Đấu Phá Chi Thiên Hạ Vô Song

Chương 236: Trâm anh




Âm thanh thần bí từ dưới đáy biển Vô Tận Hải vang lên, sau đó là một khúc nhạc xuất hiện, khúc nhạc từ dưới đáy biển vang vọng cả thương khung, ép thẳng về phía Phương Anh thậm chí cả Vô Song đứng nơi phương xa cũng cảm nhận được.

Tiếp theo.... đương nhiên là không có tiếp theo gì cả, Vô Song hắn lập tức ngã xuống bất tỉnh. Khi lần thứ hai mở mắt thì Vô Song lại xuất hiện trong thạch viện quen thuộc, mọi việc cứ như một giấc mơ vậy.

Vô Song khó khăn ngồi dậy, dùng hai tay dụi mắt của mình, rất nhanh đập vào mắt hắn là hai vị Sát Đế của Sát Điện.

Vô Song đang chuẩn bị lên tiếng thì phát hiện ánh mắt của Phương Anh liếc nhìn mình làm Vô Song đang định nói phải mạnh mẽ nuốt lời lại.

Phương Anh cứ như vậy nhìn Vô Song một lúc sau đó thở dài :”Thứ còn lại trong ký ức của ngươi không phải là mơ đâu, ngươi đã ngủ say 3 ngày rồi”.

Vô Song nghe vậy thì liền giật mình, rõ ràng chỉ cần một bản nhạc lại khiến hắn ngủ say ba ngày không tỉnh thậm chí đến thân ảnh của đối phương là ai hắn cũng không rõ. Vô Song đầy lo lắng nhìn Phương Anh :”Sát Đế đại nhân, không biết là vị nghịch thiên cường giả nào của Vô Tận Hải xuất thế”.

Vô Song cũng tương đối có hiểu biết về Vô Tận Hải, ít nhất hắn biết người lên tiếng từ dưới đáy biển không phải mà Medusa, đối với Medusa tất cả mọi việc đều quy ra sự hủy diệt, nếu thực sự Medusa đích thân xuất thủ thì hai vị Sát Đế chắc chắn không thể vừa rút lui vừa bảo vệ hắn mà lông tóc không bị thương được.

Phương Anh nhíu mày, nàng rất rất ghét cái tên này, vì kẻ này tồn tại mà ngăn chặn con đường của Sát Điện suốt 1000 năm, 1000 năm Sát Điện bị một mình kẻ này kìm tỏa, thực sự đối với Phương Anh mà nói đây là nỗi nhục trong đời nàng.

“Em gái của Medusa, Hải Thần -Naga”.

“Đương nhiên bản đế sẽ không giới thiệu hay giải thích gì về kẻ này với ngươi, thứ bản đế muốn ở ngươi là cho bản đế cảm nhận, trong một sát na khi cô ta cất tiếng hát thì ngươi cảm thấy gì”.

Vô Song lúc này bắt đầu nhắm hai mắt lại, hoàn toàn bình ổn tâm tình, cho dù chỉ một thoáng ký ức thì hắn cũng sẽ cố gắng nhớ lại.

Vô Song chuyên tu linh hồn lực đồng thời còn kiêm tu cả nhạc đạo, khả năng công kích bằng nhạc đạo của Vô Song cũng hoàn toàn không hề thua kém bất cứ ai trong thế hệ trẻ thậm chí chỉ riêng hiểu biết về nhạc lý hắn cũng không thua kém quá nhiều người, ở Nguyên Tố Thế Giới theo quan sát của Vô Song thì nhạc đạo của nơi này quá đỗi bình thường, ít nhất Vô Song trong vài năm qua ở Hắc Ám Mị Linh Tộc mà không tìm được một ai hiểu về nhạc lý, căn bản toàn là đàn gẩy tai trâu.

Dần dần Vô Song mở mắt ra, ánh mắt của hắn trở nên ngưng trọng :”Không biết vãn bối có cảm nhận nhầm không nhưng chỉ trong một sát na kia vãn bối cảm nhận trước mặt mình là một con đường trải dài vô tận sau đó thực sự là không cảm nhận được gì nữa”.

Không biết tại sao Vô Song thấy tiếng đàn của Trâm Anh giống một cái mê cung khổng lồ khiến tâm thần của người ta khó mà thoát đi nhưng âm thanh mà Hải Thần mang lại thực sự ở trên Trâm Anh một bậc, một con đường trải dài tít tắp, trong phút chốc ở trên con đường đó như vô tận tuế nguyệt trôi quá nó lập tức làm linh hồn lực héo rút, quá sức mà ngất đi, Vô Song biết ở trước mặt Hải Thần hắn chỉ chịu được một giây mà thôi.

Phương Anh lúc này cắn răng, không phải ngẫu nhiên mà nàng có hứng kéo Vô Song ra Vô Tận Hải hành xác mà bởi Phương Anh phát hiện nhạc đạo thiên phú của Vô Song tuyệt đối cực cao.

Tiếng đàn của Trâm Anh không hay đơn giản vì nàng ta mới học cầm đạo chưa đến 1 tuần lại hoàn toàn tự lần mò muốn hay cũng khó bất quá bằng khả năng của nàng có thể làm tiếng đàn nhiếp nhân tâm, nếu không có một cơ sở nhạc lý siêu phàm thì tuyệt đối không thể nào vừa bị vây nhốt trong tiếng đàn của Trâm Anh lại vừa phát hiện ra nhạc đạo nàng thiếu xót được, ít nhất Phương Anh thân là Sát Đế điểm này nàng không bằng Vô Song, tiếng đàn của Trâm Anh đối với nàng không khác gì đàn gẩy tai trâu.

Ngay lúc Phương Anh định lên tiếng bỗng một bàn tay ôn nhu nắm lấy bờ vai của nàng, Trâm Anh mỉm cười ưu nhã sau đó làm một cái thủ thế khó hiểu trước mặt cô bạn thân của mình, thủ thế này cực kỳ nhẹ nhàng nhưng rõ ràng lại làm cơ thể Phương Anh run lên.

Một thoáng sau Phương Anh cũng mỉm cười, thân hình của nàng từ từ biến mất trong không trung tuy nhiên trước khi biến mất nàng không quên vứt cho Vô Song một cái ánh mắt đầy đe dọa.

Trong thạch viện chỉ còn Trâm Anh cùng Vô Song, lúc này vị Sát Đế thần bí chưa bao giờ nói một câu nào bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt Vô Song, cái miệng anh đào rốt cuộc mở ra :”Ngươi có thể gọi ta là Trâm Anh tỷ tỷ, không cần một câu tiền bối hai câu tiền bối, gọi Phương Anh như thế luôn cũng được”.

Chỉ bằng một câu nói của nàng rõ ràng làm người Vô Song nóng ran, giọng nói của Trâm Anh ngọt tận xương thậm chí có thể làm cho linh hồn hắn run rẩy, như thế còn chưa đủ thậm chí Vô Song ánh mắt lúc này còn có chút điên loạn, đến cả hô hấp cùng ồ ồ.

Khẽ cắn răng một cái sau đó Vô Song lập tức cắn đứt đầu lưỡi của mình, cảm giác đau đớn làm hắn khó khăn từ trong dục vọng tỉnh lại, lập tức theo bản năng lùi lại phía sau, cố gắng cách Trâm Anh càng xa càng tốt. Cuối cùng Vô Song đã biết tại sao Trâm Anh không bao giờ nói, nàng là người sợ hữu Mị Thiên Thể.

Loại thể chất này bá đạo tuyệt luân lại chỉ có nữ tử mới được phép có, Mị Thiên Thể tên như ý nghĩa, một nụ cười có thể mị hoặc cả thiên đạo, một nụ cười có thể làm điên đảo chúng sinh, đây chính là họa quốc mỹ nhân, nếu Trâm Anh nguyện ý Vô Song hoàn toàn tin tưởng chỉ cần Mị Thiên Thể của nàng phát ra thì hàng vạn nam tử trong thiên hạ liền điên cuồng chém giết lẫn nhau thậm chí nữ tử cũng không ngoại lệ, không tiếc làm cho nàng vui vẻ, không tiếc lấy lòng nàng. Thể chất này bá đạo đến mức chỉ cần một người xuất hiện lập tức để đại năng trong thiên hạ đích thân tru sát.

Trâm Anh một lần nữa mỉm cười, nàng tiếp tục ôn nhu mở miệng :”Định lực không tệ bất quá nếu tỷ tỷ muốn câu dẫn ngươi ngươi nghĩ ngươi cưỡng lại được không”.

Trâm Anh từ từ tiến lên, nàng dĩ nhiên lại gần Vô Song, một làn hương khí tiến vào từng lỗ chân lông trên cơ thể hắn, căn bản không có cách nào chống cự.

Vô Song một lần nữa hô hấp ồ ồ, ánh mắt hắn tràn đầy dục hỏa tuy nhiên rất nhanh Vô Song tiếp tục làm một hành động làm Trâm Anh bất ngờ, hai ngón tay của hắn đưa ra sau đó mạnh mẽ đâm thủng hai lỗ trên đùi mình, Vô Song lúc này mới lại có tỉnh táo để lên tiếng :”Tiểu đệ quả thực không cưỡng lại được”.

Đột nhiên một làn gió mát thổi qua, toàn bộ mị lực trên người Trâm Anh thu liễm lại toàn bộ không còn chút gì, trong một cái chớp mắt nàng lại xuất hiện trên ghế đá, đôi trắng trắng nõn để lộ hoàn toàn trước mắt Vô Song đồng thời thản nhiên nhấp một ly trà :”Lâu lắm tỷ tỷ ta mới nói chuyện lại gặp một tên không có tình thú như ngươi, đáng ghét”.

Vô Song lần này liền cắn răng trong đầu chính là thầm hận :”Yêu nữ tuyệt đối là yêu nữ, đúng là nhìn người không thể nhìn bên ngoài, bà điên Phương Anh kia còn an toàn hơn một chút. Đợi đấy nếu bản công tử sau này mạnh hơn ngươi sẽ lập tức đánh cái mông của ngươi, ngày nào cũng đánh”.

Đương nhiên Vô Song hắn phải sợ, Mị Thiên Thể nếu chỉ là mị hoặc vô địch thì cũng thôi đi nhưng nếu thực sự phát sinh quan hệ với nàng thì Vô Song đảm bảo bị biến thành một cái xác khô, Mị Thiên Thể chính là nổi tiếng thái dương bổ âm, cho dù là thực lực mạnh hơn nàng nhiều cũng không dám cùng nàng lên giường.

Bất quá sau một lúc Vô Song lại cảm thấy hình như ẩn đằng sau Trâm Anh còn một con người khác ít nhất còn một mặt khác tồn tại, khi mị thuật bị nàng thu lại thì Trâm Anh tuyệt đối là một hoàng hoa khuê nữ, tuyệt đối là thần nữ băng thanh ngọc khiết. Ôn nhu dịu dàng – băng thanh ngọc khiết – mị hoặc tận xương, lần đầu tiên Vô Song thấy một người hội đủ cả ba yếu tố này trên thân.

Trâm Anh lúc này nhẹ nhàng cầm lấy cây huyền cầm của mình đặt trước mặt Vô Song, nàng mỉm cười :”Muộn nhất là 3 tháng, sau 3 tháng Sát Điện bắt buộc phải làm một sự kiện ở Vô Tận Hải, muốn làm được sự kiện này ít nhất phải có người đứng ra kiềm chế được Hải Thần một tiếng đồng hồ. Về linh hồn lực ta không sợ nàng ta, về linh hồn vận dụng có lẽ nàng hơn ta nhưng ta lại thiên sinh mị cốt đủ cùng nàng liều mạng có điều nhạc lý bản thân ta không bằng nàng”.

Nói đến đây ánh mắt của Trâm Anh lại hiện lên vẻ yêu dị, một đôi câu hồn chi nhãn làm toàn bộ tâm thần Vô Song run lên, thậm chí không biết từ bao giờ nàng ta đã xuất hiện bên người hắn, hơi thở của nàng truyền thẳng vào tai hắn, một giọng nói mị hoặc chết người :”Ngươi có đồng ý làm gia sư của nhân gia trong vài tháng không, nhân gia sẽ hậu tạ ngươi được chứ”.