Dâu Tây Ấn

Chương 30: Cứu mỹ nhân




Mặc dù không có tiền thưởng, nhưng bữa cơm này vận phải mời, dù sao cũng là chính miệng Thẩm Tinh Nhược tự mình nói ra –

“Tôi còn thiếu tiền trả một bữa cơm sao?”

Không sai, cô thiếu.

Vừa nghĩ tới bản thân là thiếu nữ khu ổ chuột còn phải mời khách, Thẩm Tinh Nhược vừa nhìn thấy Lục Tinh Diên, cái mũi không phải cái mũi, mà con mắt cũng không ra con mắt.

Hơn nữa còn có Lý Thừa Phàm và Triệu Lãng Minh hai tên này cũng coi như là đồng loại hoa heo với Lục Tinh Diên, tự mình ăn nhờ ở đậu thì thôi đi, còn phải la to.

Kết quả là Trần Trúc và Hứa Thừa Châu bên ban ba vừa đến hậu trường, nghe được lời này, cũng la hét đòi đi ăn.

Thẩm Tinh Nhược trong nháy mắt chỉ muốn thốt ra –

“Mấy người là ai?”

“Tôi đã làm sai cái gì?

“Tôi không biết mấy người.”

“Tôi không có tiền.”

Thế nhưng cô còn chưa kịp mở miệng, Hứa Thừa Châu làm như thân thiết lâu năm lôi kéo cô làm quen, “À bạn gái xinh đẹp à, cậu có phải là không nhân ra tôi hay không, tôi gặp cậu mấy lần hình như cậu cũng không có phản ứng gì hết, trước đây chúng ta đã gặp nhau trên tàu cao tốc đó.”

Thấy sắc mặt của Thẩm Tinh Nhược không mảy may dao động, cậu tiếp tục nói: “Lúc trước khi nhập học cậu đi tàu cao tốc đến Tinh thành, có cái ông kia chiếm chỗ ngồi của cậu, cậu đã cầm bình nước dội ổng lãnh thấu tim đó có nhớ không? Thật sự rất ngầu!!!”

Đương nhiên là nhớ rõ.

Hừa Thừa Châu càng nói càng hăng, “Lúc đó tên kia còn định động thủ tôi còn muốn đứng dậy can ngăn giúp cậu, tôi và Lục thiếu gia ngồi hàng ghế ngay đằng sau cậu đấy, bình nước kia là cậu mượn của cậu ta, xong cậu trả lại cho cậu ta năm tệ đấy, nhớ không?”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Lục Tinh Diên vậy mà chưa hề nhắc qua.

Thế nhưng Trần Trúc nghe Hứa Thừa Châu nói đến chuyện này, cũng có chút ấn tượng, “Lúc ấy cậu xuống xe một mực khen Nữ thần chính là Thẩm Tinh Nhược sao? Có duyên phận đến vậy à!”

“Đúng đúng đúng, đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ kỹ chuyện này, ấn tượng quá sâu sắc!”

Thẩm Tinh Nhược liếc mắt nhìn Hứa Thừa Châu, rồi lại nhìn Lục Tinh Diên.

Trong trí nhớ, lúc ấy hình như đúng là có hai người như thế thật, nhưng cô cũng không hề nghĩ đến việc liên hệ hai người trước mặt này với vị trí chỗ ngồi.

Mấy chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là Hứa Thừa Châu đã đem đại ân đại đức giúp đỡ cô nói ra ngoài, bữa cơm này cũng không thể thiếu cậu ta rồi.

Còn lại Trần Trúc, con gái thì có thể ăn được bao nhiêu chứ.

Nghĩ tới đây, Thẩm Tinh Nhược cũng mời luôn ba người ban cùng phòng và Nguyễn Văn.

Dù thiếu tiền chứ một chút một ít này cô vẫn có.

Một đám người bàn bạc một chút, hẹn bữa cơm này vào tối thứ sáu tuần này.

Một là khi được nghỉ thì tất cả mọi người sẽ có thời gian, hơn nữa là thứ hai tuần sau sẽ công bố điểm thi giữa kỳ, đến lúc đó sợ là có hơn một nửa trong đám này sẽ không có tâm trạng mà ăn cơm.



Qua ngày Kỷ niệm thành lập trường là ngày thứ sáu, vẫn phải lên lớp.

Một ngày này lên lớp, Lục Tinh Diên phải chịu đựng sự vắng vẻ của Thẩm Tinh Nhược.

Lục Tinh Diên vốn dĩ hào hứng nói với Thẩm Tinh Nhược được hai câu, cũng không biết cô đang oán giận cậu cái gì, nếu không thì cũng sẽ dùng loại ánh mắt như đang nhìn thiểu năng mà nhìn cậu.

Đụng phải cái lò lửa như vậy, Lục Tinh Diên rất thức thời mà ngậm miệng im lặng.

Mặc dù Lục Tinh Diên bị ghẻ lạnh một ngày, nhưng ngày thứ sau của những người khác củng trôi qua tương đối thoải mái.

Đáng nói đến chính là, Vương Hữu Phúc cố chấp yêu cầu phía trường học khẩn trương điều tra, vào buổi chiều ngày thứ sáu trước khi tan học, đã tra ra người ném bình nước suối khoáng lên sân khấu trong buổi Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường rồi.

Thật ra bên phía nhà trường vốn dĩ chỉ muốn đăng thông báo cảnh cáo một chút, cũng không có ý định tìm cho ra người, nhưng Vương Hữu Phúc cầm lấy bình nước khoáng làm vật chứng, nháo xong văn phòng của Chủ nhiệm Tổ giáo viên lại đi nháo đến phòng làm việc của Hiệu trưởng.

Người ta là dạy Chính trị, nói chuyện từng câu từng chữ, tâng bốc Chủ nhiệm Tổ giáo viên rồi Hiệu trưởng đến tận mây xanh, đương nhiên cũng có đe doạ: “Mấy người không điều tra tôi sẽ cầm bình nước suối khoáng này đi đến Cục cảnh sát để người ta xét nghiệm DNA.”

Lãnh đạo nhà trưởng cũng là sợ ông làm lớn chuyện này ra làm mất hết mặt mũi của Minh Lễ, thế là liền sắp xếp cho người điều tra.

Chỉ là người bị chỉ điểm, thật là làm cho người ta nghẹn lời.

Rốt cuộc là ai?

Vu Chí Minh? Hay là ban hai?

Thẩm Tinh Nhược hoàn toàn không biết, càng không thể có thù oán gì với hắn ta được.

Đừng nói Thẩm Tinh Nhược không biết, một số bạn học cùng khối còn không biết hắn ta là ai nữa là.

Chỉ có vài người cùng học lớp mười với hắn ta, thì có chút ấn tượng, nhưng ai cũng nói cảm giác tồn tại của hắn ta rất thấp, thành tích tuy không tệ lắm, nhưng cũng không hề cởi mở, không thích nói chuyện với ai, rất quái dị, không có bạn bè nào cả.

Vu Chí Minh ngay lập tức bị xách lên văn phòng Chủ nhiệm Tổ giáo viên để tra hỏi.

Mới có nửa ngày mà Chủ nhiệm Tổ giáo viên đã bị Vương Hữu Phúc làm cho xù lông mấy lần, Vương Hữu Phúc làm loạn ở văn phòng ông xong thì thôi đi, còn chạy qua bên Hiệu trưởng náo loạn, kểt quả là Hiệu trưởng liền chạy đến tìm ông, còn nói lúc đó Thư ký Đảng uỷ của nhà trường cũng nhân vật tai to mặt lớn gì gì đó vừa đúng lúc cũng ở văn phòng, rất thưởng thức màn biểu diễn của Thẩm Tinh Nhược, muốn ông phải tra rõ chuyện này, từ trên xuống dưới phải có được câu trả lời thoả đáng.

Xong còn mắng ông là không kiềm chế được cấp dưới, làm Chủ nhiệm Tổ giáo viên mà việc này còn làm không xong thì thôi đừng làm nữa.

Ngày hôm nay của Chủ nhiệm Tổ giáo viên thật sự là khốn nạn.

Vương Hữu Phúc kia xuất đạo dạy học bao nhiêu năm, ông làm sao có thể kiềm chế được cơ chứ???

Thân làm Hiệu trưởng cũng không dám nói nặng vài câu, rồi lại tới đây đổ lên đầu ông à!

Chủ nhiệm Tổ giáo viên bị mắng đến mức trong ngoài không còn nguyên vẹn, còn phải nhẫn nhịn thật là lửa lớn mà không có chỗ phát.

Vu Chí Minh lúc này đang bị ba đứa học sinh áp giải đến văn phòng, liền bị Tổ trưởng Tổ giáo viên nhào tới mắng cho một trận.

Bớt giân hơn phân nửa, Tổ trưởng Tổ giáo viên lúc này mới hỏi cậu ta vì sao lại ném bình nước suối khoáng.

Cậu ta còn ra vẻ lợn chết không sợ nước sôi, trầm mặc một lúc lâu cũng không nói lời nào.

Tổ trưởng Tổ giáo viên dạy học nhiều năm như vậy rồi, đương nhiên cũng đã trị được không ít dạng học sinh.

Hỏi thẳng hỏi ngang gì cũng không chịu nói, không còn cách nào khác, ông đành trực tiếp gọi điện thoại cho chủ nhiệm ban hai, để người ta cung cấp phương thức liên lạc với phụ huynh của Vu Chí Minh, ông muốn đích thân gọi điện thoại cho phụ huynh, sẵn tiện mời lên trường luôn.

Vu Chí Minh lúc này mới tỏ ra luống cuống.

Tổ trưởng Tổ giáo viên lại hỏi vài câu.

Cậu ta rất nhanh liền mở miệng, cúi đầu thấp giọng tự thú, “Ông thầy Tăng già lúc nào cũng so sánh lớp bọn em với ban một, Kỷ niệm ngày thành lập trường lần này lớp bọn em không có tiết mục nào được chọn, ông ta cứ nói đi nói lại mãi, cho nên em muốn làm bạn học biểu diễn bên ban một bị mất mặt.”

Tổ trưởng Tổ giáo viên: “…”

Tổ trưởng Tổ giáo viên: “Chỉ vậy thôi hả?”

Vu Chí Minh gật gật đầu.

“Chỉ có chút chuyện như vậy mà em liền đi ném bình nước vào người ta làm sao mà em vào ban thí nghiệm được vậy hả?? Đầu óc em không được bình thường sao? Có biết đó là tình huống như thế nào hay không hả?! Là Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường đó!! Dưới sân khấu nhiều lãnh đạo quan chức như vậy, em đem mặt mũi của Minh Lễ vứt đi sạch sẽ rồi! Có trường học nào mà Lễ kỷ niệm bị chính học sinh của mình phá hỏng chứ!!!”

Tổ trưởng Tổ giáo viên tức giận đến mức xém thổ huyết.

Xong rồi còn mời Tằng Quế Ngọc Chủ nhiệm ban hai đến mắng thêm trận nữa.

Tằng Quế Ngọc ngàn vạn lần cũng không ngờ được mình lại bị liên luỵ bởi mấy chuyện này, ngồi trong văn phòng của Tổ trưởng Tổ giáo viên mà ngậm bồ hòn làm ngọt, bởi vì bà đúng là đã nói xấu ban một vài lần.



Kết quả điều tra truyền về ban một.

Vương Hữu Phúc dùng hơn phân nửa tiết học để phê bình Chủ nhiệm ban hai Tằng Quết Ngọc tính toán chi li bụng dạ hẹp hòi, sau đó lại dùng một nửa tiết học còn lại để phân tích vì sao những người như thế lại không đủ trình độ để làm chủ nhiệm một lớp học!

Làm người bị hại như Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên đều cạn hết cả lời.

Kết quả như thế này, không ngờ được, nhưng cũng không có gì là quá kì lạ.

Theo lý thuyết, một học sinh trầm mặc ít nói yên tĩnh đến mức không có cảm giác tồn tại hẳn là nên thuộc loại học sinh trung bình, hẳn là sẽ không vì loại chuyện nhỏ nhặt mà ném bình nước ngay trong Lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, không có can đảm, cũng không có động cơ.

Nhưng mà Thẩm Tinh Nhược không có một chút ấn tượng nào đối với Vu Chí Minh cả, cho nên cũng không nói được, chuyện này có phải đơn giản đến mức không thể tin được như vậy hay không.

Dù sao có nhiều vụ án, động cơ của kẻ bị tình nghi vốn là rất không bình thường.

Vu Chí Minh bị xử phạt rất nhanh chóng.

Cuôi cùng trong một tiết sinh hoạt lớp, Tổ trưởng Tổ giáo viên đã thông báo hình phạt của cậu ta: bị hạ hạnh kiểm.

Cho dù có được lên lớp đi chăng nữa thì cũng phải được Hội đồng nhà trường xét qua, hình phạt này dù sao cũng tương đối nặng.

Thông báo hình phạt xong Tổ trưởng Tổ giáo viên còn bực tức giảng đạo trên Đài phát thanh, ngụ ý là Chủ nhiệm các lớp không nên nói xấu học sinh lớp khác trước mặt học sinh của mình, trường học chứ không phải là hậu cung, rảnh rỗi sinh nông nổi tranh này đấu kia, còn không bằng cố gắng để tâm đến điểm trung bình của lớp mình để có thêm tiền thưởng còn hơn.

Lời cần nói Tổ trưởng Tổ giáo viên cũng đã nói xong, tiết sinh hoạt lớp này các thầy cô giáo cũng không dạy quá giờ, tan học liền thả cho về,

Lục Tinh Diên và Thẩm Tinh Nhược cùng trực nhật theo như thường lệ.

Rác cũng không nhiều, quét dọn cho đến lúc xong xuôi, trong trường vẫn còn không ít người, hai người rất ăn ý mà tách nhau ra.



Minh Lễ có hai cửa chính, cửa Nam, và cửa Đông.

Cửa Nam là cửa chính, cửa Đông chỉ mở lúc tan học mà thôi.

Xe của chú Lưu thường đậu ở góc quẹo Thư hương đường, cũng chính là điểm tiếp giáp của hai cửa.

Tính toán cẩn thận, cửa Đông thì gần hơn một chút, chỉ là cửa Đông thì tương đối vắng vẻ, đối diện chính là ngõ phố Cổ Ngoạn, phải đi xuyên qua con phố thì mới đến được đường lớn.

Lúc Thẩm Tinh Nhược và Lục Tinh Diên tách nhau ra đi, thường thường là sẽ đi cửa phía Đông, bởi vì cô có thể nhân tiện dạo phố Cổ Ngoạn ngắm nghía một chút.

Đồ cổ thì cô mua không nổi, nhưng mà cô có thể nhìn.

Với lại bên này cũng có một vài tiệm trà sữa và cửa hàng sách.

Vừa ra khỏi cửa Đông không được bao lâu, Thẩm Tinh Nhược vừa đi vừa xài điện thoại, chợt nhận thấy có gì đó không đúng.

Cô ngẩng đầu, đằng trước bỗng nhiên có một đám kéo tới khoảng chừng mười người … Nam có nữ có đang đi về phía cô.

Thẩm Tinh Nhược từ nhỏ đến lớn đều sống trong nhung lụa, đi học đều là trường danh giá, cho dù trong trường có những thành phần bất hảo, nhưng dù sao cũng là tiểu thư thiếu gia, những thành phần lăn lộn trong xã hội thế này là chưa từng gặp qua bao giờ.

Đột nhiên nhìn thấy đám người này mặc áo thun đầu lâu dây xích quần jeans rách lỗ mang giày neon chói mắt, còn nhuộm tóc lôi thôi lết thết nam không ra nam nữ không ra nữ, bỗng nhiên có cảm giác già thêm mấy tuổi.

Cô chỉ nhìn thấy người ta ăn mặc như vậy trong mấy phim thần tượng thời xưa thôi.

“Mày là Thẩm Tinh Nhược đúng không.”

Một người phụ nữ mặc quần da nhuộm tóc hồng hút thuốc hỏi cô.

Còn chưa đợi Thẩm Tinh Nhược trả lời, ả ta tiếp tục nói: “Dương Phương nhờ bọn tao đến dạy dỗ mày một chút, đừng có con mẹ nó muốn chiếm đồ của người khác.”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Còn tưởng là ai.

Dương Phương, lúc này đang nấp ở tiệm trà sữa gần đó đợi xem kịch hay, đột nhiên tỉnh mộng.

Không phải là đã giao kèo tuyệt đối không được nhắc đến là ai sao?

Làm ăn sao có thể không có uy tín như vậy chứ???

Có tên đàn ông cũng nhớ ra, kéo người phụ nữ mặc quần da, buồn bực nói: “Không phải Dương Phương đã bảo tuyệt đối không được nhắc đến tên nó sao?”

Người phụ nữ mặc quần da gảy gảy tàn thuốc, vẻ mặt không cho phép bàn tán, “Cái gì? Không phải chứ, tao chỉ nhắc nhở nhẹ nhàng thôi mà, tao nghĩ con nhỏ này lá gan cũng lớn lắm đấy.”

“Thật sao?”

Người đàn ông cũng không hiểu gì.

“Không phải sao, dù sao cũng đã nhắc đến, em gái nhỏ này còn không nhớ ra ai tên Dương Phương nữa là?”

Thẩm Tinh Nhược: “….”

May mà bọn chúng trái một câu Dương Phương, phải một câu Dương Phương, Thẩm Tinh Nhược rốt cuộc cũng đã nhớ ra.

Vị kia là bạn học bên ban hai, lần trước lúc điểm thi tháng của cô bị chấm sai, khi đi nhà vệ sinh còn cao giọng mỉa mai cô.

Thạch Thấm còn nói cho cô biết, Dương Phương thích Hà Tư Việt, bởi vì cô thân với Hà Tư Việt, cho nên cô ta mới khó chịu với cô.

Sau này Thẩm Tinh Nhược có gặp lại cô ta mấy lần, mỗi lần cô ta đều trưng ra bộ mặt thối hoắc với cô.

Thẩm Tinh Nhược đối với bộ mặt ‘Cả thế giới đều thiếu nợ ta một Hà Tư Việt’ kia rất có ấn tượng.

Người phụ nữ mặc quần da lại lên tiếng, “Này Thẩm Nhược Tinh.”

Người đàn ông nhắc nhở, “Là Thẩm Tinh Nhược.”

“Mẹ nó không phải là không khác gì mấy sao?” Người phụ nữ mặc quần da sắp phiền chết, đẩy tên kia một cái, lại nói với Thẩm Tinh Nhược, “Là mày, mày giành đàn ông xong còn giành luôn tiết mục biểu diễn, cũng rất có dáng vẻ lục trà biểu* đấy. Quỳ xuống nhận sai, chuyện này đến đây thôi, cũng không cần chị đây động thủ dạy mày làm người.”

*từ lóng trong tiếng Trung chỉ những người ra vẻ ngây thơ, nhưng bên trong thối nát, xấu xa, chuyên đi đùa giỡn tình cảm của người khác.

Thẩm Tinh Nhược rất bình tĩnh, lại dùng ánh mắt cao cao tại thượng sở trường, từ trên xuống dưới, rất chậm rãi đánh giá đám người này một chút.

Người phụ nữ mặc quần da vốn dĩ thấy vẻ ngoài xinh đẹp của Thẩm Tinh Nhược thì trong lòng đã rất khó chịu, lại còn đụng phải ánh mắt như vậy, liền phát cáu, “Con mẹ nó mày nhìn ai đấy.”

“Nhìn rác rưởi chứ nhìn ai.”

Ánh mắt Thẩm Tinh Nhược rất bình tĩnh, lạnh lùng đơn độc đứng đó, có cảm giác khác biệt đẳng cấp rất xa với đám người rác rưởi này.

“Anh chị rõ ràng là rất có đầu óc, bây giờ thì cứ đằng sau quay, lăn được bao xa thì lăn, nơi này là Minh Lễ, không phải là loại trường học vô danh tiểu tốt có chỗ cho đám ô hợp như các người tụ tập mà giễu võ giương oai.”

“Thế nhưng các người cứ như vậy chạy đến trước cổng trường Minh Lễ chặn đánh người khác thì cũng không được thông minh cho lắm, tuỳ tiện nghe lời người khác sai khiến, các ngươi biết học sinh ở Minh Lễ có bối cảnh thế nào sao, các người biết nhà tôi làm gì sai, các người dám đụng đến một ngón tay của tôi, có tin hay không người nhà tôi chôn sống tập thể tất cả các người là còn nhẹ đấy.”

Đám người ô hợp: “…”

Thẩm Tinh Nhược là đang nhớ tới vài câu nói trong phim, thuận tiện dùng tới.

Xã hội pháp trị, Thẩm Quang Diệu chỉ là một hoạ sĩ quèn, chỉ là sợ không có năng lực chôn sống tập thể bọn chúng.

Nhưng lời cô nói ra, không hiểu sao lại rất có khí thế, đám người đứng đối diện kia hình như cũng bị tẩy não, có chút tin tưởng.

Thứ nhất, kẻ có tiền ở Minh Lễ đúng là rất nhiều, gia đình có bối cảnh cũng không ít.

Giống như Dương Phương trả tiền cho bọn chúng, một con nhóc học sinh cấp ba mà có thể ra tay hào phóng như vậy.

Thẩm Tinh Nhược này có thể giành màn biểu diễn của cô ra, không chừng là có chỗ dựa lợi hại.

Hơn nữ, cô gái nhỏ này dáng dấp như tiên nữ vậy, nhìn qua có vẻ giàu có cuộc sống an nhàn sung sướng, lỡ như đắc tội với nhân vật thật sự ghê gớm thì xong rồi.

Ngay trong lúc đám người này còn đang do dự, Dương Phương đột nhiên chạy ra.

“Các người sợ cái gì, nó chỉ là hù doạ các người thôi, nhà nó căn bản là không có bối cảnh gì cà!”

“Nhà tôi làm gì các người cũng đã biết, xảy ra chuyện còn có tôi, thuê các người dạy dộ nó một trận, nó còn dám gây phiền phức với tôi nữa hay sao?”

Dương Phương đã là điếc không sợ súng rồi.

Thẩm Tinh Nhược cũng đã biết là cô ta, nếu như không đánh mà đã lui, cô ta còn mặt mũi nào nữa.

Nhưng mà nếu ngay tại đây giáo huấn Thẩm Tinh Nhược một trận, doạ cô sợ, rồi quay lại toàn bộ quá trình nhục nhã của cô, đám chừng cô không dám đi cáo trạng.

Đám người này là một đám cỏ đầu tường*, gió thổi chiều nào theo chiều nấy.

*chỉ những người không có chính kiến, ai nói gì nghe nấy.

Dương Phương cũng đã nói những lời này rồi, dù sao cũng không liên quan đến bọn chúng, người phụ nữ mặc quần da kia vốn nhìn Thẩm Tinh Nhược rất chướng mắt, cũng không nói lời nào, liền muốn tiến lên nắm chặt cổ áo cô đá cô quỳ xuống.

Ngay trong nháy mắt ả ta giơ tay lên, đột nhiên có người từ khống chế tay ả từ phía sau, đá vào nhượng chân của ả, ả không tránh kịp, một giây sao liền quỳ gối trước mặt Thẩm Tinh Nhược.

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Vẻ mặt Lục Tinh Diên lộ ra nét không kiên nhẫn, giữa lông mày toát ra sát khí nhàn nhạt, tay vẫn còn đang gọi điện thoại, “Bên cửa Đông đây ạ.”

Dương Phương nhìn thấy Lục Tinh Diên, đầu óc trong nháy mắt trống không, chân tay mềm nhũn.

Lục Tinh Diên cũng lười để ý đến đám tay chân đằng sau, trực tiếp đi đến trước mặt Dương Phương, nắm cổ áo cô ta lên, nhấc về phía trước mặt Thẩm Tinh Nhược, “Xin lỗi.”

Dương Phương bị doạ đến mức không nói được câu nào, sắc mặt trắng bệch, thân thể không nhịn được run rẩy.

Lục Tinh Diên: “Con mẹ nó chứ nói cô xin lỗi, có nghe không.”

“Nghe.. Nghe được..”

Lục Tinh Diên trước đây đánh nhau với người ta gần chết còn làm cho người đó phải thơi học, nghe đồn trong Minh Lễ không có mấy người biết được, đắc tội với cậu ta thật sự là không thể sống yên, Dương Phương có cảm giác như trời sắp sập xuống tới nơi.

“Thẩm Thẩm Tinh Nhược … Thật xin lỗi thật xin lỗi …”

Dương Phương thật sự là tính già ra non.

Nghe nói gia cảnh của Thẩm Tinh Nhược chỉ thường thường bậc trung, cô ta kéo người thì sao, dẫn băng làm loạn ở trường học, trong nhà chắc chắn cũng có thể dàn xếp xong xuôi cho cô ta.

Thế nhưng Lục Tinh Diên thì không giống.

Vửa nghĩ đến chuyện mình có thể bị cho thôi học, vừa mời nói được nửa câu cô ta đã bắt đầu bật khóc, càng khóc càng lớn tiếng, ai mà không biết tưởng người bị bắt quỳ là cô ta không bằng.

Lục Tinh Diên buồn bực, “Cô khóc cái gì mà khóc, tôi nói chuyện lịch sự đàng hoàng, cô xem xem cô mặc đồng phục Minh Lễ làm ra mấy chuyện như vậy, còn oan ức lắm hay sao?”

Không được khóc.

Dương Phương sợ muốn chết, thế nhưng vẫn nhanh chóng nín khóc, nước mắt vẫn còn lưng tròng, chỉ là không dám khóc thành tiếng.

Lục Tinh Diên: “…”

Thẩm Tinh Nhược: “…”

Đám ô hợp: “…”

Thấy Dương Phương như vậy, đám ô hợp này vẫn còn có đầu óc.

Người anh em này sợ là không thể đắc tội, vừa nãy còn cầm điện thoại gọi người, nhân lúc Lục Tinh Diên không để ý tới bọn chúng, bọn chúng cũng xem như không có việc gì, xoay người chạy mất dép.

Dương Phương vẫn còn đang nước mắt lưng tròng, bộ dáng cô ta run lẩy bẩy, biết rõ ngày hôm nay không nên cơm cháo gì rồi.

Lục Tinh Diên chờ cô ta đứng lên, sau đó cũng đi đến Tổ trưởng Tổ giáo viên báo cáo.

Xong rồi liền thả cổ áo cô ta ra, kéo tay Thẩm Tinh Nhược rời đi.

Sắc mặt Lục Tinh Diên không được tốt, vẻ mặt như muốn nói ‘Con mẹ nó chứ lúc cần chạy sao không chạy.’

Thẩm Tinh Nhược cũng không rõ là bị làm sao, lúc nãy mém chút bị người ta đá quý xuống, bây giợ lại vô cùng bình tĩnh, không mặn không nhạt nói với Lục Tinh Diên, “Giờ mới biết nha, con gái trong khối chúng ta lại sợ cậu đến vậy.”

Lục Tinh Diên quay đầu nhìn cô, “Sao cậu lại đắc tội với người ta đến mức như vậy?”

Thẩm Tinh Nhược: “Sắc đẹp trời phú của tôi, thế nào cũng làm lòng người đố kỵ mà thôi.”

Lục Tinh Diên: “…”

Lục Tinh Diên: “Giữ khoảng cách với đám con trai đi có biết hay không, nếu không phải cậu thân thiết với Hà Tư Việt, người ta sao có thể tìm người đánh cậu.”

Thẩm Tinh Nhược ngừng bước chân.

Lục Tinh Diên đi được một đoạn lại quay đầu nhìn cô, “Cậu làm gì đấy? Đi mau.”

“Giữ khoảng cách với đám con trai.”

Lục Tinh Diên thật là không còn lời nào để nói, “Tôi thấy cậu không phải là sắc đẹp trời phú, mà là sao chổi trời phú thì có.”

Đi khoảng hai ba mét, cậu hất hất cằm hỏi Thẩm Tinh Nhược: “Đúng rồi, cậu biết Taekwondo hay gì sao?”

“Không có.”

Lục Tinh Diên: “Vậy mà cậu còn mạnh miệng như vậy?”

Nhìn cô vừa nãy lớn lối đe doạ đám đại ca đại tỷ xã hội đen kia hoàn toàn không có chút sợ hãi nào.

Thẩm Tinh Nhược bước lên phía trước, đi đến trước mặt cậu, hình như là muốn nói cho cậu biết bí mật gì đấy, ra hiệu cho cậu xích gần lại một chút.

Lục Tinh Diên thấy cô thần thần bí bí, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng vẫn là thoáng hướng về phía trước, nghiêng nghiêng người.

Thẩm Tinh Nhược ghé sát vào lỗ tai cậu nhẹ nói: “Không phải là có cậu ở đó sao? Đứng ở góc tường lâu như vậy, tôi không cho cậu một cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân thì coi sao được.”

Lục Tinh Diên: “…”