Đấu Thần

Chương 55: Biến số




Đả tự: Sided Lovettt

***

Lý Dật ngồi trên thượng vị ở ghế ngồi của Lý Gia, vết thương trên ngực và cánh tay khiến hắn chốc chốc lại cau mày. Hắn tự biết trong lòng những vết thương này nếu như không mau chóng xử lý, chắc chắn sẽ để lại một số di chứng, chỉ có điều trong tình cảnh này, hắn lại không thể nói ra những câu quá thừa thãi nào..

Lý Hàn ngồi xuống bên cạnh hắn, ánh mắt hiện ra vẻ hiền từ, chỉ khẽ tiếng nói:

- Thương thế của ngươi thế nào rồi?

Lý Dật khẽ lắc đầu:

- Không sao. Phụ thân đại nhân nên cẩn thận một chút lão hồ ly Mạc Dịch kia. Nếu hắn nhìn ra chỗ tiện nghi gì, chuyện hôm nay e rằng không thể giải quyết mau chóng đâu.

Lý Hàn cười lạnh một tiếng, nói:

- Hắn dám ư? Nếu hắn dám, ta sẽ để khiến Mạc Gia từ nay phải xóa tên ở Vạn Triều Thành!

Nhìn khuôn mặt của Lý Hàn thoáng hiện ra một tia sát ý, Lý Dật chợt cảm thấy trong lòng nặng nề. Từ đầu đến cuối, người phụ thân đại nhân này của mình cơ hồ đều không có gì quá lo lắng, lẽ nào hắn đã sớm có hậu chước? Lần này mình đến đây, thực sự là uổng phí!

Nghĩ tới đây, lòng Lý Dật chợt có cảm giác dỡ khóc dở cười, chỉ có điều hắn không có gì để hối hận.

Lần này hắn bách bộ hoành hành, nhất trụ kình thiên, lúc nào cũng là tình cảnh vô cùng nguy hiểm, tiềm lực của bản thân đã được bộc lộ ra hết, nếu tiện theo đà này để tiếp tục tu luyện, nói không chừng tối nay sẽ có đột phá.

Vừa nghĩ tới đây, Lý Dật liếc nhìn Lý Na Na vẫn luôn ngồi bên cạnh mình, khẽ tiếng nói:

- Na Na, nàng giúp ta hộ pháp.

Lý Na Na thoáng sững người, nhưng không biết tại sao, nàng lại ngoan ngoãn gật đầu.

Lý Dật cũng không nhiều lời, hắn ngồi xếp bằng trên ghế, ngón tay kết ấn, không để ý đến xung quanh nữa mà bắt đầu tu luyện.

Đấu khí vốn dĩ đã cạn kiệt trong cơ thể dưới sự vận hành của công pháp từ từ tràn ra trong đấu khí Toàn, đợi đến đấu khí trong kinh mạch toàn thân vận hành được một vòng thông suốt, Lý Dật mới kinh ngạc phát hiện, kinh mạch của bản thân không biết từ lúc nào đã to lên vài phần, đấu khí có thể dung nạp cơ hồ cũng nhiều hơn phần nào, điều này rốt cuộc là thế nào?

- Lão quỷ! Cơ thể của ta đã xảy ra chuyện gì?

Lý Dật hỏi một tiếng trong đầu.

Một lúc sau, giọng nói suy nhược của Xà Tôn Giả mới nhàn nhạt vang lên trong đầu của Lý Dật:

- Tiểu tử, đấu khí vừa rồi của Bản tôn vào trong cơ thể của ngươi, đấu khỉ bản thân của ngươi lại không hề kháng cự lại, vì vậy trong lúc đấu khí dư thừa, kinh mạch của ngươi mở rộng vài phần. Tiểu tử may mắn nhà ngươi, nếu như Bản tôn đoán không sai, nói không chừng ngươi lại sắp đột phá rồi.

Lý Dật thoáng ngây người, phải biết rằng, tu luyện càng về sau càng khó, rất nhiều người ở cấp bậc đấu giả, muốn đột phá một tinh của phải mất thời gian mấy tháng thậm chí là nửa năm, nhưng mình cơ hồ thăng cấp đấu giả mới chưa đầy có một ngày a...Nếu như vậy mà có thể đột phá, có lẽ không biết bao nhiêu người phải lòi con mắt ra.

- Còn nữa, tiểu tử.

Giọng nói của Xà Tôn Giả thấp thoáng sự phiền muộn:

- Vừa rồi vì cứu ngươi, Bản tôn đã dùng hết những thứ để giữ mạng mình, có phải ngươi nên lấy chút đấu khí để bồi dưỡng bản tôn không?

Lý Dật khẽ cười một tiếng, vận hành đấu khí trong cơ thể chầm chậm rót vào trong Vân Hoang Giới Chỉ, quả nhiên khi đến gần Vân Hoang Giới Chỉ, tia đấu khí đó giống như gặp phải một lỗ hổng đen chớp mắt đã bị hút cạn trơn.

Cảm nhận được đấu khỉ của Lý Dật, Xà Tôn Giả cơ hồ phát ra một tiếng hự nặng nề nhưng sảng khoái, sau đó lại quay về im lặng.

Lý Dật lại thúc động vài tia đấu khí, đợi đến lúc hắn phát giác đấu khí của mình không còn bị hấp thu nữa, hắn mới từ từ mở mắt ra.

Vừa mở mắt ra, Lý Dật đã cảm thấy không khí xung quanh có chút không ổn, rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía mình, cơ hồ như đang nhìn thấy quỷ vậy.

Lý Hàn ở bên cạnh, sắc mặt cũng bất đắc dĩ nói:

- Dật nhi, lẽ nào ngươi không biết khi tu luyện bị người khác ảnh hưởng, nói không chừng sẽ gây ra thương tổn khó có thể tưởng tượng cho cơ thể ư? Sao ngươi có thể tu luyện ở ngay nơi này được?

Lý Dật khẽ cử động cơ thể, cảm giác được huyết khí vốn dĩ đang nhộn nhạo trong cơ thể đã nhạt đi phần nào, tay trái cũng đã hồi phục chút cảm giác, hắn mới gật đầu trầm giọng nói:

- Phụ thân đại nhân, ta không tu luyện, chẳng qua là muốn xử lý một chút thương thế trong cơ thể vừa rồi thôi, bằng không sẽ để lại di chứng ảnh hưởng đến tu luyện sau này, như vậy thì sẽ không dc hay lắm.

- Như vậy à?

Lý Hàn bất lực lắc đầu:

- Có điều ngươi vẫn nên nhớ kỹ, sau này cho dù thế nào, cũng không dc tùy ý tu luyện bên ngoài như vậy.

Lý Dật có thể cảm giác được trong lời nói nhạt nhẽo của Lý Hàn có một sự quan tâm chân thành từ tận tâm can, điều này khiến Lý Dật ở tiền kiếp là một cô nhi lúc này cũng bất giác cảm thấy ấm lòng, hắn ngồi thẳng người, thấp giọng nói:

- Ta đã biết rồi, phụ thân đại nhân

- Tiểu quỷ nhà ngươi...

Lý Hàn đưa tay vỗ vai Lý Dật, tiếp đó nói:

- Được rồi, hiện tại đừng nghĩ đến chuyện tu luyện nữa, chuyện đêm nay vẫn còn lâu mới kết thúc.

Lý Dật khẽ gật đầu, ánh mắt lại hướng về phía Mạc Dịch, không biết lão hồ ly này còn muốn làm gì.

Mạc Dịch tựa hồ như đang đợi phản ứng của Lý Dật, nhìn thấy ánh mắt của Lý Dật, hắn khẽ mỉm cười nói:

- Dật nhi, đêm nay ngươi từ Lý Gia qua đây, chắc rằng cũng đã mệt rồi, yến hội đã qua được một nửa, cũng không thích hợp để tiếp đãi ngươi, ta sẽ để người thay cái mới nhé.

Cách xưng hô dật nhi khiến Lý Dật cảm thấy buồn nôn, có điều hắn vẫn phải gắng gượng đè nén cảm giác ấy, chỉ khẽ gật đầu.

Nhìn thấy động tác của Lý Dật, Mạc Dịch khẽ vỗ tay, chỉ thấy theo động tác của hắn, hai cửa bên cạnh của đại sảnh đã chầm chậm mở ra, một đoàn thiếu nữ yêu kiều y phục hở hang bước vào, trên tay mỗi người bưng một chiếc đĩa bạc. Những thiếu nữ này lần lượt đến trước mặt nơi ghế ngồi của Lý Gia, bưng các món ăn đủ sắc màu lên.

Lý Dật không nén nổi một cảm giác cổ quái. Không lâu trước, bản thân vừa mới giết người trong đại sảnh này, nhưng hiện giờ Mạc DỊch lại cho người đưa rượu thịt lên, hắn thật sự cho rằng bản thân có vị khẩu lớn như vậy, có thể nuốt trôi sao?

Liếc nhìn bàn thức ăn trước mặt, Lý Dật bất giác khẽ ngây người.

Những món ăn trước mặt đều đủ hình dạng, vô cùng lạ mắt, đều là những món Lý Dật chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa chỉ là mới đặt ở đó, các mùi hương đã ập đến, cơ hồ át đi mùi máu nhàn nhạt trong đại sảnh.

Lại một thiếu nữ có dung mạo yêu kiều quỳ xuống trước mặt Lý Dật, trong tay cầm một chiếc ly bằng vàng ròng, bên trong được rót đầy mỹ tửu. Ánh mắt nhìn Lý Dật không hề che đậy sự tôn kính trong đó, chỉ mỉm cười nói:

- Lý Dật thiếu gia, mời uống ly này.

Lý Dật mặt đầy cổ quái nhìn người thiếu nữ, nhưng lại không đón lấy chiếc ly, mà ngước đầu lên nhìn Mạc Dịch ở phía không xa, nhàn nhạt nói:

- Mạc Gia chủ, rốt cuộc ngươi có ý gì? Cứ nói thẳng ra đi?

Mạc Dịch cười ha hả, nói:

- Ta có thể có ý gì chứ? Dật nhi, không bao lâu nữa chúng ta sẽ là người một nhà rồi, lẽ nào ta lại hại ngươi sao?

Lý Dật nhíu mày, liếc nhìn Lý Hàn ở bên cạnh, nhưng không nói gì.

Lý Hàn lặng lẽ cười, hắng giọng nói:

- Mạc Huynh xem ra đã không truy cứu chuyện ba tháng trước nữa rồi.

Lý Dật cười khổ một tiếng, cái gọi là chuyện ba tháng trước, ở đây có lẽ rất nhiều người biết. Dù gì các tiếng xấu như tham hoa hiếu sắc của Lý Dật thiếu gia hắn, mọi người đều biết. Mạc Dịch lúc này vẫn quấn lấy việc này, lẽ nào thật sự muốn mình làm tiểu tế sao? Điểm này, e rằng bản thân có đồng ý, nhưng người cha tiện nghi của mình cũng sẽ không đồng ý.

Huống hồ, chuyện hôm đó rốt cuộc xảy ra thế nào, cơ hồ bên trong còn rất nhiều điểm mấu chốt cần điều tra trong đó. Dù gì, với thân thủ ngày đó của tên tiểu tử Lý Dật trước kia, nếu không có người khác giúp, hắn sao có thể làm được chuyện này? Phải biết rằng, Mạc Đại tiểu thư Mạc Nhu Tâm cũng không phải là kẻ bất tài.

Nghĩ tới đây, Lý Dật lại nhìn về phía ba trưởng lão ở phía dưới, chuyện này e rằng ba người này biết rất rõ nội tình a.

Đúng lúc này, đột nhiên có một thân vệ Mạc gia hấp tấp chạy tới bên cạnh Mạc Dịch ngồi trên thượng vị, khẽ nói tiếng gì đó.

Mạc Dịch biến sắc, rồi giận dữ nói:

- Bậy bạ! Sao có thể để nó chạy ra đây?

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe thấy ‘ ầm’ một tiếng, cánh cửa lớn tiền sảnh vừa rồi được dựng dậy, đã lại bị người đá ra một lần nữa. Cánh cửa bay ngang ‘bộp’ một tiếng, rơi vào trong đại sảnh, điều đáng châm biếm chính là, ngay cả vị trí rơi xuống của nó cũng không thay đổi.

Mọi người trong đại sảnh đều kinh ngạc, đêm nay biến cố trong Mạc Gia này, đúng là quá nhiều a, không phải lại có người nào cũng muốn xông vào chém giết như Lý Dật chứ?

Cách nghĩ kì quặc này cùng lúc hiện lên trong đầu tất cả mọi người, có thể thấy ảnh hưởng mà Lý Dật đem tới lớn đến mức nào.

Lý Dật lòng cũng thầm cảm thấy kì lạ, hắn khẽ xoay hướng mắt nhìn ra phía cửa trước của đại sảnh.

Chỉ nghe thấy từng bước chân nhỏ nhẹ, một thiếu nữ chừng mười bảy mười tám tuổi đang từ từ bước vào.

Người thiếu nữ này vóc dáng cao gầy, dung nhan diễm lệ, làn da trắng nõn nà, khiến người khác vừa nhìn đã không thể rời mắt. Nàng mặc một bộ y phục trắng muốt, bên hông buột một sợi dây màu lam nhạt, làm hiện ra những đường cong ở vòng eo đầy gợi cảm tinh té.

Dung mạo của nàng tuy không phải là tuyệt đại mĩ lệ, vầng trán còn hiện ra nét ngây ngô, nhưng cả người này lại toát ra một nét dịu dàng yếu mềm. Thân hình cao gầy của nàng lại không tạo cảm giác cao lênh khênh khiến người khác khó chịu, ngược lại còn để họ cảm thấy nàng vô cùng mảnh mai yếu đuối.

E rằng chỉ cần là nam nhân khi nhìn thấy nàng, sẽ không kiềm chế đc cảm giác muốn bảo vệ nàng thật tốt.

Chỉ có điều, trên tay người thiếu nữ yêu kiều đó lúc này lại đang nắm một chiếc ngân tiên, ánh mắt bình thản, nhưng thấp thoáng lại có mấy phần sát khí lóe ra trong mắt.

Người thiếu nữ bước vào tiền sảnh, ngay lập tức ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn vào nàng, ngay cả Mạc Dịch ngồi trên chỗ cao nhất, ánh mắt cũng hiện ra vài phần cổ quái.

Ánh mắt của thiếu nữ lạnh lẽo, nàng nhìn xung quanh một lượt, khi nhãn thần nhìn về phía Lý Dật, cuối cùng đôi mắt sáng rực lên. Nàng thả bước chầm chậm, từng bước đi tới trước mặt Lý Dật, tiện tay vung ra, chỉ nghe thấy ‘bộp’ một tiếng, chiếc bàn trước mặt Lý Dật đã bị ngân tiên trong tay nàng kéo đến giữa đại sảnh, phát ra một âm thanh lớn.

Lý Dật đôi mắt rực sáng, đường roi của thiếu nữ vô cùng xảo diệu, hiển nhiên thứ mà nàng tu luyện hoàn toàn không phải các đấu kĩ vớ vẩn ngoài phố.

Theo tiếng kinh hô của mọi người, thiếu nữ đã lên trước vài bước, đến trước mặt Lý Dật, từ cao nhìn xuống Lý Dật, sau chốc lát, một giọng nói trong trẻo vang lên trong đại sảnh:

- Lý Dật! Cuối cùng ta đã đợi được ngươi đến! Ta đợi ngày hôm nay, đã đợi rất lâu rất lâu rồi... Ngươi... biết... không...

Giọng nói nhạt nhẽo, không mang chút tình cảm nào, nhưng lại chính giọng điệu đó lại dễ khiến người khác tim đập nhanh nhất. Lý Dật thậm chí có thể cảm nhận được, trong sự yên ắng này, mối thâm thù đại hận trong lòng người thiếu nữ với mình, e rằng có đổ hết nước trong bốn biển, cũng không thể nào rửa sạch nỗi hận này.

Lý Dật miệng thầm kêu khổ, hắn đã lờ mờ đoán được người thiếu nữ này là ai, chỉ là hắn lại tuyệt đối không thể ngờ, mình lại dây dưa vào một nữ nhân như vậy.

Nếu như nói, Lý Na Na là một nữ nhân ân oán phân minh, hết mực si tình, thì người thiếu nữ trước mặt, chính là một điển hình của người chỉ biết hận mà không biết yêu. Nếu như nói Lý Băng là một nữ nhân có bề ngoài lạnh như băng giá, nội tâm lại vô cùng nóng bỏng, vậy thì người đứng trước mặt này, chính là một tấm gương của bên ngoài lặng lẽ, nhưng trong lòng lại như đã chết...

Và nàng biến thành như vậy, phần lớn nguyên nhân là do mình a!

Một câu nói của người thiếu nữ, đã khiến người trong đại sảnh biến sắc, hiển nhiên rất nhiều người đã nhận ra thân phận của thiếu nữ này.

Sắc mặt của Mạc Dịch trên thượng vị thay đổi nghiêm trọng, hắn đập mạnh bàn, quát lớn:

- Hỗn xược! Người đâu! Đưa đại tiểu thư xuống cho ta! Yến hội của Mạc Gia, há lại là nơi có thể làm bừa?

Vừa dứt lời, những người vốn dĩ còn có mấy phần nghi ngờ cùng lúc như hít phải khí lạnh, người thiếu nữ khí chất linh hoạt này, chính là Mạc đại tiểu thư - Mạc Nhu Tâm!