Đấu Thần

Chương 409: Thú triều




Đả tự: Sided Lovettt

***

- Hóa ra là Vân Nhàn Thiếu gia? Thế nào, lần trước chạy thoát, lần này còn muốn tự tìm cái chết?

Đứng trong hoa viên, Lý Dật đứng chắp tay, vẻ mặt có vài phần nửa cười nữa không mà nét mặt này của hắn sau khi biểu hiện ra, trong đó tự nhiên mang theo chút mùi vị khiến người ta phải tức chết.

Chí ít, khi nhìn thấy nét mặt của Lý Dật lúc này, cơ thịt cả người Vân Nhàn khẽ run lên.

- Khốn kiếp! Một lát sau, Vân Nhàn mới chơi nhỏ một tiếng:

- Lần trước tại Nạp Gia Sơn Mạch, để cho người càn quấy, nhưng hôm nay người tự dẫn xác tới Vân Gia chúng ta, như vậy không phải muốn tìm cái chết là cái gì? Người đâu, bắt tên gia hoa này lại cho ta!

Theo tiếng quát của Vân Nhàn, bốn phương tám hướng Vân phủ, mơ hồ có hàng trăm đạo bóng người xuất hiện từ chỗ tối xông ra.

Những người xuất hiện từ bóng tối này, hiển nhiên không phải là con át chủ bài ưu tú gì của Vân Gia. Những nhân vật hộ viện này, bình thường mà nói, đều là những tên cấp Đấu Giả, thinh thoảng có mấy tên cấp Đấu Sư, dù thế nào cũng đều không phải cao thủ tuyệt đỉnh.

Đừng nói xuất ra con át chủ bài, phòng chừng với thực lực của bản thân, lúc này muốn rời Vẫn phủ, nửa điểm cũng không khó.

Còn Vân Nhàn, trong tình huống biết rõ mình có thực lực cấp Đấu Hoàng còn tìm những tên này đến bao vây mình? Có ý gì đây!

Liếc mắt nhìn giễu cợt đám hộ vệ xung quanh, Lý Dật thật ra biết, những tên hộ vệ này phần lớn đều biết quan hệ giữa mình và Vân Trác, vì vậy, lúc này cũng không thể tùy tiện động thủ.

Về phần Vân Nhàn...

Nhìn lướt qua một lần nữa, Lý Dật cười cười mới chậm rãi lắc đầu nói:

- Vân Nhàn, bằng vài người này, chưa nói là muốn giữ được Hồng Dịch ta, cho dù ta muốn giết người, cũng không phải là việc quá khó, người tin hay không?

Nghe vậy, sắc mặt Vân Nhàn có chút trắng bạch, ngoài miệng mặc dù không nói gì, nhưng thân hình đã có ý lùi sau vài bước.

Hắn tất nhiên cũng hiểu rõ, lúc đầu có ba vị Đấu Vương cường giả xuất thủ mới ngăn cản được Lý Dật, bảo toàn được cái mạng của hắn, nhưng lúc này, nếu như Lý Dật xuất thủ, tất nhiên nửa cái mạng của hắn cũng giữ không được.

Nhìn thấy bộ dạng Vân Nhàn như vậy, Lý Dật chỉ cười nhẹ, một lát sau mới thấp giọng nói:

- Được rồi, ta cũng không làm khó ngươi, nề tình đại ca ngươi, chuyện vừa rồi coi như chưa xảy ra chuyện gì. Ta đi dương quan lộ của ta, người qua độc mộc kiểu của ngươi, hai chúng ta không ai nợ ai. Nhưng nếu một lần nữa người không biết điều, ta đảm bảo người nửa cái mạng cũng không giữ nỗi đâu.

- Ngươi... Ta... Ta...

Há mồm một lát, Vân Nhàn tựa hồ còn muốn tuôn ra những lời khó nghe, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng ra được, vẻ mặt chán trường rút lui.

Chỉ có điều nhìn thần sắc hắn thay đổi bất thường Vân Nhàn lúc này trong lòng cũng có chút chột dạ.

- Ha ha ha, đây không phải Hồng Dịch các hạ sao? Đúng là sơn bất chuyên thủy chuyền, thủy bất chuyển lộ tương phùng.

Ngay lúc sắc mặt Vân Nhàn thảm hết sức, mới có một tiếng cười êm nhẹ vang lên.

Trong nháy mắt, có một đạo thân ảnh mềm mại chậm rãi từ bên hoa viên đi ra, cười khẽ nhìn Lý Dật.

Thượng Quan Hinh Nhi sao? Xem ra lần này ta thật sự bị Vân Gia hãm hại rồi.

Nhìn thiếu nữ đột nhiên xuất hiện kia, Lý Dật nhíu nhíu mày, chợt lẩm bẩm nói.

- Hinh Nhị Tiểu thư!

Thấy Thượng Quan Hinh Nhi xuất hiện, Vân Nhàn như được đại xá, nhanh chóng lại gần Thượng Quan Hinh Nhi, hiển nhiên, đơn độc đối mặt với Lý Dật, khiến vị Đại Thiếu gia trong lòng chịu áp lực rất lớn.

- Ngay cả Hồng Dịch các hạ cũng giữ không nổi, xem ra ngươi không có nhiều tác dụng lắm.

Thượng Quan Hinh Nhi liếc nhìn hắn, sau đó mới cười khẽ chầm chậm đi tới trước mặt Lý Dật, khi đến trước Lý Dật, độimắt cong dài khẽ chớp, chợt cười khẽ:

- Thật ra không ngờ lại tình cờ gặp Hồng Dịch các hạ tại Vân Gia, các hạnếu tiện có thể vừa đi dạo vừa nói chuyện chứ!?

- Không cần đâu!

Lý Dật cười cười nói:

- Ta và Hinh Nhị Tiểu thư vốn không quen biết, cũng không có gì để nói, Tiểu thư có việc gì thì cứ nói thẳng ra, có chuyện gì?

- Aiya! Ngươi thật sựrượu mời không uống muốn uống rượu phạt?

Thượng Quan Hinh Nhi ha ha cười nói, nhưng trong nháy mắt, sắc mặt nàng chợt lạnh

lẽo:

- Nhưng nếu đã như vậy, Thượng Quan Hinh Nhi ta cũng nói thẳng không biết Phá Thiên Thăng Long Đan còn trong tay người hay không?

- Vẫn còn thì sao? Không còn thì sao?

Lý Dật nhíu nhíu mày, thản nhiên nói.

- Ha ha, không giấu Hồng Dịch các hạ, Bắc Đấu Tông chúng ta rất hứng thú với vật đó, nếu Hồng Dịch các hạ đồng ý, chúng ta sẽ nguyện trả một khoản tiền lớn để mua thứ này.

Khi nói chuyện, mặt Thượng Quan Hinh Nhi cười tươi rạng rỡ, ánh mắt long lanh, tựa hồ chỉ cần Lý Dật mở miệng đồng ý, nàng sẽ lập tức ôm chầm lấy hắn.

Nhưng mà, Lý Dật chỉ cười nhẹ, thản nhiên nói:

- Xin lỗi, ta không có hứng thú.

Nghe vậy, sắc mặt Thượng Quan Hinh Nhi lạnh đi, khuôn mặt trầm xuống.

o0o

Khi Lý Dật và Thượng Quan Hinh Nhi đối mặt nhau, Vân Gian Thành vốn từ trước tới nay cũng tính là có chút phồn hoa, đột nhiên lạnh đi, thậm chí ngay cả luồng khí chậm rãi thổi qua đều lộ ra vị xơ xác tiêu điều.

Nhưng cuốn theo vị xơ xác tiêu điều kéo dài này, cuối cùng có người nhận thấy, không biết bắt đầu từ lúc nào, trong bóng tối ở Vân Gian Thành đã xuất hiện dày đặc những độc xà. Những độc gà này như nước thủy triều, không biết từ nơi nào xuất hiện, chỉ một thời gian ngăn đã chôn vùi mọiphía phố to ngõ nhỏ bên trong.

- Thú triều!?

Không biết ai quát khẽ một tiếng.

Cư dân ở Vân Gian Thành, phần lớn có vài phần nhân lực, tất nhiên biết rõ, ma thú bình thường sẽ không xuất hiện ở bên ngoài Nạp Gia Sơn Mạch. Nhưng lúc này, độcxà ngùn ngụt kéo đến, rõ ràng không biết ai ở Vân Gian Thành chọc tức ma thú Vương giả trong Nạp Gia Sơn Mạch, mới khiến ma thú kéo hết khỏi Nạp Gia Sơn Mạch, kích động đợt Thú triều này.

Trong Vân Gian Thành, bất luận người có hay không có chút bản lĩnh, lúc này đều không có tâm trạng làm việc gì khác, lần lượt nhảy lên chỗ cao, nhìn bốn phía.

Chỉ nhìn thấy bố phương tám hướng, bao quát toàn bộ Vân Gian Thành nội hơn mười dặm, đều bị Thú triều vây kín dày đặc, sát ý của Thủ triều bạo phát ra, cơ hồ làm cho bất cứ ai đều không có khí lực động thủ.

- Đây... Đây đều là ma thú Xà loại.

- Chúng nó đến Vân Gian Thành làm gì? Tại sao đều là xà loại.

- Lẽ nào, là hướng về phía Vân Gia?

- Không đúng! Tựa hồ ma thú Xà loại đã rất lâu rồi không có Vương gia xuất hiện, lần này làm sao có thể ra quân ồ ạt như vậy?

- Nhưng mà, đối phương không ra tay với chúng ta, cũng đã là kết cục tốt nhất rồi. Cũng may ma thú tuy rằng tàn bạo, nhưng khi dẫn phát Thú triều, thật ra đã có mục tiêu rõ ràng. Nếu không như vậy, đám người chúng ta cũng không thể hoàn toàn không tổn hao gì mà đứng ở đây.

- Đúng vậy! Đúng vậy!

Những người trên cao đều hơi gật đầu, chợt lướt nhìn chầm chậm bốn phía.

o0o

- Hồng Dịch, mau ra đây chịu chết! Bằng không hôm nay toàn bộ Vân Gian Thành sẽ bị tiêu diệt cùng ngươi!

Ngay khi mọi người đều đang hoang mang một tiếng gầm rú quái dị chợt vọng lại từ bốn phương tám hướng, khiến mỗi người Vân Gian Thành đều hơi chấn động, nhưng rất nhanh sau chốc lát, từng người lại thở dài một hơi.

- Hồng Dịch? Chính là Hồng Dịch kia không biết ở đầu chui ra?Nghe nói vì giao bán đồ đã đắc tội với không ít người!?

- Không ngờ ngay cả Vương gia một tộc ma thú hắn cũng dám đắc tội, lá gan tuyệt đối không nhỏ!

Theo sau tiếng gầm rú hạ xuống bốn phía vang lên từng hồi bàn luận, đến lúc này, mỗi người càng thêm yên tâm được vài phần.

Những ma thú này đã chỉ đích danh rồi, vậy chỉ cần bản thân không tùy tiện loạn động chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì?

- Ý, các ngươi xem, vừa mới phát ra tiếng người, chính là một trong mấy con cự xa kia!

Có người đang chỉ vào thân ảnh khổng lồ trên tường thành:

- Nghe nói ma thú chỉ sau khi lên đến Tứ giai mới có thể nói tiếng người, còn Ngũ giai có thể biến hóa thành hình người. Xem trận thế này, Xà tộc Nạp Gia Sơn Mạch, nói không chừng thực sự xuất hiện một vị Vương gia rồi!?

- Cũng không biết Hồng Dịch kia rốt cục đã đắc tội gì với Xà tộc này! Xà tộc từ trước đến nay tàn sát hung bạo, nếu như hắn không ra...

Nói đến đây, nhiều người đều có cảm giác không rét mà run.

Trong nháy mắt Vân Gian Thành rối loạn vô cùng. Trong Vân phủ, vốn dĩ không khí ở đây vì hai người Lý Dật và Thượng Quan Hinh Nhi mà trở nên đông cứng, lúc này trở nên quỷ dị vô cùng.

Lúc này, mặc dù trong lòng vốn đã đoán được là nhân vật gì, đều từ chỗ tối ra, từng người nhíu mày nhìn về phía tường thành xa xa. Trên tường thành, cự xa nhe nhanh múa vuốt thực sự làm nhiều người chịu áp lực lớn.

- Nạp Gia Sơn Mạch, ma thú Xá tộc.

Vân Trác chắp tay nhìn ra ngoài thành, sắc mặt quái dị:

- Những Xà tộc này nếu như toàn lực tấn công Vân Gia ta, như vậy mười Vân Gia lúc này cũng không còn. Nhưng mà, bình thường ma thú tuyệt đối không dẫn phát Thú triều, Hồng Dịch này thật ra ở Long Giác Sơn đã làm việc gì? Lại kinh động đến Thú triều?

- Đại ca không phải là chuẩn bị ra hỏi Hồng Dịch chứ?

Vân Thiên Nhi thản nhiên nói.

- Hỏi thì tất nhiên muốn hỏi, nhưng bây giờ tựa hồ không phải cơ hội tốt!

Vân Trác thở dài một hơi, thản nhiên nói.

o0o

- Thú triều sao? Không biết Hồng Dịch các hạ rốt cục đã làm qua chuyện gì, nhưng tựa hồ việc ngày hôm nay nếu ngươi không ra mặt, sẽ không giải quyết nổi rồi. Thú triều không phải là tùy tiện ở thành thị đông người có thể ngăn cản được.

Thượng Quan Hinh Nhi sắc mặt trở lại bình thường, chợt hơi cổ quái nhìn Lý Dật. Nàng thật không ngờ, tiểu nhân vật vô danh tiều tốt này lại có thể chuốc lấy phiền phức lớn bực này.

- Hồng Dịch, lúc này người vẫn còn chưa ra, là muốn bọn ta chết chung cùng ngươi sao?

Một bên, sắc mặt Vân Nhàn hơi thay đổi, một lát sau điềm nhiên nói.

- Có gì phải sợ? Ta có nói là ta không ra đâu?

Lý Dật hít nhẹ một hơi, chợt thản nhiên nói.

Nhưng nhìn bốn phía xung quanh chốc lát, thấy xà ảnh dày đặc kia, Lý Dật trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.

Cuối cùng cũng đuồi đến đây sao? Xem ra, mình mấy ngày này căng thẳng, thật ra không phải không có nguyên nhân! Đây chính là nguyên nhân khiến tâm thần mình không yên sao?

Xem ra, nợ lần này không thể không trả!

Nghĩ đến chỗ này, mũi chân Lý Dật hơi đạp nhẹ xuống đất, thân hình đã từ Vân phủ phóng ra ngoài, hạ trên chỗ cao nhất trên tường thành vấn phủ, mắt chậm rãi quan sát một vòng xung quanh.

- Đây chính là Thú triều sao? Không ngờ Lý Dật ta một mực tránh né, nhưng tránh không được thứ này.

Lý Dật hít một hơi, thì thào nói nhỏ.

- Là phúc không phải họa, nếu là họa muốn tránh cũng tránh không nổi, chỉ trách ngươi lúc đầu nhận từ nương tay, không lập tức giải quyết 4 đi!?

Giọng Hồng Thiên Thánh Giả nhàn nhạt vang lên, thấp giọng nói.

- Nhân từ nương tay ư?

Lý Dật tự cười giễu cợt:

- Nhưng lại phải nói tiếp, bộ tộc ma thú này qua nhiên lợi hại. Ta trốn như vậy rồi, còn đề nàng tìm được nơi đây, nếu biết sớm ta đã chạy đến Đế Đô rồi.

- Cho dù người chạy đến Đế Đô rồi, chỉ sợ cũng là chuyện vô bổ. Nghe nói người đoạt trinh tiết của Xà tộc, có thể cùng Xà tộc có một mối liên hệ quỷ dị. Sợ rằng à dựa vào mối liên hệ này tìm đến người, nhưng ả không trực tiếp đại sát giới, rõ ràng vẫn còn chỗ bận tâm. Ta nói tiểu tử, ngươi không chuẩn bị đi nói chuyện với người ta đi, nói không chừng còn có thể lại thêm một lần đào hoa...

Hồng Thiên Thánh Giả thấp giọng cười nói.

- Một lần cái đầu lão quỷ nhà ngươi!

Lý Dật chửi nhỏ một tiếng:

- Tiền bối, nếu là nợ, người ta cần phải quang minh chính đại mà trả.