nắm giữ nhiều bất động sản nhất thành phố này. Giờ cậu chính là kẻ có tiền thật sự, là phu nhân nhà giàu có

Chu Thiến bĩu môi:

– Thế thì sao? Mình chỉ là nương nhờ thân thể này hưởng thụ một chút cuộc sống của kẻ có tiền. Sớm hay muộn mình cũng trở về thành Chu Thiến! Mình còn phải đi tìm anh Tần Tranh

Tiểu Mạt lườm cô:

– Anh Tần Tranh, anh Tần Tranh…Cậu đến đây hai năm đã gặp anh ấy chưa? Hơn nữa từ đầu đến cuối đều là cậu yêu đơn phương thôi, người ta chỉ coi cậu là em gái. Anh ấy giờ cũng 27 tuổi, có lẽ đã sớm kết hôn!

Tiểu Mạt không cho là đúng nói tiếp:

– Cậu tỉnh táo lại đi! Tần Tranh chỉ là giấc mơ của cậu mà thôi, cậu vẫn nên nghĩ làm thế nào để nắm bắt lấy cơ hội này thay đổi cuộc sống của mình đi. Cho dù sau này cậu trở lại làm Chu Thiến cũng không phải vất vả như trước nữa. Đúng rồi! Cậu với chồng cậu ở chung thế nào? Hai người có…

Cô cười với vẻ mặt xấu xa

Chu Thiến lườm cô một cái:

– Cậu nghĩ đi đâu thế, sao mình có thể để anh ta chạm vào được. Hơn nữa, mấy hôm nay anh ta đều không về nhà, trở về cũng chỉ thay quần áo, tắm rửa thôi. Mình chắc chắn là anh ta có đàn bà bên ngoài. Cậu sớm bỏ ý định lấy chồng giàu có đi!

Là vì như thế cho nên Tống Thiệu Lâm mới cả ngày rầu rĩ không vui rồi! Cô uống rượu lái xe có phải cũng vì như thế?

Tiểu Mạt nói:

– Đàn ông lăng nhăng không phải vì có tiền hay không, đó là vấn đề nhân phẩm. Là chồng cậu tồi tệ thôi! Cậu đừng nói thế, mình còn định nhờ cậu giới thiệu người có tiền cho mình nữa!

Nha đầu này, hết thuốc chữa! Thật chẳng chịu bỏ qua cơ hội nào. Chu Thiến cũng không muốn lại bàn về đề tài này, nếu không hết ngày cũng không xong.

Chu Thiến nhìn trần nhà nói:

– Mau uống cà phê đi, xong rồi mình đi dạo phố, cậu thích gì mình mua cho cậu.

– Thật không?

Mắt Tiểu Mạt sáng bừng, một hơi uống cạn li cà phê, sau đó kéo Chu Thiến nói:

– Thế đi nhanh đi, mình thích nhiều thứ lắm! Đúng là một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.

Chu Thiến dở khóc dở cười với sự so sánh của cô.