Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 147: Hàn Nguyệt




- Tránh ra, tránh ra, Liễu trưởng lão tới rồi.

Bỗng nhiên có tiếng quát từ đám người phía ngoài vang lên, Những người phía trong liền dạt ra hai bên tạo thành một lối đi nhỏ. Trưởng lão là người có địa vị cao nhất, nếu ai dám trong này đắc tội bọn hắn đều chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, tùy tiện sử dụng quyền hạn một chút, tặng cho ngươi vài phần rắc rối cũng làm ngươi khóc không ra nước mắt a.

Theo đám người tách ra, một lão nhân áo quần mộc mạc tiến vào, tủm tỉm cười, ánh mắt dừng lại thân thể người Cơ Huyền cười nói:

- Thật sự là tên tiểu tử không biết trời cao đất rộng, đi vào Thiên Phần luyện khí tháp thế nhưng cũng không thông báo trước, lần này chịu đau khổ cũng là có chút oan uổng.

- Hắc hắc, hàng năm đều có tân sinh lỗ mãng, khó dằn nổi đi vào Thiên Phần luyện khí tháp, xứng đáng chịu đau khổ…

Trong đám người rộ lên vài tiếng cười cui sướng khi thấy người khác gặp họa. Bên trong tháp tốc độ tu luyện mặc dù tăng mau, nhưng dù sao cũng có chút buồn tẻ, hiện giờ thấy có người mới gặp họa, một số học viên cũ tự nhiên được xem chuyện vui.

- Tân sinh mới vào nội viện, tự nhiên không hiểu quy củ trong này, có gì đáng cười?

Một thanh âm trong trẻo nhàn nhạt vang lên, ánh mắt mọi người hướng về phía phát ra thanh âm đó, một ngân y nữ tử, dáng người mảnh khảnh tiến vào, khuôn mặt có chút gương mặt có vẻ hơi gầy nhưng lại là một mỹ nhân hiếm thấy, da thịt trắng nõn như tuyết, mi thanh mục tú, càng làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc chính là ngân y nữ tử này sở hữu một mái tóc cũng màu bạch ngân dài đến tận thắt lưng, hai sắc bạc hòa vào nhau càng làm cho ngân y nữ tử này tỏa ra một loại khí chất lãnh đạm ngăn cản mọi người đến gần, làm cho người ta chỉ có thể nhìn ngắm từ xa mà không dám có chút kinh nhờn..

Mọi người hướng ánh mắt tới ngân y nữ tử vẫn đang bảo trì trầm mặc. Trong mắt đầu tiên là hiện lên một chút ái mộ của nam nhân đối với mỹ nhân, nhưng chung cuộc vẫn mang vào phần kiêng kị. Vài tiếng cười chế nhạo lập tức im bặt! Bởi vậy có thể thấy được, nữ này bên trong nội viện đạt được danh vọng cùng thực lực không kém. Bởi vì, tại nơi cường giả vi tôn như trong nội viện này, chỉ có dung mạo xinh đẹp không thôi cũng không đủ để làm cho mọi người có điều cố kị.

- A a, hóa ra là Nguyệt nha đầu, lão phu cũng là coi như không thấy gì, đây đều là một đám gia hỏa rỗi hơi, cùng bọn họ giảng giải làm gì.

Liễu trưởng lão nghe được thanh âm, ánh mắt cũng chuyển về phía ngân y nữ tử, nao nao một chút, chợt cười nói.

- Liễu trưởng lão.

Đối với vị trưởng lão này, ngân y nữ tử chưa bao giờ bảo trì thái độ lãnh đạm, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười như hoa quỳnh hé nở, làm cho chung quanh học viên nhìn thấy có chút thất thần.

- Nguyệt nha đầu, lần này định đi vào tầng thứ mấy tu luyện?

Liễu trưởng lão liếc mắt về phía thân thể đang cứng ngắc của Cơ Huyền, chợt quay lại phía ngân y nữ tử cười hỏi, rõ ràng thái độ đối với ngân y nữ tử so với các học viên khác thân thiện hơn rất nhiều.

- Tầng thứ sáu đi.

Ngân y nữ tử thoáng chần chờ một chút rồi đáp.

- Ách!

Liễu trưởng lão đối với câu trả lời của Ngân y nữ tử cũng có chút kinh ngạc, tinh quang trong mắt chậm rãi đảo qua trên người Ngân y nữ tử, một lát sau thở dài

- Xem ra không đến vài năm, nha đầu ngươi cũng có tư cách tranh cử chức vị trưởng lão nội viện rồi, thiên phú cùng tốc độ tu luyện của ngươi thực là làm cho người ta sợ hãi mà!

- Hoàn toàn là dựa vào Thiên Phần luyện khí tháp mà thôi, nếu chỉ dựa vào bản thân tu luyện mà nói, chỉ sợ hiện tại nhiếu làm thì vừa vặn tiến vào cánh cửa Đấu linh mà thôi,

Ngân y nữ tử lắc lắc đầu, đem ánh mắt chuyển đếnCơ Huyền, khẽ nói:

- Liễu trưởng lão, bây giờ trước hết để cho cậu ta thoát ly tâm hỏa thiêu đốt đi, bằng không để muộn sợ rằng đối với thân thể tạo thành thương tổn cũng không nhỏ.

Nghe vậy Liễu trưởng lão cũng lắc lắc đầu cười nói:

- Trước hết chờ một chút đã, nha đầu ngươi năm đó lần đầu tiên đi vào Thiên Phần luyện khí tháp bị tâm hỏa thiêu đốt kiên trì bao lâu?

Mày liễu nhíu lại, Hàn Nguyệt trầm ngâm một chút nói:

- Mười bẩy phút, nhưng là trước khi đi vào tháp có người nhắc nhở ta.

- Lần đầu tiên đi vào Thiên Phần luyện khí tháp kỳ thật có thể đoán được tiềm lực của từng người như thế nào. Lần đầu tiên tâm hỏa thiêu đốt, bởi vì tất cả các tân sinh đều không biết cách nào làm cho tâm hỏa tiêu tán, cho nên người nào kiên trì càng lâu càng chứng tỏ người đó đối với tâm hỏa kháng tính càng mạnh, về sau tại bên trong tháp tu luyện có ưu đãi rất lớn, đương nhiên không có gì là tuyệt đối, có thể coi như đại khái tính toán mà thôi.

Liễu trưởng lão lại cười nói:

- Hiện tại tiểu tử này đã muốn kiên trì được tám phút? Ân. Cái này được tính là không tồi rồi.

- Liễu trưởng lão muốn thử xem cực hạn của bọn họ?

Hàn Nguyệt nhìn Cơ Huyền xong nhìn tới Liễu trưởng lão hỏi.

- Ân, thử xem sao. Nếu ta đoán không sai, tên mặc hắc bào này hẳn là Cơ Huyền… Tiểu tử được tham gia tiến nhập nội viện trước kì hạn…. Thậm chí còn đem ba tổ đội lão sinh đánh tới trọng thương…. Tô Tiếu cũng bị đánh tới thổ huyết…. Nếu không phải các trưởng lão can thiệp chắc con số thương vong không chỉ dừng lại ở ba đội đâu.

Nghe thấy Liễu trưởng lão nói, không chỉ các học viên chung quanh phát ra từng tiếng kinh hô, mà ngay cả Hàn Nguyệt luôn bảo trì trầm mặc vẫn có vài phần kinh ngạc.

- Nguyệt nha đầu, nếu ngươi có việc cứ việc hạ tháp đi trước đi, nơi này có ta là được rồi.

Liễu trưởng lão sợ chậm trễ thời gian tu luyện của Hàn Nguyệt liền cười cùng nàng nói.

- Không có việc gì, ta cũng muốn xem người này có thể kiên trì được bao lâu.

Hàn Nguyệt khe khẽ lắc đầu, ánh mắt ngươi trong trẻo nhưng lạnh lùng đảo qua trên người Cơ Huyền có một chút hứng thú.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ kinh dị trong ánh mắt của những người vây quanh càng thêm nồng đậm, bởi vì cho đến bây giờ hai người đã kiên trì được gần mười bốn phút, hơn nữa sắc mặt cậu mặc dù như than lửa nhưng tựa hồ còn chưa có đến cực hạn.

- Quả nhiên không tồi.

Liễu trưởng lão vuốt vuốt râu gật gật đầu, trong mắt có một chút tán thưởng.

- Hôm nay lão phu thật muốn nhìn người đến cùng có thể kiên trì đến khi nào.

Nhưng mà lời nói của Liễu trưởng lão vừa hạ xuống, mọi người liền nhìn thấy thân thể Cơ Huyền run rẩy một chút, trong lòng lúc này mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm, nếu không cũng quá đả kích thành tích kiên trì không đến mười phút của bọn họ lúc trước.

- Ai…

Thấy thế Liễu trưởng lão ngẩn ra, chợt lắc đầu có chút hơi thất vọng cay đắng nói:

- Quả thật kì vọng có chút quá cao…

- Liễu trưởng lão, ước chừng mười tám phút, sức chống cự tâm hỏa như vậy đã xem như rất tốt, thành tích này tại bên trong nội viện cũng tìm không được bao nhiêu người.

Nhìn thấy vẻ mặt của Liễu trưởng lão, Hàn Nguyệt không khỏi có chút bất đắc dĩ nói, hắn nói những lời này còn không cho những học viên khác tràn đầy xấu hổ trong lòng sao?

Liễu trưởng lão xấu hổ cười một tiếng, lại một đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm hiện ra, búng tay bắn ra.

Có điều khi chuẩn bị tiến nhập vào nội thể của Cơ Huyền thì chợt bị chặn lại. Một màn sương đen thần bí, nhìn có vẻ mong manh nhưng thực khó công phá, màn sương đen đem đoàn nhũ bạch sắc hỏa diễm của Liễu trưởng lão cắn nuốt.

Đoàn bạch nhũ hỏa diễm không chỉ không thể đem màn sương đen mạnh mẽ xua đi, ngược lại bị cắn nuốt không chút phản kháng, màn quỷ dị này làm cho đệ tử chung quanh trợn mắt há mồm.

Màn sương đen sau khi cắn nuốt đoàn bạch sắc hỏa diễm thì có dấu hiệu co lại, cuối cùng tiêu thất trong không khí. Cơ Huyền lúc này cũng đã tỉnh lại, cậu thở ra một hơi dài, đôi mắt chậm chậm mở ra.

- Chậc chậc, dĩ nhiên là bằng vào lực lượng của mình tự có thể tỉnh lại từ trong tâm hỏa thiêu đốt. qua nhiều năm như vậy ngươi là đệ nhất nhân đó!

Nhìn Cơ Huyền trạng thái đã hồi phục lại, Liễu trưởng lão ngẩn ra, chợt thở dài nói.

- Ách, sao nhiều người tập chung ở đây vậy? Đây đâu phải triển lãm thú quý hiếm đâu?

Vừa mở mắt ra thì thấy một đám người vây quanh, Cơ Huyền giật thót một cái xong nhìn mọi người hỏi.

- Nhìn thế nào cũng giống triển lãm thú quý hiếm lắm.

Gần như đây là câu trả lời trong lòng các lão sinh. Có thể tự mình tỉnh lại khỏi tâm hỏa thiêu đốt, không phải người thường có thể làm được.

- Ngài là?

Cơ Huyền lúc này mới nhìn tới lão già đứng ánh mắt quỷ dị dò xét cậu hỏi.

- Ha haa, ta là thủ hộ trưởng lão của Thiên Phần Luyện Khí tháp tầng thứ nhất. Ngươi có thể gọi ta là Liễu trưởng lão…. Ha hả, ngươi mới tới nội viện cho nên không biết một số quy củ của Thiên Phần Luyện Khí tháp. Nếu có thời gian có thể đến nghe ta nói một chút

Liễu trưởng lão lại cười nói, trong lời nói hoàn toàn không có nghiêm khắc khiển trách như đối đãi với các học viên cũ.

- Vậy thì làm phiền Liễu trưởng lão.

- Không có việc gì. Đó cũng là trách nhiệm của ta.

Liễu trưởng lão khoát tay, ánh mắt chuyển hướng đến các học viên đang vây xem chung quanh, khuôn mặt tươi cười trầm xuống, quát:

- Còn đứng sờ sờ ở đây làm gì? Còn không mau đi tu luyện? Nếu là đã tu luyện đủ rồi đang rảnh rỗi, ta có thể giúp các ngươi thai đổi một vài vị trí.

Nghe tiếng quát của Liễu trưởng lão. Chung quanh học viên vội vàng lắc đầu sau đó nhanh chóng chạy về các hướng bên trong cổ tháp. Sợ là tới chậm thật sự sẽ bị người khác đem chỗ tốt mà mình vất vả mới có được đem cho người khác.

- Ha ha, mấy tên thỏ tử đó đều rất có ngạo khí, không nghiêm khác một chút là căn bản không để ý tới ai.

Đem đám người chung quanh đuổi đi, Liễu trưởng lão cười nói với Cơ Huyền.

- Đến đây, ta giới thiệu cho ngươi một người.

Liễu trưởng lão đảo mắt qua bảo tháp, sau đó lôi một tay cậu tiến đến chỗ một vị nữ tử mang một thân ngân y. Xem bộ dáng đúng là Hàn Nguyệt, người có tư cách tiến vào Thiên Phần Luyện Khí tháp tầng sáu.

Cơ Huyền nhìn nữ tử với mái tóc màu ngân sắc đặc chưng này không kìm được buộc miệng nói:

- Không phải Hàn Nguyệt sao?

- Ngươi biết nàng?

Liễu trưởng lão nghe vậy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Cơ Huyền.

Biết mình lỡ lời Cơ Huyền vội vàng chữa cháy:

- Hàn Nguyện sư tỷ ai mà không biết, là siêu cấp mỹ nữ của học viện. Thực lực siêu cường. Hơn nữa ở bên trong nội viện còn tổ chức tên là " Linh", tại bên trong nội viện cũng là có rất ít thế lực dám trêu chọc. Sao ta không biết được.

Liễu trưởng lão như hiểu cái gì đó, ánh mắt thập phần mập mờ nhìn về phía Cơ Huyền bộ dáng “ Ta hiểu rồi ”. Xong lại ném cho cậu cái nhìn thương cảm, bộ dáng “ Ngươi không với tới nàng đâu ”

Bắt được mấy ánh mắt của Liễu trưởng lão Cơ Huyền hung hăng trợn mắt lại với lão. Lão hiểu cái gì… lão chả hiểu cái rắm gì cả. Cơ Huyền không muốn phí thời gian với lão kiếm cớ rời khỏi:

- Ách, ta có việc đi trước, hẹn ngày cái ngộ.

Nói xong thân hình Cơ Huyền tính lẩn nhanh như trạch thì Hàn Nguyệt môi hồng hé mở, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như băng tuyết truyền ra:

- Ngươi không định giới thiệu bản thân mình sao?

Lập tức Cơ Huyền như bị đóng băng lại, thân thể cứng lại, hành động vô cùng cứng ngắc, cánh tay rụt rè đưa ra nói:

- Xin chào học tỷ, ta là Cơ Huyền, hân hạnh gặp mặt.

Hàn Nguyệt kia chỉ thoáng chần chờ một chút. Một đoạn cổ tay như ngọc từ trong tay áo màu bạc đưa ra, sau đó trong ánh mắt kinh ngạc của Liễu trưởng lão, nhẹ nhàng cùng bàn tay Cơ Huyền nắm lại với nhau.

Bên trong cổ tháp, khi một số ánh mắt từ các nơi nhìn đến, thấy hai người bàn tay nắm cùng một chỗ đều là ngẩn ra. Trong mắt hiện ra một mảnh ghen tị nóng bỏng rồi nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía lam bào nam tử kia.