Đầu Sói

Chương 37: Thời Gian Đến?




Nghe được Lưu Dương nói sẽ đến Phú Quý Viên , tôi Càn Long đồng loạt liếc nhau.

Tôi cười hì hì ôm Lưu Dương nói: “Chú chúng ta sống ở Phú Quý Viên à, hai tôi đi cùng cậu qua dạo một vòng?

Lưu Dương lắc lắc chìa khóa xe trong ngón tay, thờ ơ nói: "Được thôi, vừa lúc tôi hôm nay mang theo thẻ ra vào, có thể mang cậu đến khu biệt thự nhìn xem, không phải nói dóc, Phú Quý Viên ở Lâm Huyền có thể sánh với biệt thự lớn của Châu Âu và Châu Mỹ. "

"Ha hả. ." Dương Thần quay đầu cười khẽ hai tiếng.

Càn Long dựa vào cánh tay tôi, chớp chớp mắt nói: "Anh Lãng, tôi có cơ hội đi cùng Dương Tử đi thị sát Phú Quý Viên không? Tôi từ nhỏ đã có ước mơ, phải chụp vài bức ảnh trước biệt thự riêng của mình.Thần Tử chưa từng đến Giang Nguyệt Lâu, các cậu không dẫn đường, tôi sợ tên ngốc này bị lạc đường."

Trong khi nháy mắt với tôi, Càn Long bĩu môi với Dương Thần

Tôi vờ nghĩ ngợi một lúc rồi nói:"Được rồi, cho cậu cơ hội thực hiện giấc mộng ."

Lô Ba Ba vô tư ồn ào: "Tôi cũng đi, mang theo tôi đi."

Làm trò trước mặt Lưu Dương, chúng tôi cũng không tiện nói thêm cái gì, cuối cùng Lưu Dương dẫn Càn Long cùng Lô Ba Ba tiến vào"Audi A6".

Dương Thần khinh khỉnh nhổ nước bọt nói: "Lang Lãng, cậu phải nói trước cho tôi biết, nếu biết hắn ở bệnh viện tôi sẽ không qua , các cậu ăn bữa cơm của các cậu đi, tôi và hắn không thể tiểu chung một chậu, nhìn mặt nhau, ai cũng đều không vui."

Tôi lên tiếng: "Có chút chuyện nhỏ như hạt vừng già mà không thể quên được sao? Đều là bạn bè chơi với nhau nhiều năm mà, đúng không? Lưu Dương ngoại trừ thích khoe khoang, con người cũng không tệ."

Dương Thần nén giận liếc tôi một cái: "Cậu thấy đấy bộ dạng hắn không? chỉ hận không thể cho cả thế giới biết hắn có một ông chú giàu có vậy, không chỉ là Phú Quý Viên thôi sao, tôi thật muốn xem, ngày nào đó tôi đưa các cậu qua đó, hắn có thể bày ra bộ mặt tươi cười làm lành không?"

Vừa thấy Dương Thần hiểu lầm , tôi vội vàng giải thích: "Không phải như cậu nghĩ, tối hôm qua . ."

Tôi đem Càn Long tối hôm qua phát hiện ra kể lại rõ ràng cho Dương Thần.

Dương Thần xoa xoa ót nói: " càng nghe càng rối rắm, người đàn ông đó không phải đệ tử của Hầu Lai Tử sao?"

Tôi lắc đầu nói: "Quỷ mới biết hắn cuối cùng là ở bên nào, tôi vừa rồi có nghĩ sẽ đi theo Lưu Dương trà trộn vào Phú Quý Viên, nếu có thể tìm được hắn, sẽ mặt đối mặt nói chuyện, hỏi hắn rốt cuộc muốn gì, tôi phải có câu trả lời rõ ràng."

Dương Trần dứt khoát nói: "Tuyệt đối là thứ gì đó không trong sạch."

Ta liếc xéo hắn liếc mắt một cái, cong môi nói: "Cậu nói lời này còn vô nghĩa hơn lời của Hoàng Thượng, đi thôi, Đi thôi, chúng ta về nhà đỗ xe ba bánh điện, xong việc mua cho Lão Vương chút đồ ăn ."

Vừa rồi cha đi rất vội vàng, tôi cũng chưa kịp đưa tiền cho ông mua đồ ăn, tôi lúc này thay ông lo lắng, ông lấy gì trả tiền xe taxi cho người ta đây.

Mười phút sau, tôi và Dương Thần về đến nhà.

Vừa ra sân đã thấy cha tôi đội chiếc nón rơm rách nát đang lau nhà, trong nhà rách nát như gặp kẻ trộm sách vở hồi còn đi học, chiếc quạt bị rơi mất cánh, hai chiếc tủ mục nát trong phòng ông, mọi thứ đều đáng bị vứt bỏ.

Nhìn thấy tôi trở về, ông lau tro bụi cùng mạng nhện trên mặt hỏi: "Các con không phải đi uống rượu sao?"

"Sợ cha đói bụng " Tôi cứng ngắc nói, rồi đem cơm hộp vừa mua ở ven đường đưa cho ông, sau đó chỉ vào đống rách nát trên mặt đất hỏi: "Cha định làm gì với mấy thứ này?"

Cha tôi cười ha hả nói: "Mười mấy năm không dọn dẹp qua, thừa dịp hai ngày này có thời gian, tranh thủ sửa sang lại một chút, mớ sách này con có muốn giữ lại không ? Nếu không cha đem đi bán đồng nát ."

Mặt tôi dịu đi rất nhiều, tôi hít một hơi và nói: "Ăn cơm trước đi, lát con với cha dọn dẹp sau."

Ông gật đầu, ngồi trên ngưỡng cửa và bắt đầu mở hộp cơm, vừa ăn vừa chẹp miệng: "Sau này đừng mua cơm hộp cho cha, trên wechat đều nói , những thứ này đều được làm từ dầu thải, vừa đắt tiền lại dễ gây ung thư, muốn ăn gì thì để cha làm, vừa tiết kiệm lại hợp vệ sinh."

Nhìn cha như vậy, lòng tôi chưa bao giờ từng thỏa mãn như lúc này, trong ấn tượng của tôi, ông chưa bao giờ đảm đương việc nhà chứ đừng nói những việc như vậy, mặc tôi có than vãn thế nào đi chăng nữa.Thông qua chuyện xảy ra với Hầu Lai Tử lần này, ông có thể thay đổi bản thân, tôi thật sự vui mừng.

Đang ăn dở, Lão Vương đột nhiên đặt hộp cơm xuống, lấy trong túi quần ra một cuốn sổ da đen đưa cho tôi: "Đúng rồi, vừa rồi lúc dọn dẹp phòng, cha nhặt được một cuốn sổ nhỏ từ dưới gầm giường, không biết con có còn sử dụng hay không, nên không dám vứt đi ”.

Tôi nhận lấy, ngẫu nhiên lật xem vài tờ, chợt nhận ra thứ này dường như nằm trong chiếc túi xách mà chúng tôi để tiền, nhưng bị điện giật, hình dáng người đàn ông đêm qua hiện lên trong đầu tôi, có thể nào đồ hắn ám chỉ chính là cuốn sổ này?

Tôi đưa cuốn sổ cho Dương Thần hỏi: "Thần Tử, cậu có biết những con số viết trên đó có ý nghĩa gì không?"

Dương Thần ngắm vài lần nói: "nhìn lướt qua rồi nói: "Chắc là số thẻ ngân hàng, đúng vậy, chắc là số thẻ ngân hàng., tôi có thẻ CCB, đầu số là 436742..."

Đúng lúc này, điện thoại của Dương Thần vang lên , cậu nhấc máy “ừ” một tiếng rồi quay sang tôi nói: "Bọn người Hoàng Thượng tới rồi, giục chúng ta nhanh lên."

Cha xua tay với tôi , cười nói: "Các con mau đi đi, cha dù sao nhàn rỗi không có chuyện gì, một mình từ từ dọn."

Đột nhiên, tôi thấy thái dương của ông dường như có thêm vài tóc bạc, hít một hơi thật sâu, lấy trong túi ra mấy trăm tệ nhét vào tay cha: "Mệt mỏi thì cứ nghỉ ngơi, lát quay lại con gọi đám Càn Long qua làm làm, ăn chưa no thì đi mua thêm chút gì đó, đừng đi chơi mạt chược là được."

Cha tôi đùn đẩy luôn miệng nói cha có tiền. .

"Cho cha mượn ." Tôi cứng rắn nhét vào tay ông, túm Dương Thần bỏ chạy.

Ngồi trên xe taxi, tôi tùy tiện lật giở cuốn sổ, chìm đắm trong suy nghĩ.

Nếu người đàn ông đó đang tìm kiếm cuốn sổ này, vì sao không nói thẳng? Liệu rằng trong cuốn sổ này có một bí mật gì đó rất lớn? Nhưng ngoài một số số thẻ ngân hàng và một vài ký tự Trung Quốc rải rác tương tự như tên người, không có gì khác.

Khó hiểu chính là tại sao đang êm đẹp thì cuốn sổ này lại rơi vào tay chúng tôi, số tiền mười vạn là Chú của Lưu Dương đưa , túi tiền cũng là ông chú cho chúng tôi , trong túi còn có thêm một cuốn sổ nữa mà chú của anh ấy không thể không biết được.

Khi tôi đang nghiền ngẫm , xe taxi đã chạy đến "Giang nguyệt lâu" .

Lô Ba Ba đang đứng ở cửa , dài cổ chờ chúng tôi, nhìn thấy hai đứa xuống xe, cậu ta vội vàng chạy tới đón, cợt nhả nói: "Anh Lãng, tin tức tốt, Chú của Lưu Dương muốn cho chúng tôi đến công ty chú ấy đi làm."

“Đi làm ở công ty của ông ấy?" Tôi bối rối chớp chớp mắt, có vẻ hơi đùa giỡn, chúng tôi không có học thức, không có kỹ năng, đi làm ở công ty bất động sản thì làm được gì? Sẽ không bởi vì ngày hôm qua giúp ông chú thu phục nhóm người ở nhà trệt, ông chú liền thuê chúng tôi làm đội chuyên phá dỡ chứ.

Tôi nhìn quanh và hỏi Lô Ba Ba: "Hoàng Thượng chạy đâu rồi?"

Lô Ba Ba trợn mắt nói nói: "Trong phòng riêng, Hầu Lai Tử, Lý Tuấn Phong, Trương Bằng đều ở đó."

Vừa nghe đến tên Hầu Lai Tử , tôi cau mày nói: "Gọi cho Hoàng Thượng, chúng ta rút đi..."

Tôi vừa dứt lời, Lưu Dương đã đi ra khỏi khách sạn, nắm lấy cánh tay của tôi, cười nói: "Đến thì đã đến, không cho rút lui, không cho người anh em của cậu mặt mũi sao?"

Tôi cau mày: "Tôi không phải nhắm vào cậu, sau hôm nay tôi sẽ mời cậu và ông chú một một bữa để xin lỗi."

Lưu Dương khẽ lẩm bẩm yêu cầu: "Cậu phải để cho chú tôi xuống mời cậu lên sao? Vừa rồi tôi có nghe Hoàng Thượng nói cậu và Hầu Lai Tử từng có mâu thuẫn, có chú tôi ở chỗ này, hắn sẽ không dám làm gì đâu, nể mặt tôi có được không?"

Dương Thần vỗ vỗ lưng tôi nói: "Chỉ cần để ý tới Lưu tổng đây là được, hơn nữa, cậu không vào, Hầu Lai Tử càng nghĩ chúng ta sợ hắn."

Lưu Dương kéo tôi vào khách sạn, vừa đi vừa thì thầm: "Đi thôi! Đi thôi! Anh Lãng để tôi nói cho cậu biết, hôm cậu và hoàng thượng tới phá dỡ, chú tôi đã muốn các cậu đến làm việc trong công ty. Chúng ta có thể khoe khoang với nhau mỗi ngày, cậu không vui sao? "

Đi theo Lưu Dương đi vào phòng riêng, đã có khá nhiều người ngồi xung quanh chiếc bàn tròn lớn, Chú của Lưu Dương ngồi ghế chính, Hầu Lai Tử, Trương Bằng, Lý Tuấn Phong theo thứ tự mà ngồi, bên cạnh còn ngồi mấy người trung niên mặc áo sơ mi trắng, ngày hôm qua ở nơi phá dỡ tôi đã từng gặp qua.

Càn Long ngồi gần cửa, chừa một vài khoảng trống cho chúng tôi ở bên cạnh.

Nhìn thấy tôi vào cửa, Lý Tuấn Phong ngoài cười nhưng trong không cười đảo mắt lên tiếng: "Trời, tao còn tưởng là nhân vật quan trọng gì, thì ra chỉ là thằng hề."

Càn Long cau mày vừa muốn đứng dậy, tôi trực tiếp chắn trước mặt cậu ta, mở miệng: "Đừng làm loạn, dài mặt ra nhận xét vô trách nhiệm như thế, chết cũng không có ai chôn đâu.”