Đấu Phá Thương Khung Chi Cơ Huyền Trọng Sinh

Chương 179: Tiêu gia biến cố




Tổng bộ Bàn Môn

- A Thái? Làm sao vậy?

Nhìn nam tử vừa đến đang thở hồng hộc, Tiêu Viêm có chút ngạc nhiên cất tiếng hỏi.

- Hắc hắc, thủ lĩnh,có chuyện của ngươi.

A Thái gãi đầu, nói:

- Ngày hôm qua người của ta đi ngoại viện một chuyến, bỗng nghe nói có người đang vội vã tìm kiếm ngươi."

- Ai vậy?

Nao nao, Tiêu Viêm nhíu mày hỏi.

- Hình như người đó gọi là Tiêu Ngọc, nàng còn nói nàng là tỷ tỷ của ngươi.

A Thái nói:

- Nhìn sắc mặt của nàng hình như đúng là có việc gấp, nội viện không cho phép ngoại viện đệ tử tiến vào, vì vậy nàng xin ta đến thông báo một tiếng, cho ngươi biết rằng bất luận như thế nào, ngươi nhất định phải đi ngoại viện một chuyến.

Sắc mặt hơi đổi, đối với Tiêu Ngọc, Tiêu Viêm hiểu rất rõ, nếu thực không có đại sự, nàng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng ở trong ngoại viện, có thể xảy ra chuyện gì?

Đi qua đi lại mấy bước, Tiêu Viêm cuối cùng cũng không nhịn được, quay người đi thẳng ra cửa, trầm giọng nói:

- Đi!

Tại thời điểm mấy người Tiêu Viêm mới từ trong rừng rậm đi ra thì một giọng nói nhàn nhạt, già nua tại trên đỉnh đầu mọi người bỗng vang lên:

- Muốn ra khỏi Nội Viện phải có thủ tín của một vị trưởng lão.Các ngươi một đám người đông như vậy,đến đây là muốn làm gì?

Nghe thấy âm thanh này,đám người Tiêu Viêm vội vàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy trên một cành cây một vị lão giả đang đứng, nhìn kĩ lại thì chính là Tô trưởng lão đã gặp ban đầu lúc mới vào Nội Viện.

Tiêu Viêm tiến lên từng bước,đè nén tâm trạng gấp gáp trong lòng xuống rồi cung kính nói với vị lão giả trên cành cây:

- Tô trưởng lão, đệ tử là Tiêu Viêm có việc gấp cần phải đi một chuyến ra ngoại viện nhưng thủ tín vẫn chưa lấy được. Xin trưởng lão hãy châm chước cho!

- Hả? Tiêu Viêm?

Nghe vậy,Tô trưởng lão sửng sốt, liền lập tức đưa ánh mắt tập trung lên trên người Tiêu Viêm, nhìn thấy có chút quen thuộc, gương mặt đang lạnh nhạt nhất thời xuất hiện một chút tươi cười

- Ha ha,hóa ra là Tiêu Viêm đồng học, thế nào? Ở bên trong viện buồn quá muốn đi ra ngoài một chút à.

- Nào có tâm tình rảnh rỗi đến vậy, chỉ là có việc gấp cần phải ra ngoài.

Tiêu Viêm cười khổ một tiếng. Sau đó đối với Tô trưởng lão chắp tay nói:

- Trưởng lão, xin hãy giúp đỡ cho.

Trầm ngâm một lát, Tô trưởng lão rốt cục vung tay lên cười nói:

- Vốn dựa theo quy củ, không có thủ tín thì ta không thể cho ngươi đi, bất quá hôm nay nể mặt Tiêu Viêm đồng học liền cho ngoại lệ một lần vậy.

Nhìn thấy Tô trưởng lão gật đầu, Tiêu Viêm nhất thời sung sướng rồi cung kính đáp:

- Đa tạ trưởng lão.

Tô trưởng lão nhẹ nhàng từ trên nhánh cây rơi xuống đất mặt, hướng về phía Tiêu Viêm đám người cười nói:

- Ta đã phát ra tín hiệu cho bên ngoài rồi, cho nên sẽ có Sư Thứu đợi các ngươi.Ở ngoài nội viện có rất nhiều ma thú, nếu không có Sư Thứu trở đi, chỉ sợ ít nhất cũng phải hao phí rất nhiều thời gian.

- Đa tạ Tô trưởng lão, ân tình ngày hôm nay, Tiêu Viêm tất sẽ báo đáp.

Đối với Tô trưởng lão, Tiêu Viêm ôm quyền cảm tạ, rồi cũng không dừng lại lâu, liền dẫn đầu đám người bước nhanh đến đại môn, một vầng hào quang chợt lóe lên, bóng người liền biến mất không thấy.

Sau khi Tiêu Viêm biến mất, đám người Huân Nhi cũng gắt gao đuổi theo, ánh sáng màu bạc chợt lóe lên lần nữa, bên ngoài rừng rậm lại trở nên yên tĩnh.

Ra khỏi đại môn màu bạc, tức khắc liền xuất hiện ở trong tầm mắt của Tiêu Viêm là núi non trùng trùng điệp điệp, tại phía trước cách đó không xa là một khe núi sâu không thấy đáy.

Vào lúc này, tại bên cạnh khe núi, một đầu Sư Thứu thật lớn đang vẫy cánh, trên mình nó còn có hai người đang ngồi.

Nhìn thấy đám người Tiêu Viêm xuất hiện, một gã điều khiển Sư Thứu liền đứng dậy đối với Tiêu Viêm cười nói:

- Ha ha, các vị muốn đi ra ngoại viện thì lên đây đi.

- Đa tạ.

Tiêu Viêm cũng không nói nhảm, vung tay lên, liền dẫn đầu bay lên mình Sư Thứu, thân thể thẳng tắp vững vàng ngồi ở phía sau lưng ngươi kia. Sau đó bọn người Huân Nhi cũng theo sát mà lên.

- Ngồi cho vững.

Người cưỡi Sư Thứu thét to, Sư Thứu vỗ cánh một trận mạnh mẽ

Làm bốc lên một trận cuồng phong, thân thể to lớn vút lên trời cao, sau đó nhằm hướng núi non ở ngoài ngoại viện, cấp tốc bay vút mà đi.

Ngoại viện, con Sư Thứu bay xuống dưới quảng trường.

Quảng trường chung quanh, bởi vì Sư Thứu cực kỳ thu hút, do đó có không ít ngoại viện đệ tử vây quanh ở chỗ này, mà khi những học viên này thấy một đám người từ trên mình Sư Thứu nối đuôi nhau xuống thì nhất thời sửng sốt.

Tiêu Viêm, Huân Nhi, Hổ Gia, Ngô Hạo,bốn người đã được đi vào Nội Viện đang lúc trước, dường như là mọi người ở ngoại viện đều biết, họ chính là những ngôi sao sáng, cho dù hiện giờ thời điểm đã cách hơn nửa năm thời gian nhưng vẫn như cũ có không ít đệ tử nhớ rõ bọn họ. Bởi vậy, tại khi bốn người xuất hiện, chung quanh liền vang lên từng trận nói nhỏ khe khẽ, cho đến từng đạo ánh mắt nóng cháy.

Tiêu Viêm đang vội vã,tự nhiên là không rảnh để ý tới những ánh mắt này, trực tiếp mang theo mọi người đi ra quảng trường.Sau đó liền theo trí nhớ đến chỗ ở của Nhược Lâm đ*o sư.

Một đường vội vã tới đây, ước chừng mười phút sau, tòa lầu các lịch sự, tao nhã của Nhược Lâm đ*o sư liền xuất hiện trước mắt Tiêu Viêm, lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cước bộ nhanh hơn. Một lát sau, rốt cục đi tới trước cửa, Tiêu Viêm nhẹ nhàng gõ lên cánh cửa

Cửa phòng liền mở ra, gương mặt có chút tiều tụy xuất hiện trước mặt Tiêu Viêm, thân thể cao ngất, mềm mại, hai chân thon dài mượt mà, không phải Tiêu Ngọc còn có thể là người phương nào?

Mở cửa ra, Tiêu Ngọc nhìn thấy nhóm người này thì ngẩn người ra, bất quá tại lúc ánh mắt chuyển tới Tiêu Viêm, nhất thời ngẩn ra, bên trong đôi mắt trong suốt dần nổi lên sương mù.

Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên thấy Tiêu Ngọc ở trước mặt hắn lộ ra tư thái nhu nhược như vậy, Tiêu Viêm cũng cảm thấy ngạc nhiên, chợt vội vàng nói:

- Đừng khóc, đừng khóc, đến tột cùng là làm sao vậy? Ta chính là một mạch không nghỉ chạy tới đây.

hìn thần sắc của Tiêu Ngọc, bàn tay Tiêu Viêm đột nhiên nhẹ nhàng run rẩy,chậm rãi đi vào phòng, chợt nhìn thấy một cái giường,bên trên giường có một nam tử đang nằm.

Nam tử bộ dáng ước chừng 25 tuổi đôi mắt nhắm lại một cách căng thẳng, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hơn nữa vẻ mặt hỗn loạn và thống khổ, thân thể ngẫu nhiên lại run rẩy, mà trên khuôn mặt lại cùng với Tiêu Viêm có ba phần giống nhau.

Ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt quen thuộc kia, nắm tay Tiêu Viêm quả thật trong giây lát nắm chặt lại, đôi con ngươi trong lúc này mơ hồ có tơ máu lan tràn ra. Một lát sau, một đạo áp lực vô cùng to lớn cùng với tiếng gầm trầm thấp từ yết hầu lặng yên truyền ra.

- Nhị ca!

Đôi mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Lệ, một hồi lâu sau, Tiêu Viêm hít sâu một hơi, mạnh mẽ đè nén xuống cơn tức giận trong lòng, quay đầu sang nhìn đôi mắt hoen đỏ của Tiêu Ngọc, trầm giọng nói:

- Đến tột cùng chuyện gì đã xảy ra? Nhị ca không phải ở tại gia mã đế quốc sao? Tại sao đột nhiên đi tới già nam học viện?

- Hai ngày trước Tiêu Lệ biểu ca đột ngột xuất hiện trước của học viện, nhờ người khác báo với ta một tiếng, ta vừa chạy ra ngoài thì nhìn thấy ngay bộ dạng suy nhược này của hắn, hắn cũng chỉ kịp nói cho ta một câu, rồi hôn mê ngay tức khắc.

Tiêu ngọc thấp giọng nói.

- Nói cái gì?

Tiêu Viêm hoảng hốt hỏi, thanh âm có chút sợ hãi.

- Thông tri Tiêu Viêm, Tiêu gia đã xảy ra chuyện.!

- Oanh!

Thở dốc dồn dập vài hơi, bàn tay của Tiêu Viêm vẫn hơi run rẩy, trước khi hắn rời đi, Tiêu gia đã được hắn bí mật di chuyển đến Mạc Thiết dong binh đoàn của Tiêu Đỉnh đại ca, thế nhưng hôm nay Nhị đoàn trưởng của Mạc Thiết dong binh đoàn nhị ca Tiêu Lệ lại đột ngột xuất hiện ở Già Nam học viện, cách Gia Mã đế quốc cả vạn dặm, nói cách khác, cả Mạc Thiết dong binh đoàn lẫn Tiêu gia,đều đã gặp tai họa khủng khiếp.

Trong phòng, ai cũng cảm thấy áp lực nặng nề. Đôi mắt của Tiêu Ngọc đỏ ửng, gia tộc gặp chuyện không may, cha mẹ nàng chỉ sợ cũng khó thoát độc thủ, biến cố này, cũng làm nàng hoàn toàn mất đi tri giác, không biết giờ này Tiêu gia còn lại mấy người,nếu như tồi tệ nhất, thì Tiêu gia cũng chỉ còn ba gã tiểu bối bọn họ mà thôi. Vừa nghĩ đến việc một đại gia tộc trước kia giờ sa sút đến mức này, Tiêu Ngọc cũng không nhịn được đau đớn trong lòng, nước mắt đã chảy đầy mặt.

Nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, Tiêu Viêm đè nén cảm xúc của mình xuống, bàn tay nắm chặt cánh tay của Tiêu Lệ, một tia đấu khí truyền vào trong cơ thể, một hồi lâu sau, âm thanh vẫn lạnh lùng như cũ:

- Nhị ca bị nội thương không nhẹ, nguyên nhân có lẽ là cùng người giao thủ, chẳng qua cũng may chưa đến nỗi mất mạng.

Từ trong nạp giới Tiêu Viêm lấy ra một viên đan dược trị thương đem bỏ vào trong miệng Tiêu Lệ, chỉ một lát sau, sắc mặt tái nhợt đã giảm đi một ít, lúc này mới nhẹ nhàng thở dài một hơi.

- Bây giờ chỉ còn cách chờ nhị ca tỉnh dậy, chờ hắn tỉnh lại, là có thể biết đến tột cùng Tiêu gia xảy ra chuyện gì.

Khuôn mặt âm trầm, Tiêu Viêm nhẹ nhàng nói, nhưng trong thanh âm là có âm lãnh sát ý khiến cho kẻ khác không rét mà run.

"Khụ."

Căn phòng vốn đang yên tĩnh, bỗng nhiên tràn ngập tiếng ho khan, Tiêu Viêm ngay lập tức ngẩng đầu lên thì thấy được Tiêu Lệ đang chậm rãi mở mắt ra.

Hai mắt nhìn nhau, huynh đệ huyết nhục tương liền làm cho sắc mặt hai người tốt hơn rất nhiều.

- Cuối cùng cũng nhìn thấy ngươi a, tiểu viêm tử, ta còn tưởng rằng không thể đến được đây nữa.

Tựa trên gối mềm, nét vui mừng khi nhìn thấy Tiêu Viêm trên mặt Tiêu Lệ từ từ thu liễm, cười cười, thở dài nói:

- Ba tháng thời gian chạy liên tục, nếu ta không dùng phi hành thú,chỉ sợ phải một năm mới đến được đây.

Nhìn khuôn mặt tang thương của Tiêu Lệ, Tiêu Viêm suýt nữa khóc, nửa năm trước nhị ca chí khí phong phát, tràn ngập chiến ý, hôm nay, trong mắt chỉ còn lại tàn nhẫn và âm trầm,

- Nhị ca, phát sinh chuyện gì? Đại ca đâu.

Tiêu Viêm nắm tiêu lệ cánh tay, nhẹ giọng nói.

Nét tươi cười trên khuôn mặt chậm rãi biến mất, một lát sau, Tiêu Lệ ngửa đầu lên trời cười nhẹ một tiếng, nhưng trong đó ẩn chứa tràn ngập bi thống cùng với lửa giận hờn, mà nghe được tiếng cười thê lương đó của hắn Tiêu Ngọc càng ngày càng khóc to hơn.

- Là vân lam tông??

Cánh tay của Tiêu Viêm càng ngày càng run rẩy mãnh liệt, hận ý ở trong lòng bộc phát ra,che lấp cả lý trí của hắn, giờ đây, hắn chỉ có một ý nghĩ,đó là trả thù.

- Hai tháng sau khi Tiêu gia chuyển tới Mạc Thiết Dong binh đoàn, mọi việc vẫn bình thường, tình báo của Vân Lam Tông vẫn chưa tới được biên giới, nhưng đúng lúc chúng ta giải trừ tâm trạng lo lắng thì, giết chóc, bỗng lặng yên tới.

- Đêm hôm đó là bữa tiệc mừng công hàng tháng của Mạc Thiết dong binh đoàn, nhưng mà cũng đã biến thành huyết yến, đêm đó tiến đánh Mạc Thiết dong binh đoàn có không ít người, mặc dù bọn họ che dấu thân phận chính mình, nhưng loại công pháp đặc biệt sinh ra kiếm ý chỉ duy nhất có ở Vân Lam Tông, điều này sao che giấu được?

Tiêu lệ nhàn nhạt cười, trên khuôn mặt lộ rõ cừu hận khắc cốt ghi tâm:

- Người đến tấn công thực lực rất mạnh, huynh đệ trong dong binh đoàn cũng tử thương gần hết, tộc nhân của Tiêu gia mặc dù có vài vị trưởng lão liều chết bảo vệ,tuy vậy tổn thất cũng không nhỏ.

- Vân Lam Tông, xem ra lão tạp chủng Vân Sơn kia, thật là muốn đuổi tận giết tuyệt a!

Con ngươi màu đen cơ hồ bị thay vào đó bằng màu đỏ của máu, sắc mặt trở nên cực kỳ đáng sợ, thân thể của Tiêu Viêm tiếp tục run rẩy, một cỗ sát ý nồng nặc tràn ngập cả căn phòng, một lát sau, hắn đột nhiên đứng dậy, nhưng là bị Huân Nhi kéo ngay lại:

- Tiêu Viêm ca ca, ngươi muốn đi đâu?

- Về gia mã đế quốc! Ta muốn Vân Lam Tông phải bồ táng theo cùng mọi người!

Thanh âm âm trầm, mang theo nồng đậm cùng dữ tợn sát ý.

- Ngươi bây giờ trở về Vân Lam Tông ngoại trừ chịu chết thì còn làm được cái gì? Tiêu gia hôm nay gặp phải đại nạn, ngoại trừ ngươi, còn có ai có thể cứu lại? Ngươi mà chết, còn có ai cấp cho Tiêu thúc thúc một cái công đạo?

- Tiêu Viêm, ngươi đứng lại đó cho ta! Đại ca bảo ta liều mạng chạy suốt vạn dặm đem tin tức này cho ngươi không phải để ngươi về Vân Lam Tông chịu chết!

Tiêu Lệ tức giận quát mắng:

- Huyết cừu này chắc chắn phải trả, ngươi không thể trốn tránh trách nhiệm của ngươi, nhưng ngươi bây giờ trở lại Vân Lam Tông, có thể giết được Vân Sơn sao?

Thân thể của Tiêu Viêm cứng ngắc lại, mái tóc có chút tán loạn, một cỗ hận thù cùng hận ý đè ép làm hắn gần như phát điên.

- Hơn nữa, việc này, tựa hồ cũng không đơn giản như vậy!

Âm thanh âm trầm của Tiêu Lệ lại vang lên.

Nghe vậy, Tiêu Viêm mới khôi phục một chút tỉnh táo, âm thanh như xé gió vang lên:

- Cái gì?

- Đêm đó giết chúng ta dong binh đoàn, ngoại trừ Vân Lam Tông, tựa hồ còn ẩn núp một thế lực khác.

Lệ mang lóe ra trong mắt Tiêu Lệ, cảm giác âm độc lại hiện lên trên gương mặt tái nhợt của hắn:

- Mấy tên này mặc dù trốn trong bóng tối, nhưng ta vẫn cảm nhận được thứ khí tức âm lãnh này. Bọn họ tựa như một bóng đen vậy, hơn nữa mục tiêu của bọn họ lại chỉ là Tiêu gia tộc nhân. Công kích của bọn họ hầu như không thể chống đỡ, vũ khí của bọn chúng là một loại thiết xích màu đen, ngay cả đấu khí cũng xuyên thủng được, cứ mỗi lần có một tiếng xích xé gió vang lên, là y như rằng có một tộc nhân của chúng ta ngã xuống

- Mấy cái bóng đen thần bí này, mỗi một lần giết được một giã Tiêu gia tộc nhân đều lục lọi trên cơ thể bọn họ, nhưng cũng không giống như những kẻ giết người vì tiền, mà hình như họ đang tìm vật gì đó

- Bóng đen? Công kích bằng thiết xích?

Những từ ngữ xa lạ tràn vào đầu Tiêu Viêm.

Thân thể từ từ nổi lên hàn ý, thanh âm của Dược Lão cơ hồ điều ngưng trọng mà vang lên:

- Hồn điện!

- Tại sao bọn họ lại tấn công Tiêu gia? Tiêu gia cùng bọn chúng chưa từng có qua lại gì cơ mà!

Thân thể của Tiêu Viêm cứng ngắc lại, tóc tai bù xù,thầm nghĩ.

Dược Lão lúc này cũng trầm mặc xuống, hắn cũng không nghĩ ra tại sao hồn điện loại thế lực thần bí cường đại này lại cùng một Tiêu gia nho nhỏ có liên quan, nếu nói là bởi vì hắn mà nói, cũng không có nhiều khả năng a, dù sao hồn điện căn bản không có khả năng biết hắn ở bên cạnh Tiêu Viêm.

- Chúng ta cũng không biết bọn họ đến tột cùng muốn tìm cái gì, nhưng là đại trưởng lão tại trước khi chết, có nói cho ta cùng với đại ca biết.

Nói đến nơi đây, Tiêu Lệ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, nói:

- Hắn bảo ngươi bảo tồn cho bằng được ngọc thạch gia bảo, tuyệt đối không thể rơi vào tay ngoại nhân!

Đầu óc chợt hiện lên một mảnh lạnh lẻo, một tia gió lạnh từ Tiêu Viêm trong miệng phun ra, tại trong lòng thanh âm lành lạnh chậm rãi vang lên:

- Nguyên lai … mục đích của bọn họ chính là …" đà xá cổ đế ngọc"!

Trong phòng, yên tĩnh lại tái hiện, hồi lâu sau, đã hiểu được một chút vấn đề, Tiêu Viêm chậm rãi thở ra một hơi, thanh âm trầm thấp hỏi tiếp:

- Đại ca bây giờ ra sao?

- Chúng ta đều bị truy sát, lấy thực lực của chúng ta, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tiêu gia diệt vong sẽ là điều chắc chắn, chẳng qua cũng may lúc cuối cùng đột nhiên có viện binh xuất hiện, cứu thoát những người Tiêu gia còn sống sót.

Tiêu Lệ nói tới đây, trên khuôn mặt tái nhợt cũng lộ ra một chút may mắn.

- Viện binh? Trong Gia mã đế quốc còn có thế lực dám cùng Vân Lam Tông đối kháng?

Nghe vậy, Tiêu Viêm ngẩn ra, nhíu mày nói.

- Viện binh xuất hiện toàn bộ mặc bộ đồ đen, lúc bắt đầu chúng ta cũng không biết là ai, chỉ sau khi truy binh bị đánh lui, người đến mới cho chúng ta biết thân phận người cầm đầu chắc ngươi cũng biết, chính là lão giả hồi trước đi cùng ngươi.

- Hải Ba Đông? Hải lão?

Tiêu Viêm thoáng sửng sốt, hình ảnh một lão giả với bộ mặt lạnh lẽo, chậm rãi hiện lên trong trí nhớ. Tiêu Viêm hơi gật đầu một chút, đem một ít cảm kích giấu ở trong lòng, Hải Ba Đông đã ra tay cứu giúp những người cuối cùng của Tiêu gia, phần ân tình này thật không nhỏ, sau này, chắc chắn phải trả lại cho người ta.

Tiêu lệ cười khổ, nói:

- Hôm nay mạc thiết dong binh đoàn cơ hồ là hoàn toàn biến mất, Tiêu gia thật ra khá hơn một chút, nhưng cũng là nguyên khí đại thương, thực lực không hề bằng trước kia, chỉ còn cách len lén sống qua ngày, kéo dài hơi tàn.

Tiêu Viêm nắm chặt bàn tay Tiêu Lệ, trong thanh âm nhẹ nhàng ẩn chứa cừu hận vô tận:

- Nhị ca, huyết cừu này, ta sẽ báo.

- Tự nhiên là phải báo, Lân Lam Tông đem tiêu gia chúng ta bức thành như vậy, nếu là không giết Vân Sơn lão cẩu, sao có thể trả lại cho mấy vị trưởng lão một cái công đạo?

Khuôn mặt Tiêu lệ hiện lên một vẻ âm độc, thản nhiên cười nói:

- Chỉ cần ba huynh đệ ta còn sống, sẽ có một ngày chúng ta làm cho Vân Lam Tông gà bay chó chạy!

Tiêu Viêm yên lặng gật đầu, trong lòng cũng nhẹ nhàng một chút, ít nhất, đại ca cùng nhị ca, vẫn chưa gặp chuyện không may, thật sự hắn không dám tưởng tượng, nếu là đại ca, nhị ca cũng chết dưới tay Vân Lam Tông, chưa chắc lúc này hắn có thể duy trì lý trí.

- Tiêu lệ biểu ca, cha mẹ của ta có sao không?

Tiêu Ngọc ở một bên đột nhiên lên tiếng, trong thanh âm hơi run rẩy.

- A a, Ngọc nhi a, mấy năm không gặp, thật là càng ngày càng đẹp đẽ đó nha...

Nhìn con mắt đỏ hỏn của Tiêu Ngọc, nét âm độc trên mặt Tiêu Lệ đột ngột tan biến, trầm mặc một hồi có chút xấu hổ nói:

- Tiêu bá mẫu thì không sao, nhưng bá phụ thì bị mất một cánh tay trong lúc chiến đấu...

Con mắt của Tiêu Ngọc lại hơi đỏ lên, chẳng qua cũng may tình huống xấu nhất nghĩ đến đã không xảy ra, bởi vậy tâm trí đã cực yếu ớt của nàng cũng không trở nên suy sụp, hơi nhẹ gật đầu, sau đó ngồi yên ở một bên trầm mặc không nói.

- Nhị ca, ngươi hãy dưỡng thương cho tốt, huyết cừu của gia tộc, không thể không báo, chẳng qua ngươi yên tâm, ta sẽ không tiếp tục lỗ mãng, lúc trước chỉ là hơi chút mất bình tĩnh không kiểm soát được lý trí.

Tiêu Viêm lại lấy một mai đan dược trong nạp giới ra đưa cho Tiêu Lệ, thấp giọng nói.

Nhận lấy thuốc trị thương, Tiêu Lệ không chút do dự đưa thẳng vào trong miệng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Viêm, trầm giọng nói:

- Người khác có thể lỗ mãng, ngươi thì không thể, bây giờ ngươi là hy vọng duy nhất của Tiêu gia,việc phụ thân mất tích, cũng phải dùng lực lượng của ngươi, ta cùng đại ca thiên phú tu luyện cũng không bằng ngươi, chúng ta có thể chết, nhưng ngươi thì không thể! Nếu như ngươi có việc gì ngoài ý muốn, vậy thì Tiêu gia coi như là chấm dứt rồi!

Hơi hơi gật đầu, Tiêu Viêm mỉm cười vỗ nhẹ cánh tay của Tiêu Lệ, quay về Tiêu Ngọc nói:

- Ngươi coi sóc nhị ca, ta cùng với Huân Nhi có chuyện cần nói.

Nói xong, hắn quay về Huân Nhi ra hiệu, hai người chậm rãi ra khỏi phòng.

- Nói cho ta biết một chút tin tức về "hồn điện", lấy bối cảnh của ngươi, chắc chắn đã nghe nói qua.

Lâu đỉnh trên, Tiêu Viêm sắc mặt lại trở nên âm trầm, quay về Huân Nhi nhàn nhạt nói.

- Hồn điện? Ngươi như thế nào biết đến bọn họ?

Nghe được cái tên này từ Tiêu Viêm nói ra, Huân Nhi sắc mặt nhất thời có chút biến hóa.

Quả nhiên là nàng có biết, một cảm giác hụt hẫng xuất hiện trong lòng hắn. Áp chế cảm xúc này Tiêu Viêm phất tay, con mắt nhìn chằm chằm Huân Nhi trong lòng:

- Nói cho ta biết.

Dưới ánh mắt của Tiêu Viêm, Huân Nhi chần chờ một lúc, cuối cùng cười khổ gật đầu. Đôi tay vuốt lại mái tóc trên trán, sắp xếp lại một chút tin tức về "Hồn Điện" trong đầu, mới chậm rãi nói:

- "Hồn Điện" là một tổ chức cực kỳ quỷ dị và thần bí, việc mà bọn họ thích làm nhất, là tìm kiếm trên khắp đại lục những linh hồn thể, sau đó đem bắt lấy, về việc tại sao bọn họ muốn nhiều linh hồn thể như vậy, ta cũng là không rõ ràng lắm.Tổ chức này trải dài khắp đại lục, chỉ sợ không nghĩ tới thứ quốc gia bảo thủ như Gia Mã đế quốc cũng bị bọn họ xâm nhập vào.

- Thời gian mà "Hồn Điện" tồn tại chắc chắn không ngắn, vì bọn họ biết được rất nhiều bí ẩn trên đại lục. Ta nghĩ, lý do bọn họ tìm đến Tiêu gia, hẳn là có quan hệ với bảo vật gia truyền trong tay Tiêu Viêm ca ca. Thứ này uẩn hàm bí mật cực lớn, nhưng bí mật này cuối cùng là như thế nào, ta cũng không biết.

Huân Nhi hít sâu một tiếng, Tiêu Viêm có bảo vật gia truyền trong tay cũng không nói cho nàng biết.

Như Cơ Huyền dự tính, hạt giống nghi ngờ gieo xuống đã nảy mầm. Cả Huân Nhi và Tiêu Viêm đã nghi ngờ lẫn nhau. Viết nứt tình cảm của hai người ngày càng lớn, có điều hai người họ vẫn chưa nhận ra điều này. Đợi đến khi họ nhận ra thì cũng đã muộn

- Nhưng là theo như lời kể vừa rồi, lão giả tên là Hải Ba Đông kia có thể đánh lui truy binh, vậy "hồn điện" hẳn là vẫn chưa phái đi cường giả chân chính, đương nhiên, tộc ta luôn luôn chú ý động tĩnh của bọn họ, bởi vậy cường giả chân chính, thì cũng rất khó mà thấy được thân ảnh.

Không biết Tiêu Viêm vào đầu được bao nhiêu lời nói của Huân Nhi có điều lúc này hắn bình tĩnh tới đáng sợ. Lần này khác với lần trước mọi sự phẫn nộ của hắn được kìm chặt dáng vẻ bình tĩnh giống như sự bình lặng trước cơn giông tố. Hắn trưởng thành rồi, liên tục nhận đã kích đã khiến hắn trưởng thành, hắn hiện giờ chỉ còn tin vào mỗi bản thân chính mình thôi.